BÁN TIÊN

Tại thời điểm bầu không khí tại đây xuất hiện sự rạn nứt, Liên Ngư đột nhiên

cất tiếng: “Không có gì phải xin lỗi hay không xi lỗi, tiếp tục dây dưa chuyện

này, làm sao còn có thể uống rượu chứ? Chuyện đã qua rồi, mọi người đều cho

ta chút thể diện đi, không nên nhắc lại nữa, có được không?”

Đang bị sư huynh làm cho không biết làm sao, Dữu Khánh tự nhiên là biết nghe

lời phải, liên tục xưng phải, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.

Nhìn bề ngoài, mọi việc đã là quá khứ, sự thực như thế nào thì không ai biết

được.

Lương Bàn mặc dù cho Liên Ngư thể diện, không nói gì nữa, nhưng rõ ràng đã

mất hết hứng, ánh mắt thỉnh thoảng quét nhìn về phía sư huynh đệ hai người lộ

rõ bất thiện.

Sau khi chú ý thấy, Dữu Khánh có phần hận không thể tự tát mình mấy cái,

chính hắn cũng không biết là mình nghĩ như thế nào, đã biết rõ lão Cửu tính tình

cố chấp, cứng đầu, dễ dàng “Xử sự theo cảm tính” vậy mà còn kéo lão Cửu đi

làm việc này? Kéo y lên núi đao xuống biển lửa còn dễ hơn làm loại chuyện này

a!

Tới đây ăn một bữa cơm cũng có thể gây nên thù hằn, Dữu Khánh xem như đã

phục Mục Ngạo Thiết rồi.

Trên đời không có thuốc hối hận, hối hận cũng đã muộn rồi. Đối diện với việc

Liên Ngư lần nữa nâng chén mời rượu, hắn cũng qua loa nâng chén lên theo,

nhưng tâm tư đã không tại bữa tiệc nữa rồi, “Mỹ nam kế” gì gì đó cũng đã vứt

ra sau đầu, hắn đang suy nghĩ xem làm sao để giải quyết cho tốt hậu quả.

Đặt chén rượu xuống, Liên Ngư cười nói với những người ngồi hai hàng hai

bên: “Chư vị đều là bang phái đỉnh cấp tại Thiên Tích sơn, nghe nói đều đã

đăng kí tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ năm nay?”

Nói đến “Sự kiện Đồng Tước võ”, ánh mắt nàng như có như không liếc nhìn

phản ứng của Dữu Khánh.

Trong chữ “Chư vị” này tự nhiên không có bao gồm Dữu Khánh và Mục Ngạo

Thiết trong đó, nhưng cũng khiến cho hai người cảm thấy bất ngờ, nhanh chóng

quan sát những bang chủ ở đây.

Tại trong Thiên Tích sơn này, bọn hắn thật sự là không có kiến thức gì, thời

gian tới đây quá ngắn, cho dù lúc trước thông qua các nhân viên phục vụ đã biết

được những người này là Bang chủ bang phái nào, nhưng không biết những

bang phái nào chính là bang phái đỉnh cấp tại Thiên Tích sơn.

Vì vậy, bọn hắn cảm thấy kinh ngạc, những người này chính là các lão đại của

các bang phái đỉnh cấp tại Thiên Tích sơn sao?

Lúc trước thật sự chưa có nghe nói tới, đến đây chưa lâu là một chuyện, hơn

nữa, tại Thiên Tích sơn này cũng không có bang phái nào đỉnh cấp lâu dài,

không cẩn thận liền bị thay thế, hoặc đột nhiên giải tán. Cho nên, thời gian tồn

tại của bang phái kỳ thực đều không dài. Nếu không phải là người ở lại đây lâu

dài, quả thực không nắm rõ được tình hình bang phái nơi đây.

Điều mà hai sư huynh đệ càng không nghĩ tới là, những người này đều là bang

phái đăng kí tham gia “Sự kiện Đồng Tước võ”.

Có nghĩa là, nếu như bọn hắn cũng báo danh tham gia, bọn hắn sẽ trở thành đối

thủ cạnh tranh của những người này?

Nghĩ đến đây, hai người không thể không chính thức quan sát những vị Bang

chủ này.

Bang chủ Thân Vô Không của Thiên Hồng bang với tướng mạo bình thường cất

tiếng cười ha hả, “Nói gì mà bang phái đỉnh cấp chứ, lão bản nương khen nhầm

rồi. Ví dụ như Sơn Hải bang, trước đây, khi còn chấp chưởng Đồng Tước hồ thì

có thể coi là như vậy. Bây giờ đã chia tách làm hai, bởi vì nội chiến mà tách ra

một cái Trấn Sơn bang, thực lực sao, đương nhiên cũng chỉ còn lại một nửa, e

rằng không còn dính dáng gì đến mấy chữ bang phái đỉnh cấp nữa rồi. Thật sự

không biết Cố huynh và Ngụy huynh lấy sức lực ở đâu ra để tham gia ‘Sự kiện

Đồng Tước võ’ lần này.”

Trong lời nói bộc lộ rất rõ sự châm chọc.

Vừa mới mở miệng, hai sư huynh đệ Dữu Khánh liền nhận thấy được sự cạnh

tranh mạnh mẽ, và cũng rất bất ngờ, không khỏi nhìn Cố Nhân Sơn và Ngụy

Ước nhiều một chút, không ngờ rằng thì ra hai bang phái này trước đây là một.

Mặc dù trên mặt Ngụy Ước vẫn duy trì nụ cười vui vẻ, nhưng dù sao cũng là

tách ra từ Sơn Hải bang, tự lập phái riêng, ít nhiều cũng có mang tiếng phản bội,

về quan niệm đạo đức bình thường là không tốt, bị nhắc tới ngay trước mặt mọi

người, nét tươi cười có chút không được tự nhiên.

Cố Nhân Sơn lên tiếng, mặt không biểu cảm, bình tĩnh đáp lại, “Nếu nói như

thế, Thiên Hồng bang của Thân huynh mới xứng với danh bang phái đỉnh cấp

Thiên Tích sơn rồi a?”

Thân Vô Không ra vẻ khiêm tốn nói: “Đó là lão bản nương khen nhầm, Thiên

Hồng bang ta miễn cưỡng tính là vậy đi.”

Cố Nhân Sơn: “Thảo nào ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ lần trước, Thiên Hồng bang

không bằng Sơn Hải bang, đã biết là miễn cưỡng thì không nên gượng ép,

người phải biết tự hiểu lấy mình.”

Sắc mặt Thân Vô Không hơi chút sa sầm, châm biếm ngược lại, “Người quả

thực phải biết tự hiểu lấy mình, ngay cả trong nhà cũng quét dọn không sạch sẽ,

còn dám ra ngoài bêu xấu. Theo ta thấy, ngươi vẫn nên giải quyết chuyện Nhị

đương gia của ngươi trước đi, rồi hãy nghĩ đến việc cạnh tranh cùng chúng ta.”

Lời này lại nhắc đến bang chủ Ngụy Ước của Trấn Sơn bang, Nhị đương gia

trước đây của Sơn Hải bang.

Thời điểm này, Ngụy Ước kỳ thực không muốn đứng cùng phía với Cố Nhân

Sơn, nhưng mà có đứa cháu trai nào đó cứ đụng chạm đến trên đầu mình, gã có

muốn tươi cười cũng khó giữ được sắc mặt, xùy nói, “Thân Vô Không, con quạ

đen nhà ngươi cũng không biết xấu hổ nói người khác đen sao?”

“Ôi.” Thân Vô Không hú lên quái dị, “Quả nhiên không phải người một nhà

không tiến vào một cửa a. Chư vị nhìn xem, Đại đương gia và Nhị đương gia

của Sơn Hải bang lại sóng vai đối ngoại rồi.”

Giống như Cố Nhân Sơn vừa mới nói, Thiên Hồng bang của gã tại “Sự kiện

Đồng Tước võ” lần trước quả thực bị thua Sơn Hải bang, tại trong quá trình đó,

Ngụy Ước cũng là một trong những đầu sỏ gây ra, tự nhiên cũng bị kéo vào

chọc cho một gậy.

Mà Cố Nhân Sơn và Ngụy Ước cũng biết mục đích đâm chọc của vị này, đơn

giản chính là muốn lôi kéo người khác cùng nhau đè ép bọn họ trước khi cuộc

cạnh tranh bắt đầu.

Ngụy Ước vẫn giữ nét tươi cười đáp lại, “Đang ngồi tại đây, không người nào

vừa mới tới Thiên Tích sơn liền tự lập làm bang chủ a. Người nào mà chẳng

phải trước tiên mượn một nơi bảo địa để quen thuộc tình hình, sau đó mới lập

kế hoạch khác?”

Bang chủ Trầm Kim Thiền của Kim Thiền bang, với vóc dáng hơi mập mạp,

màu da ngăm đen, cười cười chế nhạo: “Ngụy Ước, ngươi nói như vậy là không

khỏi quá không xem trọng Chu bang chủ rồi.” Gã hất hất cằm về phía Dữu

Khánh.

Dữu Khánh hơi chút sửng sốt, nghĩ thầm ta chỉ xem trò vui, sao lại kéo ta vào

làm gì chứ? Đôi đũa vừa mới đưa thức ăn vào miệng, trong lúc nhất thời không

biết nên nhai hay nên nuốt.

Mọi người cũng đồ dồn nhìn đến, chỉ nghe Trầm Kim Thiền tiếp tục nói: “Tiểu

Chu bang chủ là không giống ngươi, dù cho Hạt Tử bang bị người ta đánh tan,

vẫn không rời không bỏ Hạt Tử bang, còn xây dựng lại Hạt Tử bang. Ngươi

không thể cho rằng người trong thiên hạ đều có tâm trí như ngươi.”

Lời này không phải là muốn giúp Thân Vô Không, mà vì bất mãn với việc

Ngụy Ước kéo mọi người vào cùng một kiểu, các ngươi tranh cãi với nhau, lôi

chúng ta vào làm gì?

Điểm khác chính là, mọi người đều là đứng đầu một bang, không người nào

thích nhìn thấy trong đám thủ hạ xuất hiện một người như Ngụy Ước vậy.

Ngụy Ước mở miệng trào phúng, “Trầm Kim Thiền, sao có thể ví von như vậy

được? Bang chủ Hạt Tử bang tính là cái rắm gì, có thể so với chúng ta sao?”

Vừa mới nhai được mấy miếng, Dữu Khánh không nói nên lời, quai hàm cứng

lại không nhai nổi nữa, ta gây ai chọc ai rồi chứ, đang yên đang lành không hiểu

ra sao bị mắng một trận?

Nhưng hắn cũng không phản ứng gì nhiều, lại tiếp tục ăn uống, không phải hắn

phóng khoáng, bao dung mà cảm thấy người ta mắng không sai, tại trong mắt

những người này, Hạt Tử bang có lẽ thực sự không bằng cả cái rắm, trở mặt

cũng không thắng người ta, huống chi người ta cũng không phải cố ý nhằm vào

mình.

Hắn chỉ có thể mặc kệ người ta, làm như không có nghe được.

Đại lão đánh nhau, mình chỉ là nhãi nhép, không cần phải chen vào để bị nghiền

ép.

Hắn không muốn dính líu vào, nhưng có người dường như không muốn để cho

hắn ngồi xem.

