Sau khi xác nhận tất cả mọi người đều sẽ tham gia, Từ Phượng Cập gật gật đầu
hài lòng, nhưng vẫn nhấn mạnh một lần nữa, “Cho dù nhiệm vụ lần này tương
đối đơn giản, nhưng đánh đánh giết giết dù sao vẫn có nguy hiểm, hiện tại có ai
trong chư vị muốn rút lui thì vẫn còn kịp, một khi đã bắt đầu động thủ, nếu ai
dám tự ý rút lui làm dao động quân tâm, vậy thì chính chúng ta cũng sẽ không
nương tay, không cần phải đi đến một bước chém giết lẫn nhau đó.”
Ánh mắt đảo quanh nhìn mọi người, không ai có phản ứng.
Tào Định Côn cũng hô to, “Nếu muốn rút khỏi hành động lần này, hãy làm ngay
bây giờ, đừng lề mề làm làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Mọi người đảo mắt nhìn xung quanh, chờ một lúc, vẫn không có người nào rời
khỏi.
Từ Phượng Cập lại gật đầu, “Tốt rồi, nếu đã quyết định vậy, chúng ta chia người
ra đi. Theo thông tin Đại đương gia truyền ra, chúng ta chia người ra hai đường,
từ trước sau đồng thời giáp công là được. Một nhóm đánh chính diện vào thần
miếu, một nhóm tập kích từ phía sau thần miếu. Ai sẵn sàng tấn công chính diện
thì đứng sang phía bên tay trái ta, đồng ý tập kích phía sau thì sang bên tay
phải.”
Sau khi cô ta nói ra những lời này, một đám người cũ thoáng nhìn nhau rồi rất
ăn ý mà dồn dập đi tới phía bên phải Từ Phượng Cập, thể hiện đồng ý phụ trách
tấn công từ phía sau.
Đám người mới nào biết cái gì, vừa nhìn thấy cảnh này thì nghĩ rằng làm theo
xu hướng sẽ an toàn hơn, bọn họ cũng dồn dập đứng sang bên đó, kể cả Dữu
Khánh và Mục Ngạo Thiết.
Vì vậy hiện trường xuất hiện cảnh tượng cực kỳ lúng túng, gần như tất cả mọi
người đều bước sang bên phải Từ Phượng Cập, phía bên đồng ý đánh chính
diện chỉ còn có một mình Tào Định Côn.
Sắc mặt Từ Phượng Cập dần dần sa sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào đám người, giọng nói cực kỳ khó chịu: “Quả nhiên đều là người có
ánh mắt, biết rõ đánh chính diện sẽ nguy hiểm hơn, liền thích chọn trái hồng
mềm. Đây là định nhường cho hai chúng ta đi tấn công chính diện sao?”
Một đám người mới lúc này mới nhận ra được vì sao nhóm người cũ đều lựa
chọn như vừa rồi, thì ra đánh chính diện sẽ nguy hiểm hơn, nhưng điều đó cũng
có thể hiểu được, chính diện đối địch khẳng định càng nguy hiểm, bất cứ là ai
đều muốn được an toàn hơn chút.
Đám người mới da mặt dường như mỏng hơn một chút, ít nhiều đều cảm thấy
có phần xấu hổ, hoặc là cảm thấy không được tự nhiên. Ngay cả Dữu Khánh và
Mục Ngạo Thiết, khi nhìn nhìn phía bên kia trống không cũng cảm thấy có chút
xấu hổ, nhưng quay đầu lại nhìn thấy đám người cũ dường như không chút
động lòng, bọn hắn liền da mặt dày đứng yên.
Thấy không người nào trả lời, Từ Phượng Cập nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Thật xấu hổ với đám người cũ các ngươi, không biết thẹn để cho một đám
người mới không có kinh nghiệm đi đối đầu trực diện với kẻ địch?”
Có người nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, “Nhị đương gia, chẳng phải
chính ngươi để cho chúng ta tự lựa chọn hay sao?”
Từ Phượng Cập xì một tiếng, “Nếu đã nghe theo lời ta nói, vậy thì ta không
nhiều lời nữa, tất cả người cũ phụ trách tiến công chính diện. Lão Tam, ngươi
phụ trách dẫn dắt người mới tập kích từ phía sau.”
Tào Định Côn chắp tay đáp lời: “Vâng.”
Gã ta bước đến bên phải, rồi đẩy mấy tên người cũ đi ra. Một đám người cũ lúc
này mới chần chần chừ chừ dần dần bước sang bên trái, có phần không mong
muốn.
Một đám người mới thấy vậy thì âm thầm buồn cười, nhưng mà không thể
không thừa nhận, vị Nhị đương gia này xử sự coi như công chính, cũng làm cho
bọn họ càng thêm cảm thấy an tâm.
Sau khi đã phân chia nhân sự ổn thỏa, Từ Phượng Cập lại dặn dò Tào Định
Côn, “Thấy ta ra tín hiệu tấn công thì hãy phối hợp với phía trước của ta, lập tức
phát động tấn công tập kích.”
Tào Định Côn lần nữa chắp tay lĩnh mệnh, “Vâng.”
Gã ta quay đầu lại phất tay kêu gọi đám người mới cùng đi theo gã, dẫn theo
người vòng một vòng lớn tiến ra phía sau thần miếu.
Sau khi đã hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng người, trong đám người cũ có
một người đi đến bên cạnh Từ Phượng Cập, “Nhị đương gia, tuy rằng là để báo
thù cho Đại đương gia, nhưng mà dùng cách lừa gạt người đi chịu chết vô ích
như vậy, một khi truyền ra ngoài, Hạt Tử bang coi như kết thúc, sợ là không thể
tuyển người được nữa.”
Từ Phượng Cập liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt nói: “Nói rất đúng, vậy thì chư vị
hãy cùng ta đồng thời triển khai tấn công chính diện, thế nào?”
Người vừa nói chuyện nghẹn họng không nói nên lời, sau đó nhấc tay sờ sờ
mũi, làm như không nghe được gì, có vẻ việc này không còn liên quan đến
mình, cất bước rời đi.
Những người khác cũng lơ đễnh nhìn xung quanh, không người nào đáp lại.
Từ Phượng Cập hừ một tiếng hơi lộ ra vẻ châm biếm, “Lời hay, ai mà chẳng nói
được?”
Thấy không người nào hé răng, cô ta lấy ra một cây pháo tín hiệu cầm trong tay,
rồi lại trườn lên cồn cát, nằm úp sấp xuống, nhìn chằm chằm về phía thần miếu,
im lặng chờ đợi, thầm tính thời gian.
Đám người mới theo Tào Định Côn đi vòng một vòng lớn, dưới sự dẫn dắt của
Tào Định Côn, bọn hắn đi đến phía sau thần miếu, ẩn nấp tại một địa điểm cách
thần miếu khoảng chừng một dặm đường, rồi cũng im lặng chờ đợi.
Nhìn nhìn đám người mới ở xung quanh có vẻ khá nghiêm trọng, Tào Định Côn
hạ thấp giọng nói: “Khi tấn công, mọi người hãy mở to mắt một chút, kẻ nào do
ai giết, chú ý về sau giúp làm chứng cho nhau. Đừng để đến lúc lục soát thi thể
thu tiền lại náo loạn tranh cãi nhau.
Ngoài ra, tất cả phải nhớ kỹ, sở dĩ lần này dùng dao mổ trâu giết gà, huy động
nhiều người như vậy chỉ để đối phó một chút người, là bởi vì không thể lưu lại
bất kỳ kẻ nào sống sót, không thể để manh mối sâm Kỳ Lân tiết lộ ra ngoài. Vì
vậy, khi xuất thủ, mọi người cần phải ra tay quyết liệt, dứt khoát, nhất định
không thể hạ thủ lưu tình.”
Có người đằng hắng, có người gật đầu, Dữu Khánh thì dùng khuỷu tay huých
Mục Ngạo Thiết, ra hiệu cho y một chút nữa nhớ theo sát mình, như vậy có thể
dễ dàng chú ý cho nhau.
