BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Nữ quỷ tay cầm con dao tỉa chân mày kề sát cổ tôi, khuôn mặt từ trong tường vươn ra cười tà mị:

“Rốt cuộc, rốt cuộc, khuôn mặt trẻ trung này đã thuộc về ta. Kể ra chết di cũng tốt, có thể cho ta lại có được một khuôn mặt trẻ trung rồi.”

Tôi cả người run rẩy, muốn trốn, nhưng chân mềm nhũn đến độ không động đậy nổi.

“Thật sự muốn chết sao?” Tôi hỏi thầm trong lòng.

Nhưng ngay khi con dao chạm vào cổ tôi thì cô ta thét lên đầy kinh hãi, buông rơi con dao. Tôi nhìn qua tấm gương máu thấy màn biến hóa này, cô ta đánh rơi dao vì trên cổ tôi lóe lên tia sáng đỏ, rồi lại chậm rãi biến mất. Đó là bùa mà Tông Thịnh đã vẽ lên người tôi. Chỉ cần có bùa này thì những thứ này sẽ không làm hại tôi được.

Trong lòng tôi có thêm một chút tự tin, hất tung tấm gương trước mặt, nhìn tấm gương vỡ chỏng chơ trên mặt đất, máu trên đất cũng rút đi.

Tôi đứng dậy, chạy trong bóng đêm, cứ thế chạy mãi chạy mãi, dù cho bị chạy rơi khỏi cao ốc cũng đỡ h ơn bị nữ quỷ cắt đứt đầu ở đây.  

Trong bóng đêm, cái gì cũng không thấy, không có mục tiêu, không có phương hướng, chỉ biết liều mạng chạy, rời khỏi nơi này. Nhưng tự tôi cũng biết, có chạy tới đâu cũng không thể thoát khỏi, vì đây chính là một không gian khác.

“Hu hu, Tông Thịnh.” Tôi khóc lóc, chỉ mong anh có thể xuất hiện đưa tôi rời khỏi đây, nhưng tôi cũng biết, anh sẽ không tới. Hiện tại, Tông Thịnh không còn là Tông Thịnh của tôi, mà là Vương Càn, anh không xuất hiện cũng là điểm tốt cho tôi.

Trong bóng đêm, đột nhiên hiện ra một bàn tay, trên cổ tay, đeo một sợi dây màu đen. Là Tông Thịnh?

Tôi còn chưa xác định thì bàn tay kia đã nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong ngực. Lúc va vào ngực anh thì trước mặt tôi vẫn là bóng đêm, n hưng khi tôi đẩy ra, thì xung quanh đã xuất hiện ánh sáng ấm áp, còn có ánh đèn màu xanh lục chỉ lối thoát hiểm của lầu 16.

Tôi hoảng hốt nhìn nam nhân đã kéo tôi ra, anh còn quỳ trước mặt tôi, tay còn đặt trên vai tôi che chở.  Mà tôi cũng không giống như trong kết giới, chạy khắp nơi, tôi vẫn còn ngồi trên ghế. Dưới chân không có vết máu, nhưng đồ trang điểm và dao tỉa chân mày rơi đầy đất. Điều này chứng minh những chuyện này đã thật sự xảy ra.

Là thật sự! Đều là thật sự! Những gì tôi đã trả qua trong kết giới kia chính là chân thật.

Tông Thịnh nửa quỳ ở trước mặt nhìn tôi và nói: “Em có biết mình đang làm gì không? Sao không an phận để cho anh yên tâm làm việc chứ?”

“Em...”

Bình luận

Truyện đang đọc