BÁN TIÊN

Phải một tháng sau, Thanh Nha mới gửi thư đến báo cho bọn hắn biết, không

người nào biết rõ ràng Tam Túc ô thường xuất hiện tại nơi nào, đã tìm đến hỏi

thăm mấy mấy người từng bán Tam Túc ô, từ kết quả có được, nhận thấy Tam

Túc ô về cơ bản là phân bố khắp các nơi, không có nơi nào gọi là bình thường

có xuất hiện.

Tuy nhiên có một nơi mà người ta từng nhìn thấy Tam Túc ô không chỉ một lần,

không biết có tính là một nơi mà Tam Túc ô thường xuất hiện hay không.

Bức thư chuyền trên tay mấy người một vòng.

Nam Trúc cau mày cất tiếng lẩm bẩm, “Thiên Tích sơn, thật sự là ở nơi tồi tàn

đó hay sao?”

Trong thư, Thanh Nha nói rằng, nghe nói tại Thiên Tích sơn từng có mấy lần

xuất hiện Tam Túc ô, còn khiến cho một số người đổ dồn tới đó để săn lùng,

xem như đã gây nên một chút náo động, tại phía bên Thiên Tích sơn, việc này

không phải là bí mật gì, nhưng hình như không có người nào bắt được Tam Túc

ô tại Thiên Tích sơn.

Mà con chim chết bọn họ mua về lần này, theo Cao lão Nhị tìm hiểu được từ

phía người bán thì rất trùng hợp chính là bắt được từ Thiên Tích sơn.

Điều này đã phần nào xác minh thông tin mà Thanh Nha cung cấp.

Dữu Khánh cũng có phần phân vân nói: “Nói cách khác, xác suất Tam Túc ô

xuất hiện tại Thiên Tích sơn là nhiều hơn.”

Ngô Hắc là người cuối cùng cầm thư, sau khi xem xong ông ta ngẩng đầu nói:

“Phía bên Thiên Tích sơn, nghe nói có chút loạn.”

Cao lão Nhị gật đầu: “Lão Thất nói không sai, đó chính là một nơi tệ hại, quả

thực rất loạn.”

Nói đến Thiên Tích sơn, một đám người rõ ràng đều có lo lắng, ý nghĩ muốn

đích thân đi tìm kiếm Tam Túc ô rõ ràng đã bị dao động.

Thiên Tích sơn, một nơi như tên của nó, nghe nói là do Tiên giới tạo nên, nghe

nói từng là địa điểm Tiên nhân đổ rác thải, trải qua vô số năm tích lũy mà hình

thành.

Đối với tiên nhân mà nói chúng là rác rưởi, đối với người hạ giới đó là một

ngọn bảo sơn. Tại thời đại mới bắt đầu sau khi tiên nhân biến mất, nơi đó từng

bị nhân vật thế lớn lực mạnh chỉ huy đông đảo nhân mã chiếm giữ, mục đích

đương nhiên là để tìm kiếm bảo vật trong đó.

Sau khi trải qua mấy đời người và mấy trăm năm tìm kiếm, chưa nói tới việc

nếu có bảo bối gì cũng đã bị tìm kiếm sạch sẽ, ít nhất giá trị tìm kiếm đã giảm đi

rất nhiều. Hơn nữa, nơi đó vốn không phải là nơi nên sinh sống, rác thải mà tiên

nhân đổ bỏ không phải tất cả đều là bảo bối đáng giá cho người hạ giới, cũng có

không ít thứ nguy hại đến tính mạng, cho nên về sau giá trị đạt được không còn

đủ để tiếp tục duy trì một số đông nhân mã canh giữ, nói ngắn gọn chính là lợi

bất cập hại.

Vì vậy thế lực chiếm giữ Thiên Tích sơn đã bỏ đi.

Kết quả có thể tưởng tượng được, một nơi lợi bất cập hại đối với thế thực cường

quyền, nhưng vẫn là bảo địa đối với những người khác.

Cái này mất cái khác sinh, cường quyền vừa rời đi, những đám người tạp nham

lập tức nhào tới bới tung lên, thỉnh thoảng lại có thông tin truyền ra rằng có

người phát tài tại đó.

Một đám người lộn xộn và mất trật tự muốn phát tài tại một nơi không ai quản lí

như vậy, có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sinh tồn như thế nào, đạo tặc

hoành hành, đốt giết đánh cướp là chuyện rất bình thường.

Nói chung chính là rất loạn. Đến Thiên Tích sơn để tìm Tam Túc ô quả thực là

một chuyện khó thể nghĩ thông.

Nào ngờ Cao lão Nhị lại đột nhiên hăng hái xung phong: “Để ta đi Thiên Tích

sơn một chuyến đi!”

Những đôi mắt lập tức đổ dồn tới nhìn chằm chằm ông ta.

Ông ta hỏi tiếp: “Lão Thất, lão Cửu, các ngươi có hứng thú đi theo ta một

chuyến hay không?”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn ông ta

lập tức trở nên quái lạ, không nói giống như nhìn kẻ ngốc nhưng bộc lộ rất rõ sự

nghi ngờ năng lực của ông ta.

Sau mấy lần đi ra ngoài mạo hiểm, hai người quá rõ ràng mức độ nguy hiểm

như thế nào, thật sự giống như liều mạng, đi ra ngoài với lão Nhị, hai người quả

thực không có nắm chặt còn sống trở về, thật sự không biết lão Nhị lấy từ đâu

tới lòng tin cường đại như vậy. Cũng không phải là chưa từng đề cập tới nhưng

nguy hiểm trong đó cho ông ta nghe.

Nhận ra được hai người không mong muốn, sắc mặt Cao lão Nhị hơi trầm

xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Hắc và Trùng Nhi, “Đại Hắc, lão

Thập Lục, chúng ta đi một chuyến đi. Thế nào?”

Ngô Hắc trực tiếp lắc đầu từ chối, “Không đi.”

Từ khi vừa đến nơi này, ông ta đã nói rất rõ ràng rằng ông ta sẽ không tham gia

vào những chuyện mạo hiểm như vậy, ông ta không đơn độc lẻ loi như đám

người này, ông ta còn có con, con trai của ông ta vẫn còn nhỏ.

Trùng Nhi thì có chút hưng phấn, gật gật đầu.

Nào ngờ Cao lão Nhị nhìn thấy chỉ có một mình hắn gật đầu đồng ý thì lập tức

không quan tâm đến nữa, đứng dậy, rời đi với vẻ mặt không biểu cảm.

Cuối cùng, chuyện khó thể thông này vẫn là có người làm.

Sau mấy ngày dây dưa, bởi vì vẫn canh cánh trong lòng, ba người Nam Trúc,

Mục Ngạo Thiết và Dữu Khánh vẫn phải xuất phát. Vấn đề trên người bọn hắn

cẫn phải do chính bọn hắn giải quyết, không muốn liên lụy đến người khác. Lí

do để từ chối Cao lão Nhị đi theo là ông ta ở lại đây làm chưởng quỹ, đã có quá

nhiều người nhận biết ông ta.

Trùng Nhi cũng rất muốn đi theo, nhưng Dữu Khánh từ chối rất thẳng thừng và

thô bạo, gõ một cú u trán, lại tung một cước đá văng.

Ra khỏi U Giác Phụ, trên đường đi tới trường ngựa, Nam Trúc ngoắc tay ra

hiệu, kéo hai vị sư đệ đi hướng khác.

Vượt qua mấy ngọn núi, sau đó nhìn thấy trong một góc núi có một người

khoác áo choàng đen trông giữ bốn con ngựa.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết vừa nhìn thấy phía sau lưng người đó cõng một

cái hộp dài, lập tức liền đoán được là ai.

Quả nhiên, người kia vừa ngước lên, khuôn mặt lộ ra dưới chiếc mũ chùm,

chính là Bách Lý Tâm.

Sắc mặt Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết tức thì trầm xuống, lúc xuất phát, hai

người không báo cho Bách Lý Tâm biết, cũng không muốn để cho Bách Lý

Tâm biết rõ, khi rời cửa thì nghe nói Bách Lý Tâm đã đi ra ngoài đi dạo phố,

còn cảm thấy thực sự đúng lúc phù hợp, nào ngờ người ta lại chờ bọn hắn tại

nơi này.

Hai người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Nam Trúc. Dữu Khánh đứng

lại, đưa tay kéo Nam Trúc dừng theo, hỏi: “Nam béo, có ý gì? Nghìn vạn lần

đừng nói với ta là ngươi không biết xảy ra chuyện gì.”

Nam Trúc thoáng nhìn Bách Lý Tâm đứng nơi góc núi nhìn về phía bên này, gã

có phần bối rối, nhỏ giọng giải thích: “Đúng là ta đã nói cho nàng biết, nhưng

không phải như các ngươi nghĩ, ta thực ra cũng chỉ là muốn chào từ biệt nàng.

Đây chẳng phải là một chuyến xa nhà sao, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ

không về được, mối quan hệ giữa ta và nàng như vậy, nếu đi không từ giã cũng

không thích hợp.”

Dữu Khánh lập tức hỏi: “Giữa ngươi và nàng có mối quan hệ thế nào? Nàng đã

thừa nhận có mối quan hệ gì với ngươi sao? Ta đi đến gọi một tiếng tẩu tử, nếu

như nàng có thể đồng ý, vậy chúng ta sẽ không có ý kiến gì nữa.”

“Ai.” Nam Trúc buông tiếng thở dài, “Làm việc tốt thường khó khăn, có một số

việc sẽ chậm rãi tới, nước đến tự nhiên thành mương. Hơn nữa, không phải đã

xác minh rồi sao? Nếu thật sự có vấn đề gì đó, nàng đã bán chúng ta từ lâu rồi.”

Dữu Khánh hơi lộ vẻ tức giận hỏi: “Để cho nàng ta ở lại Đào Hoa cư còn chưa

đủ sao?”

Nam Trúc chột dạ, cũng cảm thấy đuối lý, vội vàng an ủi: “Lão Thập Ngũ,

ngươi cảm thấy ta là loại người vì nữ sắc mà bán đứng huynh đệ sao?”

Dữu Khánh nghiêng đầu hỏi: “Lão Cửu, ngươi thấy sao?”

Mục Ngạo Thiết: “Sự thực đặt tại trước mắt.”

Nam Trúc trừng mắt nói: “Các ngươi gấp gáp gì chứ? Nghe ta nói rõ đã. Ta

cũng không muốn để cho nàng đi theo, nhưng nàng nói nàng có thể giúp chúng

ta. Thiên Tích sơn rất loạn, là một nơi gần như không có quy tắc gì, nhưng tại

nới đó có một loại người tương đối ngoại lệ, đi khắp thiên hạ đều có thể được

quy tắc của Tu Hành giới che chở, ít nhất thì không có kẻ nào dám công khai

động tới, đó là Thiêu Sơn Lang!”

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, rồi đồng thời quay nhìn gã, chờ gã

nói tiếp.

Nam Trúc cười giả lả, tiếp tục lải nhải: “Nàng nói rằng nàng có thể nghĩ cách

kiếm cho chúng ta mấy cái thân phận Thiêu Sơn Lang. Các ngươi ngẫm lại mà

xem, có không ít Thiêu Sơn Lang xen lẫn trong Thiên Tích sơn, dùng thân phận

Thiêu Sơn Lang trà trộn vào trong Thiên Tích sơn, chẳng phải là sẽ an toàn hơn

rất nhiều sao? Thử hỏi nếu không phải có chỗ tốt như thế, ta làm sao có thể

đồng ý với nàng.”

Hai người sư đệ trầm mặc một hồi, sau đó Dữu Khánh hỏi: “Trước đó vì sao

không thương lượng với chúng ta?”

Nam Trúc cười gượng gãi gãi mặt, không có hé răng, lý lẽ không cần nói cũng

biết, thương lượng với các ngươi, các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý.

Việc đã đến nước này, ngay cả mục đích cũng đã bộc lộ, có nói gì đều đã muộn,

bọn hắn đành phải phi thân hạ xuống trong góc núi.

Đối diện với Bách Lý Tâm, Dữu Khánh hỏi thẳng: “Ngươi có thể lấy được thân

phận Thiêu Sơn Lang?”

Bách Lý Tâm: “Cho dù trong quân đội Ân quốc, hay là quân đội Cẩm quốc, đều

có đồng môn của ta, đối với chúng ta mà nói, loại chuyện này rất khó, nhưng

đối với một số người trong bọn họ thì lại dám làm chuyện phạm pháp. Cho nên

ta tin rằng vấn đề này không lớn. Ta đã gửi thư tới đồng môn có quan hệ tốt xin

giúp đỡ. Chúng ta có thể trước tiên đi đến ‘Khối Lũy thành’ tại Thiên Tích sơn

chờ đợi, khi có kết quả, sẽ có người liên hệ với ta, nếu như thực sự không được,

ta cũng không còn cách nào.”

Dữu Khánh nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi có được bản lĩnh này, còn xen lẫn

bên cạnh chúng ta để làm gì?”

Bách Lý Tâm: “Ta thực sự không quá chấp nhận với lời này của ngươi, ta cho

rằng bọn ta đã là bằng hữu rồi. Nếu như ngươi cảm thấy chúng ta không phải là

bằng hữu, cứ việc nói thẳng, ta sẽ lập tức rời đi.”

Khi nàng ta nói thẳng ra những lời như vậy, Dữu Khánh lập tức không nói nên

lời.

Hắn là muốn trực tiếp đuổi đi, nhưng vấn đề là loại người này không thể trực

tiếp để cho chạy, đã biết được quá nhiều, nếu thả đi, ngoại trừ diệt khẩu ra thì

không còn lựa chọn nào khác.

Then chốt là loại người này không dễ giết, nếu không có vấn đề giết người ta

làm gì? Nếu có vấn đề thì hiện tại giết cũng đã muộn, giết chết rồi không biết sẽ

có hậu quả gì.

Nam Trúc muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Mục Ngạo Thiết ở một bên đưa tay

ra, vỗ lên đầu vai của gã, dùng sức nắm chặt bờ vai, ngăn cản gã chen lời.

Trong lúc Dữu Khánh còn đang tiến thoái lưỡng nan, Bách Lý Tâm lên tiếng hạ

giọng với hắn, “Ta biết được các ngươi lo lắng chuyện gì, ta có thể thề, đảm bảo

sẽ không hại các ngươi, cũng sẽ không bán đứng các ngươi. Chuyện đến bây

giờ, ta chỉ muốn làm bằng hữu với các ngươi, hoặc là trở thành một thành viên

trong số các ngươi, tuyệt đối không có ác ý.”

Vì vậy Dữu Khánh đi tới một bên, nắm lấy dây cương, xoay người lên ngựa,

sau đó hỏi Nam Trúc: “Ai trả lộ phí cho nàng?”

Ngay tại trước mặt Bách Lý Tâm, Nam Trúc không còn lựa chọn nào khác, lập

tức vỗ ngực nói: “Ta trả!”

Dữu Khánh lập tức phóng ngựa lên đường.

Mục Ngạo Thiết xoay người đuổi theo, sau đó Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng

đuổi theo.

Vài ngày sau, mấy người Dữu Khánh leo lên mấy con phi cầm cỡ lớn bay vào

biển rộng bao la.

Xuyên qua biển xanh sóng biếc, lại xông vào một vùng lục địa mênh mông,

nhưng ốc đảo hoang vắng ở phía dưới lần lượt trôi về phía sau.

Khi cảnh tượng trong tầm mắt phía trước càng ngày càng hoang vắng, phía

trước mặt xuất hiện một vùng biển cát mênh mông.

Sa mạc màu cát vàng, gió khô và nóng vù vù thổi qua, khi mặt trời chói chang

dần dần chuyển thành mặt trời chiều, trên sa mạc mênh mông vô bờ xuất hiện

dãy núi nhấp nhô.

Khi bay đến trên không dãy núi thì cảnh tượng trên mặt đất đã chìm vào mờ tối,

nhìn không thấy rõ tình hình phía dưới, nhưng trên ngọn núi cao nhất phía trước

vẫn còn tắm mình trong ánh trời chiều rực rỡ.

Nói là núi, kỳ thực chính là một đống đá không trật tự chồng chất lộn xộn, điểm

đáng nói ở đây chính là kích thước những tảng đá đó cực kỳ to lớn, một khối đá

nhỏ nhất cũng to như một ngọn núi nhỏ, mỗi khối đều được cắt xén góc cạnh rõ

ràng, hoặc có hình lập phương, hoặc dài hoặc dẹp, chồng chất lên nhau không

hề có quy luật gì.

Đống cự thạch này chính là Khối Lũy thành của Thiên Tích sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc