Có người nói, gây ra mối đe dọa lớn nhất thường không phải là địch nhân, mà
chính là người bên mình.
Có một số thời điểm, lý lẽ này tương đối chính xác.
Ví dụ như hiện tại, hắn đứng nhìn cửa, giống như muốn nhìn xuyên qua cánh
cửa vậy, mà một người khác ở bên trong thì nhìn bóng lưng đứng yên đó, hai
người cứ lặng im như vậy.
Nói một cách tương đối, phản ứng của Mục Ngạo Thiết không quá gượng ép,
vẫn tương đối bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.
Y cũng không muốn mất mặt trước mặt Liên Ngư, nếu y đã dám hứa với Liên
Ngư rằng mình có thể nói Thám Hoa lang viết thư pháp lưu niệm, vậy thì tự
nhiên y có mức độ nắm chắc nhất định.
Đương nhiên, y cũng biết rõ lão Thập Ngũ cực kỳ phản cảm với việc dùng danh
nghĩa của A Sĩ Hành để viết lưu niệm, nhưng điều này cũng không gây trở ngại
việc y hứa hẹn với Liên Ngư.
Bàn tay vươn tới cửa của Dữu Khánh cuối cùng chậm rãi thả xuống, sau đó hắn
xoay người, không nhanh không chậm đi trở về, đứng tại trước mặt Mục Ngạo
Thiết, vẻ mặt chua xót dốc lòng tâm sự, “Ta biết các ngươi luôn có sự hiểu lầm
với ta, luôn cho rằng ta thích tiền. Đương nhiên, có ai mà không thích tiền cơ
chứ, chúng ta đều là người nghèo cho đến đây, tự nhiên là không mong muốn
gặp cảnh khốn cùng.
Nhưng các ngươi thật sự đã hiểu lầm ta. Hãy nghĩ tới hồi đó, ta hoàn toàn không
có tiền, nhưng vẫn có thể quyên hết tất cả hơn mười vạn lượng bạc cho nạn dân,
dốc túi cứu nạn a, chuyện đó mọi người đều biết chứ. Ta như vậy, có thể là
người tham tài sao? Bây giờ, ta nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi lại nói
chuyện tiền bạc với ta. Nói thật, lão Cửu, ngươi thật sự khiến ta đau lòng, rất
đau lòng a lão Cửu. Ngươi có hiểu không?”
Mục Ngạo Thiết vội gật đầu an ủi: “Ta không phải có ý đó, ta chỉ là muốn
thương lượng với ngươi. Không lâu trước, ngươi mới vung ra ngoài một nghìn
vạn, làm sao có thể đặt nặng món tiền nhỏ này.”
Dữu Khánh gật đầu lia lịa, có vẻ vui mừng, tựa như muốn nói ngươi có thể hiểu
được là rất tốt, sau đó hắn kéo cánh tay Mục Ngạo Thiết, chủ động kéo y cùng
ngồi xuống ghế, thể hiện không nên gấp gáp, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói
chuyện.
Sau khi cùng nhau ngồi xuống, Dữu Khánh lại than thở: “Có thể hiểu được tâm
tình của ngươi. Lão Cửu ngươi là người đàn ông có cốt khí, huống chi còn là
một đêm phu thê trăm ngày ân ái, ta có thể hiểu được việc ngươi muốn giúp
người ta. Nhưng ngươi phải rõ ràng, treo chiêu bài ra ngoài sẽ rước tới những kẻ
không nên đụng tới, sẽ rất phiền phức, đây thực sự thật không phải chuyện tiền
bạc.”
Mục Ngạo Thiết lại gật đầu, thành khẩn thừa nhận, “Ta hiểu, ngươi dù sao cũng
là người từng kiếm được mấy trăm triệu, không quan tâm khoản tiền ít ỏi này, là
ta nhất thời nói không chọn lời, ngươi không nên để ở trong lòng.”
Khung cảnh nhã nhặn khiêm nhường này giữa các sư huynh đệ bọn hắn là cực
kỳ hiếm thấy.
Dữu Khánh hai tay vỗ đùi, xoa tới xoa lui một hồi, rồi lắc đầu thở dài, “Đúng là
một đêm phu thê trăm ngày ân ái, nhưng cũng không thể mê muội đầu óc nha.
Lão Cửu, bộ dạng của ngươi như vậy khiến ta rất lo lắng. Ngươi nói đi, trên tay
ngươi mới có một chút tiền, đầu óc ngươi đã mê muội như vậy, lại còn sinh ra
xúc động, khoản tiền đó nói không chừng còn sẽ mất hết?
Ngươi cũng đã biết tình hình hiện tại của chúng ta, trong túi rất eo hẹp, làm việc
là phải dùng tới tiền a, nhất là tại trong Khối Lũy thành này thứ gì cũng đắt quá
mức, không cầm chút tiền trong tay là không thể được. Không bằng như vậy đi,
ngươi tạm thời giao hết tiền của ngươi cho ta giữ. Ngươi yên tâm, ngươi cần
tiêu pha, ta cũng không keo kiệt, tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”
Đang một mực duy trì thái độ khiêm tốn, Mục Ngạo Thiết dần dần nhướng mày
lên, có ý gì? Y xem như đã nghe rõ rồi, tên này muốn moi rỗng túi mình, muốn
cuốn sạch số tiền trong túi mình đi, việc này làm sao có thể được, một bức chữ
tầm phào giá trị được mấy đồng chứ?
Nhưng mà đang có việc cầu người ta, y cũng không tiện phát tác.
Đương nhiên, y cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: “Ta biết chữ của ngươi
với danh nghĩa A Sĩ Hành là có thể đáng giá một số tiền, nghe nói một bức chữ
có thể bán hai ba vạn, việc này ta nghe ngươi khoe khoang không biết bao nhiêu
lần, lỗ tai nghe riết đã thành vết chai. Ta sẽ không tính toán chi li nhiều với
ngươi, viết chiêu bài cho khách sạn này, ta đưa ngươi năm vạn.”
“Năm vạn?” Dữu Khánh từ từ đứng lên, giống như con mèo bị đạp đuôi,
“Ngươi có biết bức chữ ta viết cho nhà hàng của Diệp Điểm Điểm có ý nghĩa
thế nào hay không hả, sinh ý thịnh vượng, làm ăn phát đạt, năm vạn? Ngươi
đuổi ăn mày sao chứ? Ngươi không có nhìn xem đây là nơi nào? Năm vạn
lượng không đủ chi phí ra vào thành được mấy lần.”
Vì bảo vệ tài sản riêng tư của mình, phản ứng của Mục Ngạo Thiết có chút kịch
liệt, y cũng đứng lên, phản bác: ” ‘Nhân gian hảo’ là không tệ, ngươi còn có thể
viết ra những chữ có hiệu quả như bức đó sao? Ngươi cũng không thể sao chép
chữ ‘Nhân gian hảo’ đó a. Ta không muốn đồ sao chép.”
Dữu Khánh vỗ ngực, “Lời vô dụng, ta cần phải sao chép ư? Ngươi không nhìn
xem lão tử là ai, nếu ta thật sự cởi kiếm cầm bút, đó chính là tài tử đệ nhất thiên
hạ. Ngươi cho rằng người trong thiên hạ đều có mắt không tròng hô hét chơi
đùa thôi sao?”
Mục Ngạo Thiết chất vấn: “Giống như bức thư pháp lưu niệm ngươi viết cho
tiểu hồ ly tinh tại Ảo Vọng sao?”
“…” Dữu Khánh lập tức nghẹn lời, bức chữ đó hình như đến nay vẫn không có
danh tiếng gì, cú thọc sườn này thật là đau, hắn lập tức sốc lại tinh thần, phản
bác, “Làm sao có thể giống nhau được? Viết cho cô ta chính là không muốn phô
trương, ngay từ đầu ta đã không để tâm tới. Còn ngươi đã bỏ tiền ra, ta há có thể
sơ sài qua loa!”
Mục Ngạo Thiết cũng muốn đưa đồ tốt cho Liên Ngư, không muốn qua loa sơ
sài, nghe hắn nói như thế, quả thực là sợ đưa ít sẽ bị lừa bịp, lão Thập Ngũ rất
có thể làm ra chuyện như vậy, lúc này trầm giọng nói: “Được, viết một bức tốt
cho ta, ta đưa ngươi mười vạn.”
“Mười vạn? Còn muốn tốt?” Dữu Khánh phì cười hỏi ngược lại, như thể nghe
được chuyền gì đó cực kỳ buồn cười, “Tại bên ngoài, ta tùy tiện viết một chút là
có thể bán hai ba vạn một bức. Viết một bức cũng là viết, viết mấy bức cũng là
viết, còn không cần phải tốn công suy nghĩ nhiều. Nếu thật sự đã sẵn sàng động
bút, viết cho ai mà không phải là viết, để kiếm mười vạn lượng, ta đáng giá phá
quy củ của mình sao, còn bị ngươi vặn vẹo trách móc? Ngươi thích tìm người
nào viết thì tìm đi, lão tử không hầu hạ nổi.”
Lời này không phải chỉ là nói mà thôi, dứt lời liền tức giận rời đi.
Gò má Mục Ngạo Thiết căng thẳng, cắn răng nói: “Hai mươi vạn lượng! Chỉ có
giá này thôi, không có nhiều hơn. Ta không phải cái động không đáy để ngươi
lừa bịp, không phải ngươi thích bao nhiêu cũng được.”
Dữu Khánh không chút do dự xoay người quay trở lại, đứng tại trước mặt y, đưa
tay tới trước: “Đưa tiền trước.”
Hắn hiểu quá rõ tính cách của vị sư huynh này, đó là một kẻ cứng đầu ương
bướng, một khi đã gào lên, đó chính là thà chết không cong, biết rõ giá này đã
đến giới hạn rồi.
Mục Ngạo Thiết do dự một chút, cảnh cáo: “Ta nói trước, phải viết tốt, không
thể tùy tiện lừa gạt.”
Dữu Khánh không kiên nhẫn, ngoắc ngoắc tay, “Tài hoa của ta là mọi người đều
biết, ngươi không đọc được mấy cuốn sách, biết cái gì. Cứ yên tâm bỏ tiền ra là
được, làm gì đánh rắm nhiều như vậy.”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, không sợ hắn quỵt nợ, đối với người bên
mình, lão Thập Ngũ vẫn là có uy tín lấy tiền làm việc, trừ khi về sau không
muốn kết nhóm với nhau nữa. Y liền lấy ngân phiếu trong người ra, đếm hai
mươi vạn, rút ra.
Vuốt vuốt ria mép chờ cầm tiền vào tay, Dữu Khánh cười tươi như hoa.
Nhìn bộ dạng hắn nhét tiền vào trong người, Mục Ngạo Thiết khó nhịn lời bất
mãn, “Xé tờ giấy, tùy tiện quẹt quẹt mấy chữ liền được hai mươi vạn. Kiếm tiền
dễ dàng như vậy, hài lòng a?”
Dữu Khánh quả thực vui vẻ về điều này, miệng cười ha hả nói: “Lão Cửu, ngươi
nói như vậy là không đúng rồi. Chúng ta, ai cũng biết nhau nha. Hồi đó, khi các
ngươi tung tăng chơi đùa khắp núi, ta phải làm gì? Lão nhân xách gậy đánh, ép
ta viết a, ép ta học nha. Ta có thể kiếm được khoản tiền này, đó cũng là nhờ
trước đây chịu cực chịu khổ, trải qua một quá trình tích lũy chăm học khổ luyện
lâu dài. Hơn nữa, nếu ngươi không hài lòng, có thể tìm người khác viết a, ta
không có ép ngươi.”
Mục Ngạo Thiết: “Đừng nói nhảm, viết đi.”
Cất tiền xong, Dữu Khánh lắc đầu nói: “Bây giờ chưa thể viết cho ngươi. Hôm
nay ngươi cầm đưa tới thì tính là chuyện gì chứ. Ngươi thật sự muốn vì một nữ
nhân mà không quan tâm tới sự chết sống của mọi người sao? Ngươi yên tâm
đi, nếu ta đã đồng ý thu tiền, ta sẽ không quỵt nợ. Chờ đến khi phía chúng ta
không còn lo lắng gì nữa, ngươi hãy đưa cho nàng ta. Như vậy ngươi cũng
không có thất hứa.”
Mục Ngạo Thiết trầm mặc, cảm thấy có lý, rồi bỗng nhiên giật mình tỉnh lại,
nếu đã có cách ứng đối đơn giản như vậy, còn cần gì phải bỏ ra hai mươi vạn,
cho dù mình bỏ ra mười vạn lượng, lão Thập Ngũ cũng sẽ nhận làm.
Khi y nhận ra mình có thể đã bị Dữu Khánh lừa thì đã muộn rồi, đã đồng ý và
đã đưa tiền cho hắn, làm sao có thể lấy lại được.
Đến khi y nhận ra thì Dữu Khánh đã cất kỹ tiền, chuồn lẹ rồi.
Đi ra khỏi cửa, Dữu Khánh tươi cười hớn hở và cũng nhịn không được cảm
khái, hắn quá rõ ràng tính cách của mấy sư huynh đệ, có thể khiến cho lão Cửu
bỏ ra nhiều tiền như vậy, có lẽ đã thật sự động lòng với Liên Ngư kia rồi.
Không nói tới cái gì mà kẻ trong cuộc thì mê kẻ bên ngoài thì tỉnh, hắn là cảm
thấy lão Cửu và Liên Ngư không thích hợp. Việc Liên Ngư là tình nhân của
người khác chỉ là một lí do không thích hợp, theo hắn, thậm chí còn không thích
hợp bằng Thiết Diệu Thanh lúc trước.
Nguyên nhân cũng đơn giản, Thiết Diệu Thanh không quá sung túc như thế này,
Liên Ngư thực sự là đầy rẫy phú quý. Loại nữ nhân quá quen với cuộc sống xa
hoa này thật sự có thể chung sống với lão Cửu, loại người thường này lật ngón
tay đếm tiền sống qua ngày sao?
Từ tiết kiệm dễ nhập cuộc sống xa hoa, từ xa hoa rơi vào đạm bạc, điều này mọi
người đều biết như thế nào.
Chỉ là, hắn không rõ vì sao Liên Ngư nhanh như vậy lại trao thân cho lão Cửu,
hỏi lão Cửu về chuyện này cũng không biết được rõ ràng lắm, lão đại có cảm
xúc và ý nghĩ của riêng mình, hắn cũng không có cách nào với sự cứng đầu của
Mục Ngạo Thiết.
Đột nhiên, phía dưới loáng thoáng có động tĩnh hỗn loạn truyền lên, Dữu Khánh
phục hồi lại tinh thần, nhận thấy được phía dưới có khả năng xảy ra chuyện gì
đó, hắn nhanh chóng lên thang dây chạy xuống dưới.
Khi hộp dây thừng vững vàng hạ đến nơi, mới mới bước ra, hắn liền nhìn thấy
một chiếc hộp dây thừng khác cũng hạ xuống, người ở bên trong chính là Hổ
Nữ.
Động tĩnh phát ra tại phía cửa vào khách sạn, hai người một trước một sau đi ra.
Tại cửa vào khách sạn tụ tập không ít người, có cả Lương Bàn, người lúc trước
bị đánh một trận, có lẽ là vì bận tâm tới mặt mũi của mình, gã giấu thân thể dính
đầy vết máu trong một chiếc áo choàng.
Bang chủ Ngụy Ước của Trấn Sơn bang cũng có mặt, và có cả một đám nhân
viên của Trấn Sơn bang, đang ngăn chặn trước sau khách sạn.
Bọn họ là do Lương Bàn đưa tới hỗ trợ, ý định ban đầu của Lương Bàn là đề
cho người của Trấn Sơn bang trực tiếp bắt lấy Mục Ngạo Thiết tại trong khách
sạn. Nhưng Ngụy Ước làm sao dám làm việc lỗ mãng tại trong khách sạn Thạch
Tâm cư này, nói chặn tại trước cửa phòng Mục Ngạo Thiết cũng không dám, chỉ
dám thủ tại bên ngoài khách sạn, tránh để cho người bỏ chạy.
Sắc mặt Ngụy Ước không được tốt lắm, y tự nhiên đã hỏi thăm Lương Bàn vì
sao lại bị đánh, khi biết được tên này vậy mà chạy đến cưỡng ép ngả bài với
Liên Ngư, y tức giận đến mức thiếu một chút tát cho tên ngu xuẩn này một bạt
tai, tên này đầu óc vào bao nhiêu nước mới có thể làm ra loại chuyện này?
Vì sao phải hao tổn tâm cơ sử dụng “Mỹ nam kế”? Không phải vì để cho Liên
Ngư tình nguyện sao, nếu người ta không tình nguyện, cho dù ngươi có cưỡng
hiếp người ta thì có được tác dụng gì?
Y đã nhiều lần lặp đi lặp lại nhắc nhở tên ngu xuẩn này, sở dĩ phải quanh co
lòng vòng là bởi vì dùng thân phận và bối cảnh của Lương gia tạo áp lực, lừa
gạt lấy Đồng Tước hồ không phải cách ổn thỏa, ai dám đảm bảo trong ba năm
chấp chưởng Đồng Tước hồ, Nhiếp Nhật Phục có thể không nhìn thấu tình
huống của Lương Bàn?
Việc này chắc chắn là không thể đảm bảo được, sau việc Nhiếp Nhật Phục tất
nhiên sẽ nâng cao mức độ quan tâm tới Lương Bàn, khả năng bị lộ tẩy rất lớn.
Cho nên mới phải làm như vậy, nếu không, một khi sự việc lộ ra, Lương Bàn có
khả năng không bị gì, nhưng Nhiếp Nhật Phục nhất định sẽ chơi đùa chết Ngụy
Ước y.
Vì vậy, y không muốn tại trong Khối Lũy thành làm ra chuyện như trước mắt,
không muốn để cho người khác cảm thấy giữa y và Lương Bàn có giao tình sâu
sắc, nhưng Lương Bàn đã bị đánh cho nổi cơn điên, nhất quyết muốn trả thù,
nếu như ngay cả việc này cũng không giúp, người ta sẽ bỏ gánh không làm nữa.
Thấy tên này trong lúc nhất thời là không bình tĩnh lại được, Ngụy Ước không
thể không cắn răng giúp đỡ một chút.
Không còn cách nào, “Mỹ nam kế” đã thất bại rồi, chỉ còn có thể lợi dụng thân
phận của Lương Bàn cản tay mấy bang phái khác trong quá trình cạnh tranh
Đồng Tước hồ.
Ngoại trừ đám người bọn họ ra, còn có một đám Bạch y nhân chặn trước cửa
vào, là nhân viên Vệ đội duy trì trật tự Khối Lũy thành của phủ Thành chủ, nam
tử cầm đầu chính là Kỳ Nguyệt Lang, Chưởng môn nhân của Cống Sơn đường.
Cũng là do Lương Bàn kéo tới, Ngụy Ước không chịu hỗ trợ xả giận, Lương
Bàn đành phải chạy đến Cống Sơn đường “Đánh trống minh oan”.
Có thể kinh động tới Chưởng môn nhân của Cống Sơn đường, tự nhiên là vì gã
lấy ra gia thế bối cảnh Lương gia để tạo áp lực.
Tuy nhiên, hiện tại cho dù có Chưởng môn nhân của Cống Sơn đường đích thân
tới đây, cũng không thể tùy tiện tiến vào cửa Thạch Tâm cư, đã bị nhân viên
khách sạn chặn lại, yêu cầu chờ thông báo.
Điều này cũng xem như là một chiêu bài của Thạch Tâm cư, người ở tại nơi này
ít nhất sẽ không dễ dàng bị quấy rầy.
Kỳ Nguyệt Lang cũng coi như bình tĩnh, đứng tại cửa vào khách sạn lẳng lặng
chờ đợi ngay trước mắt bao người, không còn cách nào khác, mọi người đều
biết được thân phận lão bản nương nơi này, y cũng không thể tự tiện xông vào
như những nơi bình thường khác, có một số quy củ là không có hiệu quả với
một số người.
Dần dần ở xung quanh tụ tập đông dần một đám người xem náo nhiệt.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy người của Cống Sơn đường đã tới, Dữu
Khánh liền biết chuyện không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra