Thật đúng là đã bị mình đoán được, Mục Ngạo Thiết giật mình kinh ngạc, y
nhanh chóng hạ thấp giọng, hỏi: “Ngươi điên rồi sao? Nếu như bị Nhiếp Nhật
Phục phát hiện, chúng ta làm sao có kết cục tốt cho được?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại, “Ngay cả Côn Linh sơn, ngươi cũng dám làm thịt,
còn không dám làm hắn sao?”
Lời này khiến cho Mục Ngạo Thiết nhất thời không nói nên lời, y vốn không
phải là người biết ăn nói.
Vì vậy, y cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà bị Dữu Khánh cưỡng ép kéo đi vào.
Sau khi đã tiến vào trong y mới kịp định thần lại, mới hiểu được vì sao lần này
lão Thập Ngũ lại tích cực bỏ tiền mời khách, còn để cho mình đi trải nghiệm xa
hoa phú quý gì đó, nhìn như thế nào đều thấy không thích hợp.
Lúc này đã có nhân viên khách sạn tiến tới đây đón tiếp, y có lời gì muốn nói
cũng không tiện nói ra nữa rồi.
Trên người y còn cõng một cái bao, chứa đồng phục Hạt Tử bang mà hai người
thay ra.
Bên trong đại sảnh, không gian cao ráo rộng rãi, có hương thơm thấm gan thấm
ruột, bốn vách tường điêu khắc tinh xảo, dưới ánh đèn tô điểm trông lộng lẫy
nguy nga.
Nhìn thấy dáng vẻ sư huynh đệ hai người mới tới đây lần đầu, đang còn quan
sát mở rộng tầm mắt, nhân viên khách sạn tới trước mặt hai người, nho nhã lịch
sự hỏi: “Nhị vị, có cần giúp đỡ gì không?”
Nghĩ đến việc mình là tới đây vung tiền, Dữu Khánh lập tức vênh váo kiêu
ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Thuê phòng.”
Dáng vẻ này dường như là khách hàng lớn, nụ cười của nhân viên khách sạn
càng trở nên ôn hòa, khom người mời: “Mời nhị vị quý khách đi bên này.”
Hai sư huynh đệ đi theo gã đến trước quầy lễ tân, chưởng quỹ mở ra một tập sơ
đồ phòng, chỉ cho bọn hắn xem vị trí và giới thiệu ưu điểm của từng phòng, để
cho hai người lựa chọn.
Ánh mắt Dữu Khánh đảo qua bảng giá phòng, phát hiện thấy rẻ nhất đã là mười
vạn, những phòng giá cao càng khiến người kinh tâm động phách. Hắn cũng
không nhìn nhiều, tiện tay chỉ một căn phòng thuộc loại rẻ nhất, đặt phòng này
để ở. Điều này khiến cho nhân viên ở một bên nhịn không được thoáng liếc mắt
khinh thường, nhìn điệu bộ lúc trước, còn tưởng rằng đã tới một khách hàng
lớn, mặc dù thoạt nhìn không giống như là kẻ có tiền, nhưng nơi đây rất dễ dàng
xuất hiện loại người nhà giàu mới nổi đến đây trài nghiệm.
Bỏ đi bộ dạng kiêu ngạo của kẻ có tiền, Dữu Khánh làm như không nhìn thấy
gã.
Có nhân viên khách sạn khác tới đây, dẫn hai người đến chỗ thang dây ở sảnh
trong.
Khi đến nơi, ngẩng đầu ngước nhìn lên, đây là một chỗ giếng trời rộng và sâu,
có những sợi dây thừng giống như tử bầu trời buông xuống, giếng trời được tô
điểm bởi rất nhiều viên Huỳnh thạch, và những xâu những chuỗi đèn lồng nhiều
màu nhiều vẻ thả xuống, trong hố phía dưới có bốn con Hùng yêu mắt ửng đỏ,
canh gác trước những bánh xe ròng rọc.
Vụt! Đột nhiên, từ trên cao có một vật treo trên dây thừng vùn vụt tuột xuống,
nện ra một tiếng “Đinh” vang vọng ở trong hố bên dưới. Đó là một thứ trông
giống như quả cân kim loại, Hùng yêu đứng gần liếc nhìn con số trên quả cân,
rồi lập tức quay vòng ròng rọc, một cái hộp dây thừng nửa mở tương ứng nhanh
chóng được kéo lên không trung.
Nhân viên khách sạn cũng mở ra một cái hộp dây thừng, mời hai người đi vào,
sau đó đóng lại bộ phận cửa, quay xuống dưới và gọi to lên, “Tầng bảy.”
Hộp dây thừng dưới chân chuyển động, nhanh chóng nâng ba người lên cao,
vững vàng dừng lại tại trước hành lang tròn tầng bảy. Nhân viên khách sạn mở
cửa mời hai người bước ra, sau đó đưa ngón tay vào trong khe lõm trên tay vịn,
bên trong có các quả cân với các con số khác nhau, lấy ra một quả cân có số
“một”, móc vào một sợi dây thừng buông xuống ở trước mặt, sau đó thả tay ra,
quả cân kêu vang một tiếng rồi trượt xuống dưới dọc theo sợi dây, cùng lúc này,
hộp dây thừng cũng nhanh chóng rơi xuống theo.
Gã nhân viên giải thích: “Thả số ‘một’ xuống, cái hộp này sẽ quay trở về tầng
một.”
Gã lại cầm số “Bảy” ra, móc vào trên dây thừng cho nó trượt xuống dưới, theo
dây thừng rung động, hộp dây kia lại chuyển động lên cao, dừng lại trước mặt
mọi người, gã tiếp tục giải thích: “Sau khi bước vào trong hộp, muốn đến tầng
mấy thì thả số đó xuống là được.”
Hai sư huynh đệ gật gật đầu, xem như đã mở mang kiến thức.
Sau đó gã nhân viên khách sạn dẫn hai người đến căn phòng bọn hắn đã chọn,
cửa phòng mở ra, đập vào mắt chính là cảm giác rất cao cấp.
Trang trí như thế nào chỉ là thứ yếu, bên trong có phòng lớn, phòng nhỏ, có thư
phòng còn có đại sảnh, trong phòng tắm có cả vòi sen tắm đứng cũng có bồn
tắm để ngâm mình, cửa sổ là những tấm pha lê được mài nhẵn bóng, khi kéo
rèm cửa ra liền có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên ngoài.
Có một chiếc vòng để lôi kéo gọi người phục vụ tới, điều khiển ánh sáng của
các viên Huỳnh thạch cũng có thể giải quyết được chỉ bằng một chiếc vòng kéo,
thiết kế khá tinh tế.
Trên vách đá còn có giấu những hộp băng phách, có thể đáp ứng nhu cầu ướp
lạnh đồ ăn thức uống của khách bất cứ lúc nào.
Trên bàn có đặt sẵn một ít hoa quả và đồ uống miễn phí.
Muốn ăn uống thứ khác, khách sạn đều có thể nỗ lực thỏa mãn khách hàng,
nhưng phải trả tiền. Dữu Khánh nhìn giá cả trên bảng giá xong liền không suy
nghĩ nhiều về nó nữa.
Mở cánh cửa phía sau ra là đến sân thượng, đứng ở trên sân thượng như đứng ở
bên vách núi đá, cách mặt đất khá cao, có thể thoải mái thưởng thức phong cảnh
Thiên Tích sơn.
Khuyết điểm là không có sân thượng nhìn vào trong Bách Trượng đình. Mặt
nhìn vào phía trong Bách Trượng đình của tầng này tương đối thấp, sau khi
nghe chưởng quỹ giới thiệu, hắn quyết định chọn phòng có sân thượng nhìn ra
ngoài.
Sau khi đuổi nhân viên khách sạn đi, Mục Ngạo Thiết lại cầm lấy bảng giá ăn
uống nhìn xem, rồi lắc đầu, “Đây đâu phải là ăn thứ gì, chính là đang ăn tiền,
mà còn khoa trương hơn cả ăn tiền.
“Ai!” Dữu Khánh cũng nhịn không được buông tiếng thở dài, “Nghĩ lại lúc đó,
hơn mười vạn lượng của ta tại thế tục có thể cứu sống mấy vạn người, nhưng tại
trong Tu Hành giới này còn không bằng người ta chi tiêu trong một đêm. Trên
thế gian thực là có quá nhiều người nghèo khó. Có khi thật sự không hiểu, đám
người với tài sản chục tỉ trăm tỉ đó, tiêu hết được nhiều tiền như vậy sao? Tiền
của bọn họ có thể cứu được rất nhiều người, nhưng họ lại không chịu làm, vì
sao vậy chứ?”
“Có lẽ chờ đến khi ngươi cũng có được chục tỉ, ngươi sẽ biết được đi.” Câu nói
tiếp theo, Mục Ngạo Thiết xoay chuyển đề tài quay lại vấn đề chính, “Ngươi
làm sao xác định được vị lão bản nương này nhất định có thể lấy được đề thi?”
Dữu Khánh, “Không thể xác định, nhưng dù sao cũng phải thử xem.”
Mục Ngạo Thiết mặt đầy kinh ngạc, đưa tay chỉ chỉ xung quanh, “Phí mười vạn
lượng chỉ để thử xem ư? Ngươi trở nên hào phóng như thế từ khi nào vậy?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại y, “Ngươi chẳng lẽ không biết lợi ích từ Đồng Tước
hồ to lớn như thế nào sao? So với khả năng có được hàng tỷ, hàng chục tỷ, còn
không đầu tư được mười vạn lượng sao? Cho dù biết rõ bị trôi theo dòng nước
cũng phải thử xem. Có được nhiều tiền như vậy rồi, ngươi còn cần phải giả bộ
làm ra vẻ ngầu trước mặt nữ nhân sao? Trực tiếp cầm tiền đập là được rồi.”
Nửa đầu lời hắn nói coi như có lý, Mục Ngạo Thiết còn nghe lọt được vào tai,
nửa đoạn sau lại khiến y đen mặt, trầm giọng nói: “Ta giả bộ ở trước mặt nữ
nhân lúc nào chứ?”
Dữu Khánh vội cười khan xua tay nói: “Chỉ là ví von, ta chỉ là ví von mà thôi.”
Mục Ngạo Thiết không nói nhảm với hắn, “Người ta vì sao phải kiếm đề thi
giúp ngươi?”
“Ta cũng chưa có manh mối, trước tiên nhìn xem tình huống rồi tính tiếp.” Dữu
Khánh khoanh tay trước ngực, vừa nói nói vừa nhấc cánh tay vân vê chút ria
mép bên khóe miệng, bắt đầu vây quanh Mục Ngạo Thiết, ánh mắt liên tục quan
sát y từ trên xuống dưới.
Mục Ngạo Thiết bị ánh mắt của hắn làm cho rùng mình, nổi cả da gà, càng lúc y
càng cảm thấy không ổn, trầm giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
“Lão Cửu.” Dữu Khánh nhấc tay vỗ bờ vai y, “Ngươi nói xem nếu lão bản
nương kia nhìn trúng ngươi, có phải là chúng ta sẽ cơ hội hay không chứ?”
Mục Ngạo Thiết vung tay hất tay của hắn ra, không vui nói: “Nói xằng nói bậy
gì vậy?”
Dữu Khánh: “Ta chỉ là nói nếu như. Tình hình hiện tại không rõ ràng, sử dụng
mỹ nam kế ít nhất cũng có thể xem như một cách, lỡ như nàng ta thích điều này
thì sao?”
Mỹ nam kế? Mục Ngạo Thiết trợn to mắt, khóe miệng co giật, cảm thấy buồn
cười, y cố hết sức cụp mi mắt xuống, nói: “Ngươi nhìn thân thể to con này của
ta đi, trông giống như người có thể dính dáng với ‘Mỹ nam kế’ sao? Theo ta
thấy, ngươi thích hợp hơn ta nhiều. ‘Mỹ nam kế’ này, ngươi tự làm đi.”
“To con thì sao? Cây cải, rau xanh mỗi thứ đều có ưu điểm riêng. Nói không
chừng ngươi ta thích kiểu như ngươi chứ?” Dữu Khánh vui vẻ giang hai tay ra,
“Chỉ cần nàng ta có thể nhìn trúng ta, ta chắc chắn sẽ không có vấn đề nha. Vốn
đã không trông chờ vào một mình ngươi, cả hai chúng ta đều xông lên. Đặt hai
lựa chọn tại trước mặt nàng ta, bất kể nàng ta thích bên nào, khả năng thành
công luôn luôn sẽ cao hơn một ít.”
Tuy là nói như vậy, kỳ thực hắn không có dự định đẩy mình ra, hắn cảm thấy
mình là không thể kết hợp với nữ nhân này. Hắn nói như vậy chỉ là để xoa dịu
Mục Ngạo Thiết, nhằm dễ dàng thúc đẩy Mục Ngạo Thiết đồng ý.
Hắn quả thực xem thân thể cường tráng rất đàn ông của Mục Ngạo Thiết coi
như một trong những khả năng. Sở dĩ hắn có ý nghĩ đó là bởi vì Nam Trúc có
đem theo mật ong lấy ra từ Kính Hoa tiên uyển, tại U Giác Phụ bọn hắn đã thử
qua, quả thực đã bị phấn hoa Tiêu Hồn làm ô nhiễm, cho nên, dù sau đó muốn
bán ra kiếm tiền cũng không tiện.
Vì vậy hắn cảm thấy có thể coi đây như là một biện pháp. Đương nhiên. Quan
trọng nhất là, thủ đoạn đó khá thích hợp để áp dụng với vị lão bản nương khách
sạn này, cũng đã là tình nhân rồi, hắn sẽ không bị gánh nặng tâm lý nào.
Mục Ngạo Thiết nhíu mày, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, ngươi nghĩ ra ý tưởng
thối gì vậy chứ? Chúng ta sa đọa đến mức phải làm loại chuyện này sao? Xứng
đáng với lịch đại tiên sư sao?”
“Khi chia tiền tại sao ngươi không nói những lời này? Đừng quan tâm ý tưởng
thối hay không thối.” Dữu Khánh ghé sát vào tai y, nhắc nhở: “Hơn mười tỷ a,
đó có thể là hơn mười tỷ. Vị đó cũng không phải là con gái nhà lành gì nha,
đáng để chúng ta từ bỏ hơn mười tỷ sao?”
Mục Ngạo Thiết nghe nói như vậy thì sững sờ, nghĩ lại thấy cũng đúng, cô ta
cũng không phải người đàng hoàng, nhưng y vẫn chần chừ nói: “Chỉ sợ không
có tác dụng.”
Dữu Khánh không nói tới việc mình có dự định bỏ thuốc, sợ tên lão Cửu này lại
bộc phát tính ương cạnh, cương liệt, cất lời khuyên nhủ: “Có thử mới có chút
khả năng, không thử thì ngay cả cơ hội cũng không có. Hai chúng ta, để cho
người ta tự chọn, nhìn trúng ta thì ta lên, nhìn trúng ngươi thì ngươi lên. Nếu
như ngươi thực sự không muốn, vậy thì ngươi đi tiếp quản cửa hàng thay cho
lão Thất, để cho lão Thất tới đây. Nói không chừng nữ nhân đó lại thích như
vậy, lỡ như thích mập mạp thì sao chứ?”
Khóe miệng Mục Ngạo Thiết lại giật giật, nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Dữu Khánh không muốn chờ y chậm rãi suy nghĩ, “Có đồng ý hay không thì nói
luôn đi. Nhưng ta cảnh cáo trước, một khi thành công, ngươi sẽ không được
chia phần Đồng Tước hồ.”
Mục Ngạo Thiết đạm mạc nói: “Được rồi. Thử thì thử đi. Dù sao, ta vẫn cảm
thấy cách này của ngươi không đáng tin cậy.”
Trên tầng đĩnh của Thạch Tâm cư, Liên Ngư nằm ở trên ghế, cầm một quyển
sách chậm rãi lật xem, trong sự quyến rũ ra có toát ra vẻ văn nhã.
Trong bầu không khí yên tĩnh, chợt có tiếng bước chân vội vã truyền đến, Hổ
Nữ bước nhanh đến, trực tiếp nửa quỳ tại bên cạnh ghế nằm, cười nói: “Lão bản
nương, tên Trương Chi Thần kia đã tới, vậy mà lại vào ở trong khách sạn của
chúng ta.
Liên Ngư bỏ cuốn sách trước mắt xuống, nghiêng đầu nhìn cô ta, ngạc nhiên
hỏi: “Không phải hắn đang quan tâm ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ sao? Tại sao lại
đột nhiên chạy tới vào ở nơi này? Không lẽ cũng là muốn tìm kiếm đề thi từ chỗ
ta sao?”
Trong những năm qua, vì lợi ích, không ít kẻ thông minh nghĩ mọi cách đi cửa
sau, không chỉ có mình Dữu Khánh, nàng ta đã trải qua chuyện tương tự không
chỉ một lần hai lần, chỉ là khi xử lý thì không có công khai với bên ngoài mà
thôi. Nơi đây dù sao cũng là mở ra để kinh doanh kiếm tiền, không thể chỉ dựa
bào bối cảnh, ít nhiều phải có chút hòa khí.