“Dì à, yên tâm, Thẩm Hàm là bạn gái Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm sẽ bảo vệ tốt em ấy.”
Tôi an ủi. Dì là một người mẹ, phải thất vọng tới đâu, thương tâm tới đâu mới nghĩ tới thiêu con trai mình chứ.
Tông Thịnh khởi động xe, chúng tôi quay trở lại nhà Ngưu Lực Phàm. Hai người kia đang cùng nhau chơi game. Vào tới nhà, dì đột nhiên tới ôm lấy Thẩm Hàm rồi khóc lên.
Thẩm Hàm vẻ mặt bất ngờ, không kiên nhẫn: “Làm gì vậy? Cứu cứu! Trời ơi là trời, làm người ta chết mất một mạng rồi!”
Dì hít một hơi nói: “Lần này mẹ sẽ đưa con đi, lần này mẹ đưa con đi.”
“Cái gì chứ? Tránh ra, chặn màn hình đang chơi!”
Thẩm Hàm căn bản không biết mẹ mình đang sống lại những đau khổ ngày trước. Cô nàng đối xử với mẹ như vậy… đến một ngày nếu cô nàng biết bao nhiêu người cố gắng bảo hộ cô ấy, thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?
Tối hôm đó, Thẩm Hàm ngủ cùng Ngưu Lực Phàm, hai người bọn họ thường xuyên ầm ĩ nhưng thật ra là một đôi hoan hỉ oan gia.
Tôi cà Tông Thịnh ngủ tạm ở một chiếc sô pha cũ ở tầng trệt. Vốn dĩ sắp xếp phòng cho tôi cùng Thẩm hàm ở trên lầu, nhưng có lẽ Thẩm hàm muốn trả thù mẹ m ình, nên một hai phải lôi kéo Ngưu Lực Phàm cùng vận động, còn làm ra âm thanh lớn tới vậy!
Tông Thịnh cùng tôi dựa vào trên sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tôi phì cười.
Anh hỏi: “Cười cái gì? Đêm nay vậy mà còn cười được hả? Chuyện ở khách sạn Sa Ân có vẻ phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều. Hóa ra cả 3 quỷ thai chúng ta chỉ là chất xúc tác, Thẩm gia dùng chính huyết mạch của bọn họ làm mắt trận, hoặc là lập mắt trận trên nền đất.”
Tôi cau mày, “Anh cũng quá mệt mỏi đi. Trong đầu toàn là chuyện này sao?” tôi chỉ chỉ lên lầu. “Mẹ Thẩm Hàm hiện giờ chắc ngồi trong phòng nghĩ xem có nên qua đập cửa phòng không đây, he he!”
Tông Thịnh lúc này mới chú ý tới động tĩnh trên lầu, rốt cuộc cũng nở nụ cười, duỗi tay xoa xoa đầu tôi: “Ngày mai để cho bọn họ hai chiêu đãi dì đi, để anh bảo Tông Đại Hoành đem bản vẽ mặt bằng khách sạn Sa Ân cho anh. Để anh dùng ký ức vẽ thử cái kho hàng cũ ra xem, xem thử có tìm ra được mắt trận không.”
“Ừ, còn em thì đi tìm ông thầy bói hai chục tệ kia.”
“Em lạnh không?” anh ôm chặt lấy tôi. “Trên xe còn có khăn quàng đó. Thẩm Hàm thật là tùy hứng mà.”
Tôi lại nở nụ cười: “Cũng may là có em ở tại đây, nếu chỉ có anh và Ngưu Lực Phàm… để hai người ôm nhau, chà chà…”
“Cả ngày nghĩ lung tung cái gì hả?”
Hôm sau lúc tôi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Tông Thịnh đâu. Tôi quấn khăn quàng mở cửa ra sân. Tông Thịnh đang đứng ở cạnh hồ nước, cúi đầu xuống như đang nói chuyện giao lưu gì đó với cái hồ. Thấy tôi, anh vội phất tay với mặt nước rồi thong thả đi tới bên cạnh tôi.
Nhìn bộ đồ của anh, có lẽ là chạy bộ buổi sáng, nhưng vừa rồi rõ ràng đang đứng ngay chỗ có dấu chân nước, chắc là đang nói chuyện phiếm với u hồn đi tìm Ngưu tiên sinh kia rồi!
“Anh dậy sớm vậy hả, đi thăm quỷ à!”
“Ừ, gặp quỷ. Em đi đánh răng rửa mặt đi, anh đưa em đi ra ngoài.”
“Ngưu Lực Phàm có thể thu phục Thẩm Hàm cùng mẹ cô nàng sao?”
“Hắn không thành vấn đề, yên tâm đi, buổi tối chúng ta lại trở về ăn cơm. Mẹ Thẩm Hàm đã mua vé máy bay về rồi, dì ấy muốn mang Thẩm Hàm đi, khẳng định còn bận bịu.”
Tôi gật gật đầu, nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay. Hai chúng tôi ăn sáng thì ba người kia vẫn chưa có động tịnh. Meo Mup dịch và đăng truyện tại ga c s a c h . c o m Tôi cùng Tông Thịnh ra cửa. Ngồi trên xe, đi trên con đường nhỏ lắc qua lắc lại trong thôn tôi mới cảm thấy Tông Thịnh quyết định đưa mẹ Thẩm Hàm về đây là đúng đắn. Nếu tối qua mà ở nội thành thì dì chỉ cần ra cửa, ngoắc xe, thì chúng tôi thật sự không tìm được bà.
Tông Thịnh chở tôi tới đầu ngõ, tôi xuống xe hẹn giờ đến Tông An tìm anh, tôi mới bước vào ngõ nhỏ. Lại đi trong ngõ nhỏ đông đúc tìm ông thầy bói hai mươi tệ kia.
Không biết là do tôi tới sớm hay như thế nào, tôi đi một vòng lớn vẫn không tìm được người.
Tôi mua ly trà sữa rồi đi thêm một vòng nữa, rồi lại thêm vòng thứ ba nhưng vẫn không tìm thấy ông thầy bói kia.
Đến vòng thứ tư thì tôi quyết định đi ăn trưa. Vừa ăn trưa, lại vừa phải chú ý bảo vệ cái bình thủy tinh trong tay mình, vốn chẳng phải là một cái bình có thể mua được, trong đó đang chứa linh hồn một đứa nhỏ đó.
Tôi vẫn không tìm thấy ông ta, đành phải đi hỏi thăm những người quanh đó, một bà bói toán nói là mấy hôm nay không thấy ông ta, cũng không biết ông ta đi đâu.
Lại hỏi một người bên cạnh, cũng không biết vì sao sau bữa trưa hôm kia thì không thấy ông ta đâu.
Tôi ngẫm nghĩ, vậy chẳng phải là sau bữa trưa gặp tôi sao? Tôi bèn hỏi người đó: “Chú à, vậy chú biết nhà ông ta ở đâu không?”
Ông ta cười nói: “Cô gái, muốn tính toán gì nào? Hay để tôi tính giúp cô?”
“Tôi tìm ông ta có việc, không phải xem bói.”
“Vậy cô đi tới thôn Đại Đồng tìm ông ta đi, tôi nhớ lúc trước ông ta có nói là mình ở thôn Đại Đồng.”
Thôn Đại Đồng là một ngôi làng nằm ở rìa thành thị và nông thôn, có tuyến xe buýt đến đó. Nếu là một ngôi làng khác, tôi thực sự có thể không dám đi, nhưng thôn Đại Đồng chỉ nằm ngay sau trường học của chúng tôi. Về cơ bản, bạn có thể đến trường của chúng tôi bằng ô tô, và sau đó đi qua con đường nhỏ từ phía sau để đến thôn Đại Đồng. Khi còn đi học, cuối tuần bọn tôi vẫn hay ra chỗ này làm BBQ với nhau, vì vậy, tôi quyết định đến đó một mình khi trời vẫn còn sớm.
Hơn hai giờ chiều, tôi tới cửa thôn, cũng không biết làmn sao tìm ông ta, cũng chẳng thể hỏi người ta là: “Có biết ông thầy hai mươi tệ ở đâu không?”
Trước giờ cũng không để ý tên họ ông ta, thường thì thầy bói hay viết họ mình ngay trên lá cờ bảng hiệu, nhưng hình như trên tấm vải đỏ của ông ta không có!