BÁN TIÊN

“Thì ra là thế.” Dữu Khánh liên tục gật đầu, đối với lời giải thích này của gã,

hắn tỏ vẻ tán thưởng, thuận tiện nói một câu, “Được, vậy ta cho ngươi được

chính tay đâm chết tên tặc nhân này để tiết hận, đi thôi!”

Đồng Tại Thiên nghẹn họng, ngây người tại chỗ, nhất thời trợn to hai mắt, có vẻ

không thể tin nổi, sửng sốt nhìn chằm chằm vị bang chủ này, rồi thấy hắn có vẻ

rất nghiêm túc, gã cuối cùng quyết đoán gật đầu, “Tạ bang chủ thành toàn.”

Nói xong liền xoay người muốn đi đến chỗ Cung Tự Đình, gã đã hạ quyết tâm,

không cho Cung Tự Đình có cơ hội mở miệng khiến gã bộc lộ, cần phải một

kích chí mạng.

Thật ra trước khi tới đây, Đoạn Vân Du đã có dặn dò, Cung Tự Đình đã để lộ bí

mật, mặc dù có thể tha thứ, nhưng cũng đáng trách, nếu như còn sống, cần phải

giữ lại, có thể cứu được thì cứu, xem như gửi một lời giải thích cho bang chúng,

còn nếu như không thể cứu được, có thể tùy cơ ứng biến, cho phép giết chết để

diệt khẩu.

Nói ngắn gọn, nhiệm vụ của gã trong chuyến đi này là quan trọng nhất, Tả hộ

pháp dù đã để lộ bí mật cũng không phải là mục tiêu quan trọng bằng nhiệm vụ

của gã.

Vừa rồi gã tìm lời ổn định suy nghĩ của Cung Tự Đình là bởi vì không tiện đột

nhiên hạ sát thủ, bây giờ vị tân bang chủ này đã cho gã một cơ hội, gã đang ước

gì được như thế để chấm dứt hậu hoạn.

Ngồi tại nơi cửa vào, Cung Tự Đình cũng đang nhìn chằm chằm quan sát bên

này.

Nhìn theo bóng lưng hành động dứt khoát của Đồng Tại Thiên, Dữu Khánh đột

nhiên nở nụ cười rất rõ, dường như đã hiểu được điều gì đó, hắn nhanh chóng

bước tới, kéo gã lại, cười nói: “Không vội, không vội. Cho dù cho ngươi giết

chết hắn để trút hận, cũng không phải là bây giờ. Trước khi chưa thể xác nhận

được tình huống về thứ gọi là đầu mối nơi này, chúng ta còn chưa thể giết hắn.

Chờ chút nữa đi, về sau sẽ cho ngươi có cơ hội báo thù rửa hận.”

Đồng Tại Thiên thoáng sửng sốt, rồi lập tức khom người nói: “Không sao, ta

không vội, đại cục làm trọng, để sau này cũng không trễ.”

Dữu Khánh: “Đã biết Đồng tiên sinh là người rõ lí lẽ, quả nhiên không khiến ta

thất vọng. Ngươi đi làm việc trước đi, việc này về sau nói tiếp.”

“Được.” Đồng Tại Thiên đáp lời một cách rất quy củ, bộ dạng rất tôn trọng

bang chủ, lui ra sau, khi kéo dụng cụ xoay người lại, gã nhẹ nhàng thở phào nhẹ

nhõm, nhưng cũng cảm thấy tiếc nuối, đây vốn là một cơ hội tốt để chấm dứt

hậu hoạn.

Dữu Khánh nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy Mục Ngạo Thiết khiêng một đống cát

từ chỗ thấp đi ra, hắn liền theo đuôi cùng đi ra ngoài. Khi đi ngang qua cửa vào,

hắn tranh thủ quan sát Cung Tự Đình nhiều một chút.

Đi ra đến bên ngoài, chờ khi Mục Ngạo Thiết đổ đống cát xong, Dữu Khánh gọi

y đến một nơi khá xa một chút, hỏi: “Ngươi cảm thấy tên Đồng Tại Thiên này

như thế nào?”

Mục Ngạo Thiết: “Lúc chia tiền, ngươi không phải còn khen hắn không tệ sao?”

Lúc trước, bọn hắn tự nhiên cũng lục soát cướp đoạt thi thể Từ Phượng Cập một

lần, lấy được mấy trăm vạn lượng. Theo lý thuyết, đây là thu hoạch của một

mình Đồng Tại Thiên, nhưng Đồng Tại Thiên không chịu một mình lấy hết, nói

rằng gã có thể giết chết được Từ Phượng Cập, cũng là bởi vì có mọi người thu

hút sự chú ý của Từ Phượng Cập.

Cuối cùng, Đồng Tại Thiên chỉ lấy một nửa, một nửa còn lại thì chia đều cho

mọi người.

“Có sao?” Dữu Khánh tự hỏi, hắn suy nghĩ lại tình huống lúc đó, được chia tiền,

mọi người đương nhiên đều vui vẻ, tự nhiên sẽ cảm thấy Đồng Tại Thiên là

người tốt, hình như mình có cảm khái khen một câu, nhưng cũng chính là vì

điều này mà làm cho hắn càng cảm thấy căm tức.

Hắn không cần phải xấu hổ trước mặt Mục Ngạo Thiết, nghiêm nghị nhắc nhở:

“Chúng ta đã bị lừa, hắn là người của Phi Ưng bang, là nội gian do Đoạn Vân

Du phái tới.”

Mục Ngạo Thiết sửng sốt, “Hắn đúng là người của Hạt Tử bang. Lúc trước ta

từng gặp được hắn tại trong Hạt Tử bang.”

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Có thể tới chỗ chúng ta làm nội gian, thì không thể

làm nội gian trong Hạt Tử bang sao? Hạt Tử bang đã bị người làm cho sụp đổ,

Đại đương gia bị giết, tối hôm qua lại bị người chuẩn xác chặn giết, thua thê

thảm như vậy, e rằng thoát không được có quan hệ với hắn. Thương cảm cho

mụ đàn bà Từ Phượng Cập kia, chỉ sợ đến chết cũng không biết là chuyện gì

xảy ra.”

Mục Ngạo Thiết nghi ngờ hỏi, “Tại sao ngươi biết được hắn là do Đoạn Vân Du

phái tới?”

Dữu Khánh lười giải thích vòng vo, trực tiếp trả lời khô khốc, “Vừa rồi hắn tìm

cơ hội tiếp cận Cung Tự Đình, ta nghe trộm được nội dung bọn họ nói chuyện.”

Mục Ngạo Thiết nghiêm nghị, “Vậy phải nhắc nhở mọi người cẩn thận một

chút.”

Dữu Khánh cau mày hỏi: “Nhắc nhở thế nào? Lại bị người đùa bỡn một lần nữa

như kẻ ngu ngốc, chỉ mới đến hai ngày đã bị người ta chơi cho hai lần, còn bị

chết nhiều người như vậy nữa. Thiên Tích sơn này thực sự là tà môn, ám tiễn đã

tránh không được, minh thương cũng phòng không xong, quả thực là khó lòng

đề phòng, sự việc liên quan đến sinh tử, trong đám người này, ngươi có thể dễ

dàng tin tưởng được người nào?”

Hắn gọi riêng Mục Ngạo Thiết đến đây nói chuyện, chính là để nhắc nhở Mục

Ngạo Thiết cẩn thận.

Sắc mặt Mục Ngạo Thiết cũng trầm xuống, “Hắn có thể giết chết Từ Phượng

Cập như vậy, ta liền có thể dùng cách tương tự đề làm thịt hắn. Để đó, ta xử lý!”

Ném lại lời nói rồi nhấc bước rời đi.

Dữu Khánh đưa tay kéo y lại, trừng mắt hỏi: “Nhắc nhở để ngươi cẩn thận,

đừng trúng chiêu của hắn, ai bảo ngươi đi giết hắn chứ?”

Mục Ngạo Thiết kinh ngạc, “Ngươi không thấy được kết quả của Hạt Tử bang

lúc trước sao? Đây là một con rắn độc núp trong bóng tối, ngươi còn muốn giữ

lại để hắn cắn chúng ta hay sao?”

Dữu Khánh: “Chúng ta đã phát hiện được hắn, hắn còn trốn được trong bóng tối

nữa sao? Bây giờ chưa thể giết hắn, quả thực phải giữ hắn lại.”

Mục Ngạo Thiết không hiểu, hỏi, “Giữ hắn lại làm gì, để giết Đoạn Vân Du

sao?”

Dữu Khánh áp sát tới bên cạnh y, mờ mờ ám ám nói: “Ngươi không nghe được

Cung Tự Đình nói sao? Trong tay Đoạn Vân Du có một quyển sách cổ, đó là

một quyển bút ký do người của thế lực thời xưa lưu lại khi khảo sát Thiên Tích

sơn để vẽ bản đồ. Ai có thể nghĩ đến chiếc miếu hoang phế đổ nát này lại có

liên quan đến sâm Kỳ Lân, ai có thể biết được chiếc miếu đổ nát này lúc trước

có tên là Kỳ Lân điện, hắn không phải đã biết được những điều này từ trong bản

bút ký đó sao?

Từ đây có thể thấy được, bản bút ký đó không chỉ ghi chép thông tin về khu vực

Thiên Tích sơn này, có khả năng nó còn liên quan đến một số lịch sử đã bị thời

gian chôn vùi, nói không chừng còn có cả ghi chép về Tam Túc ô.”

Đôi mắt Mục Ngạo Thiết sáng lên, “Ngươi định tìm cách lấy bản bút ký đó từ

trong tay Đoạn Vân Du?”

Dữu Khánh: “Chúng ta không lấy được bản đồ Thiên Tích sơn trên tay Thành

chủ Nhiếp Nhật Phục của Khối Lũy thành, nằm trên tay mấy cường giả hàng

đầu, chúng ta cũng không có tư cách chạm đến, nhưng với tên ma ốm Đoạn Vân

Du này, chẳng lẽ chúng ta còn không thể động được hắn sao?

Hắn đánh không thắng ta, thực lực chúng ta bộc lộ rõ ra đó, còn phải e ngại hắn

sao? Thứ tốt đặt trong tay người có năng lực, đây chẳng phải là quy tắc trò chơi

tại Thiên Tích sơn này sao?”

Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu thể hiện tán thành, nhưng y vẫn nhíu mày, “Người

ta không có khả năng dễ dàng giao cho chúng ta, e rằng không thể lấy được vào

tay nha!”

Dữu Khánh: “Đoạn Vân Du không phải thích giở trò ngầm sao? Cho rằng

không ai biết, chúng ta phụng bồi! Cho nên về chuyện gian tế này, chỉ có thể là

ngươi biết ta biết, không thể để cho người khác biết được, một khi để lộ ra tin

tức, hoặc bị đối phương nhận ra mánh khóe, lúc đó thật sự sẽ không biết là ai

tính kế được ai.”

Mục Ngạo Thiết đã hiểu được, hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”

Dữu Khánh: “Không vội, trước tiên cứ làm việc của chúng ta đi, không thể bởi

vì trong nồi rớt vào con ruồi thì không ăn cơm nữa. Chỉ cần không cho Đồng

Tại Thiên có cơ hội ám toán ta, chỉ cần ta còn tại, Đoạn Vân Du cũng không

dám cứng chọi cứng với chúng ta. Người ta sắp xếp được nội gian vào đây rồi,

cũng sẽ không sốt ruột, chắc hẳn sẽ không có người nào quấy rầy chúng ta nữa,

chúng ta có thể ung dung làm việc.”

Tuy là nói như thế, nhưng việc thay người cảnh giác xung quanh vẫn không hề

thả lỏng.

Bọn hắn đã lĩnh giáo được sự hung hiểm trong Thiên Tích sơn này, không ai

dám buông lỏng cảnh giác.

Đến lượt, Đồng Tại Thiên cũng sẽ thay phiên ra canh gác, nhìn như không có

đãi ngộ gì khác biệt với mọi người, nhưng Dữu Khánh lại cố ý điều chỉnh để

Mục Ngạo Thiết cùng một ca trực với gã, để Mục Ngạo Thiết âm thầm đề

phòng, đề phòng bị địch nhân tìm đến trước mặt mà không biết.

Dữu Khánh làm bang chủ cho nên là người thoải mái nhẹ nhàng nhất, người

khác đều phải không ngừng thay phiên canh gác và làm việc, hắn là người duy

nhất dán mắt vào trước vách thần miếu, nghiên cứu hình ảnh các bức phù điêu.

Một đám người đào đến buổi chiều ngày hôm sau mới tính là đào móc ra hết

toàn bộ các không gian to to nhỏ nhỏ bên trong thần miếu.

Dữu Khánh cũng kiểm tra hết một lần tất cả các phù điêu có thể thấy rõ trong

các không gian lớn nhỏ khác nhau của thần miếu, có hơn vạn bức phù điêu, còn

chưa kể tới những bức chạm khắc bị thời gian ăn mòn không còn thấy rõ, có thể

thấy được quy mô chạm khắc bên trong thần miếu này đã từng huy hoàng như

thế nào.

Không ít hình ảnh là có nội dung của chúng, nhưng Dữu Khánh không hiểu bối

cảnh của những nội dung này, cho nên cũng không hiểu ý nghĩa của những hình

điêu khắc này.

Đối với những phần có thể xem hiểu được, dựa vào một số hình ảnh giống nhau

lặp đi lặp lại, hắn cũng tổng kết ra được một số đặc điểm.

Ví dụ, một bức phù điêu trước mắt hắn, mô tả mấy người thị nữ đang thu thập

sương sơm trên hoa cỏ, sau đó đưa cho Kỳ lân uống, hắn đã mấy lần nhìn thấy

hình ảnh tương tự, hình ảnh mặc dù khác nhau, ý tứ nhưng đều giống nhau.

Vì vậy hắn tổng kết ra được, Kỳ lân thích uống sương mai.

Còn có, thích thác nước, thích ở trong thác nước hứng nước thác giội lên người.

Thích vùng đá lổm chổm nhấp nhô, không ít hình ảnh mô tả nó thích qua lại lui

tới giữa vùng đá núi kỳ lạ đẹp đẽ, có rất nhiều hình ảnh lấy bối cảnh là những

vùng đá núi chập trùng đặc sắc.

Thích cưỡi mây đạp gió, trong các bức điêu khắc có không ít hình ảnh cưỡi mây

đạp gió, thích ở tại trên đỉnh núi chìm trong biển mây sương mù đón ánh bình

minh, nhìn mặt trời mọc.

Thích ăn cá tôm, có không ít hình ảnh mô tả cảnh đạp sóng bắt tôm bắt cá ăn.

Bên trong toàn bộ thần miếu, từ những hình ảnh có thể xem hiểu hắn chỉ có thể

tổng kết ra được những đặc điểm như vậy, còn những phù điêu xem không hiểu

thì không cần nhắc tới. Một số hình ảnh vụn vặt rườm rà khác, trong lúc nhất

thời hắn cũng không quá quan tâm.

Hắn cũng có phương pháp riêng của hắn, tìm kiếm sâm Kỳ Lân, không cần phải

tìm hiểu toàn bộ tập tính sinh hoạt của nó, những hình ảnh diễn giải câu chuyện

không biết của một giới nào đó cho dù ghi nhớ có lẽ cũng không có tác dụng gì,

có đến hơn vạn bức phù điêu, hắn cũng không thể nhớ kỹ được toàn bộ, chỉ có

thể sàng lọc lại.

Lúc này, không chỉ có mình hắn cầm Huỳnh thạch rọi sáng xem xét, còn có

những người khác trong bang vừa mới làm xong công việc của mình, mắt mọi

người ánh sáng, sờ vuốt hình điêu khắc để kiểm tra, ai cũng muốn dò xét được

bí mật về sâm Kỳ Lân.

Rào rào rào, ba người khiêng ra những đống cát cuối cùng, đổ đi rồi cũng vội vã

quay trở vào, theo sàn nhà nghiêng trượt xuống dưới, rất khẩn trương.

Mặc dù là ban ngày, nhưng đến phía dưới thì ánh sáng tối tăm, mọi người đều

phải lấy Huỳnh thạch ra soi sáng mới có thể nhìn thấy rõ, có thể thấy được thần

miếu bị chôn sâu đến mức nào, cũng có thể thấy để dọn hết đống cát tích tụ

trong này khó khăn ra sao.

“Di, cái vòng sắt này là để làm gì?”

Cao Trường Đài gạt bỏ một đống cát bám trên mặt tường nghiêng, lộ ra một cái

đầu Kỳ lân ngậm vòng sắt, gã có phần ngạc nhiên vừa gạt gạt, lôi kéo vòng kim

loại vừa cất lời hỏi.

Dữu Khánh đến gần xem xét, rồi nói, “Không có gì, chắc hẳn là vật trang trí vốn

có của thần miếu, ở những vị trí tương ứng khác cũng có, không biết đã bị

người nào lấy đi rồi.”

Lúc trước hắn có nhìn thấy mấy chỗ có đầu Kỳ lân tương tự, nhưng răng lợi đều

bị vỡ, bây giờ nhìn thấy đầu Kỳ lân này ngậm vòng sắt, hắn liền hiểu được vì

sao như vậy.

“A, vậy thì không chừng chiếc vòng này có tác dụng gì đó, hàm răng trên dưới

của nó không có khe hở, không biết làm sao đặt vào được.”

Đôi mắt Cao Trường Đài tỏa sáng, chậc chậc hai tiếng, rồi cũng không khách

khí, chụp lấy vòng sắt thi pháp dùng sức vặn, lách tách rộp rộp, hàm răng tượng

đá vỡ vụn văng ra, vòng sắt rời khỏi đầu thú, rơi vào tay gã.

Trong lúc gã đang cầm vòng sắt mài mài xem xét thì từ vách tường đối diện đột

nhiên vang lên một tiếng vang giòn “Rắc”.

Âm thanh không lớn, nhưng rất chấn động nhân tâm.

Mọi người đồng loạt nhìn tới, Cao Trường Đài giơ Huỳnh lên chiếu rọi lên mặt

tường đá, nhìn thấy mặt tường phía trên đầu thú xuất hiện một cái vết nứt rất rõ

ràng, hiển nhiên việc này có liên quan đến chuyện gã cưỡng ép lấy vòng sắt ra.

Mọi người lập tức im lặng như tờ, nín thở ngưng thần, thật sự có thể nói là thở

cũng không dám thở.

Nhưng sợ điều gì tới điều đó, mọi người cảm thấy toàn bộ thần miếu dường như

rung động một cái, sau đó vết nứt trên tường càng lúc càng lớn và càng dài, phía

trên còn có tiếng răng rắc và đá vỡ rơi xuống.

“Thần miếu sắp sụp rồi, chạy mau!”

Dữu Khánh chợt cất tiếng hô to, khẩn cấp lắc mình thoát đi.

Vừa nghĩ đến cảnh nơi thần miếu dưới sâu này bị cát đá từ bốn phía sụp lở chôn

vùi xuống, sắc mặt mọi người kịch biến, dồn dập khẩn cấp chạy trốn.

Từng người từng người nối tiếp nhau dốc sức lao ra ngoài từ phía mặt sau của

chính điện thần miếu.

Đang ngồi ở cửa vào nhìn xung quanh, Cung Tự Đình cũng nhận thấy được gì

đó, cũng may mà Mạt Lỵ hết lòng tuân thủ lời hứa, đưa tay chụp lấy gã, tiện thể

lôi gã đi ra ngoài.

Ầm ầm!

Một trận chấn động như trời long đất lở vang rền trong sa mạc.

Bình luận

Truyện đang đọc