Ánh trăng chậm rãi di chuyển trên bầu trời đêm, thời gian trôi qua từng chút
một, nằm trên cồn cát, Từ Phượng Cập ước đoán phía bên kia chắc hẳn đã
chuẩn bị sẵn sàng, liền bắn lên pháo hiệu trong tay.
Vù! Một vệt lửa bắn lên bầu trời.
Đùng! Nổ tung ra một chùm lửa sáng ngời, nổi bật trong bầu trời đêm.
Tào Định Côn đang núp sau cồn cát vươn cổ lên nhìn, rồi đứng lên phất tay hô
to: “Nhị đương gia đã dẫn người tấn công chính diện, xông lên!”
Một đám người lập tức dồn dập nhảy lên, chạy ra khỏi cồn cát, nhanh chóng
phóng về phía thần miếu.
Tào Định Côn cũng lao vọt tới, chỉ là dần dần chậm lại phía sau.
Hai con chim ưng ngủ trên nóc Thần miếu bị kinh động tỉnh lại, giật mình bay
lên không trung, không giỏi nhìn trong đêm, chúng nó nỗ lực bay lên trên cao
để tránh né.
Đang ngồi tại bậc cấp cửa vào cửa hàng, Nam Trúc bỗng nhiên đứng dậy, gã
cũng nhìn thấy được ánh sáng pháo hiệu bùng lên phía xa xa trong bầu trời đêm.
Ngay sau đó gã chợt quay đầu lại, nhìn thấy từ phía sau có một đám bóng đen
vù vù lao nhanh tới, rất nhanh liền vọt đến trước mặt, gã giật mình vội vàng rút
kiếm đề phòng.
Đám người bất ngờ lao tới này khi nhìn thấy gã và Thiên Nhai các thì không có
gây ra xung đột gì với gã, vọt lên không trung bay lướt qua, một đám người
không có chút nào dừng lại, một mực lao nhanh về phía pháo hiệu hiện lên.
Ở dưới ánh trăng, Nam Trúc nhìn thấy được trên ngực áo bọn họ có biểu tượng
“Phi ưng”, ước chừng có khoảng năm mươi người.
Mặc dù người ta không tấn công gã, nhưng gã vẫn không thả lỏng, nhìn theo
đám người dần đi xa, gã nhanh chóng xách kiếm gõ gõ lên khung cột kim loại
của cửa hàng, tiếng va chạm gây ra âm thanh keng keng lanh lảnh vang vọng ra
xa.
Gã đang cảnh báo cho Bách Lý Tâm. Đám người này không làm khó gã, có lẽ là
bởi vì thân phận Thiêu Sơn Lang của gã, nhưng nếu đụng phải Bách Lý Tâm, e
rằng sẽ khác.
Đương nhiên, gã cũng hi vọng Bách Lý Tâm có thể kịp thời báo tin cho hai
người lão Thập Ngũ.
“Cái quỷ gì vậy?”
Đang tiến tới, trong đám người Phi Ưng bang chợt có người vụt quay đầu nhìn
lại, cất lời nghi vấn.
Có người khác hỏi, “Là tên Thiêu Sơn Lang kia đang giở trò quỷ sao?”
“Không biết.”
Người cầm đầu quở trách, “Tập trung làm chính sự trước đi!”
Cũng đang nằm tựa trên một nơi cồn cát, Bách Lý Tâm nhìn thấy đám pháo
hiệu trên không trung đã tắt, ánh mắt mới hạ xuống trên thân đám người Từ
Phượng Cập đang ẩn núp bên kia, chợt nghe âm thanh báo nguy vang lên ở phía
sau, nàng ta quay đầu nhìn lại, nhìn thấy có một đám bóng người lờ mờ bay tới.
Nàng ta lập tức không chút nào do dự, lợi dụng bóng đổ của ánh trăng tại nơi
này, ngay tại chỗ xoay người lật sang một bên, trực tiếp giống như độn địa, chui
vào trong cồn cát.
Rất nhanh, một đám bóng người lướt tới, nhấp nhô lên xuống lướt qua, chỉ cần
chậm một chút, Bách Lý Tâm khẳng định đã bị đám người này phát hiện, cũng
may Nam Trúc đưa ra cảnh báo đúng lúc, nếu không sẽ rất khó đoán được có
hậu quả gì xảy ra.
Nàng chui ra khỏi đống cát là bởi vì nghe có âm thanh đánh nhau, một lần nữa
nằm tựa trên cồn cát, quan sát.
Một đám người cũ của Hạt Tử bang đã đánh nhau cùng với nhóm người Phi
Ưng bang vừa lao tới.
Đám người cũ của Hạt Tử bang không muốn đánh nhau với đám người vừa tới,
nhưng người của Phi Ưng bang bất chấp tất cả, nhìn thấy kẻ nào mặc y phục
Hạt Tử bang lập tức đánh giết.
Rút kiếm cầm trong tay, Từ Phượng Cập xoay người lại đứng trên cồn cát, nhìn
đám bang chúng nhanh chóng đổ nhào xuống, hai mắt muốn nứt cả ra.
Nhìn thấy đám bang chúng lấy ít địch nhiều lần lượt đổ gục xuống, cô ta không
có xuất thủ tương trợ, mà nhanh chóng phi thân rời đi, hoảng sợ vội vàng bỏ
chạy.
Năm tên thành viên Phi Ưng bang lập tức thoát khỏi sự dây dưa của đối thủ,
nhanh chóng lao theo truy sát.
Phía sau thần miếu, một đám tân nhân vừa mới vọt tới trước thần miếu đột
nhiên rõ ràng cảm nhận được có dị thường mãnh liệt.
Vì để kiếm được nhiều tiền một chút, Dữu Khánh xông xáo phía trước tiên, vì
vậy hắn cảm nhận rõ ràng nhất sự khác thường này. Tại một số thời điểm, hắn
phản ứng là rất nhanh, vội vàng đưa tay ngăn Mục Ngạo Thiết cùng xung phong
ở bên cạnh dừng lại.
Hai người đi đầu dừng lại, mọi người cũng dồn dập dừng lại theo, không ai dám
tấn công vào vùng tối đen như mực bên trong cửa sổ.
Bên trong Thần miếu yên tĩnh im lìm, không có một bóng dáng một người nào.
Lúc trước rõ ràng nhìn thấy phía thần miếu có nhiều người làm việc, một đám
người bọn họ ầm ầm lao tới như thế này, người bên trong thần miếu không có
khả năng không phát hiện ra.
Trong lúc do dự, bọn họ nhìn lại, lúc này mới phát hiện thấy Tào Định Côn
không có cùng đi theo, mà ở phía sau cùng, chỉ là ở sau có phần khá xa.
Bọn họ sững sờ nhìn Tào Định Côn, muốn hỏi xem là có chuyện gì.
Đang định chạy trốn, Tào Định Côn cũng sửng sốt nhìn đám tân nhân này, tại
sao tất cả đều dừng lại rồi, vì sao không tấn công?
Sau đó, gã cũng rất nhanh nhận thấy không thích hợp, đã phát hiện thấy bên
trong thần miếu không có bất kỳ phản ứng nào.
Gã mơ hồ cảm thấy không ổn.
Bỗng nhiên, từ phía xa xa có âm thanh đánh nhau truyền đến, nghe âm thanh để
phán đoán vị trí, đại khái là từ phía đám người Từ Phượng Cập.
Gã bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy phía sau mình có một đám
bóng người đang nhanh chóng vọt tới, triển khai đội hình vòng cung tiến về
phía bên này.
Vẻ mặt gã kịch biến, quay người lại đối diện đám người đó, và cũng nhanh
chóng lui về phía sau, vội vàng thối lui đến bên dám tân nhân phía thần miếu.
Một đám tân nhân cũng nghe được âm thanh đánh nhau phía xa xa, cũng nhìn
thấy đám người bao vây tiến đến, hơi chút tính toán liền có thể nhận ra, đâu
phải chỉ có khoảng hai mươi người như Từ Phượng Cập đã nói, chỉ đảo mắt qua
liền có thể ước chừng được ít nhất phải năm mươi người trở lên.
Tào Định Côn nhấp nhô lên xuống hai lần, liền hạ xuống tại trước mặt bọn họ,
trầm giọng quở trách: “Vì sao không tấn công vào trong?”
Gã vốn định thúc giục bên này tấn công vào, tạo ra rối loạn rồi nhân cơ hội
nhanh chóng trốn đi.
“Khụ khụ.”
Đột nhiên có tiếng ho khan nặng nề vang lên trên nóc thần miếu.
Mọi người dồn dập ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy một bóng người khoác
áo choàng xuất hiện trên nóc nhà, đứng trên cao dưới ánh trăng, trông dáng
người có vẻ phiêu dật, không phải ai khác, chính là bang chủ Đoạn Vân Du của
Phi Ưng bang.
“Ngươi hỏi bọn hắn vì sao không tấn công vào ư? Tào Định Côn, tại sao ngươi
không hỏi chính mình, vì sao lợi dụng đám tân nhân bọn họ đi tấn công, còn
chính mình lại núp ở phía sau chuẩn bị chạy trốn chứ?”
Đoạn Vân Du vừa cười vừa nói, hai bên cũng xuất hiện một đám người.
Từ bên trong cửa sổ Thần miếu cũng lướt ra hai nhóm người, kết hợp với đám
người đuổi tới từ phía sau bao vây toàn bộ đám thành viên Hạt Tử bang vào
giữa.
Đám thành viên Hạt Tử bang nghe nói vậy thì đều kinh nghi bất định quay
người nhìn Tào Định Côn, không nói thì thôi, nói ra liền thấy tên này vừa rồi
không có cùng xông lên trước với bọn họ, quả thực có dấu hiệu giống như muốn
ném bọn họ lại để bỏ chạy.
Tào Định Côn tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, vung kiếm chỉ về
phía nóc nhà, “Chư vị huynh đệ, đừng có nghe hắn nói xằng nói bậy, làm loạn
thế trận của chúng ta. Chúng ta đã bị trúng bẫy rồi, bắt giặc trước bắt vương, chỉ
cần bắt lấy tên này liền có thể phá cục, cùng theo ta bắt hắn.”
Nhưng mà không có người nào hưởng ứng, đám người mới của Hạt Tử bang
đứng đó kinh nghi bất định, thái độ quan sát bộc lộ rất rõ ràng.
Đứng trên nóc miếu, Đoạn Vân Du cười nhạt nói: “Tào Định Côn, ngươi lấy
sâm Kỳ Lân làm mồi nhử, lừa gạt đám người mới đến từ Khối Lũy thành tới
đây tìm Phi Ưng bang ta để phát tiết hận thù cá nhân, đến giờ này còn muốn đùa
giỡn bọn họ như là kẻ ngốc hay sao?”
Ánh mắt y đảo qua một đám tân nhân bị bao vây phía dưới, “Chư vị, người
không biết không có tội, đây là ân oán riêng giữa Phi Ưng bang và Hạt Tử bang.
Chỉ cần các ngươi giết chết Tào Định Côn, ta liền tha cho các ngươi một con
đường sống.”
Tào Định Côn kinh hãi, giận dữ nói: “Các huynh đệ, hắn đang lừa các ngươi, ai
ô…”
Chợt thấy hàn quang lóe lên, kiếm trong tay còn chưa kịp đánh ra, gã cảm thấy
cơ thể đau đớn dữ dội, sức lực cũng bị rút cạn.
Cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy một thanh kiếm đâm nghiêng xuyên qua ngực
mình, máu tươi tuôn chảy ồ ồ, gã chụp lấy mũi kiếm, ngẩng đầu nhìn thấy Dữu
Khánh vẻ mặt tức giận đánh lén mình.
Nói một chút, quyển sách không có thăng cấp, cứ như vậy trộn lẫn lộn, muốn
nhìn thăng cấp tiến bộ đích xuất môn quẹo trái.