BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Cảm giác được cảm xúc của anh dao động, tôi vội buông đồ ăn mà đưa tay nắm chặt lấy tay anh.

Anh nhìn tôi: “Anh không sao, chỉ là anh rất tò mò, tò mò rằng Thẩm Gia đã cho gia gia lợi lộc gì, để lão phải liều mạng tới vậy. Anh chưa từng nghĩ tới lão bị thương khi b ắt con heo con đó, mà là giả vờ thôi, hơn nữa, Chung tiên sinh nói lão trốn viện đi nên anh vẫn nghĩ là giả vờ, lão muốn đi tìm quỷ thai thứ ba, nhưng không ngờ là bị gãy chân thật.”

“Chúng ta có thể tìm đứa nhỏ đó trước không?” tôi hỏi. Nhìn anh đau khổ, tôi rất khó chịu. tôi lại tưởng tượng tới một đứa trẻ 13 tuổi sắp bị phong ấn trong kết giới của khách sạn, không có giới hạn thời gian, vĩnh viễn oán hận, tôi lại càng khó chịu hơn.

Tông Thịnh khởi động xe, “Thử xem sao đã. Bất quá, mấy ông lão nói gia gia ở thôn Nhạc Nữ không có tìm được đứa  nhỏ đó thì rời đi, không biết đi đâu. Anh nghĩ đứa nhỏ chắc ở quanh đâu đây. Để có được anh, lão đã hao tốn nhiều tâm huyết như vậy, còn quỷ thai thứ ba lão không thể không có chuẩn bị. hẳn là lão biết đứa nhỏ ở gần đây.”

Giữa trưa, tôi cũng chỉ mới ăn có tí tẹo, mà anh thì đến cả bánh mì cũng chẳng ăn. Anh nói chuyện càng lúc càng ít, mặt xụ xuống như bực bội. Tôi nói chuyện cũng thật cẩn thận, sợ anh không vui.

Buổi chiều, chúng tôi đi hai ba thôn kế bên, hưng vẫn không có thu hoạch gì. Không tìm được đứa n hỏ đó, cho dù chúng tôi biết thêm thông tin nhưng vẫn chỉ có ba manh mối – đứa nhỏ 13 tuổi – sinh ngày 15/8 – là con trai. Việc tìm người vẫn còn khó khăn.

Đầu tiên, Lão Bắc khẳng định thời gian sinh ra như vậy, rất có thể, đứa nhỏ này sinh ra chính là bị thiết kế để sinh ra, giống như tôi và Tông Thịnh.

Tiếp theo, Lão Bắc tới nơi này tìm người, mà không có địa chỉ chuẩn xác, vậy cũng có nghĩa là lúc trước lão biết sự tồn tại của quỷ thai này, biết ngày giờ sinh ra, nhưng lại không trực tiếp tham gia.

Giống như việc Tông Thịnh được sinh ra, lão chỉ nói vài câu thôi, đến khi anh bảy tuổi mới dẫn đi.

Cũng có nghĩa là, đứa nhỏ này không được sinh ra ở bệnh viện. Nếu được sinh ra ở bệnh viện thì Lão Bắc muốn tìm đứa nhỏ này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Một cô gái sinh hạ quỷ thai thì kết cục đều không tốt đẹp.

Giống như mẹ Tông Thịnh vậy, vẫn là một cô gái nhỏ chưa lập gia đình, càng không có khả năng tới  bệnh viện sinh một đứa con.

Trời tối dần, cả một ngày dài chúng tôi k hông thu hoạch được gì.

Chúng tôi đến một huyện gần thôn Nhạc Nữ nhất là huyện Kim Minh, tìm một khách sạn tương đối tốt để ở. Vốn tôi cho rằng Tông Thịnh sẽ ở lại khoảng hai ba đêm, nhưng không ngờ anh nói chỉ ở lại một đêm, ngày mai đi chỗ khác.

Khách sạn này so với Sa Ân thì kém hơn rất nhiều. Phòng trắng. Giường trắng. Chăn gối cũng màu trắng. Cái gì cũng màu trắng, nhìn sạch sẽ nhưng lại khiến người ta có cảm giác quạnh quẽ.

Lúc mở cửa ra, Tông Thịnh hơi cau mày. Tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì. “

“Phòng có vấn đề sao?”

“Không có, có thể ở.” Anh đi vào phòng bỏ hành lý xuồng. Rồi cầm chén trà trên bàn, đi vào nhà vệ sinh rót một chén nước, rồi lại dùng tay viết viết vẽ vẽ gì đó trên nước, rồi mở cửa sổ nhìn xem bên dưới có ai không, đổ chén nước đó đi.

Suốt quá trình, tôi chỉ lặng yên nhìn mà không giải thích gì với tôi. Tôi cũng không hỏi gì, chỉ cảm thấy, hẳn là anh đang ‘dọn dẹp’ phòng.

“Đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”

Tôi gật gật đầu, ôm quần áo đi vào phòng tắm. Vừa cởi quần áo xong thì nghe tiếng di động của tôi vang lên, nhưng chỉ hai giây là im bặt.

Tôi ló đầu ra vì đoán là gọi phá thôi, nhưng lại thấy Tông Thịnh đang cầm điện thoại của tôi rút pin ra.

“Anh làm gì vậy?” Tôi từ trong phòng tắm vọt ra giựt lấy điện thoại trong tay anh.

Anh lạnh mặt, đưa tay ra: “Đưa anh.”

“Anh làm gì? Điện thoại của ai mà anh lại tắt rồi rút pin của em ra.”

“Anh không chỉ muốn tắt máy, mà cả sim cũng phải lấy ra. Ban nãy là Hạ Lan Lan gọi tới. Cô ta và Thẩm Kế Ân giờ như thế nào, chúng ta không thể đoán được. Nếu nghe cuộc gọi này, không biết chừng sẽ bị bại lộ vị trí.”

Bình luận

Truyện đang đọc