BÁN TIÊN

Ánh mắt âu yếmPhía sau góc tường, khi thấy nàng tới, Hổ Nữ lập tức dẫn nàng đi xa thêm một

chút, đi tới một góc không có người mới dừng lại.

Vừa dừng bước, Liên Ngư lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nàng ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, Hổ Nữ ghe tai thì thầm nói nhỏ bên tai

nàng một hồi.

Nghe một hồi, vẻ mặt Liên Ngư dần dần càng lúc càng lộ vẻ kinh ngạc, đến khi

nghe kể xong, nàng ta nghi ngờ hỏi: “Sử dụng mỹ nam kế với ta? Ngươi xác

định ngươi không có nghe sai?”

Hổ Nữ: “Giọng bọn họ nói chuyện tương đối nhỏ, nghe không rõ lắm, nhưng từ

những nội dung loáng thoáng nghe được thì có thể khẳng định, quả thực là định

sử dụng mỹ nam kế với ngài.”

Liên Ngư càng thêm cảm thấy nghi hoặc, “Một tên to con, một tên để ria mép

trông hèn mọn, hai bọn hắn có thể dính tới hai chữ “Mỹ nam” được sao? Cho

rằng mắt ta mù sao?”

Hổ Nữ cũng có phần dở khóc dở cười, “Hình như nói là muốn tận dụng vóc

người của tên to con kia, nói rằng phải thử xem, nói là không chứng lão bản

nương ngài thích kiểu như vậy.”

“Cái này…” Liên Ngư ngẩn người mờ mịt, “Ta còn tưởng rằng ta đã suy nghĩ

nhiều, nhưng vậy mà đúng là nhằm vào ta, đây là kiểu hoang đường gì chứ?”

Nàng hoàn toàn không hiểu nổi, lúc trước hai tên này và Lương Bàn náo loạn

như vậy, nàng còn tưởng rằng mình phán đoán lúc trước là sai lầm, bây giờ đã

đúng trở lại, đây đâu phải là chuyện bình thường mà người có chủ ý với nàng sẽ

làm?

Hổ Nữ hỏi: “Lão bản nương, xử lý thế nào bây giờ?”

Liên Ngư nhấc tay ra hiệu ngừng, khoát khát tay suy tư, sau đó mặt mỉm cười

có vẻ hài hước, “Người tới là khách, lấy đến một vò rượu ngon.”

Hai chủ tớ nhanh chóng quay trở lại sảnh tiệc, Hổ Nữ ôm theo một vò rượu đi

theo sau Liên Ngư.

“Đã để chư vị đợi lâu.” Liên Ngư cười nói lời xin lỗi, khi quay đầu nhìn Mục

Ngạo Thiết ở một bên thì thấy lúc này Mục Ngạo Thiết mở vạt áo ra kha khá,

khoe rõ lồng ngực, phát hiện thấy đúng là khá có chiều sâu, cơ ngực vạm vỡ.

Không biết nghĩ đến cái gì, nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt ẩn ý sâu xa, như cười

như không và chậm rãi ngồi xuống.

Việc nàng quay lại vốn đã thu hút sự chú ý của mọi người, nên những phản ứng

của nàng tự nhiên cũng hiện rõ trong mắt mọi người, ngay lập tức liền hiểu

được nàng ta đang nhìn cái gì, bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực vạm

vỡ của Mục Ngạo Thiết, trong chớp mắt, vẻ mặt mỗi người liền trở nên quái lạ,

cảm thấy vị lão bản nương này nhìn vào ngực người ta hơi bị lâu một chút, bộ

điệu này dường như có phần dính tới chuyện kia rồi.

Mí mắt Dữu Khánh nhảy lên, hai mắt sáng ngời, lẽ nào nữ nhân này thật sự

thích loại như vậy?

Nếu là đúng, phải uống cạn một chén lớn!

Mục Ngạo Thiết vẫn một mực nhìn thẳng, bộ dạng lãnh khốc, không có phát

hiện thấy Liên Ngư thoáng nhìn trộm bộ ngực mình.

Lương Bàn ngồi ở bên trái Liên Ngư, bởi vì góc độ nhìn, cũng không phát hiện

được ánh mắt dị thường của Liên Ngư.

Nhưng những người khác ngồi đây đều đã nhìn thấy, nhìn rất rõ ràng.

Hổ Nữ đã mở vò rượu ra, gọi người rót rượu vào các bình rượu, sau đó bưng

khay, đặt bình rượu lên bàn của từng người.

Thực ra, trên mỗi bàn đã có sẵn một bình rượu.

Liên Ngư dẫn đầu cầm bình rót rượu mới ra, nhìn thấy nước rượu chảy ra lấp

loáng màu trắng bạc, còn có một mùi hương rượu khác lạ lan tỏa ra, nàng giải

thích: “Đây là rượu trái cây được ủ từ ‘Sa Giới quả’. Mọi người nếm thử xem

hương vị của nó thế nào.”

Mọi người cũng cầm bình lên rót rượu vào trong chén, Dữu Khánh nhịn không

được rò mò, hỏi, “Sa Giới quả là thứ gì?”

Mọi người không khỏi liếc nhìn hắn một cái, tựa như đang nói, ngay cả thứ này

cũng không biết sao? Trên mặt Lương Bàn rõ ràng có lộ vẻ khinh thường.

Lão phụ nhân Cô Dương với hai bờ thái dương bạc trắng, vị Bang chủ Tinh

Nguyệt bang ngồi ở bên cạnh cười giải thích, “Đó là một loại Linh quả đặc sản

của Thiên Tích sơn. Nó sinh ra trong tầng đất lưới lớp sa mạc, cũng có nghĩa là

sinh trưởng tại giữa tầng đất và tầng cát, vì vậy gọi nó là ‘Sa Giới quả’. Không

dễ để tìm được loại trái cây này tại trong sa mạc, có thể tưởng tượng được giá

cả của nó, huống hồ còn dùng trái cây này để ủ rượu, đã để lão bản nương tốn

kém rồi.”

Bà ta hướng Liên Ngư nâng chén trước tiên, mọi người lục tục nâng chén phụ

họa.

Liên Ngư nâng chén đáp lại, “Chiêu đãi quý khách, là chuyện nên làm, không

nói được tốn kém. Chư vị, mời uống cạn ly này.” Nói xong còn cố ý xoay

người, hai tay nâng chén hướng sang Mục Ngạo Thiết, “Trương huynh đệ, cùng

uống chén này.”

Mọi người đang định đưa ly lên miệng cùng uống cạn, nghe vậy lại đồng loạt

quay nhìn về phía Mục Ngạo Thiết.

Sở dĩ có phản ứng này là vì trong giọng điệu của nữ nhân thần thái quyến rũ này

lại có chứa mấy phần dịu dàng yểu điệu, và điều này chỉ dành riêng cho Mục

Ngạo Thiết.

Mọi người chậm rãi nâng chén che giấu phản ứng của mình, trên thực tế thì lại

đang lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết.

Dữu Khánh đã cười đến méo miệng, sờ sờ chút ria mép của mình, tâm tình rất

tốt, hô to, “Cạn nào, cạn nào.”

Chén rượu trong tay Lương Bàn thì cứng tại bên môi, quay đầu nhìn chằm chằm

hai người nam nữ ở một bên, dường như đã nhận thấy được sự khác thường.

Biểu hiện nghiêm túc, rũ mi buông mắt, Mục Ngạo Thiết vẫn với bộ dạng lãnh

khốc, động tác cũng rất lạnh lùng, nhấc chén rượu lên, khẽ gật đầu đáp lại Liên

Ngư, rồi định uống một hơi cạn sạch.

Nào ngờ Liên Ngư đưa ngón tay ngọc bích trắng nõn đè cổ tay cầm chén rượu

của y lại, rồi nâng chén rượu trong tay mình đến, keng, nàng ta chủ động cụng

ly với y, sóng mắt tạo ra cho người ta có cảm giác nhu tình, nói: “Trương huynh

đệ, có điều gì không vui, uống một ngụm này xuống rồi cho nó qua đi, không

nên để ở trong lòng.”

Mục Ngạo Thiết bị ánh mắt của nàng ta khiêu khích, tim đập mạnh, nhanh

chóng chuyển dời ánh mắt, đợi nàng ta vừa buông tay liền lập tức ngẩng đầu

uống cạn, cạch, chén không đặt mạnh lên bàn, vẫn lãnh khốc như cũ.

Liên Ngư ngửa đầu lộ ra chiếc cổ mềm mại, trắng ngần như thiên nga, với dáng

vẻ phong tình vạn chủng uống cạn, rồi ngửa chén cho mọi người nhìn thấy đáy

chén.

Khi mọi người đã đặt chén rượu xuống rồi, Lương Bàn mới chậm rãi uống cạn

chén rượu của mình, ánh mắt liếc nhìn về phía Mục Ngạo Thiết lộ ra vẻ bất

thiện.

Thấy tình trạng này, trong lòng Dữu Khánh bỗng thấy lộp bộp, vị Lương công

tử này không phải là thật sự nhìn trúng Liên Ngư đi?

Lúc ban đầu hắn đã có nghi ngờ, về sau lại cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, nữ

nhân này nhưng là tình nhân của Nhiếp Nhật Phục a, đường đường là Đại thiếu

của Lương gia Ảo Vọng làm sao có thể công khai làm loại chuyện này.

Bây giờ trên mặt vị Lương công tử này lộ rõ vẻ ghen ghét, đố kỵ, tức thì khiến

cho hắn cảm thấy không ổn, lo lắng có khả năng đạp phải đống phân.

Việc khác còn dễ nói, chuyện tranh giành tình nhân này xảy ra, vậy thì thật sự

sẽ trở thành cừu nhân, chỉ sợ vị lão bản nương này cũng không kiềm chế được

Lương Bàn, không đến vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn tranh phong với

thế lực của Lương gia, sư huynh đệ bọn hắn chơi không nổi.

Chư vị bang chủ thỉnh thoảng dùng ánh mắt giao lưu với nhau, hàm ý dường

như muốn nói, sắp xảy ra chuyện!

Đứng ở cách không xa, trong mắt Hổ Nữ lộ ra nét kinh ngạc, rõ ràng không

nghĩ tới chủ nhân sẽ bộ lộ phong thái âu yếm như vậy với nam nhân khác.

Bang chủ Trấn Sơn bang Ngụy Ước nhìn trái nhìn phải một hồi rồi chợt nâng

chén với sư huynh đệ hai người, “Không biết Chu huynh đệ và Trương huynh

đệ tới Thiên Tích sơn du ngoạn, hay ở lại lâu dài?”

Các Bang chủ khác thực ra cũng có ý định tìm hiểu, muốn nhìn xem hai vị này

có lai lịch gì.

Dữu Khánh nâng chén trả lời: “Tại hạ xấu hổ làm Bang chủ ‘Hạt Tử bang’, hắn

là Nhị đương gia của ta.”

Hắn thuận miệng đặt cho Mục Ngạo Thiết một cái danh phận, coi như là chú ý

tới thể diện của Mục Ngạo Thiết.

Người thanh niên trông rất trẻ tuổi này cũng là một Bang chủ sao? Đám bang

chủ đều ngạc nhiên dồn dập nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, hơi có chút nghi

ngờ, đây là Nhị đương gia sao? Vì sao trông dáng vẻ có cảm giác còn trâu bò

hơn cả Bang chủ?

“Hạt Tử bang?” Bang chủ Trầm Kim Thiền của Kim Thiền bang, với nước da

ngăm đen, thân thể hơi mập mạp, cất tiếng lẩm bẩm, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn

về phía những bang chủ khác, rõ ràng là đang chờ mọi người hỗ trợ chỉ ra sai

lầm.

Kỳ thực mọi người cũng rất nghi hoặc, không biết có phải mình cô lậu quả văn

hay không, hình như chưa từng nghe nói tới Thiên Tích sơn có một bang phái

như thế.

Quả thực cũng là cô lậu quả văn, bang phái đỉnh cấp như bọn họ là sẽ không đặt

những bang phái a miêu a cẩu vào trong lòng, nghe nhắc tới cũng chưa chắc đã

có thể nhớ được.

Bang chủ Tinh Nguyệt bang Cô Dương thoáng ngập ngừng nói: “Trong số

những người mới gia nhập bang ta, hình như có người từng nhắc tới Hạt Tử

bang, dường như nói là Hạt Tử bang bị người đánh tan nên đến nương tựa Tinh

Nguyệt bang ta.”

Liên Ngư rót rượu cho mình, hơi híp mắt mỉm cười, ánh mắt dừng trên người

Dữu Khánh, muốn nhìn xem hắn giải thích thế nào.

Hổ Nữ trong lòng biết rõ cũng hơi nhếch miệng cười.

Đối với Dữu Khánh mà nói, việc này cũng không có gì không thể trả lời, hắn ho

một tiếng, “Hạt Tử bang’ mà Cô bang chủ nói tới đó hẳn chính là tệ bang,

không lâu trước đây quả thực đã bị người đánh tan, Đại đương gia đến Tam

đương gia đều bị người ta giết chết. Ta thấy lòng dũng cảm của ‘Hạt Tử bang’

vẫn còn, vì vậy xây dựng lại ‘Hạt Tử bang’.”

Hắng lảng tránh việc mình bị lừa gạt gia nhập, nói tương đối dễ nghe một chút.

Cô Dương thoáng sửng sốt, bà ta nói tới Hạt Tử bang cũng không có ý hạ thấp

hắn, chỉ cho rằng là cùng tên mà thôi, không nghĩ tới quả thực chính là Hạt Tử

bang đã xong đời đó.

Các Bang chủ khác không khỏi quay mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng là nhân vật

có máu mặt nào đó, dám đối nghịch với Lương gia Ảo Vọng, thì ra chỉ là một

cái bang phái không nhập lưu.

Mọi người nghĩ lại thấy cũng phải, hai tên này là bắt thăm trúng được mời dự

tiệc, không có danh phận gì cũng không phải việc quá ngạc nhiên, chỉ là không

nghĩ tới hai người này lấy dũng khí từ đâu mà dám đối nghịch với Lương Bàn,

khiến bọn họ đều bị hù dọa choáng váng một hồi.

Lại nhìn nhìn bộ dạng trẻ tuổi của Dữu Khánh, mọi người bắt đầu nghi hoặc, sẽ

không phải là hai tên lỗ mãng nha?

Con người đều có sự hợm hĩnh, ánh mắt mấy vị bang chủ nhìn về phía hai sư

huynh đệ bắt đầu có sự thay đổi, có phần không muốn để ý tới bọn hắn nữa.

Bang chủ Trấn Sơn bang Ngụy Ước lại trực tiếp hỏi ra, chỉ chỉ tới Lương Bàn,

“Chu huynh đệ và Trương huynh đệ có biết lai lịch của Lương công tử không?”

Dữu Khánh tự nhiên đã biết rõ, nhưng miệng lại hỏi: “Lần đầu gặp mặt chư vị,

còn chưa kịp thỉnh giáo, dám hỏi Lương huynh là người nơi nào?”

Hắn khẳng định sẽ không thừa nhận, nếu thật sự đã biết rõ rồi vẫn còn dám đắc

tội, vậy sẽ trở thành biết rõ vẫn cố xúc phạm, không để Lương gia vào mắt.

Ngụy Ước lập tức buồn cười, “Hai người các ngươi lẽ nào chưa có nghe nói tới

Lương gia Ảo Vọng?”

“A?” Dữu Khánh làm ra vẻ giật mình cả kinh, nhìn chằm chằm Lương Bàn, mặt

đầy kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ Lương huynh là người của Lương gia Ảo Vọng?”

Liên Ngư không giấu được nụ cười, Hổ Nữ cũng không nhịn được hiện lên nét

mỉm cười nơi khóe miệng, nhìn tên này làm bộ làm tịch biểu diễn, hai người họ

nắm giữ tình hình diễn ra nơi này, đã biết được Dữu Khánh từng dò hỏi lai lịch

của Lương Bàn với nhân viên phục vụ nơi đây.

Nếu không phải là như thế, lúc trước Liên Ngư cũng sẽ không nghĩ lầm rằng

mình đã phán đoán sai lầm.

“Hừ!” Lương Bàn cất tiếng hừ lạnh, chiết phiến trong tay xòe ra phe phẩy, rõ

ràng là không tiếp tục kìm nén được cảm xúc của mình, lửa giận dâng cao.

Vừa rồi gã cũng bị làm cho sợ hãi, ngay cả Lương gia Ảo Vọng cũng không để

vào mắt, không biết có lai lịch gì, khiến cho gã phải kiêng kỵ hồi lâu.

Không nói lời nào chính là đã thừa nhận, Dữu Khánh giả bộ kinh hãi, vụt đứng

lên, liên tục thở dài cất lời bồi tội: “Lương công tử, là bọn ta có mắt không

tròng, đã mạo phạm rồi. Còn thỉnh Lương công tử đại nhân rộng lượng, không

nên chấp nhặt với bọn ta.”

Sau đó, hắn quay sang Mục Ngạo Thiết, “Trương Tùy, còn không mau xin lỗi

Lương công tử?”

Hắn là có ý nghĩ dàn xếp cho ổn thỏa.

Các Bang chủ ở một bên theo dõi không khỏi âm thầm lắc đầu, náo loạn nửa

ngày thì ra là hai tên lỗ mãng.

Nhưng khi Mục Ngạo Thiết liếc thấy Liên Ngư ở bên cạnh, y liền ngồi yên

không chút động lòng, thậm chí mặt vẫn không chút biểu cảm, lãnh khốc như

cũ, giữ nguyên phong thái “Ngạo thượng”, không chút nào có ý xin lỗi.

Biểu hiện bề ngoài của y luôn luôn là thái độ kiên cường cứng rắn, ngay tại

trước mặt mỹ nữ lại bắt y nhận lỗi, y làm không được.

Thấy bộ dạng của y như vậy, Dữu Khánh lập tức ngẩn ra, hắn biết rõ lão Cửu lại

bắt đầu bày ra bộ dạng cứng đầu rồi, không khỏi âm thầm liên tục kêu khổ, hắn

cũng không biết đời trước mình đã tạo nghiệt gì, bây giờ lại dụng phải hai vị sư

huynh khác thường như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc