*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi không hơi đâu quan tâm tới chị Hà thúc giục mà chạy tới chỗ Ngưu Lực Phàm: “"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Ngưu Lực Phàm quay quay cổ tay: “cậu ta không nói, chỉ nói là có việc gấp phải rời đi.”
Tôi cau mày, chúng ta ở đây trong lòng nóng như lửa nghĩ cách cứu anh ta, mà anh ta cứ thế bỏ đi. Nhìn mu bàn tay còn vết tro, tôi có cảm giác muốn khóc vì ủy khuất,
Quay trở lại phòng nghỉ, tôi lấy hòm thuốc ra, có chút nghi hoặc không biết có cần rửa sạch đi hay không, tôi gọi cho Ngưu Lực Phàm.
“Này, vết thương này có cần băng bó không? Tro có cần rửa đi không?”
“Không cần, lấy băng băng lại là được, ngày mai thì không cần băng nữa, cứ để vết thương tự khô là được. Trời hơi nóng đừng để nhiễm trùng. Ưu Tuyền, tôi nói em, Tông Thịnh với em có huyết khế, khẳng định cậu ta và cô gái kia không có quan hệ, nếu mà cậu ta dám quan hệ thì mạng cũng toi…”
Tôi cúp máy, tôi cũng chẳng buồn nghiên cứu thêm giữa Tông Thịnh và cô gái kia là thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, không muốn suy nghĩ gì thêm nữa.
Cả thời gian còn lại của ca đêm cũng không có chuyện gì, sau khi giao ca tôi đi thẳng về canteen, chị Hà nói với tôi nhiều thứ nhưng tôi căn bản chẳng nghe được gì.
Lúc tôi vào tới nơi, đột nhiên Lan Lan nhào tới, ôm vai tôi, tâm trạng dường như rất tốt, dựa đầu vào vai tôi cười nói: “Ưu Tuyền, ăn sáng với tớ nào, lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau.”
“Nhẹ tay chút, tớ bị thương ở tay.”
Lan Lan lúc này mới để ý, nhìn mu bàn tay tôi đang băng lại: “Sao lại bị thương? Mà còn nghiêm trọng tới vậy?”
Tôi cau mày, lần trước cũng bị thương mà cũng như lần này. Chỉ là lần cũng không biết Tông Thịnh dùng biện pháp gì, làm miệng vết thương chỉ trong một buổi tối liền khôi phục.
Lấy bàn ở canteen, cùng Lan Lan ngồi ăn. Tâm tình cô nàng quả thực rất tốt, nói luyên thuyên suốt, nói chuyện ở quầy lễ tân gặp đủ dạng người, cũng nói chuyện Tông Thịnh tối qua. Người ngoài không biết, nhưng cô nàng biét quan hệ giữa chúng tôi, nên cô nhỏ giọng nói: “Ưu Tuyền, chuyện hai người sao vậy? không phải anh ta có tiểu tam chứ?”
“Không có, khẳng định là hiểu lầm.”
“Anh ấy có gọi cho giải thích không.”
Tôi trầm mặc, cúi đầu ăn.
“Vậy hiểu lầm cái gì? Rõ ràng là kéo dài thời gian. Ưu Tuyền, vậy thì dứt khoát đi. Trước đây sao tớ không biết hắn là người như vậy chứ?!”
“Đừng nói nữa.” Tôi cúi đầu ăn cháo, trong lòng rối loạn. Chuyện đã qua cả đêm, tới giờ đã sáu bảy tiếng đồng hồ, lúc đầu cho đi là anh quá bận không có thời gian gọi giải thích cho tôi, còn sau đó thì sao? Bận suốt mấy tiếng vậy sao? Không thể giành ra vài phút gọi hỏi thăm vết thương của tôi, giải thích cho tôi sao?
Ngoài miệng nói không để bụng, kỳ thật trong lòng căn bản không làm được.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến hình ảnh tối qua ở lầu 16. Nữ quỷ kia nhìn tôi chằm chằm, cùng lúc có hai nữ sinh vào ở, chân dẫm lên vũng máu. Trực giác của tôi cho rằng hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện.
Nếu như ngày thường tôi sẽ kể cho Lan Lan nghe, nhưng hôm nay tâm tình không tốt nên tôi cũng lười nói. Ăn sáng xong, Lan Lan hỏi: “Ưu Tuyền, giờ cậu về ký túc xá với tớ hay tới nhà Tông Thịnh?”
Không đợi tôi trả lời, cô nàng liền tiếp tục nói: “Nếu không cùng tớ về ký túc xá đi, tới lúc hắn về không thấy cậu chắc cũng quýnh lên đó.”
Tôi cũng nghĩ thế, hơn nữa không ít quần áo còn ở ký túc xá. Vậy nên tôi gật đầu, về ký túc xá củng cô nàng.
Suốt cả ngày, Tông Thịnh không xuất hiện lại, thậm chí gọi điện vẫn tắt máy. Tôi không nhớ rõ mình đã gọi cho hắn bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng gọi cho Ngưu Lực Phàm rất nhiều lần. Hành động này của tôi khiến Lan Lan không chịu được.
Tắm xong, cô nàng nằm trên giường, nói với tôi: “Ưu Tuyền, đừng nghĩ tới loại đàn ông này nữa, ngủ sớm đi. Đêm nay còn phải trực. Cố gắng lên, hết đêm nay mình được nghỉ.”
Buổi tối, lúc đi làm tôi gặp khách hàng làm khó dễ nhân viên. Hắn hầu như đòi đổi hết đồ trong phòng, khăn trải giường, ly nước, khăn tắm, tới cả khăn giấy còn chưa gỡ niêm phong cũng phải đổi.
Sau một hồi bị hành hạ mệt nhoài, tôi cũng chỉ có thể đẩy xe thật chậm trên hành lang. phòng khách ở lầu 19, tới lầu 16 thì dừng lại, trong lòng tôi thở dài, mắc gì mà cứ lầu 16 thế này?
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài chính là hai cô gái đã tới đêm qua. Mặt hai cô gái tiều tụy, thật giống như đêm qua và sáng nay đều không được ngủ. Bọn họ bước vào, thang lại đóng lại, thang đi xuống. Vài giây sau, một cô gái khóc nhỏ, cô gái còn lại an ủi: “Đừng vậy mà, Mỹ Lệ sẽ kh ông sao.”
“Sao không sao chứ? Tới giờ còn chưa tỉnh lại, mà lại xảy ra chuyện ở khách sạn này, hơn nữa, bác sỹ nói khả nănglà sẽ không tỉnh lại nữa.”
“Đừng khóc, cậu khóc nữa tớ lại khóc theo.”
“Đêm qua, tớ thật sự mơ thấy ở hành lang thoát hiểm lầu 16 có một cô gái, toàn thân đều là máu, cô ta nói muốn đổi đầu Mỹ Lệ, tớ không nói dối mà.”
Nữ sinh kia quay mặt đi: “Không phải tớ không tin cậu n hưng chuyện như vậy chỉ là giấc mơ, làm gì có ai lại đổi đầu người khác chứ?”
“Đinh” một tiếng thang máy dừng ở lầu 10, cửa mở ra. Tôi gật đầu với hai cô rồi đẩy xe ra ngoài, cửa thang lại đóng lại, tôi vội đẩy xe đi.