BÁN TIÊN

Cũng không biết Đoạn Vân Du có nghe lời gã hỏi hay không, thấy y vẫn giơ

đuốc rọi nhìn bức bích họa điêu khắc trên tường.

Tả hộ pháp Cung Tự Đình dõi mắt chờ đợi một chút, thấy y không có phản ứng,

nhịn không được gọi to lên, “Bang chủ.”

Đoạn Vân Du rốt cuộc có phản ứng, nhẹ nhàng đáp lại một câu, “Ta không nói

sâm Kỳ lân có thể sinh trưởng tại nơi này.”

“Ách…” Cung Tự Đình sửng sốt, thậm chí có chút khó thể tin nổi, kinh ngạc

hỏi: “Bang chủ, việc này, ta không có khả năng nghe lầm a, lúc trước ngươi rõ

ràng nói với ta rằng chiếm nơi này là để tìm sâm Kỳ lân.”

Đoạn Vân Du di chuyển cây đuốc để nhìn bích họa đồng thời hơi gật đầu,

“Đúng vậy.”

Cung Tự Đình trợn tròn hai mắt, không biết lời nói trước sau mâu thuẫn như

vậy của vị bang chủ này là có ý gì, gã không thể không lần nữa nhắc nhở:

“Bang chủ, nơi đây quả thực không giống là nơi sâm Kỳ lân có thể sinh

trưởng.”

Đoạn Vân Du trầm mặc một hồi, cuối cùng hất hất cằm về phía bích họa, “Nơi

này có thể có manh mối về nó, chúng ta đào không phải tìm sâm, mà tìm hình

vẽ điêu khắc bên trong thần điện.”

Cung Tự Đình lần nữa sửng sốt, cuối cùng ánh mắt cũng dán chặt vào những

bích họa điêu khắc trên tường, nhưng dấu vết năm tháng bộc lộ quá rõ ràng trên

này, thực sự là thời gian đã trôi qua quá mức lâu dài, hình ảnh điêu khắc trên đá

đã mơ hồ không rõ, căn bản nhìn không rõ bích họa mô tả cái gì.

Nhưng gã cũng hiểu được ý của bang chủ, gã kinh nghi bất định hỏi: “Bang

chủ, ý của ngài là, những bích họa này có ghi chép manh mối liên quan đến sâm

Kỳ lân sao?”

Đoạn Vân Du gật đầu, “Có thể có.”

Cung Tự Đình tỏ vẻ nghi ngờ, gã cảm thấy vị bang chủ này không có nói thật,

dường như đang che giấu điều gì đó với mọi người, lập tức cất lời nghi vấn:

“Bang chủ, tòa thần miếu này bỏ hoang tại đây ít nhất đã mấy nghìn năm,

nhưng sâm Kỳ lân thì hiện thế mới bao lâu chứ? Chẳng qua cũng chỉ mới một

trăm năm. Hình ảnh trên bích họa này làm sao có thể ghi chép về thứ mấy nghìn

năm sau mới có.”

Đoạn Vân Du mỉm cười, “Chuyện đời không có tuyệt đối.”

Cung Tự Đình: “Bang chủ không phải là định nói, sâm Kỳ lân chỉ là bị phát

hiện muộn, thực ra nó đã có trên đời từ lâu rồi? Thuộc hạ cảm thấy cho dù có

sớm cũng không sớm được đến đâu. Loại Linh vật tụ tập thiên địa linh khí như

thế này, nếu thật sự đã tu luyện mấy nghìn năm, nó đã tung hoành thiên hạ từ

lâu, không cần phải gặp người liền sợ hãi bỏ chạy.”

Đoạn Vân Du quay người, hơi híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị hộ

pháp trước mắt này.

Cung Tự Đình bị ánh mắt của y làm cho có chút bối rối, gã tránh đi ánh mắt của

đối phương, hơi cúi đầu.

Đoạn Vân Du nhìn chằm chằm vào vị thủ hạ này một hồi lâu, có một số lời do

dự không biết có nên nói với gã hay không, y vốn không muốn nói, ít nhất là

không muốn nói vào lúc này, nhưng có một số việc chỉ dựa vào một mình y là

căn bản không làm được, cần có những thủ hạ này hỗ trợ, nếu mọi người mãi

không thấy được lợi ích, e rằng sẽ không phí công làm việc.

Bang phái tại Thiên Tích sơn không phải là các bang phái bên ngoài, không

giống như bang chủ ở bên ngoài, một người có thể quyết định.

Ít nhất, y phải có được sự ủng hộ của những người nòng cốt này trong bang, nếu

như ngay cả những nòng cốt này cũng sa sút tinh thần, làm việc biếng nhác, vậy

thì những người bên dưới tự nhiên càng không thể sai khiến được.

Sau một hồi một mực do dự, Đoạn Vân Du nhấc tay đưa cây đuốc cho gã.

Cung Tự Đình không hiểu, nhưng vẫn cầm lấy cây đuốc.

Đoạn Vân Du đưa tay vào trong áo, chậm rãi lấy ra một gói giấy dầu, mở giấy

dầu ra, bên trong lộ ra một quyển sách da dê, dưới ánh lửa, trên bìa có gòng chữ

mơ hồ “Thiên Tích sơn bản đồ bút ký”, bởi vì màu sắc của cuốn sách tương đối

tối, cho nên chữ viết gần như không nhìn rõ.

Vừa nhìn thấy kiểu dáng của thứ này, liền biết được nó khẳng định là đồ vật của

rất nhiều năm trước.

Cung Tự Đình không hiểu, nghi hoặc: “Bang chủ, đây là cái gì?”

Đoạn Vân Du: “Thứ này ta tình cờ có được cách đây mấy năm, đại khái là một

phương thế lực nào đó thật lâu trước vì làm ra bản đồ Thiên Tích sơn, đã điều

động nhân viên vẽ bản đồ và trong quá trình thăm dò thực địa đã lưu lại bút ký.

Về phần bản ghi chép này được lưu lại từ năm tháng nào thì ta cũng không biết.

Trong này không có ghi chú về thời gian, nhưng chắc chắn thứ này đã tồn thế

rất nhiều năm.”

Hai mắt Cung Tự Đình lập tức tỏa sáng, “Chẳng lẽ ghi chép về sâm Kỳ lân?”

Đoạn Vân Du lắc đầu, mở cuốn sách da dê ra, trực tiếp lật đến một tờ ghi chép ở

giữa, đưa cho gã, rõ ràng là để cho gã tự nhìn xem.

Thấy bang chủ tín nhiệm mình như thế, Cung Tự Đình trước tiên cung kính

khom người, sau đó một tay cầm đuốc, một tay vươn tới nhận lấy cuốn sách kia,

dưới ánh lửa chiếu sáng, gã cẩn thận nhìn xem nội dung trên đó.

Đọc lướt qua một lượt đoạn này, ý đại khái là: Ngày thứ mười một không biết

năm nào tháng nào, người lưu lại bút ký cùng với một người gọi là “Trác” đi

vào trong sa mạc rồi đột ngột gặp phải cuồng phong, bão cát đầy trời, khiến cho

không thể phân biệt được phương hướng. Hai người cũng vui thích thời tiết mát

mẻ này, ngồi tựa lưng vào nhau, chờ đợi bão cát tan đi.

Sau khi bão cát quay cuồng gầm thét một đoạn thời gian, hai người bỗng nhiên

phát hiện thấy trong sa mạc dường như xuất hiện một cáo bóng lờ mờ có vẻ

khác thường. Vì vậy hai người đứng dậy đi tới nhìn xem, mới phát hiện đó là

một tòa thần miếu bỏ hoang, bị chôn nghiêng trong cát, bình thường hẳn là nhìn

không thấy, lần này bởi vì cuồng phong cuốn cát đi mà hiện ra.

Bên ngoài thần miếu bị bỏ hoang, mỗi bên có một bức điêu khắc Kỳ lân, tấm

biển trên cửa thần miếu cũng viết vba chữ “Kỳ lân điện”.

Hai người liền tiến vào thần miếu để tránh gió, nhưng thấy tượng thần uy nghi

to lớn giống như lệch nghiêng, trên bốn vách tường bên trong miếu điêu khắc

tinh xảo đẹp đẽ, có khắc rất nhiều hình vẽ Kỳ lân, dường như ghi chép lại cuộc

sống hàng ngày của Kỳ lân tại Tiên giới.

Hai người vốn định chờ gió dừng lại sẽ rời đi, nhưng khi gió dừng lại thì trời đã

tối đen, vì vậy họ dự định nghỉ lại trong thần miếu qua đêm này rồi tính tiếp.

Nào ngờ đến nửa đêm, trong sa mạc này lại tựa như gặp quỷ, vậy mà lại đổ mưa

xuống, sấm chớp đì đùng, nước mưa nhỏ giọt vào trong thần miếu bị hư hại.

Điều khiến cho hai người bất ngờ hơn nữa còn tại phía sau, đột nhiên có một tia

sét sáng chói đánh trúng thần miếu, thần miếu bị chấn động bên trong ong ong

vang vọng.

Vào lúc này, một cảnh tượng kinh người xuất hiện, bên trong điện đột nhiên bộc

phát ra hào quang rực rỡ, một con thần thú to lớn uy nghi xuất hiện trong ánh

sáng rực rỡ, đó là một con Kỳ lân.

Được ánh hàng quang rực rỡ tôn lên, sự uy nghi của thần thú thực sự là đáng sợ,

râu cổ không gió vẫn lay động, ánh mắt thoáng nhìn qua, khí thế lạnh lùng cao

cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh này khiến hai người sợ hãi vô cùng.

Hai người tưởng rằng tính mạng mình tiêu rồi, nhưng khi Kỳ lân dậm chân

ngửa mặt lên trời gầm lên, tựa như muốn chống lại sấm sét thì khiến cho hai

người bọn họ nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.

Đúng là dáng vẻ ngửa mặt lên trời gầm vang, khí thế cũng rất kinh người,

nhưng gầm lên lại không có tiếng.

Hai người tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện thấy con thần thú Kỳ lân này đang

đứng ở tư thế nghiêng người, góc nghiêng cũng giống như tượng đá trong thần

điện.

Hai người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là ảo giác do ánh sáng.

Hai người thử đưa tay chạm vào, phát hiện thấy quả nhiên là hư không, không

phải vật thật, cũng đúng vào lúc này, quang ảnh mờ nhạt đi rồi biến mất cùng

với hình ảnh của Kỳ lân.

Sau đó, hai người muốn tìm hiểu xem bên trong thần miếu này vì sao lại xuất

hiện cảnh tượng kỳ ảo như thế, nào ngờ chỉ mới nán lại một ngày, bởi vì bão cát

lại nổi lên cho nên đã vùi lấp thần miếu xuống dưới, hai người bị hoàn cảnh bức

bách đành phải rời đi trước mới tính tiếp, họ dự định về sau lại đến tra xét.

Những ghi chép có liên quan đến thần miếu dường như cũng chỉ có như vậy,

không có nội dung phía sau đó, Cung Tự Đình tiếp tục lật lật mấy trang sau,

nhưng nhận thấy tất cả những trang sau đều trống.

Gã không khỏi nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy được bức tượng thần to lớn cao

chót vót nghiêng lệch này tương ứng với ghi chép ở trong bút ký, chỉ là bây giờ

nó đã bị bào mòn loang lổ gần như hoàn toàn thay đổi, cũng không còn vẻ uy

nghi, chỉ có thể nhìn ra được là một bức tượng đứng, trong tay dường như nâng

một cái bát.

Và những phù điêu chạm khắc đầy bên trong điện, đâu còn chút tinh xảo nào,

tất cả đều đã mờ nhạt không thấy rõ.

Một điểm nữa chính là tấm biển ghi ba chữ Kỳ lân điện được mô tả trong ghi

chép không biết đã đi đâu, và hai phù điêu đá Kỳ lân bên ngoài điện cũng không

còn nữa, tất cả đều đã biến mất theo thời gian.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định, nơi đây chính là nơi được nói đến trong

bút ký.

Gã không cam lòng lật lật xem tiếp bút ký, rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Bút ký chỉ

ghi chép chừng đó thôi sao?”

Đoạn Vân Du gật đầu, “Hẳn là vậy.”

Cung Tự Đình nhìn nhìn những trang trống phía sau, cảm thấy không giống như

là làm giả, cũng không nhìn thấy dấu hiệu bị xé rách, gã cảm thấy kỳ quái hỏi:

“Tại sao chỉ ghi chép đến đây rồi không còn nữa, không phải là đang thăm dò

địa hình để vẽ bản đồ Thiên Tích sơn sao?”

Đoạn Vân Du lắc đầu, “Ta cũng từng suy nghĩ tới việc này, không biết rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến bút ký không được ghi chép tiếp. Chuyện của vô

tận năm tháng trước đây, hậu nhân cũng khó thể suy nghĩ ra được gì, có lẽ chỉ

có chính đương sự mới rõ ràng nhất.”

Dứt lời, y đưa tay lấy bút ký lại, lần nữa dùng giấy dầu gói kỹ, cất vào trong

người.

Cung Tự Đình dõi đôi mắt trông mong nhìn theo, kỳ thực gã còn muốn nhìn

xem phần trước bút ký ghi chép nội dung gì, nhưng mà ngại ngùng không dám

đòi hỏi, cũng không tiện mở miệng yêu cầu điều này, gã chợt nghĩ tới điều gì

đó, bộ dạng như là cuối cùng đã hiểu rõ, nói: “Thảo nào sau khi bang chủ sáng

lập ra Phi Ưng bang thì thích khám phá tìm kiếm trong sa mạc, thì ra là vì tìm

thần miếu này.”

Đoạn Vân Du giống như tự giễu, hừ một tiếng, “Ta vẫn luôn cho rằng cái thần

miếu này vẫn còn bị chôn ở trong sa mạc, không ngờ rằng nó đã bộc lộ ra từ

lâu, và đã trở thành sào huyệt của Hạt Tử bang, thực sự là thương hải tang điền,

không phải nhân lực có thể làm được, duy chỉ có tạo hóa tại thiên.”

Cung Tự Đình kỳ quái hỏi: “Trong bút ký không phải ghi chép dọc theo đường

đi sao?”

Ý của gã là, dựa theo thứ tự trong ghi chép để suy tính, hẳn sẽ rất dễ dàng xác

định được phương vị đại khái, không cần phải tìm kiếm lung tung khắp nơi như

lúc trước.

Đoạn Vân Du: “Đông một búa, tây một cây búa, căn bản không có tuyến đường

nào cả, người lưu lại bút ký này hẳn chỉ là muốn ghi chép lại những gì mình

cảm thấy nên viết lại cho nhớ.”

Cung Tự Đình khẽ gật đầu, cũng có thể hiểu được, có khả năng chính là chỉ ghi

chép lại một số điều mà mình cảm thấy có ý nghĩa hoặc thú vị, nhưng gã vẫn

cau mày nghi hoặc, thử hỏi: “Bang chủ, ta đã đọc hết toàn bộ phần đó, nhưng

không nhận ra được nơi đây và việc tìm sâm Kỳ lân có quan hệ gì. Chúng ta bỏ

công bỏ sức như vậy, phải chăng có phần quá trông chờ vào may mắn hay

không?”

Theo quan điểm của gã, đây chính là làm việc vô ích.

Nếu như đã nói ra bí mật, Đoạn Vân Du cũng không tiếp tục giấu giếm gã nữa,

nhàn nhạt nhắc nhở: “Cây cỏ tinh linh hóa người, tất nhiên là bởi vì thân cận với

người tương đối nhiều mà thông nhân đạo, còn ở đây đột nhiên xuất hiện một

cái thông thần thú Kỳ lân chi đạo, ngươi nói xem nó đi đâu để thân cận với thần

thú Kỳ lân chi đạo? Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ nơi này ra, không nghĩ ra

được nó còn có thể đến đâu để tiếp xúc với thứ liên quan, trừ khi nó là từ Tiên

giới hạ phàm.”

Vừa nghe nói như thế, Cung Tự Đình đại khái đã hiểu được, “Cho nên, ngươi

muốn tìm manh mối từ những bích họa?”

Đoạn Vân Du gật đầu: “Nếu như trong ghi chép đã nói hình điêu khắc nơi này

giống như hình ảnh cuộc sống hàng ngày, vậy thì chúng ta hẳn có thể dựa vào

những hình điêu khắc này để phán đoán ra một chút thói quen sinh hoạt của Kỳ

lân. Phù điêu trên này đã bị phai nhạt, phần chôn ở phía dưới chưa chắc đã bị.

Dọn dẹp sạch cát ở trong này ra, nhìn xem thử.”

Cung Tự Đình lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn còn hoài

nghi, nhìn nhìn xung quanh: “Có thể thông Kỳ lân chi đạo ở tại nơi này, vậy

nhất định là sinh trưởng tại nơi này. Nhưng nơi đây, đừng nói tới nhân sâm, bất

kỳ thực vật gì đều không thích hợp để sinh trưởng.”

Đúng vào lúc này, bên ngoài điện có hai người khẩn cấp xông vào, hữu hộ pháp

An Thiên Ấn dẫn theo một người mặc trang phục Hạt Tử bang tiến vào.

Nếu như Dữu Khánh nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra được người này là một

trong những thành viên Hạt Tử bang ở lại.

Hai người cũng phi thân lên trên vách tường nghiêng, An Thiên Ấn vội báo:

“Bang chủ, Đồng huynh đệ đưa đến thông tin khẩn cấp, nói rằng Từ Phượng

Cập dẫn theo năm sáu mươi người, chuẩn bị đánh lén chúng ta.”

Nam nhân mặc trang phục Hạt Tử bang tên là Đồng Tại Thiên.

Đoạn Vân Du hơi cau mày, hỏi gã, “Không phải là chỉ còn khoảng hai mươi

người sao, từ đâu toát ra năm sáu mươi người?”

Đồng Tại Thiên nói: “Tào Định Côn đi một chuyến Khối Lũy thành, dùng việc

tìm sâm Kỳ lân để tuyển một đám tân nhân gia nhập.”

“Sâm Kỳ lân?” Đoạn Vân Du và Cung Tự Đình nhất tề thất thanh.

Đồng Tại Thiên: “Hắn làm sao biết được manh mối gì về sâm Kỳ lân, bịa ra để

lừa gạt người gia nhập mà thôi.”

Đoạn Vân Du và Cung Tự Đình quay mặt nhìn nhau, cảm thấy không nói nên

lời.

Bình luận

Truyện đang đọc