BÁC SĨ THÚ Y



Phải mất đến hai phút, cửa phòng mới được mở ra.

Bạch Lê mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đầu trùm mũ rộng vành, trên mặt đeo kính râm và khẩu trang, chỉ còn lại đôi tay tái xanh lộ ra bên ngoài, căng thẳng xoắn xuýt.

“Sáng sớm anh tới đây tìm em.

” Thẩm Ám bước lên một bước, cúi lưng nhìn cô, lại chỉ có thể nhìn thấy một sợi tóc dài lộ ra từ vành mũ của cô, anh chống tay lên khung cửa, lo lắng sẽ doạ sợ cô, giọng nói cố tình dịu xuống vài phần, “Không phải là để nghe em từ chối anh.


Bạch Lê nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi.


“Cũng không phải là để nghe em nói xin lỗi.

” Ngón tay Thẩm Ám xoa xoa lên mũ cô, giọng nói trầm thấp, lộ ra vài tia mê hoặc, “Anh chỉ muốn, đưa em đi tìm một chỗ, đi nếm thử bánh trung thu.


Cả người Bạch Lê như sắp phát hoả, rõ ràng anh chưa hề động tới cái gì, nhưng thân thể lại không kiềm chế được cứ rùng mình run rẩy, cô thất thần đứng đó, cánh tay đã bị người đàn ông nắm chặt, anh không dắt tay cô, chỉ nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

Cả đêm qua Bạch Lê lăn qua lăn lại không ngủ được, sáng nay lại tỉnh dậy từ rất sớm, Đới Mi hẹn trưa nay sẽ tới nhà cô ăn cơm, nhưng cô cũng từ chối, chỉ là không dám nói ra sự thật.


Lần trước Đới Mi đã hỏi cô rằng quan hệ giữa cô và Thẩm Ám là loại quan hệ gì.

Cô cụp mắt nhìn xuống cánh tay săn chắc của người đàn ông, cổ tay tê mỏi vô cùng, lòng bàn tay cô bắt đầu tiết ra mồ hôi, đầu óc lại càng choáng váng, bước đi chẳng khác nào như giẫm lên bông, toàn thân đều nổi lên cảm giác lênh đênh đầu nặng chân nhẹ.

—— “Tớ nhìn ra được, anh ấy thích cậu.


Giọng nói của Đới Mi văng vẳng bên tai, đầu ngón tay Bạch Lê run rẩy, cả vùng cổ tựa như bị lửa nóng thiêu đốt.

Thẩm Ám kéo cô tới trước xe máy, anh tháo chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt treo trên đầu xe xuống rồi đội lên cho cô, ngón tay anh bỗng khựng lại một chút, gỡ kính râm của cô xuống.

Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ lên làn da non mịn của Bạch Lê.

Bạch Lê hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Ám nghiêm túc nói rằng: “Đeo kính râm rất dễ bị xước da, chờ lúc nào xuống xe lại đeo tiếp.


Anh nói xong, đội mũ bảo hiểm lên cho cô một cách ngay ngắn, cài chặt khoá mũ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp thuần khiết dưới mũ bảo hiểm kia một hồi lâu, sau đó mới ngồi lên xe máy, “Lên đi nào.


Bạch Lê nhéo nhéo ngón tay, căn bản không biết phải lên như thế nào.

Thẩm Ám quay đầu nhìn về phía cô, đáy mắt ẩn ẩn ý cười, “Chưa từng ngồi bao giờ sao?”
Cô khẽ gật đầu.

Thẩm Ám vươn một tay về phía cô, chân dài đạp đạp vào vị trí bàn đạp, nói với cô, “Giữ lấy anh, dẫm lên chỗ này này.


Bạch Lê do dự vài lần, tay cũng chưa dám vươn ra.

Thẩm Ám nhìn cô một lát, dịch xe máy tiến đến trước người cô gần hơn một chút, vòng tay ôm lấy eo cô, bế cả người cô đặt lên yên xe, Bạch Lê hoảng hốt ôm lấy lưng anh, toàn thân run lẩy bẩy.

