Đã nghe rõ được người phía sau nói gì, Nam Trúc kinh hãi tóc gáy dựng thẳng
lên, thân thể theo bản năng muốn cử động, có ý nghĩ bỏ trốn, nhưng lại bị bàn
tay đặt tại trên vai gắt gao giữ chặt tại chỗ, sự chênh lệch một cảnh giới cũng
được biểu hiện ra rất rõ.
Gã biết rõ mình đã không thể chạy thoát được khỏi tay đối phương, nên không
thể không đối diện với hiện thực, gã cưỡng ép trấn định hỏi: “Ta? Ta chạy làm
gì?”
Khi nói ra lời này thì trong đầu gã đột nhiên xuất hiện một số khung cảnh đan
xen, là một số hình ảnh tại Linh Lung quan, lúc đó gã đối diện với núi xanh than
thở buồn bã, bây giờ nhận ra lúc đó thật sự tự tại, nhớ lúc đó mấy sư huynh đệ
chỉ vì gieo trồng một ít rau xanh mà rên rỉ, bực bội phàn nàn nhau, lúc đó thật
sự không nghĩ tới có một ngày mình sẽ xuất hiện tại nơi này, sẽ phải đối mặt với
cục diện như vậy.
Lúc đó, gã thậm chí còn cho rằng, hết cả đời này mình cũng không thể trở thành
tu sĩ Huyền cấp, còn bây giờ mình đang làm gì?
Đột nhiên thất thần làm cho gã cảm thấy không ổn, mơ hồ có dự cảm, lần này,
sinh mệnh của mình sắp đi đến cuối cùng!
Trầm Kim Thiền ở phía sau cười âm u, “Ngươi nói xem, ngươi chạy làm gì?”
Nam Trúc cũng cảm thấy mình đã nói lời thừa, ý của người ta đã rất rõ ràng,
nếu còn giả bộ không lừa được người khác, chỉ có thể là lừa gạt chính mình, cho
nên gã suy nghĩ lại, rất nhanh liền nhớ đến tình cảnh trong khi mình không thể
nhúc nhích thì bị đôi mắt xanh lam long lanh kia đặc biệt chú ý đến, bị chiếc
đuôi nhung màu trắng giày vò, đột nhiên gã hiểu rõ tất cả.
Con Cửu vĩ hồ quỷ quái đó hẳn là đã biết mình không bị tà khí tà hóa, gã nhịn
không được hỏi: “Nếu đã biết rõ ta có vấn đề, vì sao Tiên tôn còn thả ta ra
ngoài, lẽ nào không sợ ta nhân cơ hội chạy trốn sao?”
Bàn tay Trầm Kim Thiền đặt trên bờ vai gã chuyển thành móng vuốt, còn tỏa ra
tà khí nhàn nhạt, y bấu mạnh vào vai gã, “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai chứ? Lúc
trước, ta là thực sự tín nhiệm ngươi nha. Nếu không phải có người thay ngươi đi
gặp Tiên tôn truyền lời về lại, ta còn thật sự không biết ngươi có vấn đề.”
Giống như đang tức giận vì bị lừa dối, Nam Trúc bị y bấu vai đau đớn, nhưng
vẫn kinh ngạc hỏi: “Trước khi ngươi phái người thay ta đi gặp Tiên tôn, ngươi
không biết ta có vấn đề sao?”
Trầm Kim Thiền: “Đúng vậy. Cho nên, lúc nghe tin ta cũng rất kinh ngạc, vì sao
Tiên tôn biết rõ ngươi có vấn đề mà vẫn để cho ngươi rời đi? Ta cũng có nghi
vấn giống ngươi. Lúc trước chúng ta không có đề phòng ngươi, lẽ nào không sợ
ngươi bỏ chạy sao?”
Vừa nghe nói lúc trước thậm chí không có ai đề phòng mình chạy trốn, Nam
Trúc có chút sửng sốt, thảo nào lúc trước đám khốn này diễn xuất rất hài hòa,
không chút phản cảm, thì ra bọn họ cũng không biết.
Vừa rồi gã còn đang hối hận, cho rằng mình đã bị Cửu vĩ hồ lừa, cho rằng Cửu
vĩ hồ lợi dụng mình để câu ra tung tích của Đầu To, cho rằng mình thật ngu
ngốc, bây giờ thì lại bị vòng vo làm cho hồ đồ, lúc trước hoàn toàn không có
thực hiện bất kỳ hành động nào để kiểm soát mình a!
Việc đã đến nước này, Nam Trúc đột nhiên trầm trọng nói: “Cửu vĩ hồ là người
như thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, ngươi nguyện ý bán mạng cho
một yêu quái không hiểu gì sao?”
“Ách.” Trầm Kim Thiền chợt nấc một cái, trong miệng mũi sặc ra tà khí, âm u
cười cười, xuất thủ điểm liên tục lên người Nam Trúc, khống chế Nam Trúc, rồi
một tay túm lấy gã, kéo trở lại cửa kho, trực tiếp ném vào trong.
Lạch bạch, từ trên bậc thang cao ngã lăn xuống dưới, một đám người bên trong
kinh ngạc xúm đến nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Nam Trúc té lăn quay, đầu óc quay cuồng, gã thầm hô mạng ta tiêu rồi, gã còn
tưởng rằng Trầm Kim Thiền có rất nhiều lời muốn hỏi mình, có lẽ mình còn có
thể dùng ba tấc lưỡi để đầu độc suy nghĩ y, kết quả người ta còn chẳng thèm để
ý tới mình, trực tiếp xử lý mình như vậy…
Sự việc xảy ra đột ngột, hiện tại gã chỉ hi vọng mấy người Dữu Khánh chạy
nhanh, không cần lo cho gã, chỉ vì Cửu vĩ hồ khiến cho gã có cảm giác nó sâu
không lường được, cảm thấy nó dễ dàng đùa giỡn bọn hắn trong lòng bàn tay,
đã chơi đùa gã thành như vậy mà gã vẫn mơ mơ màng màng, nhưng hiện tại gã
hoàn toàn không có cách nào mật báo cho mấy người Dữu Khánh.
Dữu Khánh chờ đợi ở bên ngoài cung điện dần dần cũng nhận thấy không thích
hợp, hắn ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã treo cao tại giữa vòm trời.
Đã đến chính Ngọ rồi, Nam Trúc vẫn còn chưa đi ra, cũng không chuyển ra bất
kỳ tin tức hoặc bất kỳ giải thích nào. Hắn nhìn về phía chỗ sâu trong cung điện,
đã dự cảm được có thể đã xảy ra chuyện, hắn muốn đi vào tìm hiểu rõ ràng,
nhưng nghĩ đến việc toàn bộ đám người bên trong đã bị tà hóa, nghĩ đến thực
lực của Trầm Kim Thiền và Cô Dương, hắn kìm nén lại ý định đích thân mạo
hiểm.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm, rồi cũng loại
bỏ ý nghĩ để cho bọn họ mạo hiểm.
Ánh mắt quét đến Tứ đương gia Phạm Cửu và Ngũ đương gia Mạt Lỵ, nhưng
rất nhanh lại lướt qua, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên thân Tam đương gia
Đồng Tại Thiên, rồi nhấc tay gọi người đến, dặn dò: “Ngươi đi vào trong tìm
Hoa Thượng Phi, nói tên mập đó ra đây một chút, nói ta có việc tìm hắn.”
Ở một mức độ nào đó mà nói, hắn quả thực thích trọng dụng vị Tam đương gia
này, trọng trách thường giao cho gã gánh.
Đồng Tại Thiên thực sự có phần sợ đụng phải Cô Dương, gã do dự một chút rồi
vẫn nghe lệnh chạy vào bên trong cung điện.
Quy mô của quần thể cung điện này khá lớn, người không quen thuộc thậm chí
có thể bị lạc, may mà bên trong cung điện cũng có mấy người của Kim Thiền
bang và Tinh Nguyệt bang, là những người sống sót không có đi vào Trấn Linh
chung, Đồng Tại Thiên trực tiếp tìm đến hỏi thăm bọn họ, sau đó được người
dẫn đi.
Rẽ trái rẽ phải một hồi, trên đường người dẫn đường còn bàn giao cho người
khác, đi một thời gian như vậy mới đưa gã đến cửa nhà kho dưới lòng đất, nhìn
thấy Trầm Kim Thiền.
Sau khi Đồng Tại Thiên nói rõ ý đồ đến, Trầm Kim Thiền nở nụ cười, hỏi gã,
“Chu bang chủ của các ngươi có phải có thành kiến gì với ngươi hay không?”
Đồng Tại Thiên thoáng sửng sốt, không biết vì sao y hỏi như vậy, gã chắp tay
khách khí hỏi: “Trầm bang chủ nói quá lời, bang chủ chúng ta vẫn coi trọng ta,
làm sao lại nói có thành kiến?”
Thấy gã có vẻ ngơ ngác mơ hồ, Trầm Kim Thiền lười nói thêm gì nữa, không
có ngăn cản gã đi gặp Nam Trúc, nhường đường, đưa tay chỉ vào nhà kho dưới
đất, “Đang nghỉ ngơi bên trong.”
Đồng Tại Thiên chắp tay cảm tạ, bước nhanh đi vào, thấy ánh sáng bên trong có
phần u ám, thử gọi mấy tiếng, “Hoa Thượng Phi, Hoa huynh.”
Trong ánh sáng mù mờ, một đám bóng người liên tục đứng lên, giọng nói của
Trầm Kim Thiền bất chợt lại vang lên ở phía sau khiến gã giật thót, “Đừng nhìn
lung tung, ngay dưới chân ngươi.”
Đồng Tại Thiên quay đầu lại nhìn y một cái, rồi vươn đầu nhìn xuống bức
tường thẳng tắp bên hông cầu thang, quả nhiên phát hiện thấy một người nằm
úp sấp trên mặt đất không chút động đậy, gã lại cất tiếng gọi, “Hoa huynh.”
Thấy vẫn không có chút phản ứng nào, cảm thấy có gì đó không ổn, gã trực tiếp
nhảy xuống dưới, vỗ vỗ vào lưng Nam Trúc, vẫn không có phản ứng, lại đẩy
đẩy, lúc này mới phát hiện chỗ mặt đất tiếp xúc với gương mặt Nam Trúc có
một bãi máu, rõ ràng là chảy ra từ trong mũi Nam Trúc, gã lập tức thất kinh,
nhanh chóng thi pháp kiểm tra, phát hiện vẫn còn sống, tổn thương không nặng,
nhưng đã bị người hạ cấm chế, không thể nhúc nhích.
Tuy nhiên, hít thở dồn dập, tròng mắt xoay chuyển, dường như muốn nói gì đó
với gã.
Gã đang định xuất thủ cởi cấm chế trên người Nam Trúc ra, thì giọng nói của
Trầm Kim Thiền lại xuất hiện tại phía sau gã, “Ai cho phép ngươi hành động
lung tung?” …
Bàn tay Đồng Tại Thiên cứng đờ, gã phát thiện trước mắt mình xuất hiện thêm
từng đôi chân, gã ngước mắt nhìn, nhìn thấy một đám người thần tình lạnh lùng
đứng tại trước mặt mình, tại trong nơi ánh sáng mù mờ này, trông chúng giống
như một đám yêu ma, gã quay đầu lại nhìn Trầm Kim Thiền ở bên cạnh, chỉ vào
Nam Trúc hỏi, “Trầm bang chủ, đây là ý gì, hắn xảy ra chuyện gì vậy?”
Trầm Kim Thiền: “Có thể thấy rằng, ngươi chẳng biết gì cả. Nếu đã không biết
thì không nên hỏi nhiều, nếu không sẽ không có ích gì cho ngươi. Người, ngươi
đã nhìn thấy rồi, đã có thể quay lại báo cáo kết quả rồi. Ngươi cứ kể lại cho tên
bang chủ ria mép của ngươi biết những gì ngươi nhìn thấy, hắn tự nhiên sẽ biết
rõ xảy ra chuyện gì. Hãy nói với hắn, người tại nơi này, muốn người, có thể đến
trao đổi với ta.”
Trong mắt Đồng Tại Thiên tràn đầy kinh nghi bất định, gã không biết đang làm
trò bí hiểm gì, nhưng tại trước mặt Trầm Kim Thiền, gã không dám lỗ mãng,
không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy gã chậm rãi đứng lên, vẫn khách
khí như cũ, chắp tay chào rồi phi thân lên cầu thang.
Trầm Kim Thiền ở phía dưới cất tiếng hô to, “Nhớ kỹ, phải âm thầm nói cho
bang chủ của ngươi, nhắc nhở hắn, ồn ào mọi người đều biết sẽ không có ích
cho ai cả, bảo hắn đến đây một mình!”
Đồng Tại Thiên quay đầu lại, gật gật đầu, thấy không còn dặn dò gì nữa mới
nhanh chóng rời đi.
Khi đi ra ngoài thì rất nhanh, dù sao cũng là hành động khẩn cấp, rất nhanh liền
xuất hiện tại ngoài cổng cung điện, tuân theo lời dặn của Trầm Kim Thiền, gã
tìm đến Dữu Khánh, mời hắn sang nơi khác nói chuyện riêng, rồi thì thầm bẩm
báo tình hình bên trong.
Dữu Khánh nghe xong, trong lòng trầm xuống, “Hoa béo không sao chứ?”
Đồng Tại Thiên: “Không sao, ta đã kiểm tra rồi, chảy một chút máu, rách một ít
da, chỉ là một chút vết thương nhẹ khi bị ngã.”
Dữu Khánh sắc mặt âm trầm, phát hiện đúng là sợ cái gì tới cái đó, thật sự đã
xảy ra chuyện rồi, không biết Nam Trúc làm như thế nào, tại sao lại để bộc lộ.
Khi suy nghĩ lại, hắn cảm thấy không thích hợp, việc khác hắn không dám bảo
đảm, nhưng có một điểm hắn lại dám khẳng định, Nam Trúc chắc chắn sẽ
không bán đứng hắn, Trầm Kim Thiền lấy đâu ra niềm tin để xác định rằng hắn
biết hết mọi chuyện, chắc chắn rằng hắn sẽ quan tâm đến sự sống chết của Nam
Trúc?
Bất kể như thế nào, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, hắn biết rõ sự việc đã trở
nên phiền phức, không thể giữ nguyên kế hoạch thoát thân được nữa.
Trên thực tế, bây giờ bỏ Nam Trúc lại, tiếp tục thực hiện kế hoạch thoát thân
ban đầu mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn không thể bỏ mặc Nam Trúc mà
không quản.
Đồng Tại Thiên lặng lẽ quan sát sắc mặt hắn một hồi, không nhìn ra được trò
trống gì, thử hỏi: “Bang chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đám người Trầm Kim
Thiền làm trò gì vậy?”
Dữu Khánh không rảnh để ý tới sự quan tâm của gã, hỏi thăm gã về vị trí Nam
Trúc bị giam giữ, kết hợp với quá trình tìm kiếm trong cung điện lúc trước,
trong đầu hắn đã phác họa ra được vị trí đại khái. Hắn khẽ gật đầu thể hiện mình
đã biết rồi, bảo gã cứ đi nghỉ ngơi đi, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào biết.
Đường vào nhà kho ngầm cũng là một kho chứa, là một nhà kho rất lớn, không
có bất kỳ vật phẩm nào, chỉ có một đám người.
Trầm Kim Thiền đứng trước một ô cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, chậm rãi
vươn tay ra, rõ ràng là định thử chạm vào ánh nắng chói chang đó. Bất chợt,
giọng nói của Cô Dương vang lên tại phía sau, “Là thật, ta đã thử rồi, rất đau.”
Trầm Kim Thiền hơi dừng tay lại một chút, sau đó quyết đoán vươn đầu ngón
tay ra. Tại khoảnh khắc chạm vào ánh nắng, đầu ngón tay lập tức xì xì bốc khói,
một cảm giác đau đớn tràn ngập linh hồn, y gấp rút rụt tay về, lắc lắc xoay xoay
đầu một hồi, thần sắc đau đớn vặn vẹo trên khuôn mặt mới dần dần biến mất,
đầu ngón tay then thui nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô Dương chuyển dời ánh mắt từ trên người y ra ngoài cửa sổ, “Ngươi nói xem,
hắn có đến đây một mình không?”
Trầm Kim Thiền: “Không biết, Tiên tôn nói sao, chúng ta làm vậy.”
Cô Dương: “Thực sự không biết Tiên tôn nghĩ như thế nào, nhưng bất kể sự
việc diễn biến theo hướng nào, dường như vẫn nằm trong dự tính của Tiên tôn.”
Trầm Kim Thiền gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời đến
đây, chứng tỏ tên béo đó rất quan trọng đối với hắn, chúng ta sẽ có thể đưa ra
điều kiện.”