BÍ MẬT THỨC TỈNH

Edit: BichDiepDuong

“Giai Khởi, rốt cuộc con và Thương Ngôn thế nào rồi!”

“Thương Ngôn, anh và Giai Khởi thế nào rồi?”

Vào thời điểm Lâm Hi Âm gọi điện thoại chất vấn con gái Lâm Giai Khởi, Lê Lạc đi trên đường cũng hỏi Thương Ngôn đang đi bên cạnh. Hôm nay Thương Ngôn không đi xe, anh và cô cùng đi ra từ sở sinh hóa tế bào, sau đó cùng nhau đợi xe bus 802 để về cửa Bắc Lan Đại.

Trạm xe bus ở viện nghiên cứu gần như không người nào đứng đợi, khoảng không trước mắt rất trống trải. Bên cạnh trạm xe bus là những hàng xe đạp công cộng được xếp gọn gàng. Trời vừa tạnh mưa, những chiếc xe đạp mới tinh đều bị mưa làm ướt, màu vàng trên thân xe nhìn sáng bóng.

Lê Lạc thu hồi tầm mắt, cô biết chuyện Thương Ngôn và Giai Khởi cãi nhau đương nhiên cũng là nhờ những bài đăng của Giai Khởi trên weibo. Hai người cùng chờ ở trạm xe bus, Thương Ngôn bất đắc dĩ nói: “... Không biết vì sao gần đây tôi và Giai Khởi rất hay cãi nhau.”

“A, thật sao?” Lê Lạc phản ứng lại, nghiêng đầu hỏi Thương Ngôn: “Chẳng lẽ là tình cảm rạn nứt?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Thương Ngôn đút tay vào túi, không buồn không vui đáp. Xe bus 802 vẫn chưa tới, màn hình điện tử hiện thị khoảng ba phút nữa xe sẽ đến. Thương Ngôn đột nhiên trêu ghẹo hỏi: “Lê Lạc, có phải các cô gái đều thích nói chuyện tình cảm trên weibo không?”

Cái này sao, Lê Lạc cười, cô cười vì không ngờ Thương Ngôn lại có loại phiền não này, đơn giản nhưng lại khiến người ta hâm mộ. Cô trả lời Thương Ngôn: “Hiện tại tôi không có bạn trai, vì thế nên tôi cũng không biết.” Cô ngừng một chút sau đó lại nói tiếp: “Chẳng qua tôi nghĩ nếu như mà tôi có bạn trai rồi, có lẽ cũng không kém bao nhiêu đâu.”

“Thật sao?” Thương Ngôn hỏi.

“Đúng vậy.” Lê Lạc gật đầu, chuyển đề tài: “Điều kiện tiên quyết là anh ta phải vừa đẹp trai vừa có tiền lại dịu dàng, như vậy tôi mới có cảm giác như mình là nữ chính.”

Thương Ngôn cúi thấp đầu, không nhịn được cười to.

Lê Lạc quay đầu lại, liền thấy Tạ Uẩn Ninh lái xe từ cổng chính ra. Tạ Uẩn Ninh đi về phía trạm xe bus, nhìn thấy cô và Thương Ngôn, chiếc xe màu đen đi chậm lại, dừng ở ven đường, ngay trước mặt cô và Thương Ngôn.

Cảm giác này… Cực kỳ giống nhân vật nam chính vừa đẹp trai vừa có tiền lại dịu dàng đến bên cạnh nữ chính xinh đẹp đang chờ ở trạm xe bus chở cô về... Cửa sổ xe hạ xuống, Tạ Uẩn Ninh quay đầu ra nhìn Thương Ngôn, mở miệng ra lệnh: “Thương Ngôn, lên xe.”

Thương Ngôn đang định cự tuyệt thì Tạ Uẩn Ninh ở trong xe lại nói thêm một câu: “Cậu đưa cháu về nhà ông bà ngoại ăn cơm.”

Thương Ngôn đành lên xe.

Tạ Uẩn Ninh dừng lại thêm một lúc, Lê Lạc mỉm cười, giơ tay lên, vẫy tay chào tạm biệt Thương Ngôn và Tạ Uẩn Ninh: “Gặp lại sau, Thương Ngôn, giáo sư Tạ...”

Cửa sổ xe chậm rãi khép lại, Tạ Uẩn Ninh nhìn cô một cái, không nói lời nào, lái xe đi.

Cô thật cô đơn!

Một mình cô thì tối nay nên ăn cái gì đây? Lê Lạc mệt mỏi trở về nhà trọ, sau đó lái chiếc xe thể thao màu trắng của mình đi. Xe thể thao phóng nhanh trên cầu vượt, bóng đêm đã bao phủ khắp thành phố, gió đêm lành lạnh mang theo hơi ẩm phả vào gương mặt cô.

Không tới nửa giờ, Lê Lạc dừng xe ở quán lẩu đắt tiền nhất Lao Vương. Cô xuống xe, đưa chìa khóa xe cho một nhân viên phục vụ trong bãi đậu xe.

Một người phục khác mở cửa giúp cô, nhiệt tình, chu đáo hỏi thăm: “Tiểu thư, ngài đi mấy người?”

Lê Lạc: “Một người.”

Nhân viên phục vụ còn đang sững sờ thì Lê Lạc đã đi vào phòng ăn của quán. Ăn uống no say, cô ngả lưng ra thành ghế sô mềm mại, đứng bên cạnh là một nhân viên phục vụ.

Một tay cô nhận lấy khăn lông nóng nhân viên phục vụ vừa đưa lên, Lê Lạc xoa xoa đôi tay, lau thật kỹ từng đầu ngón tay, sau đó cô cầm điện thoại di động lên, chụp ảnh lại bữa tối hôm nay đăng lên weibo.

Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn cô bày hai bộ chén dĩa ra để chụp hình.

Hết cách rồi, đã chết một lần mà còn sĩ diện như vậy, Lê Lạc cũng hết cách với bản thân mình. Chỉ là nếu để cho người khác biết cô đi ra ngoài ăn lẩu một mình thì không khỏi quá thê thảm bi ai rồi. Trên Internet, cô có thể khoe giàu, khoe đẹp, khoe mỹ phẩm dưỡng da, nhưng tuyệt đối không muốn khoe sự đáng thương.

Người sống trên đời, nếu như bản thân mình cũng còn cảm thấy thương mình, như vậy thì ở trong mắt người khác lại càng giống một kẻ đáng thương.

Cô vừa đăng bức ảnh chỉ có 1 mình, Lê Lạc nhìn vào màn hình khẽ mỉm cười, từ khoảng cách và góc chụp đều nhìn ra được rõ ràng tấm hình là do người đi ăn lẩu cùng cô chụp giúp cô.

Lê Lạc nhận được rất nhiều like, cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nói với cô bé nhân viên phục vụ vừa chụp ảnh giúp cô: “Cám ơn, hình chụp rất đẹp.”

Sau đó cô dạo weibo của bạn bè, Lâm Giai Khởi cũng vừa đăng ảnh: “Hôm nay mẹ tới Lan Đại mời tôi ăn cơm, *tim* *tim* *tim* có phải mẹ tôi chính là người mẹ xinh đẹp nhất hay không? *tim* *tim* *tim*”

Lâm Giai Khởi đăng lên mấy tấm hình hai mẹ con cô chụp chung, Lâm Giai Khởi xinh đẹp ôm Lâm Hi Âm ôn nhu, nhìn mẹ con họ không khác gì hai chị em. Tối nay họ ăn đồ Nhật, Lê Lạc nhìn không gian nhà hàng, có lẽ là quảng trường trung tâm Thanh Sang mới mở một nhà hàng Nhật.

Ánh mắt Lê Lạc hơi khép lại, không ngờ qua nhiều năm như vậy khẩu vị của Lâm Hi Âm vẫn giống như ngày trước. Lê Lạc đứng lên tính tiền, cô lại cảm ơn nhân viên phục vụ đã chụp hình giúp cô một lần nữa, sau đó hiên ngang rời đi.

Hôm nay Lâm Hi Âm cố ý đến tìm con gái Lâm Giai Khởi, một mặt là vì vấn đề tình cảm của Giai Khởi và Thương Ngôn, mặt khác, cô muốn biết một chút về người bạn học nữ của Giai Khởi trông rất giống Lâm Thanh Gia kia.

Trước khi dùng cơm, Lâm Hi Âm tự mình ra mặt gọi điện thoại cho Thương Ngôn, dịu dàng thân thiện hỏi thăm Thương Ngôn đã ăn chưa, có muốn tới đây ăn cùng hay không. Thương Ngôn đang xem ông ngoại đánh cờ cùng cậu Tạ Uẩn Ninh, vội vàng cự tuyệt nói: “Không cần đâu ạ, cháu đang ở nhà ông ngoại...”

Bên này Thương Ngôn vừa cúp điện thoại, Tạ Phồn Hoa đã hơn bảy mươi tuổi hỏi cháu ngoại mình: “Thương Ngôn, ai gọi thế?”

“Có lẽ là bố mẹ vợ nó gọi thôi.” Tạ Uẩn Ninh quan sát ván cờ, sau đó đặt một quân cờ xuống, khẳng định nói.

“Hừ.” Đột nhiên ông ngoại Tạ giễu cợt nói: “Anh còn có mặt mũi cười Thương Ngôn ư. Nhìn Thương Ngôn anh không cảm thấy xấu hổ sao, Tạ Uẩn Ninh.”

Việc gì nên vứt bỏ thì sẽ phải vứt bỏ. Tạ Uẩn Ninh thu con cờ lại, bất đắc dĩ than thở một tiếng. Đây chính là nguyên nhân anh không muốn trở về nhà ăn cơm, vốn tưởng rằng hôm nay anh đưa Thương Ngôn về thì sẽ khá hơn một chút. Nhẹ nhàng tự nhiên, Tạ Uẩn Ninh đặt một quân cờ xuống. Cái gì gọi là sự biến hóa của bàn cờ, Tạ Uẩn Ninh đã nắm chắc phần thắng, đôi môi khẽ cong lên, anh vui vẻ nói: “Cha, cha nên đeo kính lão rồi.”

...

Nhà hàng Nhật, Lâm Hi Âm ngồi ăn cùng con gái Lâm Giai Khởi, hai người ngồi đối diện nói chuyện phiếm.

Bên cạnh Lâm Hi Âm có một chiếc túi xách mới, là mẫu mới vừa đăng trên tạp chí. Lâm Giai Khởi ngọt ngào hỏi: “Mẹ, túi xách này là cha mới mua cho mẹ sao?”

“Đúng vậy, thế nào?” Lâm Hi Âm tùy ý đáp, cô đang nhìn gương mặt mềm mại của con gái mình, có chút hâm mộ, đây chính là chỗ tốt của người trẻ tuổi. Chỉ là trẻ tuổi cũng có chỗ xấu của trẻ tuổi, giống như Giai Khởi tùy hứng thẳng thắn, mỗi lần chơi đùa đều không suy tính hậu quả, không biết rằng một khi đàn ông rời đi là chắc chắn sẽ không trở lại.

Lâm Hi Âm chậm rãi mở miệng hỏi con gái: “Giai Khởi, nếu như có một ngày Thương Ngôn không cần con nữa, con sẽ làm thế nào?”

“Thương Ngôn dám bỏ con sao!” Lâm Giai Khởi thở hổn hển, sau đó lại giận dỗi nói: “Vậy con sẽ tìm một người khác, đàn ông yêu thích con còn nhiều lắm.”

“Tìm người khác?” Lâm Hi Âm bị lời nói của con gái chọc cười, sau đó lạnh lùng hỏi: “Giống như Thương Ngôn xuất thân, tướng mạo, tính khí đều tốt sao, con tìm người khác? Đi chỗ nào tìm?”

Lâm Giai Khởi: “...”

Lâm Hi Âm thất vọng nhìn con gái mình rất lâu, Giai Khởi không biết cô đã vất vả thế nào vì mối quan hệ này đâu, nhờ đâu mà Giai Khởi và Thương Ngôn có thể làm thanh mai trúc mã chứ, hơn nữa bao nhiêu năm qua quan hệ hai nhà thân mật như vậy còn không phải là do cô giúp con gái tạo ra sao!

Đương nhiên là Lâm Giai Khởi biết Thương Ngôn rất ưu tú, chỉ là nghĩ tới việc hai ngày nay Thương Ngôn không chịu liên lạc gì với cô, cô tức mà không có nơi nào để phát tiết, đáy lòng cùng đáy mắt đều tràn đầy uất ức.

Đương nhiên là Lâm Hi Âm hiểu tính khí của con gái mình, cô nắm tay trấn an Giai Khởi, khuyên chân thành: “Giai Khởi, bây giờ con chỉ là bạn gái của Thương Ngôn, sau này còn phải trở thành vợ của Thương Ngôn, trở thành con dâu Thương gia, Tạ gia. Nếu như con vẫn tùy hứng giống như bây giờ, con cảm thấy con với Thương Ngôn có thể tiến thêm một bước nữa sao?”

Lâm Giai Khởi cúi đầu, không lên tiếng.

Lâm Hi Âm tiếp tục: “Con là con gái của mẹ, đương nhiên là mẹ sẽ thiên vị con, nhưng mẹ càng hy vọng con sẽ hạnh phúc. Thương Ngôn là một người đàn ông ngàn dặm mới tìm được một, cho nên con phải giữ Thương Ngôn thật kỹ.”

“Làm sao mà con giữ được đây, gần đây anh ấy còn không chịu để ý tới con.” Lâm Giai Khởi cũng đã hiểu một chút.

Lâm Hi Âm cười cười: “Đàn ông đều như vậy, một khi đã tức giận thì chín con trâu kéo cũng không trở lại, cho nên con phải chủ động lấy lòng nó, chỉ cần con nhún nhường một chút, chẳng lẽ Thương Ngôn còn không chịu nghe lời con sao?”

Lâm Giai Khởi nín khóc, cười cười hỏi mẹ: “Mẹ, có phải mẹ cũng đối xử với cha như thế hay không? Khó trách đã qua nhiều năm mà cha vẫn yêu mẹ như vậy.”

“A...” Lâm Hi Âm không trả lời, chỉ cười, ưu nhã uống một hớp trà nóng, Lâm Hi Âm ôn ôn nhu nhu nhìn con gái mình nói: “Giai Khởi, mẹ đã già rồi, sau này tất cả phải dựa vào con.”

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, mẹ nào có già!” Lâm Giai Khởi còn không hiểu mẹ cô sao, Lâm Hi Âm rất sợ già, cô lấy điện thoại di động ra mở phần bình luận cho Lâm Hi Âm đọc: “Mẹ nhìn xem, bạn học con đều nói mẹ là mỹ nhân không tuổi, nói mẹ là... chị con! Có được hay không!”

“Ah... Thật sao?”

Lâm Giai Khởi đưa điện thoại di động qua: “Mẹ tự đọc đi.”

Lâm Hi Âm cầm điện thoại di động của Giai Khởi, quả nhiên là phía dưới có rất nhiều người khen, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên, cho đến khi kéo tiếp xuống dưới. Nụ cười ngưng lại trên môi, Lâm Hi Âm ngẩng đầu lên hỏi con gái: “Vị Lorna này chính là bạn mới của con đúng không?”

Lâm Giai Khởi hừ một tiếng trong lòng, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ta là Lê Lạc, Lorna có lẽ là tên tiếng Anh của cô ta. Cô ta mới từ nước ngoài về.”

Lâm Hi Âm trầm lặng, tiếp tục xem ảnh của Lê Lạc. Cô tự nói với mình trên đời có rất nhiều người nhìn giống nhau, cô không cần quá để ý. Vậy mà nhìn tấm ảnh này, nhìn gương mặt giống y hệt người đó khiến Lâm Hi Âm tâm phiền ý loạn.

Lâm Giai Khởi rõ ràng nhìn ra mẹ mình hơi mất tự nhiên, cô uất ức nói: “Cô gái tên Lê Lạc này và Thương Ngôn cùng làm nghiên cứu sinh ở sở sinh hóa tế bào, gần đây cô ta và Thương Ngôn rất thân thiết.”

Lâm Hi Âm đặt điện thoại di động xuống, nhìn con gái nói: “Giai Khởi, những người con gái xinh đẹp trên thế giới này rất nhiều, con không phải cần phải làm người xinh đẹp nhất, con phải làm người được người khác thương yêu nhất.”

Lâm Hi Âm cùng Lâm Giai Khởi đi ra khỏi phòng ăn, nắm tay nhau cùng đi thang cuốn xuống lầu một. Lâm Hi Âm lại nói về Lê Lạc: “Có cơ hội, con hãy dẫn cô ta về nhà ăn một bữa cơm.”

Đương nhiên là Lâm Giai Khởi không hiểu tâm ý của Lâm Hi Âm, không vui nói: “Con không thích!”

Sau đó, thật trùng hợp, khi Lâm Giai Khởi cùng mẹ đi xuống từ thang cuốn, lại thấy Lê Lạc đứng ở cách đó không xa, đứng cạnh giá sách chọn sách, toàn thân cô nhẹ nhàng khoan khoái nhìn rất giống một học sinh, trên đầu còn đội một cái mũ màu trắng.

Hình như cô cũng nhìn thấy Lâm Giai Khởi và Lâm Hi Âm, Lê Lạc đặt sách xuống, ngẩng mặt lên nhìn hai người.

Lâm Hi Âm đã hoàn toàn chấn động.

Nếu như trước đây chỉ nhìn ảnh chụp, nhìn cô gái tên Lê Lạc này chỉ là mặt mũi tương tự Lâm Thanh Gia, nhưng bây giờ tận mắt nhìn cô gái trước mặt, không chỉ là gương mặt tương tự, mà thần thái cũng giống vô cùng.

Khuôn mặt Lê Lạc tươi cười, đi từng bước một tới đây, nhờ có nhiều năm va vấp trên đời nên Lâm Hi Âm mới có thể ổn định được tâm tư, giữ được tư thế đứng ưu nhã.

“Thật trùng hợp, Lê Lạc.” Lâm Giai Khởi nhún vai một cái, chào hỏi, sau đó giới thiệu mẹ của mình: “Người đứng bên cạnh tôi là mẹ tôi, thế nào, rất trẻ đúng không.”

Đúng vậy, rất trẻ. Lời nói của Lâm Giai Khởi, Lê Lạc chẳng nói đúng chẳng nói sai, chỉ cười cười. Dù có gương mặt trẻ, nhưng năm nay cũng đã 47 tuổi rồi, không phải sao? Vẻ mặt Lê Lạc giống như một thiếu nữ ngây thơ, cô nhìn Lâm Hi Âm, lễ phép gật đầu thăm hỏi, sau đó mở miệng nói: “Chào bác, cháu là bạn của Giai Khởi, cháu tên là Lê Lạc.

Lê Lạc lại mất ngủ suốt đêm. Chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, cô làm thế nào cũng ngủ không được. Chuyện mất ngủ này, cô và bác sĩ Lê đã thảo luận qua, cô nói đùa rằng có phải do cô đã “ngủ” suốt 25 năm qua, cho nên bây giờ mới để lại di chứng mất ngủ nghiêm trọng. Bác sĩ Lê bật cười lắc đầu một cái: “Theo lý thuyết chuyện này không thể xảy ra.”

Bác sĩ Lê đang ở nước ngoài, giúp cô liên lạc với một vị bác sĩ khoa thần kinh nổi danh trong nước, Lê Lạc suy nghĩ một chút sau đó cự tuyệt.

Tạm thời cô vẫn chưa muốn bất kỳ người nào biết được thân phận của cô. Ban đầu cô rất lo Tạ Uẩn Ninh sẽ điều tra cô, tư liệu của cô thật thật giả giả người bình thường thì sẽ không tra ra được, chỉ là nếu như Tạ Uẩn Ninh thật sự muốn điều tra cô...

Cho nên cô mới tìm một lý do tại sao lại cố ý ở lại sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài. Nghĩ tới nghĩ lui thì lý do một cô gái sùng bái một giáo sư là thực tế nhất. Không giống với những người đàn ông khác sẽ cảm thấy thích cô gái sùng bái họ, người khiến Tạ Uẩn Ninh cảm thấy không hứng thú nhất nhất định chính là những người phụ nữ thích anh.

Lê Lạc trải tấm thảm tổ chim màu trắng ra, ngước đầu nhìn bầu trời đêm mây đen nặng nề. Phía trên những đám mây chính là bầu trời, đúng không? Những thanh kim loại uốn thành tổ chim hình tròn, phủ đệm và gối dựa mềm mại lên trên, Lê Lạc một nửa hướng ra bên ngoài một nửa bên trong trợn tròn mắt, không biết bao giờ trời mới sáng. Đột nhiên, điện thoại di động ở bên cạnh chợt sáng lên một cái.

Bạn bè trên weibo vừa bấm like bài của cô, người này lại là… Tạ Uẩn Ninh!

Đây là một tín hiệu tốt từ Tạ Uẩn Ninh. Ngày hôm qua cô về cùng với Thương Ngôn, phải nói với anh hai lần anh mới đồng ý cho cô qua, chỉ là trên weibo của anh cũng không có cái gì để xem. Lê Lạc cầm điện thoại di động nhìn thông báo Tạ Uẩn Ninh like bài của cô một hồi lâu. Để hồi đáp, cô nảy sinh ra một ý tưởng, cô tìm các bài đăng trên weibo của Tạ Uẩn Ninh, sau đó kiên nhẫn, cẩn thận like hết tất cả các bài đăng của Uẩn Ninh.

Quả nhiên là người mất ngủ là người nhàm chán nhất!

Buổi tối, Tạ Uẩn Ninh mặc quần dài cùng áo may ô trắng chuẩn bị đi ngủ. Bởi vì vừa nãy anh trượt tay like nhầm bài đăng của Lê Lạc nên kết quả là mấy phút sau thu hoạch lại được mấy chục lượt yêu thích, toàn bộ đều là của Lê Lạc.

Tạ Uẩn Ninh nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, nếu như bấm like có thể kiếm ra tiền thì chắc chắn cô đã kiếm được rất nhiều.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Uẩn Ninh chạy bộ quanh công viên nước ven sông Lan Thương, chạy chạy, bên cạnh xuất hiện thêm một người. Tạ Uẩn Ninh quay đầu, Lê Lạc mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, vẻ mặt hớn hở nhìn anh cười một tiếng: “Hi, giáo sư Tạ, Buổi sáng tốt lành!”

Tạ Uẩn Ninh: “...”

Cách đó không xa, công viên truyền tới một bài nhạc, một bài hát cũ du dương du dương.

“Tiếng chuông đêm ở Nam Bình

Theo gió vang xa

Tiếng chuông như gõ, như đạp, như khảm vào trái tim tôi

Tiếng chuông đêm ở Nam Bình

Theo gió vang xa

Giống như đang thúc giục tôi tỉnh khỏi giấc mộng tương tư.” (*)

#Diệp: 1. Cuối chương trước mình có hỏi Lâm Thanh Gia là ai, đến chương này Đại Châu đã giải đáp rồi nè, thực ra Lam Thanh Gia chính là Lê Lạc:3 Mình đang thắc mắc, không biết có khi nào bác sĩ Lê chính là cha nuôi của Lê Lạc không nhỉ?

2. Dạo này mình đăng chương không được ổn định do đang ôm bộ khác nữa, nhưng giờ bộ đó hoàn rồi nên sẽ cố gắng chăm bộ này, mình sẽ đăng chương vào tối thứ 5 hàng tuần, nếu tuần nào rảnh mình sẽ đăng 2 chương vào tối thứ 4 và chủ nhật nhé. Yêu các bạn 3

Bình luận

Truyện đang đọc