Thẩm Ám đội mũ bảo hiểm xong, hơi hơi nghiêng đầu nói, “Ngồi vững.


Nhiệt độ dưới lòng bàn tay cách áo sơ mi trắng vẫn nóng đến bỏng người, ngón tay Bạch Lê nhanh chóng rụt lại, cô hoảng loạn buông tay ra, nắm lấy thanh tựa phía sau.


“Em ngồi như vậy rất dễ ngã, em có thể nắm lấy quần áo anh, hoặc là…” Thẩm Ám nhìn cô qua kính chiếu hậu, chỉ chỉ xuống vị trí eo mình, giọng nói đè thấp xuống, “Ôm anh.


Bạch Lê đỏ mặt, cẩn thận túm lấy một góc áo sơ mi của anh.

Khoé môi Thẩm Ám hơi giương lên, cẳng chân dài đá chân chống về phía sau, khởi động xe máy, toàn thân hơi hơi cúi xuống, sống lưng phồng lên một độ cong, dưới áo sơ mi trắng thấp thoáng lộ ra hình xăm lớn màu đen.

Khi cua xe, do quán tính, cả người Bạch Lê không thể giữ vững nổi nên dán vào sau lưng anh, bộ ngực mềm mại đụng vào sống lưng cứng rắn của người đàn ông, cô bị đau khẽ kêu một tiếng, hai tay trong lúc hoảng loạn đã ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông.

Cô hốt hoảng rụt tay lại, nhưng một giây tiếp theo, bởi tốc độ xe quá nhanh nên không tự chủ được lại ôm eo anh một lần nữa.

Tiếng cười nhẹ của người đàn ông phảng phất vang lên bên tai.

Ráng đỏ lan khắp gương mặt cô, ngay cả thân thể cũng nóng lên như bị luộc chín.

Từ lúc lên xe tới khi xuống xe, cả khuôn mặt Bạch Lê vẫn còn ửng đỏ.

Cô cúi đầu cởi mũ bảo hiểm xuống, sau đó lại vội vội vàng vàng đeo kính râm lên, thậm chí còn chẳng dám nhìn xem mình tới chỗ nào, vừa căng thẳng vừa rụt rè đứng đó, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt trên tay, trên mũ có in bốn chữ: Dành cho Bạch Lê.

Hai tai cô lại đỏ bừng.

“Có thích không?” Thẩm Ám gõ gõ chiếc mũ bảo hiểm trong tay cô, “Còn có nhiều màu khác, nếu em không thích màu này thì chúng ta lại đổi một cái khác.


Bạch Lê thực sự không biết nên trả lời như thế nào.


Thẩm Ám đi đỗ xe, cầm lấy mũ bảo hiểm trong tay cô đặt song song với mũ bảo hiểm của mình, sau đó kéo tay cô tiến lên phía trước, chưa bước được vài bước, anh lại dời tay xuống vài phân, nắm lấy bàn tay cô.

Bạch Lê hơi run rẩy, muốn rụt tay về.

“Chính em đã đồng ý với anh.

” Anh quay đầu lại, cúi thấp lưng dựa sát vào người cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô qua một lớp khẩu trang, giọng nói khàn vô cùng, “Đừng từ chối anh.


Bàn tay bị nắm lấy vừa tê dại vừa nóng bỏng.

Trái tim Bạch Lê run rẩy giống như bị luộc chín.

Cô run run ngẩng đầu lên, gương mặt của người đàn ông thật sắc nét, dưới đôi lông mày tinh tế là đôi mắt đen nhánh, khoé môi anh tràn ý cười, đường cong quai hàm thanh thoát, khi nói chuyện, giọng nó mang theo cảm xúc trầm thấp, tựa như rượu ngon khiến lòng người say đắm.

“Yên tâm, hôm nay chỉ nắm tay thôi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc