BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Tông Thịnh nắm chặt rào chắn, tôi có thể thấy những đốt ngón tay của anh trắng bệch cả ra. Tôi lặng lẽ thở dài, hy vọng rằng Ngưu Lực Phàm không phản bội chúng tôi, cho dù hắn vốn chỉ làm cho Tông Thịnh vì tiền, nhưng trải qua nhiều việc đến vậy trong lòng chúng tôi đã trở nên tin tưởng và tín nhiệm vào hắn mất rồi.

Từ trên tòa nhà Linh Linh đi xuống Tông Thịnh vẫn im lặng không nói tiếng nào. Ngọn đèn hộ hồn của Vương Càn vốn ở trong tay Ngưu lực Phàm, chỉ cần hắn đem cái thùng vào khách sạn, đốt hộ hồn đăng là  Vương Càn có thể trở lại khách sạn.

Quay lại xe, Tông Thịnh khởi động xe lái đi, tôi hỏi: “Giờ mình về công ty nhà anh sao?”

“Không, về quê. Anh đã hỏi bà rồi, Lão Bắc vẫn còn ở dưới quê chưa lên tới trên này, mà ở đây cũng chẳng còn việc gì, nhân dịp hôm nay ông bà đi mua đồ cho tụi mình, chúng mình về quê!”

Tôi gật đầu, nhớ rõ việc tối đó Tông Thịnh nói Lão Băc có khả năng dùng phong thủy gì đó hại người ở quê. Ở quê, những ngôi nhà cũ nhà tổ gì đó nếu làm gì động phong thủy thật sự sẽ gây ảnh hưởng rất lớn. Lúc tôi còn bé cũng gặp qua vài lần.

Xe chạy về quê, trên đường thì Tông Thịnh nhận được điện thoại của Ngưu Lực Phàm nói đã dùng cách thần không biết quỷ không hay mà đặt cái thùng ở một góc lầu 16,  trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị người phát hiện, mà ngọn hộ hồn đăng cũng đã đốt lên ở bên cạnh cái thùng gỗ. Lúc thắp sáng thì có  một đạo hắc ảnh từ dưới đèn chui xuống dưới thảm. Vương  Càn hẳn là đã tiến vào Sa Ân, hắn sẽ làm như vậy, chuyện này coi như là không ai biết.

Tông Thịnh cũng không hỏi hắn là làm sao mà làm được, cũng không hỏi hắn về Thẩm Hàm.

Xe về đến thôn, chúng tôi thật sự không có cách nào khiến cho người trong thôn không phát hiện ra, vì xe trong thôn toàn là dạng minivan, minibus, chở được nhiều người, cũng thích hợp chạy trên đường trong thôn.

Những chiếc xe việt dã giống như của Tông Thịnh loại này thực sự bắt mắt.

Xe dừng trước thềm nhà bọn họ, chúng tôi vừa xuống xe đã nghe tiếng khóc ở gần đó, là tiếng khóc của phụ nữ, còn có tiếng người mắng chửi. Trước cửa một ngôi nhà cách đó không xa tụ tập không ít người, nghe người phụ nữ khóc lóc: “Cầu xin các người, đưa nó đi bệnh viện đi, sống chết gì thì cứ đưa đi bệnh viện đã. Con tôi còn chưa chết, các người làm vậy chính là giết chết nó đó!”

Nhà đó chính là nhà của một người chú của Tông Thịnh, anh em của ông cố anh. Hồi kỳ chúng tôi về thì bà nội nhà họ còn tới nhà phụ rửa chén, chính là người nói quỷ thai rất lạnh. Tông Thịnh vốn không muốn  để ý tới chuyện nhà họ, nhưng người phụ nữ đột nhiên khóc rống lên: “Đừng có động vào con trai tôi, không cần! Không cần! Nếu bà Hai trở về biết các ngươi hại chết Tông Bảo, bà Hai sẽ mắng các người đo!”

Bà nội nhà đó nói: “Lấy bà Hai ra nói à? Vậy được, đi mà gả cho quỷ thai nhà bà ta, nhà ta không cần thứ tôn tử này, cũng không cần con dâu như cô! Đi đi! Có gan thì đi đi!” 

Bị điểm danh, tôi kéo Tông Thịnh đi về phía họ. Cả đám người đang đứng vây quanh một cái sân, một đứa nhỏ khoảng hai ba tuổi nằm trên mặt đất, mặt đã đen thui. Tôi thậm chí còn có thể thấy khí xám quẩn quanh trên mặt nó. Gặp quỷ! Tay chân đứa nhỏ co quắp, nằm trên mặt đất run rẩy.

Có một phụ nữ quỳ bên cạnh, là mẹ đứa bé. Đứng bên cạnh  là người bà, vẻ mặt ngoan độc. Ba đứa nhỏ thì ngồi xổm cạnh bên, chân mang dép lê, trên người còn không mặc đồ đàng hoàng mà chỉ mặc một cái quần đùi to, giống như đang nằm ngủ thì bị kéo tới.

Tôi đẩy Tông Thịnh, nhỏ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này, vì sao lại không chịu cứu?”

Ban nãy tôi nghe mẹ nó gào khóc là muốn đưa nó đi bệnh viện, nhà họ có xe mà sao lại để đứa bé nằm trong sân, không đưa đi viện chứ? Có lẽ bọn họ không thấy trên mặt đứa nhỏ có khí đen phiêu động, nhưng hẳn là với tình huống đứa bé như vậy thì phản ứng vậy là không đúng.

Tông Thịnh đi vào trong sân, mẹ đứa trẻ thấy Tông Thịnh, lập tức quỳ bên chân anh: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, hãy coi như vì chúng ta là thân thích, giúp tôi đưa Tông bảo đi bệnh viện đi, bọn họ chỉ muốn hại chết Tông bảo thôi. Tính ra Tông Bảo là em trai cậu, cậu cứu nó đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc