BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Chờ đợi luôn là điều khiến cho người ta phiền muộn. Khi chờ đợi, tôi chợt thấy thời gian sao mà trôi qua chậm đến thế… tôi dùng hết nghị lực mới chờ được tới 11 giờ đêm.

10 giờ, tôi đi thay đồng phục nhận ca trực. Ngưu Lực Phàm đã ở sẵn trong phòng Tông Thịnh chờ. Việc duy nhất hắn có thể làm là cầm cái sừng tê giác bé tí của m ình, cứ lau rồi lại lau. Đằng nào chút n ữa cũng đem đốt, chẳng hiểu hắn cứ lau mà làm gì.

Tôi đi làm, mặc đồng phục, ngồi chờ tới giờ.

Cuối cùng đã đến giờ, tôi không nghĩ nhiều, tự mình lấy con dao nhỏ của NgưU Lực Phàm cắt lên mu bàn tay. Đau quá. Mu bàn tay vốn đau h ơn bàn tay nhiều, vì chẳng có gì bảo hộ cả.

Máu ngay lập tức chảy ra. Chúng tôi đã lựa chọn tìm kiếm ở lầu 16, khi máu chạm xuống đất, chẳng hiểu vì sao, là do tôi cả ngày không ăn uống, hay do tự mình gặp ảo giác mà tôi nghe rõ tiếng máu mình chảy xuống, lúc ngẩng đầu lên, tim tôi đập dồn dập.

Tôi nghe thấy tiếng cô gái kia bị ngược tới chết thảm ở cuối hành lang.

Cô ta ngồi dưới đất, không mặc gì trên người, tay vẫn còn bị trói bằng dây thừng như khi chết. Máu từ dưới thân bắt đầu chảy tới đây, mà cô ta lại cười với tôi, dùng đôi mắt tứ bạch đản mà nhìn tôi cười.

“Máu!” Tôi khẽ hô, Ngưu Lực Phàm nói: “Đột nhiên, âm khí nặng quá!” Hắn móc la bàn ra, đứng bên cạnh tôi, kim la bàn quay loạn xạ. hắn nói: “Không tốt, không thể làm, mau cầm máu.”

“Tại sao? Không chừnG Tông Thịnh đang ở đây, chỉ là chúng ta không thấy thôi.”

“Bất kể cậu ta có ở đây không, ở đây đang có lệ quỷ, mà trên người em đang chảy máu, nếu em kiên trì làm sẽ không sống nổi quá ba ngày.”

“Nhưng em không thể kệ anh ấy được!” Tôi hét lên.

Ngay lúc này, thang máy phía sau chúng tôi ngừng lại, có khách đi ra, tay còn cầm thẻ đang đi tìm phòng. Có vẻ là khách vừa nhận phòng mới vào ở. Đó là hai nữ sinh, đang ôm vai nhau, đang đi về phía hành lang, một trong hai đứa còn dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng tôi.

Ngưu Lực Phàm căn bản là mặc kệ tôi đang nói cái gì, trực tiếp kéo tay tôi lôi một cái túi bé ra, lấy chút tro ở bên trong rắc lên vết thương.

“Anh làm gì? Tôi còn muốn tìm người mà?! Anh không giúp thì đưa sừng tê giác cho tôi, tôi tự đi tìm anh ấy.”

‘Em vào được nhưng sẽ không ra được, nghe tôi, đêm nay đừng đi, đợi tới mai mình lại đi.”

“Anh ấy ở trong đó vô cùng thống khổ, anh không biết đâu, nhưng tôi có thể cảm giác được.

Kết giới Tông Thịnh, tựa hồ bị ảnh hưởng rất lớn.

Tôi né thoát khỏi tay NgưU lực Phàm, nhìn hai nữ sinh kia dẫm lên vũng máu của nữ quỷ kia, máu như có tay có chân mà bò lên giày, bò lên quần hai cô.

Ánh mắt của nữ quỷ cũng chuyển từ tôi mà nhìn sang  hai cô gái kia.

“Tôi sẽ an toàn, cô ta có mục tiêu rồi, tôi chỉ muốn tìm Tông Thịnh thôi.” Nếu là trước đây tôi sẽ nhắc nhở hai cô gái kia hoặc bào Ngưu Lực Phàm đi cứui hai nữ sinh kia. Nhưng lúc này Tông Thịnh đang mất tích, nhìn thấy nữ quỷ kia chuyển sang nhìn hai cô gái khiến tôi cảm thấy thật may mắn, may mắn vì mục tiêu không phải là tôi. Tôi đêm nay có thể đi tìm Tông Thịnh. Vì hai cô gái kia cố tình tới đây tìm nữ quỷ, dù có xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trách mệnh của hai cô gái đó, không liên quan gì tới tôi.

Ý thức được điểm này, tôi phát hiện mình đã thật sự thay đổi. Đối mặt với nỗi thống khổ của Tông Thịnh thì an nguy của người khac không còn ý nghĩa.

Tôi không biết Ngưu Lực Phàm đã rắc cái gì vào, nhưng miệng vết thương ngay lập tức khép lại. tôi cầm dao, định cắt tiếp thì điện thoại reo lên.

Ngưu Lực Phàm cương quyết muốn cản tôi, nên vội nói: “ Điện thoại kìa, nhìn cái đi, không chừng là Tông Thịnh gọi đó.” Lúc hắn nói đã giằng dao lại.

Tôi không chịu nổi hắn nên đành móc điện thoại ra, hóa ra là Lan Lan gọi.

“Alo, Lan Lan.” Các bạn sang facebook của Mèo Mup avatar con mèo xem cho nhanh nhé!

“ƯuTuyền, cậu đang ở đâu? Tông Thịnh đang ở nhà hàng dưới này, anh ấy ôm một cô gái đột nhiên xuất hiện, đang khiến cho người trực cửa đang la ó om sòm.

Tôi sửng sốt, tôi biết Lan Lan sẽ không lấy chuyện này ra mà nói đùa. Tôi vội quay người nhấn nút gọi thang máy, cũng may là ban nãy hai nữ sinh kia lên rồi thì thang vẫn chưa có xuống,cửa ngay lập tức mở ra. Tôi cũng không buồn để ý đó là thang số 1, mặc kệ chữ trên sàn thang mà vội chạy vào nhấn tầng trệt.

Ngưu Lực Phàm ngay lúc cửa thang máy đóng lại thì nghiêng người vọt vào.

“Làm sao vậy? Đột nhiên muốn đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc