BÁN TIÊN

Lý Triêu Dương khó thể tin nổi, lẩm bẩm như tự nói, “Thám Hoa lang chính là

Trương Chi Thần, đệ nhất Triêu Dương đại hội…”

Người ngoài khó thể cảm nhận được sự chấn động mà thông tin này mang đến

cho nàng ta.

Năm đó, khi danh tiếng Thám Hoa lang vụt lên, vứt mũ quan bỏ đi, những lời

mô tả về Thám Hoa lang của người trong hoàng cung Ân quốc khiến nàng ta

dâng trào cảm xúc, nàng ta lập chí phải gả cho Thám Hoa lang, chỉ là sau đó

Thám Hoa lang thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng ta vô duyên gặp mặt,

trong lòng vẫn luôn tiếc nuối.

Hơn nữa, cùng với sự thuyết phục của mẫu thân, nàng ta suy nghĩ thấy cũng

đúng, xét đến cùng, đây là thiên hạ của người tu hành, có tài hoa đến đâu cũng

thấp hơn một bậc, ngay cả bản thân Thám Hoa lang cũng phải bỏ văn theo võ.

Đúng lúc diễn ra Triêu Dương đại hội, mẫu thân nói sự kiện này trùng hợp với

tên nàng ta, nói rằng cô ta đến đó có khả năng sẽ tìm được nhân duyên cho

mình. Quả nhiên, Trương Chi Thần đó đã lọt vào mắt xanh của nàng ta.

Thế nhưng là, sau đó Trương Chi Thần kia cũng biến mất, hoàn toàn không có

tin tức, nàng ta có ý cũng không làm gì được.

Đến lúc này, nàng ta mới phát hiện ra, Thám Hoa lang mà nàng ta lập chí phải

gả lại chính là đệ nhất Triêu Dương đại hội mà nàng xác nhận nhân duyên. Cảm

xúc trào dâng quả thực khó thể hình dung được, hóa ra duyên số của nàng từ

đầu đến cuối đều là cùng một người, thật sự quá trùng hợp. Đây chẳng phải là

duyên số trời định thì là gì nữa?

Trong số nữ nhân chờ lập gia đình, tuổi của nàng thật sự rất lớn.

Tương Hải Hoa: “Đúng vậy, chính là hắn, ta làm sao dám lừa dối công chúa. Lẽ

nào công chúa không có nghe nói bây giờ Thám Hoa lang đã dùng tên giả là

Dữu Khánh sao?”

Lý Triêu Dương ngẩn người, nàng ta thật sự không biết điều này, hỏi tiếp:

“Ngươi vừa mới nói một kiếm bình Tam Tiên bảo gì đó là chuyện gì vậy?”

“Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết ư?” Tương Hải Hoa sửng sốt, thật

sự không nghĩ tới ngay cả chuyện này đối phương cũng chưa từng nghe nói tới,

cô ta cảm thấy điều này rất khó tin, ngay lập tức, cô ta nhận ra rằng, đã có người

phong tỏa thông tin có liên quan về Dữu Khánh đối với nữ nhân này. Cô ta liền

kể lại đại khái chuyện Thám Hoa lang một kiếm bình Tam Tiên bảo.

“Đã đột phá đến cảnh giới Thượng Huyền…” Đôi mắt Lý Triêu Dương dần dần

tỏa sáng, rồi đột nhiên quay đầu rời đi, hiển nhiên là muốn nhanh chóng đi giao

lưu với vị Thám Hoa lang đó.

Tương Hải Hoa chợt lướt đi, ngăn cản nàng ta lại, hỏi: “Công chúa định làm

gì?”

Lý Triêu Dương không chút nào giấu giếm mong ước của mình, “Thám Hoa

lang này cũng nên đến lúc thành danh hoa có chủ, để ta làm cho hắn tắm rửa

sạch sẽ chờ làm Phò mã của bản cung.”

“A!…” Tương Hải Hoa suýt chút nữa bị lời nói này của nàng ta làm nghẹn chết,

vốn là định nhắc nhở nàng ta không nên tiết lộ thân phận Thám Hoa lang với

người bên cạnh, ai biết vị này lại trực tiếp như thế. Cô ta phát hiện thấy một loạt

trò quanh quanh co co mà mình chuẩn bị có vẻ dư thừa, không thể tin được lại

dễ dàng như vậy, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười, “Để Thám Hoa lang

làm Phò mã của ngươi ư?”

Thấy cô ta kinh ngạc như thế, Lý Triêu Dương cười hiểu ý, “Ta không quan tâm

mấy chuyện môn đăng hộ đối gì đó, chỉ cần ta cam tâm tình nguyện là được, có

thể để hắn yên tâm.”

Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Trong lúc nhất thời đầu óc Tương Hải Hoa có

phần theo không kịp mạch suy nghĩ của nàng ta, sau khi sững sờ một lúc mới

hiểu ra, thì ra vị này cảm thấy đường đường Thám Hoa lang làm phò mã là đã

trèo cao rồi.

Suy đi nghĩ lại thấy cũng đúng, Thám Hoa lang gì đó, tài tử đệ nhất thiên hạ gì

gì đó, cái gì mà văn võ song tuyệt, tại trước mặt bối cảnh gia thế của vị này đều

phải kém hơn ba phần.

Cha của người ta là hoàng đế Ân quốc, Địa sư, một trong mấy người đứng đầu

thế gian này là sư huynh của mẹ nàng ta, tại trước mặt nàng ta, Thám Hoa lang

quả thực không có tư cách môn đăng hộ đối, quả thực là đã trèo cao.

Sự thực đúng là như thế, không có gì sai, nhưng vấn đề là, có rất nhiều chuyện

không thể giải quyết được bằng thứ gọi là sự thực. Nếu thật sự là như vậy, cô ta

đã không dám ở đây giở trò quỷ.

Cho nên cô ta vẫn cất lời nhắc nhở: “Công chúa, mấy thứ nhà cao cửa rộng,

giàu có quyền quý gì đó, sợ rằng Thám Hoa lang sẽ không có hứng thú. Ngay

dưới mí mắt hoàng đế Cẩm quốc, hắn còn có thể vứt mũ quan bỏ đi, đồ đệ của

Địa Mẫu thì như thế nào? Công chúa, vạn nhất Thám Hoa lang không muốn làm

Phò mã của người thì làm sao bây giờ?”

“Cái này…” Lý Triêu Dương trầm ngâm một hồi, so sánh với đồ đệ của Địa

Mẫu, nàng ta lập tức đánh giá được sức nặng của mình, khẽ gật đầu, “Đây quả

thực là vấn đề. Ai nha! Vậy phải làm sao bây giờ, cũng không thể cưỡng ép a?

Ta cũng không giỏi lấy lòng người a.” Nàng ta có chút lo lắng mà nghĩ ngợi

loanh quanh, thực sự không có nghĩ đến vấn đề người ta sẽ từ chối mình.

Tương Hải Hoa lại thử hỏi: “Dám hỏi công chúa, ngươi thích Thám Hoa lang

ư?”

Lý Triêu Dương liếc mắt khinh bỉ, “Không thích mà có thể để cho hắn làm phò

mã ư?”

Tương Hải Hoa lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương có biết ngươi thích Thám

Hoa lang không?”

Lý Triêu Dương gật đầu, “Biết, chỉ là từ trước đến nay vị Thám Hoa lang này

luôn làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên mãi không tìm được mà

thôi.”

“Không tìm được? Không thể nào, hắn vẫn luôn ở trong Đào Hoa cư tại U Giác

phụ, mọi người Tu hành giới đều biết, ngay cả ta cũng biết, với tai mắt nhạy bén

của Hoàng hậu nương nương làm sao có thể không biết. Công chúa, không phải

là nương nương không đồng ý gả ngươi cho Thám Hoa lang chứ?”

Lý Triêu Dương cũng không phải là kẻ ngốc, rơi vào trầm mặc.

Tương Hải Hoa tiếp tục dẫn dắt: “Nếu như nương nương không đồng ý, và

Thám Hoa lang cũng không muốn, chỉ sợ nguyện vọng của công chúa sẽ không

thành, trừ khi…”

Lý Triêu Dương nhướng mắt, truy hỏi: “Trừ khi thế nào?”

Tương Hải Hoa lập tức tiến đến nàng bên tai, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.

Gương mặt Lý Triêu Dương hơi ửng đỏ lên, có chút thấp thỏm hỏi: “Làm vậy

có thể được sao?”

“Là có phần hơi quá. Nếu như để cho Hoàng hậu nương nương biết đây là gợi ý

của ta, há có thể tha cho ta. Thôi quên đi, theo ta thấy, chúng ta bỏ qua chuyện

này đi.” Tương Hải Hoa xua xua tay, như thể cho qua việc này, xoay người rời

đi.

“Đừng đi.” Lý Triêu Dương vội vàng kéo cô ta lại, “Cứ quyết định như vậy đi.

Yên tâm, trong việc này ta sẽ không giũ ngươi ra. Nam nhân khác căn bản

không xứng với ta. Ngoài ta ra, Thám Hoa lang không thể thuộc về ai. Nam

nhân này, ta nhất định phải lấy, để cho toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ này phải

ghen tỵ với ta. Tương Hải Hoa, ngươi phải giúp ta việc này.”

Tương Hải Hoa ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng thì đang nói thầm, hao hết tâm

tư chuẩn bị, không ngờ lại đơn giản như vậy, đơn giản đến mức cô ta cảm thấy

có chút qua loa.

Trước sự năn nỉ liên tục của đối phương, cuối cùng cô ta đành phải đồng ý với

bộ dạng rất bất đắc dĩ, “Được rồi, được rồi. Nhưng có một số việc ngươi phải

chú ý, đừng để cho người bên cạnh ngươi biết được hắn chính là Thám Hoa

lang, nếu không, chắc chắn sẽ báo cho mẫu thân ngươi biết. Còn có, việc này e

rằng phải nhanh chóng hết sức làm cho xong, nếu không, chỉ sợ không thể giấu

được bên phía Đại Nghiệp ty. Một khi Đại Nghiệp ty nhận ra, chúng ta cũng sẽ

không giấu giếm được Hoàng hậu nương nương.”

“Tất cả đều là cao kiến, toàn bộ dựa vào ngươi…”

Hai người thì thầm bàn mưu tính kế với nhau một lúc, rồi mới cùng nhau đi ra

khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc