Thẩm Ám dạo một vòng trong nhà bếp quen thuộc, tìm thấy gạo kê rồi thì mở tủ lạnh lấy thêm bốn quả trứng gà ra.
Dường như Bạch Lê ăn chay, trong tủ lạnh cũng không có thịt, ngoại trừ xúc xích giăm bông thì trong góc còn một thùng mì ăn liền nữa.
Anh đi ra ngoài một chuyến, mua rất nhiều thịt và thịt băm, làm món canh thịt viên rau củ, cháo gạo cũng vừa nấu chín tới, anh chia thành năm phần đặt trên bàn ăn cơn, lúc này mới bước vào phòng ngủ nhìn xem.
Bạch Lê nghiêng vẹo ngủ trên giường, trong lồng ngực còn ôm khăn lông, một khuôn mặt chôn trong gối, chỉ nhìn thấy cằm nhọn của cô.
Thẩm Ám bước đến rồi cúi đầu hôn lên mặt đối phương, “Ăn cơm thôi.
”
Bạch Lê ngay lập tức thức dậy, cô dùng khăn lông che lại khuôn mặt mình, mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng.
Thẩm Ám nhìn thấy cô giống một tên trộm thật cẩn thận mà bước xuống từ trên giường, không nhịn được một tay bế bổng cô vào trong lòng, trực tiếp ôm người đặt trên ghế trước bàn ăn.
Bạch Lê khẽ gọi một tiếng, cánh tay của người đàn ông xuyên đến trước ngực cô, giữ chặt toàn bộ nửa trên của người kia, trái tim Bạch Lê theo đó cũng bị bao lấy, dưới bàn tay của anh điên cuồng đập loạn nhịp.
Trên bàn có năm phần cháo gạo kê, một phần giữ nguyên hương vị ban đầu không thêm gì cả, một phần bỏ vào bắp vụn, một phần thêm khoai từ, một phần lại rắc táo đỏ, còn có một phần bỏ trứng gà.
“Anh không biết em thích loại nào nên đã nấu cho em năm phần.
” Thẩm Ám đưa cho cô một cái muỗng, lại đặt một tô canh thịt viên rau củ trước mặt cô, bên trong đều là thịt viên và rau củ, “Lâu rồi anh cũng không xuống bếp, em nếm thử chút đi.
”
“…Cảm ơn anh.
” Bạch Lê nhận cái muỗng, trước hết nếm thử cháo gạo kê rồi cuối cùng cắn một miếng thịt viên.
Thật sự khó tưởng tượng được người như Thẩm Ám sẽ xuống bếp nấu cơm, lại còn nấu ăn đặc biệt ngon nữa.
“Ăn ngon không?” Thẩm Ám vẫn đang chờ câu trả lời của cô.
Bạch Lê gật đầu nhẹ một cái, chờ nuốt xong miếng thịt trong miệng mình mới đáp: “Ngon lắm.
”
Thẩm Ám ngồi ở đối diện Bạch Lê cười, cũng múc một phần canh thịt viên cho chính mình, “Ông nội của anh rất thích ăn thịt viên, răng của người già không tốt, cơm đặc biệt khó ăn.
Sau đó anh lớn một chút thì đi học xong sẽ xuống bếp nấu cơm cho ông ăn.
”
Bạch Lê nhẹ nhàng cắn môi, ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Ám một cái.
“Trước mặt người khác, anh sẽ không chủ động nhắc đến ông anh.
” Thẩm Ám nhìn về phía cô, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên, “Bạch Lê, em không giống họ, anh muốn cùng em chia sẻ những việc này.
”
Câu này có thể lý giải rằng anh không sẵn lòng phơi bày sự yếu ớt của chính mình trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt cô thì lại không như thế.
Trái tim Bạch Lê run rẩy, trong lồng ngực chẳng hiểu vì sao lại trào dâng một cảm giác chua xót khó có thể diễn tả thành lời.
Cánh tay dài của Thẩm Ám lướt qua bàn, ngón trỏ thon dài đẩy cằm của cô lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Bạch Lê một lát, cười hỏi, “Làm sao vậy? Sạo lại có dáng vẻ như muốn khóc rồi?”
Bạch Lê co rúm lại lắc lắc đầu, “Không, không có.
”
Thẩm Ám xoa nhẹ đầu cô, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, em ăn đi, ăn xong rồi thì đến phòng khám cùng anh.
”
Bạch Lê ngạc nhiên mà trợn to mắt.
Thẩm Ám nhướng mày nhìn về phía cô, “Không phải chúng ta đã nói điều đó ngày hôm qua, lần sau đến phòng khám với anh rồi à?”
Đã nói khi nào nhỉ?
Không đợi Bạch Lê phản bác lại thì Thẩm Ám đã chồm tới, đè thấp giọng xuống, “Hay là, chiều nay chúng ta lại tiếp tục?”
Ý tứ ám chỉ trong lời nói của anh đều rất mạnh mẽ, cả khuôn mặt Bạch Lê đỏ bừng lên, âm thanh run rẩy đáp: “Đi, đến phòng khám.
”
Thẩm Ám cười nhẹ thành tiếng.
Cơm nước xong xuôi anh nhận một cuộc điện thoại, chờ đến khi nói chuyện xong thì trên bàn cơm đã không có người.
Bạch Lê đang mặc tạp dề rửa chén trong nhà bếp.
Cô mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh khiết, cả người đắm mình dưới ánh mặt trời, mái tóc dài được buộc ở sau đầu để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, ngón tay mềm mại xuyên dưới dòng nước.
Sau khi tắt vòi nước, Bạch Lê nhắm đôi mắt lại cúi người đến gần bồn hoa hướng dương trước mặt, chóp mũi hít hà, khe khẽ ngửi mùi hương.
Bức tranh tuyệt đẹp đến khiến trái tim đập thổn thức.
.