Vốn vẫn luôn mặc kệ những người này đấu võ mồm, Liên Ngư liếc nhìn hắn,

rồi chợt cất tiếng cười nói: “Ngụy bang chủ, những đại bang phái các ngươi

tranh cãi với nhau thì thôi, Chu bang chủ không hiểu ra sao lại bị ngươi mắng

làm cái rắm, cực kỳ vô tội. Ngươi cẩn thận chọc giận người ta, người ta cũng

đăng kí tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’, gây thêm một chút áp lực cạnh tranh

bây giờ.”

Đối với lời này, mọi người chỉ cho rằng đây là một câu vui đùa để điều tiết bầu

không khí, không ai cho là thật, một cái “Hạt Tử bang” không nhập lưu như thế

có thể khiến bọn họ áp lực cái rắm a.

Ngụy Ước xem như cho Liên Ngư thể diện, lập tức nhấc chén rượu lên hướng

Dữu Khánh chắp tay xin lỗi, “Chu bang chủ, Ngụy mỗ tuyệt đối không có ý

nhục nhã, chỉ là nhất thời nói chuyện không chọn từ, đặc biệt kính ngươi một

chén bồi tội, mong rằng bao dung.”

Dứt lời ngửa đầu uống cạn trước bày tỏ kính trọng.

Nói là bồi tội, nhưng có hàm ý ép buộc người ta phải chấp nhận một cách tự

nhiên, nói trắng ra vẫn là hoàn toàn không đặt người ta vào trong mắt.

Việc này thật sự là “Thịnh tình không thể từ chối”, Dữu Khánh đành phải nhấc

chén rượu lên nặn ra nụ cười tiếp nhận, “Ngụy bang chủ nói quá lời.”

Khi ngửa đầu nâng ly uống cạn thì trong lòng âm thầm mắng chửi tổ tông mấy

đời nhà đối phương.

Lương Bàn ở bên theo dõi phe phẩy chiết phiến hừ một tiếng, mặt đầy châm

chọc, có vẻ vui với việc Dữu Khánh bị làm nhục.

Mục Ngạo Thiết gương mặt căng cứng nhìn xem, ít nhiều nhận thấy được sự

thay đổi của lão Thập Ngũ, quả thực so với trước đây hắn càng thêm biết co biết

dãn.

Liên Ngư lại cất tiếng: “Chu bang chủ, đã có duyên ngồi cùng một bàn, dõi mắt

nhìn xem bọn họ sôi nổi náo nhiệt rất không thú vị, cứ dứt khoát tham gia ‘Sự

kiện Đồng Tước võ’ cùng tranh đua vui đùa cùng bọn họ một lần đi.”

Dữu Khánh há miệng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này là

không thể đồng ý, nhưng nếu nói không đồng ý, về sau lỡ như mình quyết định

tham gia thì sao chứ?

Hắn lại cảm thấy bị đẩy vào thế khó, cảm thấy buổi tiệc đêm nay thật khó chịu,

đụng đâu cũng bị bó tay bó chân.

Ngụy Ước cười ha hả: “Nếu lão bản nương đã nói như vậy, Chu huynh đệ cứ

chơi đùa đi, chúng ta hoan nghênh.”

Bang chủ Tinh Nguyệt bang, Cô Dương cũng cười nói: “Nếu nhiều tiền, ném ra

mười triệu cũng không thành vấn đề, quả thực có thể tham gia cho vui. Tinh

Nguyệt bang của ta đảm bảo không gây khó dễ cho ngươi.”

Ngụy Ước cũng phất tay nói: “Đúng vậy, nếu thật sự muốn tham gia chơi đùa,

Trấn Sơn bang ta cũng không làm khó Hạt Tử bang của ngươi.”

Dữu Khánh ánh mắt lấp lóe, nhịn không được cất lời hỏi: “Đúng không vậy, đều

không gây khó cho ta, chẳng phải là mặc kệ cho Hạt Tử bang của ta nắm lấy

Đồng Tước hồ sao?”

Mấy vị bang chủ khác cảm thấy loại đề tài này thật nhàm chán, không buồn tỏ

thái độ.

Chỉ có Trầm Kim Thiền nhàn nhạt đáp một câu, “Mỗi người dựa vào bản lĩnh.”

Không có được lời hứa của mọi người, vốn định nhặt món hời, Dữu Khánh chỉ

có thể cười gượng ngồi xuống, cũng không nói là mình có đăng kí tham gia hay

không.

Về đề tài này, mọi người cũng đều cười mà bỏ qua, cơ bản không có người nào

sẽ cho là thật.

Thấy như vậy, Liên Ngư lại ngay tại trước mắt bao người hơi nghiêng người

sang phải, chủ động nâng chén mời Mục Ngạo Thiết, “Trương huynh đệ, vì sao

không thốt tiếng nào, là có điều gì bất mãn với sự tiếp đãi của Liên Ngư sao?”

Khi mời rượu Lương Bàn phía bên trái, nàng đều ngồi thẳng thớm ngay ngắn,

duy chỉ có đối với Mục Ngạo Thiết, có cảm giác nàng ta một mực nghiêng

người như muốn tựa vào.

Hầu như nhìn thẳng không liếc mắt, Mục Ngạo Thiết vẫn không phát hiện thấy

điểm dị thường này, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ là lạ, còn tưởng

rằng là bởi vì chuyện lúc trước, lúc này y cũng chỉ nâng chén khách sáo một

tiếng, “Sao dám.”

Dứt lời liền uống cạn trước để bày tỏ kính trọng.

Sau đó, trong bữa tiệc, cơ bản đều là các đại nhân vật nói nói cười cười, Dữu

Khánh không có hé răng, đẳng cấp không đủ xác thực cũng không trò chuyện

vào được, hắn cũng không có tâm trạng bận tâm chuyện khác.

Chỉ vì Liên Ngư càng ngày càng biểu hiện rõ ràng “Có ý tứ” với Mục Ngạo

Thiết, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được. Trên mặt Lương Bàn có thể nói là đầy

vẻ lo lắng.

Dữu Khánh có chút sợ hãi rồi, sợ Lương Bàn chỉ là thứ yếu, vấn đề là nằm

mộng cũng không nghĩ đến “Mỹ nam kế” có thể thành công như thế, chỉ là mở

rộng vạt áo của Mục Ngạo Thiết ra một chút, lộ ra một chút cơ bắp mà thôi,

không nghĩ tới hiệu quả lại có thể kinh người như thế, giống như là cá mập ngửi

thấy mùi máu tươi vậy.

“Mỹ nam kế” thành công trong ý nghĩ của hắn là Mục Ngạo Thiết và Liên Ngư

âm thầm phát triển quan hệ nam nữ, có đánh chết hắn cũng không nghĩ đến

chuyện công khai, hắn không ngờ tới Liên Ngư lại không chút dè dặt như vậy.

Giỡn chơi sao, Liên Ngư là tình nhân của Thành chủ Khối Lũy thành, tán tỉnh

nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục ngay trước mặt mọi người chẳng phải là muốn

chết sao?

Bọn họ không có bối cảnh cường đại đến mức khiến cho Nhiếp Nhật Phục phải

kiêng kỵ giống như Lương Bàn vậy.

Dữu đại chưởng môn, người định ra kế sách Mỹ nam kế, lúc này trên gương

mặt không còn thấy sự kinh ngạc và vui mừng như lúc nhìn thấy Liên Ngư mắc

câu nữa, mà chỉ còn vẻ sợ hãi, bây giờ mới biết được cái gì gọi là chơi đùa với

lửa!

Hắn cắm đầu uống rượu giải sầu, đang cân nhắc đến việc bỏ chạy ngay sau buổi

tiệc tối nay.

Bình luận

Truyện đang đọc