BÍ MẬT THỨC TỈNH

Đại Kết Cục ( thượng)

Năm nay, thành phố Lan mùa xuân phá lệ tới sớm hơn một chút. Sau tết, ánh mặt trời dần dần trở nên dịu nhẹ đáng yêu. Trong ánh sáng rực rỡ đã lộ ra màu vàng nhàn nhạt, mang theo một phần ấm áp khiến cho con người cảm thấy thật thích thú.

Sáng sớm, luồng ánh mặt trời đầu tiên vừa chiếu rọi vào, Lê Lạc đã gội sạch xong đầu rồi. Cô nằm dựa vào ở trên ghế sofa lưới; đầu ngửa ra phía sau, gối lên một góc ghế mềm mại lí. Mỗi sợi tóc đều được ánh xuân quang ve vuốt mang đến cảm giác thật thoải mái đến lười nhác.

Một thoáng sau, mái tóc ngắn bị thấm ướt đã khô đi đến bảy tám phần. Đôi chân dài thẳng tắp gác lên nhìn thật tao nhã. Lê Lạc tiếp tục trượt lên trên màn hình điện thoại di động, xem một ít bình luận trên mạng. Bởi vì tâm tình của cô đã tốt hơn, cho nên dù nhìn thấy có một số những bình luận làm cô không thấy thoải mái, nhưng cũng chỉ giống như làm gãi ngứa để cho cô hưởng thụ.

Trong phòng bếp, Tạ Uẩn Ninh đã làm xong phần bữa sáng cho hai người, bưng đến quầy bar hình chữ U ở trong phòng khách. Tay phải của anh nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn có hoa văn nước chảy, kêu gọi Lê Lạc đứng lên ăn điểm tâm.

"Hay quá, Ninh Ninh." Lê Lạc lưu loát đứng dậy, vô ý thức hất mái tóc lên. Cái động tác nho nhỏ ấy, nhưng bởi vì người đẹp làm dáng, nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp lại sinh động.

Hai phần bữa sáng theo kiểu dáng Âu Tây, đồng dạng là đại diện cho giá trị tiêu biểu. Lê Lạc nhìn thấy miếng bánh sandwich kẹp rau dưa mình ưa thích liền đưa tay ra lấy, Tạ Uẩn Ninh nghiêm túc nhắc nhở: "Trước rửa tay đã."

Lê Lạc rút móng vuốt lại, nhìn về phía bạn trai. Vậy mà đã bị ghét bỏ rồi sao...

Ngữ khí của Tạ Uẩn Ninh nói ra thật êm dịu, nhẹ nhàng phun ra âm tiết duy nhất: "... Ngoan."

Đôi mắt của Lê Lạc lóe lóe, lập tức giống như con chó nhỏ vậy, vội vã chạy đi để rửa tay rồi. Trước khi rời đi, cô còn vui vẻ tự nói với bản thân mình: " Bữa sáng của Ninh Ninh, phải đi rửa tay thì mới có thể ăn."

Tạ Uẩn Ninh bật cười, cúi thấp đầu xuống, cầm trong tay một lọ sốt cà chua, tùy tiện vẽ lên phía trên của phần bánh sandwich phía đối diện kia một cái biểu tượng tình yêu màu đỏ.

Chính xác là Lê Lạc có ngự phu chi thuật (nghệ thuật chế ngự chồng), giáo sư cũng có ngự thê chi đạo (nghệ thuật chế ngự vợ). Nhàn rỗi ngồi xuống chiếc ghế dựa chân cao, Tạ Uẩn Ninh cuối cùng đặt dao nĩa xuống. Cách đó không xa Lê Lạc cũng vừa rửa tay xong xuôi, đi ra ngoài. Ánh mắt tràn ngập vui mừng cười cười hướng về phía Tạ Uẩn Ninh, cong cong mười ngón lên. Khóe môi của Tạ Uẩn Ninh cũng cong cong lên, tiếp đón bạn gái đi lại ăn điểm tâm. Đột nhiên anh cảm thấy bộ dạng cuộc sống như thế này là đẹp nhất, không còn gì hơn nữa.

Trong ánh mặt trời, người trước mắt là người mình yêu nhất; hai phần bữa sáng, vừa đơn giản lại vừa giàu dinh dưỡng.

Công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm đã bị phá sản rồi, bị chủ nợ liên hợp khởi tố, tiến nhập trình tự thanh toán phá sản. Lê Lạc là chủ nợ thứ ba của Công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm, đã nhận được thông báo. Lúc trước, Lê Lạc đã đầu tư tiền để làm mồi thâm nhập vào Phương Tâm, hoàn toàn là một hành vi thuộc loại mạo hiểm. Thậm chí ngay cả Ben son cũng đã từng nhắc nhở cô rằng, sẽ có khả năng bị mất hết cả vốn. Hiện tại rốt cục Lê Lạc cũng đã lấy lại được cái mà cô muốn lấy về rồi. Trong lòng Lê Lạc có mấy phần cảm khái: Bởi vì cô là người duy nhất đã đoán ra được tham niệm của Phương Tử Văn và Lâm Hi Âm.

Tham niệm của nhân tính là cái gì? Làùi một bước vẫn là ở chỗ cao, nhưng tiến lên một bước lại cính là địa ngục.

Phương Tử Văn và Lâm Hi Âm bị rơi xuống kết cục này, Lê Lạc hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thày cảm thấy là em đã đưa đẩy bọn họ đến một bước như vậy, có phải là..." Ác nhân tự hữu thiên thu (*).

(*) Ác nhân tự hữu thiên thu: Dịch nghĩa: Người ăn ở độc ác rồi sẽ có ngày trời cao thu lại hết.

Lê Lạc còn chưa nói hết câu, Tạ Uẩn Ninh đã mở miệng nói: "Tôi cảm thấy người ngu xuẩn đến độ lại tự cho bản thân mình là đúng, ích lợi hun tâm làm cho mất luôn cả ý định tốt ban đầu... Cho nên mặc kệ em có làm cái gì đối với bọn họ hay không, có đôi khi thực ra cũng chỉ là một vấn đề sớm muộn gì đó mà thôi."

Lê Lạc lại hỏi: "Giáo sư, vậy thày cảm thấy em thế nào ạ?" Lê Lạc cho tới bây giờ vẫn không cho bản thân mình là một người chính nghĩa, những hành vi mà bản thân mình đã từng làm kia là tuyệt đối chính xác. Thậm chí cô còn hiểu rất rõ rằng, sự trả thù đối với Lâm Hi Âm và Thương Vũ đã làm ảnh hưởng tới Thương Ngôn và Tạ Tĩnh Di.

Cho nên, cô liền trực tiếp lại rõ ràng hỏi luôn Tạ Uẩn Ninh xem anh đã đánh giá cô như thế nào? Cho tới nay, cô quyết chí trở thành một nữ ma đầu chỉ vì muốn thu thập được Lâm Hi Âm thật tốt, căn bản không cần biết là mình sẽ trở thành người tốt hay là người xấu. Thế nhưng mà cho dù có là một nữ ma đầu, thì cô cũng rất muốn biết, ở trong lòng người đàn ông mà mình yêu mến, cô đã được đánh giá như thế nào.

Tạ Uẩn Ninh chậm chạp không nói gì. Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, càng có chút khẩn trương rồi.

Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, nói ra một câu rất là nghiêm túc: "Lê Lạc... Em tốt lắm."

Một câu khen ngợi tốt lắm kia, nghe thật rất chung chung, nhưng lại xác định rất rõ ràng bao gồm tất cả những gì mà Tạ Uẩn Ninh muốn nói.

"Thật vậy chăng?" Lê Lạc hỏi, giống như một cô nữ sinh nhỏ tuổi, tiếp tục đặt câu hỏi, "... Nơi nào tốt mới được chứ?" Trên mạng quả thật là không ít người đã nói cô quá xấu xa rồi. Dĩ nhiên đối với những lời nói này, Lê Lạc cũng tương đương không cho là đúng đắn. Bản thân cô là một người như thế nào, còn có thể phải từ những lời bình luận của những người không quen biết kia thì mới biết được hay sao! Người có thể bình luận về con người của cô, chỉ có mọt mình Tạ Uẩn Ninh.

"Em thật thiện lương, hơn nữa lại còn rất chân thành, kiên cường, quang minh rõ ràng." Tạ Uẩn Ninh nhất nhất nói ra hết những đánh giá về Lê Lạc. Tất cả đều là những từ ca ngợi. Lê Lạc nghe được những lời như vậy, mặt đỏ rần lên, nhưng cô vẫn cứ chê ít, lại hỏi thêm một câu nữa: "Còn gì nữa không?"

"Còn có, em thật sự rất xinh đẹp." Tạ Uẩn Ninh nhẹ nhàng chớp chớp ánh mắt, "Những lời vừa mới nói sau này là sự tổng kết từ sau khi chúng ta quen biết với nhau. Câu vừa mới nói đó chính là cảm xúc của tôi khi lần đầu tiên tôi gặp mặt em đó!"

Gương mặt của Lê Lạc triệt để nóng bừng lên. So với nghe thấy người khác khen cô xinh đẹp, lời khen ngợi của Tạ Uẩn Ninh đối với cô như vậy, lại càng làm cho cô cảm thấy vui sướng không thôi. Nghĩa là... lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tạ Uẩn Ninh liền đã cho rằng là cô rất xinh đẹp sao?

Lần đầu tiên gặp mặt? Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh thẳng tắp, lại hỏi: "Cái lần gặp mặt lần đầu tiên nào cơ?" Cô có hai lần gặp mặt lần đầu tiên với anh kia đấy.

Tạ Uẩn Ninh nở nụ cười: "Hẳn là đều như vậy đi."

Hẳn là hai lần sao? Bất kể thế nào, cô đã vui vẻ lên trời rồi! Lê Lạc hoàn toàn đã quên mất thân phận của bản thân mình chính là một bà dì kỳ quái. Cô đắc ý vênh váo tiếp tục truy vấn: "Còn gì nữa không?"

Tạ Uẩn Ninh: "... Không có."

Nha nha, Lê Lạc vẫn cứ một vẻ mặt xán lạn, mở miệng nói yêu cầu: "Ninh Ninh, em rất yêu thích những lời thày nói khen em như vậy... Về sau này, thày cần phải khen ngợi em nhiều hơn nữa nhé!"

Bình luận

Truyện đang đọc