BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Tôi đang làm sao vậy? Mất máu nên xỉu sao? Hay là đã tiến vào nơi đó? Chỗ lập loè đỏ đó là Tông Thịnh sao? Hay là... máu?

Không biết vì cái gì, trực giác cho tôi biết bên kia chính là máu phát ra ánh sáng. Mặc kệ là có nguyện ý hay không, hiện tại,  trong bóng đêm, thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy chính là huyết quang này. Đó chính điểm tham chiếu duy nhất của tôi.

Mặc kệ đó là Tông Thịnh hay là quái vật, hoặc là Vương Càn, hay là mắt cá chết, hay là cô gái  bị hành hạ đến chết ở chỗ này cũng được, tôi cần phải qua đó xem, tôi phải tìm được Tông Thịnh.

Tôi không dám trực tiếp chạy tới, chỉ cảm thấy nơi này lạnh quá, lạnh tới mức cả ngừoi tôi tun rẩy, tôi còn cảm thấy máu trên tay vẫn đang chảy, tạo thành một con đường dưới đất.

trong lòng tôi có cảm giác mãnh liệt muốn tới gần hơn... gần hơn. Rốt cuộc tôi đã thấy rõ... đó là đôi huyết sắc đồng tẻ tứ bạch đản...

“Tông Thịnh?” Tôi kinh ngạc kêu lên, đôi mắt này tôi nhớ rõ, hơn nữa đã nhìn rất nhiều lần. Đã quen thuộc đến mức không hề sợ hãi, chỉ nghĩ chạy nhanh tới ôm lấy hắn.

“Tông Thịnh!”

Lúc này đây, tôi thật sự ôm lấy anh ấy. Trong bóng đêm đen nhánh đột nhiên cháy lên một tia sáng màu xanh lục, giọng Ngưu Lực Phàm từ phía sau truyền đến: “chậc chậc, buông ra đi, hắn như vậy có thể sống hay không còn chưa chắc đâu.”

Trong tay của hắn cầm một ngọn nến rất kỳ quái màu đen, đốt sáng nhưng  là màu xanh lục.

Ngọn nến xanh lục này cũng chỉ chiếu sáng được khoảng 2 mét

Ánh nến chiếu tới khiến tôi thấy được dáng vẻ của Tông Thinh.

Anh quỳ trên mặt đất, bên cạnh, có rất nhiều máu, nhiều tới mức đủ để cho người ta tử vong. Nơi này tràn ngập mùi máu tươi. Tông Thịnh trên người, nơi nơi đều là máu, ngay cả trên mặt đều có vết máu. Cặp mắt huyết đồng tuy mở nhưng không nhìn tôi, mà là nhìn chằm chằm vào máu trên mặt đất, thật giống như khônh hề thấy toi.

“Tông Thịnh!? Tông Thịnh!? Ngưu Lực Phàm! Anh ấy tại sao lại như vậy?”

Ta vội vã nâng mặt anh lên, đôi huyết đồng chậm rãi quay sang tôi nhưng lại như không hề quen biết.

Lúc trước, ở trong mộng, anh rõ ràng còn cùng toi nói chuyện, sao giờ ra nông nỗi này?

Ngưu Lực Phàm ngồi xuống, duỗi tay kéo Tông Thịnh lên trên lưng: “tôi làm sao biết hắn trải qua những gì ở đây? Nhưng có vẻ,  hắn hẳn là đại khai sát giới. Quỷ thai trốn không thoát vận mệnh. Ra ngoài rồi nói! Mau đi theo tôi đi, một bước cũng không thể đi nhầm. Đi nhầm, thì ra không được, cả đời bị vây ở chỗ này. Tôi không có dư sừng tê giác tới tìm đâu.”

Khi Hắn nói chuyện, đem ngọn nến đen nhét vào tay tôi, tôi lúc này mới chú ý tới, kia căn bản là không phải ngọn nến, mà là vậy cứng màu đen, cũng không có tâm nến, chỉ là chậm rai cháy lên ngọn lửa rất nhỏ mà thôi. Thứ này hẳn là chính là sừng tê giác đi, hẳn là thực trân quý đi.

Ngưu Lực Phàm cõng Tông Thịnh xoắn bước chân, mỗi một bước đều niệm một câu gì, hình như là chú ngữ, cái gì Thiên Cương gì đó. Hắn cõng người thực cố hết sức, nói cũng không phải rất lớn, tôi cũng không nghe rõ.

Toàn bộ tinh lực dồn vào việc cầm sừng tê giác trong tay, cúi đầu, nhìn mỗi một bước chân, nghiêm túc đi theo hắn, sợ thật sự sai một bước, bị lưu lại nơi này, Tông Thịnh đi ra ngoài tôi lưu lại, vết thương làm sao bây giờ?Anh ấy như vậy so với lần đầu tiên nhìn thấy còn kinh khủng hơn.

Đột nhiên, đôi chân mà tôi vẫn chăm chăm bước theo... biến mất trong bóng đêm.

Tôi kinh ngạc nhìn lên thì không thấy Ngưu Lực Phàm đâu, ngay cả Tông Thịnh cũng không thấy!

Bọn họ? Biến mất? Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn ứ... đột nhiên nghĩ tới hay là bọn họ đã đi ra ngoài. Ngưu Lực Phàm lúc tới giúp từng nói dù dùng thuật số tính toán ra cũng không mang được Tông Thịnh ra ngoài. Hiện tại là dùng máu tôi làm vật dẫn, tìm được sẽ mang được anh ra ngoài đi, bọn họ đã đi ra khỏi nơi hắc ám này sao?

Tôi cắn môi, dựa vào ký ức, dẫm lên bước cuối cùng mà Ngưu Lực Phàm đi ban nãy. Trong nháy mắt, liền cảm giác được ánh sáng sáng ngời, tôi nhắm hai mắt lại.

Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì sừng tê giác vốn nắm chặt trong tay bị lấy mất, đồng thời nghe giọng Ngưu Lực Phàm vang lên: “Cái này thực quý, tôi thật vất vả mới lấy được, đừng có đốt hết một lần.”

Tôi mở mắt, nhìn hắn thổi tắt lửa, cất vào.

“Tông Thịnh.” đôi mắt tôi cũng đã thích ứng  ánh sáng, căn bản không cần nhìn kỹ, liền biết chúng tôi hiện tại là ở phòng tạp vật lầu 16. Chỗ này tôi từng vào mở từng ngăn tủ nhưng vẫn không tìm thấy anh.

Anh đang nằm trên mặt đất, trên người còn có rất nhiều vết máu. Tôi đỡ lên, vỗ vào mặt:  “Tông Thịnh?! Tông Thịnh?!”

Nhưng không có chút phản ứng. Đôi huyết đồng cũng nhắm chặt. “

Bình luận

Truyện đang đọc