BÁN TIÊN

Khí thế liều mạng quả thực không tầm thường, đám thành viên Phi Ưng bang

vốn tưởng rằng bên mình đã nắm chắc tình hình trong tay, lúc này có phần

luống cuống tay chân, đang là bên cường thế nhưng lại bị phản công làm cho rối

loạn.

Mục Ngạo Thiết dẫn đầu cuộc phản công, tự nhiên là người đứng mũi chịu sào,

ngay lập tức liền bị mấy kẻ vây công. Y cầm kiếm trong tay ngăn trái cản phải,

ứng đối linh hoạt và nhanh nhẹn, mặc dù không thể đánh gục được kẻ nào

nhưng cũng miễn cưỡng ngăn cản được cuộc liên thủ tấn công của đám người,

và cũng khiến cho mấy kẻ liên thủ vây công trong hỗn loạn phải cảm thấy kinh

ngạc.

Đây cũng chính là lí do lúc trước Dữu Khánh nháy mắt với Mục Ngạo Thiết, ý

hắn muốn hỏi Mục Ngạo Thiết, ta sẽ lên trên bắt giặc trước bắt vương, ngươi có

thể chống được hay không? Mục Ngạo Thiết gật đầu thể hiện mình không có

vấn đề, khi đó Dữu Khánh mới yên tâm bất chấp tất cả mà một mình lao lên.

Vào lúc này, Dữu Khánh đã độc lập một mình phá tan hàng rào ngăn chặn, đánh

tới nóc miếu.

Hai con phi ưng nghỉ ở nóc miếu lại lần nữa sợ hãi bay vọt lên, lao vào bầu trời

đêm, hai vị tả hữu hộ pháp của Phi Ưng bang kinh hãi, nhanh chóng xuất thủ

chặn lại.

Chỉ vừa ra tay, trực tiếp giao tranh với hắn, hai vị hộ pháp liền hối hận, đã biết

mình căn bản không đỡ được lưỡi kiếm trong tay Dữu Khánh, kiếm của hắn

biến hóa quá nhanh mà vẫn không mất sự cương mãnh.

Không phải là động tác võ thuật đẹp, trong đời này, đây là lần đầu tiên hai

người nhìn thấy kiếm pháp sắc bén như thế, đụng phải liền kinh hồn, mới biết

được thị giác của mình trong bóng tối có sai lầm, lúc trước không thấy rõ được

thực lực của đối thủ.

Chỉ qua một lần đối mặt, hai vị hộ pháp lập tức từ bỏ chức trách hộ pháp của

mình, bỏ mặc bang chủ lại không quan tâm tới, mỗi người một bên bay đi.

Nhưng bọn gã cũng phải lưu lại một chút thứ.

Cung Tự Đình lộn một vòng trên nóc miếu, dùng hai tay chống xuống, bay ra

ngoài, người đã thấp đi một đoạn, hai cái đùi không còn nữa. Mặc dù là như thế,

khi vừa rơi xuống cát, gã vẫn không chút do dự tung người lên, nhảy đi, thậm

chí còn không ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy sau lưng đau rát.

An Thiên Ấn bay đi, kéo theo một vệt máu, sau khi từ trên mái thần miếu nhảy

xuống tới mặt cát, gã cảm thấy quai hàm mình đau đớn, đau đến mức khiến gã

không nhấc chân lên nổi để tung người bay di, dường như toàn bộ sức lực đã

tiết hết khỏi cơ thể. Gã nhấc tay sờ sờ cằm, sờ thấy một vết cắt chảy đầy máu, từ

trên người bỗng nhiên nghe lộp bộp, một đống đồ rơi xuống.

Là ruột của gã, gã cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhận thấy bụng của mình đã

bị cắt rách ra, phù phù quỳ gối trên mặt đất, vẻ mặt đầy sợ hãi và sự khó tin.

Mắt mở trừng trừng nhìn thấy tả hữu hộ pháp biến mất khỏi trước mắt mình,

Đoạn Vân Du hít vào một hơi khí lạnh, nhận ra rằng mình đã đâm đầu vào một

bức tường sắt.

Tại sao sẽ như vậy? Chính ý cũng không thể nghĩ ra nổi.

Y cũng biết, người mạo hiểm tới Thiên Tích sơn này để kiếm tiền, ít nhiều cũng

có chút bản lĩnh, nhưng có rất ít người có thể mạnh mẽ đến mức như người

trước mặt, nhảy vào trong một đám tu sĩ Huyền cấp mà giống như là chém dưa

cắt rau vậy, quả thực đây là sự khác biệt giữa mãnh hổ và bầy dê.

Người có được thực lực như vậy, đi đâu cũng có tương lai đầy hứa hẹn, đi đâu

cũng sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện, cần gì phải chạy đến Thiên Tích sơn

để mạo hiểm? Hơn nữa còn làm tiểu đệ trong Hạt Tử bang.

Mấu chốt là lúc trước còn ở trước mặt mình làm ra vẻ nhẫn nhịn vì đại cục, khí

thế của cao thủ đâu chứ?

Y cảm thấy có thể mình đã bị hắn đùa giỡn.

Nhưng vào lúc này, y cũng không có thời gian để suy nghĩ gì nhiều, không đợi

kiếm quang kéo tới, y phất tay vung tà áo choàng, mấy vệt hàn quang bắn ra.

Đang lao tới tấn công, kiếm trong tay Dữu Khánh lấp lóe ra ra vào vào, lên lên

xuống xuống, một loạt âm thanh leng keng vang lên, mấy vệt hàn quang bị đánh

văng ra.

Đoạn Vân Du kinh hãi, vốn tưởng rằng với khoảng cách gần như thế, ít nhất sẽ

khiến cho đối phương không kịp trở tay, nào ngờ tốc độ áp sát của đối phương

gần như không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, thế công một kiếm cắt họng chỉ loáng

cái liền tới nơi.

Cho dù nguy hiểm đã tới, nhưng y vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không chút

tránh né, chỉ thấy y cấp tốc nhấc tay che chắn vị trí yết hầu.

Keng! Một tiếng va chạm vang lên.

Ánh kiếm lóe lên cắt tới đánh trúng lòng bàn tay Đoạn Vân Du.

Đoạn Vân Du đứng ở trên nóc miếu vững vàng bất động, xà đá dưới chân thì

xuất hiện những đường nét rạn nứt.

Đạp mái miếu dốc nghiêng lướt tới, Dữu Khánh lăng không chém ra.

Hình ảnh hai người, một đứng một bay lên dường như dừng lại trong tích tắc.

Dữu Khánh nhìn thấy chiếc găng tay màu bạc lóe sáng trên tay đối phương, loại

găng tay đan bện bằng xích sắt này trông rất quen thuộc, chỉ là trên đầu ngón

tay của chiếc găng tay này có thêm những móng vuốt sắc bén.

Hắn mở to mắt nhìn thủ trảo của Đoạn Vân Du chụp lấy, khi kiếm đánh trúng

lòng bàn tay đối phương thì đồng thời cũng bị đối phương chụp lấy lưỡi kiếm

của mình.

Đoạn Vân Du hiện lên nét tươi cười chế nhạo lạnh lùng, thủ trảo giống như

móng vuốt chim ưng khóa chặt con mồi, vặn tay định đoạt kiếm của hắn.

Dữu Khánh há có thể để y khống chế, Cầm Long thủ bỗng nhiên phát lực, thân

kiếm vặn một cái, roẹt! Thanh kiếm đã được rút về.

Trong mắt Đoạn Vân Du tức thì lóe lên nét kinh ngạc, y không nghĩ tới “Ưng

trảo” của mình đã đắc thủ rồi nhưng ngay sau đó lại bị thất thủ, y cũng nhận

thấy được lực lượng bùng phát của đối phương còn mạnh hơn cả mình.

Đồng thời, y cũng một lần nữa cảm nhận được sâu hơn tốc độ cực nhanh của

kiếm đối phương, lưỡi kiếm vừa thoát khỏi bàn tay mình, lập tức đã điểm lên

trên ngực mình.

Keng! Lại một tiếng va chạm vang lên.

Dữu Khánh sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng một kiếm này đã có thể đánh gục tên

bang chủ này, nào ngờ mũi kiếm lại bị ngăn cản, không thể tiến tới chút nào.

Hắn không ngờ rằng đối phương có thể đao thương không xâm phạm.

Mà Đoạn Vân Du thì không muốn dây dưa với hắn nữa, mượn nhờ lực lượng

của một đòn này y nhanh chóng lướt ngược ra sau, giống như bị đánh bay đi.

Dữu Khánh há có thể buông tha, mũi chân điểm xuống mái miếu, định tiếp tục

truy sát, nhưng chợt thấy một bóng đen cuồn cuộn ầm ầm ập đến, hắn lập tức

vung kiếm tự vệ, kiếm quang bùng lên, một tràng âm thanh rẹt rẹt, phần phập

rất nhanh và lại dày đặc vang lên, xen lẫn trong đó còn có một số âm thanh lách

cách.

Từng mảnh vải vụn tung bay dưới ánh trăng trông giống như những con bướm

bay lượn, có một số mảnh vải rách lại bay rất nhanh nện lên trên mái thần miếu

phát ra âm thanh lách cách, bộc lộ ra ám khí găm tại trên nóc miếu.

Hóa giải đòn tấn công xong, Dữu Khánh tập trung nhìn tới trước, phát hiện thấy

sau khi vứt áo choàng ra, Đoạn Vân Du đã bay nhanh rơi xuống trên sa mạc,

lướt đi khá xa, có vẻ còn thoáng quay đầu lại nhìn một cái.

Dữu Khánh định đuổi theo giết, nhưng quay đầu lại nhìn động tĩnh đánh đánh

giết giết ở phía sau, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đang bị vây công, hắn liền

không có do dự quá nhiều, trực tiếp xoay người lao về phía Mục Ngạo Thiết, từ

bỏ truy sát tên tặc thủ đó, bảo đảm an toàn cho Mục Ngạo Thiết càng quan

trọng hơn.

Với việc hắn gia nhập vào trận chiến, Phi Ưng bang mặc dù người đông thế

mạnh nhưng rất nhanh chóng liền trở nên tan tác, tán loạn bỏ chạy.

Không còn cách nào, ngay cả bang chủ và hai vị hộ pháp đều đã bị đánh phải bỏ

chạy, bọn họ ở lại nơi này cứng rắn chống đỡ làm cái quỷ gì, mà cũng chống

không nổi vị cao thủ đó a, tự nhiên là ào ào chạy trối chết mới quan trọng.

Bang chúng Hạt Tử bang sĩ khí vọt tăng, chủ động phân tán ra đi truy sát.

Đang lướt nhanh trong sa mạc, Đoạn Vân Du đụng phải một đám người xông

đến trước mặt, chính là đám bang chúng Phi Ưng bang lúc trước truy sát Từ

Phượng Cập.

Hai bên dừng lại, người cầm đầu đám người mới đến hỏi: “Bang chủ, phía bên

thần miếu tại sao còn có âm thanh đánh nhau?”

Gã cảm thấy quái lạ, âm thanh đánh nhau vẫn còn, tại sao bang chủ lại đơn độc

rời đi rồi.

Đoạn Vân Du không trả lời vấn đề này, đảo mắt nhìn nhân số đối phương, cau

mày hỏi: “Sao chỉ còn lại chừng ba mươi người?”

Người cầm đầu vội đáp: “Đối phương không có ý chí chiến đấu, phần lớn đã bị

chúng ta tiêu diệt, chỉ có năm sáu người chạy trốn. Chúng ta không bị thương

tổn gì, bởi vì mụ đàn bà Từ Phượng Cập kia chạy nhanh, mười mấy huynh đệ

phải đuổi theo.”

Đối với điều này, Đoạn Vân Du cũng không ngạc nhiên, đây cũng là lí do y bảo

Đồng Tại Thiên quay lại Hạt Tử bang, y ho khan một tiếng, nói: “E rằng đuổi

không kịp. Lần trước, ngay cả Tào lão đại cũng bị đánh chết, nhưng lại để nữ

nhân này chạy thoát, nói không chừng, nữ nhân này có năng lực nào đó để chạy

trốn ở trong sa mạc. Có lẽ cô ta lựa chọn đặt sào huyệt tại trong sa mạc là vì có

liên quan đến điều này.”

Người cầm đầu gật gật đầu, ánh mắt chợt nhìn về phía thần miếu, di một tiếng,

nói: “Hình như kết thúc đánh nhau rồi. Ai tới đây vậy chứ?”

Đoạn Vân Du cũng không biết là ai tới, loáng thoáng nhìn thấy mấy bóng người

lướt đến, lập tức phất tay nói: “Đi!”

Một đám người sửng sốt, không biết Bang chủ vứt bỏ nơi đây rời đi là có gì gì,

nhưng vẫn đồng thời đi theo. Người cầm đầu đuổi theo hỏi: “Bang chủ, chúng

ta đi đâu đây?”

Đi đâu? Đoạn Vân Du dõi mắt nhìn phương xa, thuận miệng đáp một câu, “Sau

này rồi nói tiếp.”

Y thực sự không có tâm trạng để trả lời, trong lòng thậm chí có chút nôn nóng,

và cả hối hận, y hối hận không nên nói cho Cung Tự Đình biết manh mối về

sâm Kỳ Lân, bây giờ có phần lo lắng Cung Tự Đình đang bị thương sẽ rơi vào

trên tay người khác.

Hiện tại, phương hướng y dẫn dắt mọi người chạy đi chính là hướng mà Tả hộ

pháp Cung Tự Đình chạy trốn, y muốn tìm được Cung Tự Đình càng sớm càng

tốt.

Người cầm đầu hỏi tiếp: “Bang chủ, phía bên kia xuất hiện một cái Thiên Nhai

các, tên Thiêu Sơn Lang đó có vẻ không thích hợp. Lúc trước, khi chúng ta phát

động tấn công thì tên đó giống như cố ý gây ra động tĩnh báo tin cho Hạt Tử

bang. Chúng ta có nên đến đó thăm dò một chút hay không?”

Đoạn Vân Du: “Có ảnh hưởng đến việc các ngươi phục kích hay không?”

Người cầm đầu: “Việc này thì thật sự không có. Chỉ là cảm thấy chán ngán, cảm

thấy không thích hợp.”

Đoạn Vân Du: “Nếu đã không ảnh hưởng đến hành động của các ngươi, chứng

tỏ Hạt Tử bang không hiểu được tín hiệu, không cần phải đa sự với Thiêu Sơn

Lang.”

Y trực tiếp đè chuyện này xuống, hiện tại y không có tâm tư làm phức tạp mọi

chuyện, cũng không dám dễ dàng động đến trên đầu Thiêu Sơn Lang.

Đám bang chúng Hạt Tử bang phân tán đi truy sát lại lần lượt quay trở lại thần

miếu, lúc đi truy sát là vì phấn chấn thừa thắng xông lên, kết quả rất nhanh liền

tỉnh táo lại, truy đuổi theo không bao xa liền nhanh chóng quay trở về.

Hiện trường bốc lên mùi máu tươi nồng nặc, người trở về đều cảm thấy xung

quanh không an toàn, dồn dập tụ tập lại bên cạnh Dữu Khánh và Mục Ngạo

Thiết.

Sư huynh đệ hai người đang giữ chặt thành viên Phi Ưng bang bị thương nặng

chưa chết, ép hỏi sự việc xảy ra.

Người ta rất thành thật nói ra hết. Lúc này, đám người bọn hắn mới biết tiền căn

hậu quả của chuyện đã xảy ra. Thì ra lúc trước nơi đây là sào huyệt của Hạt Tử

bang, mọi người đúng là đã bị Hạt Tử bang lừa gạt như kẻ ngốc.

Sau khi hoàn thành thẩm vấn, Mục Ngạo Thiết một kiếm giải quyết kẻ cung

khai, cũng vơ vét toàn bộ tài vật trên người gã.

Có người lập tức học theo, ánh mắt Dữu Khánh nhìn thấy, lập tức không hài

lòng, vung kiếm chỉ đến, quát lên: “Tất cả không được nhúc nhích, nếu không

có lão tử, các ngươi đều đã chết rồi. Tiền tài trên người bọn họ đều là của lão tử.

Nếu các ngươi lấy oán trả ơn, hãy hỏi xem thanh kiếm trên tay lão tử có đồng ý

hay không!”

Người bị chỉ đến vội hô to: “Chúng ta chỉ là định kéo thi thể đến đó giúp

ngươi.”

Có lòng tốt như vậy sao? Dữu Khánh không tin, nhưng rồi cảm thấy ngay tại

phía dưới mí mắt mình, gã ta sẽ không qua mặt được mình, vì để thuận lợi, hắn

đung đưa mũi kiếm, nói: “Vậy thì kéo tới đây đi. Đừng nghĩ động tay động

chân, ta mở to mắt nhìn chằm chằm các ngươi đó.”

Dứt lời hắn trực tiếp nhảy lên trên nóc thần miếu, từ trên cao nhìn xuống, giám

thị chặt chẽ.

Nhìn thấy đám người quả nhiên là xuất thủ hỗ trợ, giúp đỡ tập trung thi thể tại

bên cạnh Mục Ngạo Thiết, trong khi Mục Ngạo Thiết thì bận rộn lục soát thân

thể người chết.

Dữu Khánh quan sát từ trên cao, phát hiện thấy tại hiện trường có khoảng bốn

mươi thi thể, trong đó có non nửa là của Hạt Tử bang, bị Phi Ưng bang vây

công mà làm ra. Đến bây giờ, còn sống sót, kể cả hai sư huynh đệ bọn họ, tổng

cộng mười một người.

Bận rộn làm việc, thời điểm này Mục Ngạo Thiết cũng không thể quan tâm đến

việc phân loại tài vật cướp đoạt được, dù sao, cứ nhìn thấy vật gì đáng giá y liền

nhét hết vào trong người mình.

Dữu Khánh vẫn cầm kiếm phụ trách cảnh giác, đề phòng có kẻ thấy tiền nổi

máu tham lam, mưu đồ gây rối, hơn nữa hắn đã phát hiện thấy có người đang

lén lút chụm đầu dường như đang mưu đồ chuyện bí mật gì đó.

Ba người chụm đầu thì thầm mưu tính gì đó một hồi, sau đó bỗng nhiên đồng

thời đi tới, người ở giữa đứng ở phía dưới ngước nhìn lên mái thần miếu chắp

tay nói to: “Chu huynh, sau này có kế hoạch gì không?”

Người này cũng là người lúc trước nói giúp đỡ di chuyển thi thể, Dữu Khánh

không nhớ được người này tên gọi là gì, nhưng cảm giác tương đối hoạt bát,

khiến hắn hơi chút bất an, hắn lập tức không khách sáo, vặn lại: “Liên quan cái

rắm gì đến ngươi?”

Người kia dở khóc dở cười nói: “Tại hạ không có ác ý, chỉ là cảm thấy với bản

lĩnh của Chu huynh, chắc chắn không phải vật trong ao, hà tất phải khuất phục

phía dưới người khác? Đại đương gia của Hạt Tử bang đã chết ở trong tay Bang

chủ Phi Ưng bang, mà Bang chủ Phi Ưng bang lại bị Chu huynh đánh chạy

trốn. Thử hỏi, Chu huynh có điểm nào không bằng bọn họ chứ, tại sao không tự

lập làm chủ?”

Bình luận

Truyện đang đọc