BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Nghe tôi trả lời xong mẹ tôi ở đầu dây bên kia cười: “cảm giác thế nào hả? Từ lúc 7 tuổi thằng nhóc kia đã theo lão tiên sinh đi xa rồi, nhiều năm đã trôi qua không biết bây giờ nó trông như thế nào”

“Mẹ chuyện này mẹ không cần phải xen vào, tự bọn con có cách xử lý được.”

Trong lòng tôi phương án xử lý tốt nhất đã có rồi, chính là cùng với bà của hắn nói rõ về mối quan hệ của chúng tôi, hủy bỏ định thân khi trước. Cách xử lý thứ 2 thì đơn giản hơn là chúng tôi làm hôn nhân hình thức, qua vài năm thì ly hôn.

“Có nói gì lạ vậy? Nếu trônh nó cũng không tệ thì con cứ thử xem sao. Mà nghe bà nó nói hai đứa mấy ngày nữa về nhà ăn cơm đúng không. Sao con không gọi điện nói với mẹ trước một tiếng?”

Tôi không mày không biết nó như thế nào với mẹ cho tốt, đừng nói là mấy ngày nữa trở về ăn cơm, hiện tại bây giờ hắn đang ở đâu tôi cũng không biết nữa.

Tôi cầm điện thoại nghĩ đi nghĩ lại rồi lại gọi cho hắn.

Điện thoại vẫn tắt máy.

Trong lòng tôi bỗng có một cảm giác khá bất thường. Nếu ngày đầu tiên di động tắt máy thì có thể hắn đang làm gì đó cần phải tắt máy. Ngày hôm qua thì có thể lý giải là điện thoại hắn hết pin. Còn hôm nay thì sao đây nhỉ? Nói không chừng hắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trong lòng tôi rất em tay cầm điện thoại thầy qua thầy lại. Bên cạnh đó thần xuất hiện một người khác: “Ưu Tuyền!”

“A!”

Tôi quay đầu nhìn lại, đứng ở bên cạnh chính là tiểu lão bản Thẩm Kế Ân. “Lão bản, anh cũng tới nhà ăn ăn cơm a?”

“Đúng vậy, bằng không em cho rằng anh mỗi ngày cơm nhà có không ăn đi ăn cowm nhaf khác à?”

“À, vậy anh ăn từ từ, tôi... tan tầm.”

Tư tưởng tôi suy nghĩ thật nhanh. Lấy cớ tan tầm thật tốt. Tôi là người làm công còn hắn là ông chủ nên Khi tôi tan tầm hẳn là hắn không quản được.

Ngờ đâu khi tôi vừa mới quay người thì đã nghe hắn nói: “ở khách sạn xuất hiện dấu tay bằng máu hẳn là em cũng biết rồi”

Tôi dừng chân suy nghĩ rồi lại quay mặt đi.

“Đi với tôi, ngồi ăn cơm với tôi một chút, tôi sẽ nói cho em biết chuyện là như thế nào.”

Hắn quay người đi thẳng đến nhà ăn giành cho quản lý, tôi nhìn theo bóng dáng của hắn có chút do dự. Đi hay không đi? Tôi lúc này cần nhanh chóng phân định rõ quan hệ giữa hai người, không nên đi theo. Nhưng sau khi Tông Thịnh nhìn thấy dấu tay máu mới vội vã rời đi, hiện tại còn liên hệ không đưỡc. Nói không chừng Thẩm Kế Ân biết chuyện như thế nào đó?

Trong lòng tôi chàn chừ một chút, sau cùng vẫn là đi theo hắn đi sang khu bên kia.

Thẩm Kế Ân đi vào liền có không ít người đối hắn gật đầu.

Tôi bước theo sau có người kinh ngạc nhìn, cũng có người sắm bộ mặt đang chờ xem kịch. Thậm chí có thể nghe thấy giám đốc nhân sự sự thấp giọng nói: “xem thử coi cô ta có thể cười được mấy ngày. Lúc trước cũng có người thực tập sinh tính leo cao bằng Thẩm tổng, hình như được không một tuần, không biết trước được liệu cô nàng này có thể đổi mới được kỷ lục không”

Thẩm Kế Ân lấy ăn bên cửa sổ ngồi xuống, tôi trực tiếp ngồi đối diện. Hắn mỉm cười nhìn tôi, không nói gì mà chỉ lặng lẽ ăn.

Tôi cũng không có thúc giục hắn, ngồi ở đối diện nhìn hắn ăn cơm.

Hắn ăn cơm động tác thực ưu nhã, giáo dưỡng thực tốt.

Hơn mười phút trôi qua, Lan Lan điện thoại tới, ta không tiếp. Tôi tắt máy, nhắn tin: “tớ có việc đột xuất, tối nói chuyện.”

Không ngờ cô nàng đã nhắn tin lại: “Buổi tối không cần phải nói, cũng không cần đã trở lại. Cùng tiểu lão bản hảo hảo hưởng thụ lãng mạn đi.” Hóa ra cô nàng biết là tôi đi theo Thẩm Kế Ân lại đây.

Tôi vừa định trả lời đã nghe Thẩm Kế Ân nói: “Như vậy không lễ phép đi.”

“Nhìn người khác ăn cũng không lễ phép. Lão bản, anh có thể nói với tôi về việc kia chưa?”

Hắn dùng khắn giấy lau miệng, uống nước rồi mới nói:

“ tòa nhà này được xây dựng vào chín năm trước, khi bắt đầu xây dựng đào móng, máy ủi đất đã đẩy ra không biết bao nhiêu hài cốt vô chủ. Năm ấy tôi còn đi học không sợ trời không sợ đất liền chạy tới xem náo nhiệt. Đốc công của của công trình đã mang những bộ hài cốt đó đặt trong một quan tài lớn mời pháp sư tới đem quan tài đi đến một nơi thật xa để chôn.

Mà nền ở đây này đã dùng vôi sống trộn cùng với xi măng tạo thành một lớp nền phía dưới. Vốn dĩ rằng mọi chuyện như vậy sẽ không có việc gì, nhưng ai ngờ đến khi thi công thì cần cẩu xảy ra chuyện.  sau khi đổ bê tông thì công nhân nói trên bê tông có dấu ngón tay ngón chân người. Mà màu sắc các trụ bê tông cũng khác nhau. Bât quá vì tiến độ công trình, công nhân kia chính là bị đốc công mắng cho vài câu. Sau khi hoàn công bàn giao một thòi gian thì xảy ra chuyện.

Ban đầu là trên tường trắng xuất hiện mấy dấu tay máu, máu đỏ tươi, còn nhỏ giọt. Thật giống như có người muốn bò lên tường.”

Tôi nghe thế sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng, tim đập gia tốc.

Nếu là lúc trước nghe thế thì cũng chỉ tưởng là chút chuyện xưa, sợ chút rồi thôi.

Nhưng sau khi tự mình trải qua những chuyện này, thật sự thấy quỷ, tôi thấy thạt đáng sợ.

“Sau đó thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc