BÁN TIÊN

Vào ban ngày, sa mạc nóng như thiêu như đốt, nhất là dưới ánh nắng mặt trời

buổi trưa, nhưng dòng người vẫn bận rộn làm việc và ra ra vào vào thần miếu

không ngừng.

Tân Hạt Tử bang chỉ có mười ba người, bang chủ vung tay bỏ mặc, không làm

việc, một mực nằm trên tường quan sát hình ảnh phù điêu, những người còn lại

thay phiên làm việc.

Cái gọi là thay phiên nghĩa là cách một đoạn thời gian sẽ có bốn người đi làm

việc canh gác, xem như để nghỉ ngơi.

Cũng là không còn cách nào, đã biết rõ Phi Ưng bang sẽ không từ bỏ nơi đây,

đương nhiên phải một mực cảnh giác, đề phòng bị phản công.

Trên thực tế, Phi Ưng bang quả thực đã quay trở lại, tới cũng không nhiều, chỉ

có mấy người, không dám tới gần, chỉ đứng ở phía sau một cái cồn cát, nhô đầu

lên, trên đầu phủ một chiếc khăn cùng màu với sa mạc, lặng lẽ quan sát, người

cầm đầu chính là Đoạn Vân Du, giấu mình trong chiếc áo choàng.

Sau đó có người từ trong sa mạc đi vòng tới đây, bẩm báo: “Bang chủ, không

sai, là người của Hạt Tử bang đang đào móc.”

Vẻ mặt Đoạn Vân Du dần dần trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm phương

hướng thần miếu, chậm rãi nói: “Thông báo xuống dưới, không cần tìm Tả hộ

pháp Cung Tự Đình nữa.”

Người đi theo kinh ngạc hỏi: “Không tìm nữa? Tả hộ pháp bị thương nặng, nếu

như không nơi nương tựa, e rằng phiền phức.”

Đoạn Vân Du khẽ lắc đầu, “Đã rơi vào trong tay Hạt Tử bang rồi.”

Người đi theo không hiểu, “Làm sao biết được?”

Đoạn Vân Du im miệng không nói, không trả lời gã.

Chính vào lúc này, có người từ phía sau lướt đến, không phải ai khác, chính là

Đồng Tại Thiên, kẻ vốn là thành viên Hạt Tử bang lúc trước, gã bước nhanh

đến bên cạnh y, cũng nhìn nhìn về phía thần miếu, giọng điệu trầm trọng:

“Trong đám người mới của Hạt Tử bang làm sao lại toát ra một cao thủ như vậy

chứ?”

Trong quá trình tới đây, gã đã nghe người bên mình kể lại kịch biến xảy ra tối

hôm qua.

Đoạn Vân Du liếc nhìn gã, “Sao ngươi lại tới đây?”

Đồng Tại Thiên: “Bang chủ, ta đã ổn định Từ Phượng Cập, bất cứ lúc nào cũng

có thể trảm thảo trừ căn. Sức một mình ta không đủ, sợ có sơ suất, ta cần thêm

một số nhân thủ cùng phối hợp.”

Đoạn Vân Du trầm mặc một hồi, rồi nói: “Chỉ cần để mắt tới cô ta là được, tạm

không nên động đến cô ta.”

“Vì sao?” Đồng Tại Thiên cảm thấy rất khó hiểu.

Đoạn Vân Du hất hất cằm về phía thần miếu, “Cô ta là Nhị đương gia của Hạt

Tử bang, không biết đám người đó có còn nghe lời cô ta hay không.”

Đồng Tại Thiên trầm ngâm suy tư, nói: “Nhưng nữ nhân đó lại có ý đồ xấu, cô

ta tự biết chuyện báo thù là vô vọng, nên nhờ ta tung ra tin đồn, nói rằng chúng

ta phát hiện được manh mối về sâm Kỳ Lân ở trong thần miếu, rõ ràng là định

mượn tay người khác để gây phiền toái cho chúng ta.”

“Khụ khụ.” Đoạn Vân Du cất tiếng ho khan, hít sâu hai hơi để bình tĩnh lại, sau

đó nói: “Ngươi kể lại chuyện tối hôm qua cho cô ta nghe, không nên nhắc đến

việc Tào Định Côn bị mấy người đó giết, chỉ nói là những người đó đã đánh cho

chúng ta phải bỏ chạy. Cô ta biết được nhóm tân nhân này có năng lực đối phó

chúng ta, tự nhiên sẽ mong đợi vào đám người này, và như vậy, chuyện tung tin

đồn tự nhiên cũng sẽ được tạm dừng.”

Đồng Tại Thiên nghe vậy liền hiểu, sau khi biết được bên này đã bị đánh bỏ

chạy, nếu tiếp tục nói Phi Ưng bang đang đào móc tìm manh mối sâm Kỳ Lân ở

trong thần miếu là không thể nói được nữa, bởi vì hiện tại là người của Hạt Tử

bang đang đào móc, nhưng gã vẫn có chút do dự, “Bang chủ không phải muốn

trảm thảo trừ căn sao? Cứ như vậy bỏ qua cho cô ta sao?”

Đoạn Vân Du: “Bây giờ, chuyện ngươi cần làm là thuyết phục cô ta trở lại thần

miếu tìm những người Hạt Tử bang đó.”

“…” Đồng Tại Thiên ngẩn người nhìn y, có phần không rõ vì sao y làm như

vậy.

Đoạn Vân Du không giấu giếm lí do cụ thể với gã, sau khi biết rõ là chuyện gì

xảy ra, Đồng Tại Thiên không có nán lại nữa, gã nhanh chóng rời đi.

Đoạn Vân Du cũng không có ở lại trong sa mạc nóng bỏng này bao lâu, y để lại

hai gã thành viên để theo dõi rồi rời đi.

Đến chạng vạng tối, vòm trời bao la được trang điểm lộng lẫy, biển mây, ráng

chiều xán lạn rực rỡ.

Đồng Tại Thiên lại lần nữa xuất hiện ở trong sa mạc, khoác một chiếc áo

choàng, bên cạnh còn có một đồng bạn ăn mặc tương tự, nhìn thân hình đây là

một nữ nhân. Thực ra, đó cũng không phải là ai khác, vốn chính là Nhị đương

gia Từ Phượng Cập của Hạt Tử bang.

Cô ta nói Đồng Tại Thiên đi tung tin đồn, Đồng Tại Thiên nói rằng khi mình

làm theo thì bị người ta châm biếm, nói rằng gã nói chuyện tào lao, nói là Phi

Ưng bang đã bị Hạt Tử bang đánh cho bỏ chạy. Vì vậy, Đồng Tại Thiên đã đi

một chuyến đến sa mạc để xác minh, phát hiện thấy quả thực không còn người

của Phi Ưng bang nữa, thật sự chỉ còn lại người của Hạt Tử bang. Đồng Tại

Thiên gã không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không dám tới

gần.

Từ Phượng Cập cũng bị thông tin này làm cho sửng sốt, sau khi nghe Đồng Tại

Thiên tán dóc một hồi, cô ta liền nói Đồng Tại Thiên cùng đi tới đây xem xét

tình hình.

Hai người trốn ở phía sau cồn cát quan sát một hồi, phát hiện thấy đó thật sự là

những khuôn mặt mới của Hạt Tử bang. Từ Phượng Cập không khỏi quay sang

nhìn Đồng Tại Thiên, cất lời cảm khái, “Lúc trước ngươi không chịu tham gia

hành động nhằm vào Phi Ưng bang, ta còn cho rằng ngươi bạc tình bạc nghĩa…

Hoạn nạn mới thấy chân tình a. Đám người đồng ý đi theo kia, tất cả đều đã bỏ

chạy không còn một ai, tại thời khắc mấu chốt vẫn là Đồng huynh đệ ngươi

trọng tình trọng nghĩa.”

Đã đến thời điềm này, vẫn còn có người đi theo không bỏ mình, cô ta có phần

cảm động.

Đồng Tại Thiên than thở: “Lúc trước ta chỉ là cảm thấy hành động nhằm vào

Phi Ưng bang quá nóng vội, rất dễ dàng đâm đầu vào tường, cho nên mới không

tham gia.”

Từ Phượng Cập cũng có phần hối hận, nói: “Các ngươi đã có nhắc nhở ta, là ta

bị thù hận che mờ tâm trí, không thể nghe vào, hối hận thì đã muộn.”

Đồng Tại Thiên: “Nhị đương gia, chuyện đã qua rồi, nhìn về phía trước đi.”

Từ Phượng Cập khẽ gật đầu, nhưng trong mắt vẫn có chút nghi hoặc nhìn Đồng

Tại Thiên, cuối cùng nhịn không được cất lời hỏi, “Hạt Tử bang đã như vậy rồi,

lúc trước ngươi thật sự không nghĩ tới chuyện rời bỏ sao?”

Đồng Tại Thiên thoáng sửng sốt, ngẩn người nhìn cô ta, gã không ngờ tới tại

trong tình cảnh này đối phương còn sẽ hỏi thẳng ra như vậy, gã có phần không

biết nên trả lời như thế nào, bất chợt toát ra một câu, “Chỉ cần Nhị đương gia

vẫn còn, ta liền sẽ không rời đi, Nhị đương gia ở đâu, ta nguyện ý đi đến đó.”

Từ Phượng Cập kinh ngạc, “Vì sao?”

Đồng Tại Thiên có chút xấu hổ, cúi thấp đầu.

Kết hợp với lời nói của đối phương, Từ Phượng Cập dường như ý thức được gì

đó, tim đập loạn một cái, tự hỏi có phải mình đã suy nghĩ nhiều rồi hay không.

Nào ngờ, Đồng Tại Thiên tựa như cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, nói ra suy

đoán của cô ta, “Không dối gạt Nhị đương gia, ta đã nghĩ đến chuyện rời đi,

nhưng bóng dáng Nhị đương gia một mực in dấu trong lòng ta, không xóa đi

được, đi, đi, cuối cùng vẫn là trở lại bên cạnh ngươi.”

Những lời nói này làm cho gương mặt Từ Phượng Cập đỏ lên, không nghĩ tới

đến tuổi này của mình mà còn có thể nghe được những lời nói như vậy, lập tức

xì một tiếng, “Nói bậy nói bạ gì vậy chứ, ngươi có biết mình đang nói gì hay

không?”

Đồng Tại Thiên không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, gã nhìn thẳng vào cô

ta, tiếp tục nói: “Ta đương nhiên biết rõ ta đang nói cái gì. Có một số lời nói,

trước đây, khi Đại đương gia còn tại, ta chỉ có thể im lặng giấu ở trong lòng,

không dám nói ra, bây giờ… Nhị đương gia, nếu không phải là bởi vì ngươi,

ngươi cảm thấy lúc trước vì sao ta còn sẽ nhớ nhớ nhung nhung tìm đến ngươi,

còn có lí do gì để cho ta tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi?”

Từ Phượng Cập phì cười khiển trách: “Nói xằng nói bậy. Về sau không nên nói

những lời như vậy nữa, để cho Tam đương gia nghe được sẽ không tha cho

ngươi.”

Mặc dù cảm thấy đối phương rất không có khả năng phải lòng một nữ nhân ở

độ tuổi như mình, nhưng trong lòng cô ta vẫn cho rằng những lời đối phương đã

nói hẳn là sự thật. Cô ta mơ hồ cảm thấy chắc rằng mình vẫn còn có chút sức

quyến rũ, cho dù trượng phu vừa mới chết, trong lòng cô ta vẫn sinh ra chút

cảm giác vui mừng nhưng cưỡng ép đè nén giấu giếm trong lòng.

Cô ta nhịn không được quan sát đối phương nhiều một chút, nhận thấy dung

mạo thực ra cũng được.

Dứt lời, cô ta đứng lên, nhìn thần miếu phía trước, “Đi thôi, đi đến nhìn xem.”

Đồng Tại Thiên cũng chậm rãi đứng lên theo, trong lòng dường như có chút mất

mát.

Từ Phượng Cập không biết có phải lời khiển trách của mình đã vô tình khiến gã

bị ảnh hưởng hay không, liền nói ra lời an ủi: “Ta đã cảm nhận được sự trọng

tình trọng nghĩa của ngươi, về sau nhân thủ tập trung lại, ta là Đại đương gia,

Định Côn là Nhị đương gia, ngươi chính là Tam đương gia.”

Thấy đã ứng phó được rồi, Đồng Tại Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng

vẫn làm ra vẻ tâm tình không được tốt, gật đầu ừ một tiếng, “Tạ Nhị đương

gia.”

Lúc này Từ Phượng Cập không có lòng dạ tiếp tục nói lung tung với gã, cô ta

nhìn chằm chằm về phía thần miếu, cất lời nghi hoặc, “Tam đương gia xảy ra

chuyện gì, đã chuyển bại thành thắng rồi, sao không phái người đi liên hệ với

chúng ta?”

Đồng Tại Thiên: “Chắc là sau thất bại tối hôm qua, Tam đương gia không thể

biết được chúng ta đi về đâu.”

Từ Phượng Cập gật đầu, cảm thấy có lẽ là như thế. Cô ta phất tay nói: “Đi thôi,

ta muốn nhìn xem trong nhóm tân nhân này có nhân vật tàng long ngọa hổ nào.”

Cô ta cất bước đi tại phía trước, cảm thấy nhân vật tàng long ngọa hổ gì đó tiếp

nhận sự kiểm soát của bọn họ thì cũng không có gì không thích hợp, bởi vì

trước đó đã chấp nhận sự kiểm soát của bọn mình.

Hai người này nghênh ngang hiện thân đi tới gần, tự nhiên liền bị người canh

giác quanh thần miếu phát hiện. Thủ vệ lập tức cảnh báo cho những người đang

bận rộn trong thần điện.

Vì vậy, đám người Dữu Khánh dồn dập chạy đi ra ngoài đề phòng, sẵn sàng ứng

chiến.

Hai người Từ Phượng Cập sợ xảy ra hiểu lầm, liền xốc mũ trùm đầu lên, bộc lộ

mặt mũi ra, đi tới gần.

Nhìn thấy người đi tới là hai người này, nhất là nhìn thấy Từ Phượng Cập, đám

người Dữu Khánh đều có phần há hốc mồm, quay mặt nhìn nhau.

Mạt Lỵ nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, “Dùng tên bang phái ban đầu cũng

hay, ngay cả bang chủ phu nhân cũng có sẵn luôn rồi.”

Nghe được lời này, không ít người nhếch miệng cười cười, kể cả Mục Ngạo

Thiết, Dữu Khánh thì cơ mặt giật giật.

Đi đến trước mặt mọi người, Từ Phượng Cập dừng bước quét mắt nhìn mọi

người một lượt, rồi trực tiếp hỏi: “Tam đương gia đâu chứ, tự cao tự đại với ta

sao? Gọi hắn đi ra gặp ta.”

Ở bên cạnh, Đồng Tại Thiên cũng giả bộ như không có chuyện gì, nhưng thực

ra trong lòng thầm khẩn trương lo lắng.

Tam đương gia? Các thành viên Tân Hạt Tử bang lại quay mặt nhìn nhau, rồi

kịp phản ứng lại, đây là đang nói tới Tào Định Côn, tất cả đều quay nhìn Dữu

Khánh, đã bị vị này làm thịt.

Mọi người cũng đã hiểu được, đối phương vậy mà chưa biết Tam đương gia đã

chết.

Suy nghĩ cũng phải, nếu đã biết rõ bên này giết chết Tào Định Côn, làm gì còn

dám chủ động tự đưa tới cửa.

Lúc trước, chưa từng nghĩ đến việc vị Nhị đương gia này còn có thể chủ động

tìm tới, đều chưa thương lượng qua đối sách, mọi người đều không biết bang

chủ có ý gì, nên chỉ có thể nhìn xem bang chủ sẽ làm gì.

Từ Phượng Cập nhướng mày, mơ hồ nhận thấy không thích hợp, những người

này nhìn thấy mình vậy mà không có hành lễ, thái độ mất đi sự cung kính.

Dữu Khánh vội ho một tiếng, chưa biết mục đích của đối phương, hắn cũng

không nói mình đã giết chết Tào Định Côn, trả lời: “Tối hôm qua, khi chiến đấu

còn chưa bắt đầu, Tam đương gia đã bỏ chạy rồi. Cũng không thấy Nhị đương

gia làm theo kế hoạch, dẫn người tới phối hợp trước sau tập kích, đang muốn

hỏi Nhị đương gia, tối hôm qua là có ý gì?”

Tam đương gia đã bỏ chạy rồi? Từ Phượng Cập sửng sốt, nghi hoặc, vậy đám

người các ngươi tại sao còn sẽ tập trung tại nơi đây?

Trong lúc đang suy tư thì chợt giật mình tỉnh lại, nhận thấy được phía sau có dị

thường, cảm giác được tại phía sau lưng và trước ngực đau nhức, có máu phun

ra trước mắt, cô ta chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy được trước ngực nhô ra mọt lưỡi

kiếm nhuốm máu, ánh mắt tràn đầy sự khó tin, chậm rãi quay đầu nhìn người

phía sau.

Nhìn thấy được người cầm kiếm đánh lén mình chính là Đồng Tại Thiên, chính

là nam nhân đã bày tỏ tình yêu vời mình trước đó, trong mắt đầy vẻ khó thể tin

nổi, miệng trào máu tươi, cô ta lẩm bẩm, “Ngươi… Ngươi…”

Đồng Tại Thiên trợn mắt giận dữ, lớn tiếng trách mắng, “Đều là huynh đệ cùng

bang phái, ngay từ đầu ta đã phản đối ngươi để tân nhân đi chịu chết, ngươi nói

sẽ không, không nghĩ tới ngươi vẫn làm như vậy. Thủ đoạn đê tiện như thế,

Đồng mỗ cảm thấy xấu hổ, há có thể dung được ngươi!”

Không đợi Từ Phượng Cập mở miệng đầy máu biện giải, rầm, gã vung cước đá

ra, hung hăng trực tiếp đá bay cô ta văng khỏi lưỡi kiếm.

Chuyện gì vậy chứ? Sự việc xảy ra quá đột ngột, một trận kinh biến bỗng nhiên

xảy ra ngay tại trước mắt mọi người, một đám thành viên Tân Hạt Tử bang đều

sững sờ.

Chỉ thấy Đồng Tại Thiên lại lắc mình lướt tới, tiếp tục vung kiếm chém thêm

một nhát vào Từ Phượng Cập sặc máu té trên mặt đất, “Tiểu nhân vô sỉ, không

giết ngươi, ta thực có lỗi với những huynh đệ đã uổng mạng tối hôm qua!”

Bình luận

Truyện đang đọc