BÍ MẬT THỨC TỈNH

Ánh đèn sáng tỏ trong phòng ngủ làm chói mắt người, chiếu rọi đến nhân tâm. Qua một thời gian rất lâu Thương Vũ không nói được ra thành lời. Hai vợ chồng già rồi, liền cứ ngồi an tĩnh đối diện với nhau như vậy. Nếu như hai người thực sự ly hôn, hoàn toàn có thể đàm phán trên hai chữ "Hòa bình".

"Để cho anh suy xét một chút đã nhé, có được không?" Thương Vũ nói lời thỉnh cầu.

Tạ Tĩnh Di hiểu rõ, lắc đầu: "Thương Vũ, chuyện này anh không cần thiết phải suy xét đâu."

Thương Vũ hạ thấp đầu: "Tĩnh Di, em có phẩn quá để mắt đến anh rồi đó."

"Không phải!” ánh mắt thuần túy của Tạ Tĩnh Di, so với ánh sáng ngọn đèn trong phòng ngủ còn sáng hơn vài phần: "Chúng ta bây giờ ly hôn, là bởi vì em chủ động đề xuất. Em nguyện ý bỏ qua việc chia cắt cổ phần công ty AC của anh. Anh sẽ vẫn là đại cổ đông, sẽ vẫn ở vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn AC. Nếu bây giờ anh không đồng ý, chờ đến khi mẹ của em tham gia vào chuyện chúng ta ly hôn... thì Thương Vũ à, anh sẽ bị mất đi rất nhiều đó."

Hãy tin tưởng bà, nhất định là càng nhanh càng tốt.

Thật chết người, thẳng đến khi đưa ra ý kiến ly hôn, người vợ của ông lại cũng vẫn thay ông lo lắng việc được mất, thật lợi hại. Người vợ dịu dàng thiện lương của ông, vẫn là hiểu rõ ông như vậy... Thương Vũ chớp chớp mắt, không còn cự tuyệt phần hảo ý này của người vợ của mình nữa, gật đầu đồng ý: "... Được."

Con trai Thương Ngôn thì sao đây? Con trai trưởng thành chính là rất tốt, không cần phải lo lắng đến quyền nuôi dưỡng.

Thương Ngôn hận không thể làm cho bản thân mình không lớn lên. Như vậy ba mẹ anh còn có thể vì quyền nuôi dưỡng tranh chấp anh thêm một thời gian ngắn nữa. Ngày hôm sau, người một nhà ngồi ăn điểm tâm ở phòng ăn sáng, phảng phất là bữa sáng cuối cùng của mọi người trong nhà với nhau. Thương Ngôn ăn uống cực kỳ chậm. Ngày trước anh đều là ăn uống cực kỳ nhanh, dẫn đến mẹ anh phải có ý kiến rất lớn, để làm thế nào khiến cho anh học được cách ăn cơm chậm rãi. Mẹ anh muốn anh giống như cậu nhỏ vậy, cách ăn uống phải đoan chính thì mới có các cô gái yêu thích.

"Ba mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thương Ngôn mở miệng hỏi, giọng điệu giống như một người đàn ông đã chín chắn vậy.

Cha anh, Thương Vũ mở miệng nói: "Ba tôn trọng suy nghĩ của mẹ con."

Thương Ngôn buông đũa xuống, thẳng tắp nhìn cha mình nói: "Con cũng vậy, con ủng hộ quyết định của mẹ."

Tạ Tĩnh Di cầm lấy bàn tay đã phát run của Thương Ngôn, phảng phất nói với con trai: Mẹ không phải chịu sự uất ức nào.

Sự thật, tối hôm qua sau khi trở lại phòng ngủ, Tạ Tĩnh Di đã không nhịn được mà rơi lệ đến hừng đông. Buổi sáng hôm nay, ánh mắt của bà có chút sưng mọng, cho dù lúc trước bà đã đi xuống lầu chườm nóng tới hơn nửa ngày. Tạ Tĩnh Di quay đầu lại nói với Thương Ngôn: "Thương Ngôn, việc này con trước đừng nói cho ông ngoại & bà ngoại của con vội nhé, nhất là với cậu nhỏ của con. Mẹ và ba ba của con là chia tay trong hòa bình, thực sự không có bất kỳ sự tranh chấp nào..."

Tạ Tĩnh Di có chút nói không được nữa.

"Con biết." Thương Ngôn nhàn nhạt mở miệng, bình tĩnh nhìn về phía cha của mình, hỏi, "Như vậy, khi nào thì ba chuyển đi ra khỏi đây?"

- -

Mùng bayt đầu năm, Tạ Uẩn Ninh đã trở về sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài để làm nghiên cứu phát triển thuốc. Lê Lạc bớt chút thời gian trở về nhà trọ một chuyến. Những thứ trong căn hộ của cô về cơ bản đều được chuyển đến ngôi nhà lớn của Tạ Uẩn Ninh, bao gồm cả cái ghế hình tròn tổ chim vĩ đại của cô, cũng đều được đem đến nhà Tạ Uẩn Ninh bên kia, đặt ở trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ chính của Tạ Uẩn Ninh, phía trước đối diện với cảnh đêm lộng lẫy nhất của khu mới thành phố Lan.

Ban đêm hai người cùng nhau nằm dựa vào xem bên ngoài đèn đuốc, trong lòng trong mắt đều là đèn đuốc.

Lần trước cô bởi vì ở chung sợ bị Tạ Uẩn Ninh biết được bí mật, nên mới lựa chọn chia tay. Hiện tại, bí mật đã được công khai, hai người vẫn là ở cùng một chỗ. Lê Lạc duy nhất có thể nghĩ đến, tình cảm tốt thuận theo tự nhiên thì sẽ có một ngày nước chảy thành sông.

Ngày nghỉ Tết âm lịch kết thúc, luật sư cùng ngành chấp pháp đều đi làm. Luật sư Trịnh bên kia liên hệ với Lê Lạc. Mọi thủ tục về sở hữu tài sản cũng đã hoàn thành, tư liệu cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, nếu cô quyết định khởi tố Lâm Hi Âm, thì không có bất cứ vấn đề gì.

Luật sư Trịnh nói khẳng định với cô: "Lòng người và pháp luật đều đứng ở phía bên cô."

Cho nên, Lâm Hi Âm chân chính sẽ bị mất đi hết thảy. có phải không? Bao gồm cả sự tự do? Rốt cục đã chờ đến giờ phút này rồi, nhưng Lê Lạc lại cảm thấy toàn bộ đều thật mệt mỏi. Bởi vì còn chưa đủ sao? Lê Lạc một mình đứng ở nhà trọ, theo thói quen dựa người ở ban công, nhìn xuống xe, người đi lại ở dưới lầu. Rồi sau đó cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thương Ngôn? Anh thế nào lại ở dưới lầu của cô nhỉ...

Lê Lạc đeo một đôi bao tay lót lông chạy ra khỏi nhà trọ, Thương Ngôn ngồi ở trên ghế băng dưới nhà trọ của cô, anh ngồi một mình giống như một con chó nhỏ lẻ loi trơ trọi, nhìn thật đáng thương... Lê Lạc từ phía sau vỗ một cái lên đầu Thương Ngôn, cười khanh khách chống lại tầm mắt của Thương Ngôn vừa quay tới.

Thương Ngôn: "Lê Lạc..."

"Thế nào, sao lại ngồi đây một mình giống như một cậu bé con không ai cần như vậy." Lê Lạc mở miệng nói, ỷ vào "tuổi" cùng Thương Ngôn nói đùa cợt, lập tức còn nói, "Đi nào, mợ mời cháu trai ăn một bữa cơm."

Thương Ngôn cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi ngồi chờ ở đây một lúc rồi sẽ đi thôi." Cùng với một câu nói đùa vô tâm lúc trước của Lê Lạc, Thương Ngôn hếch lên ánh mắt đã hiện màu hồng hồng.

Lê Lạc mẫn cảm đã nhận ra có chuyện gì đó. Cô há miệng thở dốc hỏi: "Thương Ngôn, anh làm sao vậy?"

Thương Ngôn cúi đầu hít một hơi. Anh biết việc cha mẹ mình ly hôn là không thể oán trách Lê Lạc được, cũng không có biện pháp nào để đổ đến trên đầu Lê Lạc. Chỉ là Thương Ngôn vẫn như trước, có chút khó có thể chấp nhận được chuyện này. Anh cũng hiểu rất rõ ràng, việc cha mẹ mình ly hôn là một sự lựa chọn thích hợp đối với bất cứ người nào, thế nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở. Vì sao, anh lại tìm đến Lê Lạc? Hai tay của Thương Ngôn gắt gao nắm chặt lấy nhau. Trong lòng anh vẫn là có chút oán giận Lê Lạc sao?

Không, anh phần nhiều vẫn cho rằng Lê Lạc là người bạn tốt của mình. Anh đi đến đâyi cũng không phải muốn oán trách Lê Lạc, mà là muốn kể ra hết đối với cô... Chỉ có điều là, lời nói đã đến bên miệng, Thương Ngôn lại vẫn lựa chọn không nói ra.

Sợ Lê Lạc sẽ để ý.

"Không có gì." Thương Ngôn chớp chớp mắt, có chút không khống chế tốt cảm xúc của mình. Anh đột nhiên đặt câu hỏi, nói với Lê Lạc: "Lê Lạc, tiếp sau đây cô còn có ý định tính toán làm cái gì nữa?" Giọng nói của anh không nhỏ, trong tâm mang theo một chút lãnh khí, còn mang theo ý vị như muốn chất vấn.

Thương Ngôn hỏi xong, liền cảm thấy hối hận, cúi đầu như muốn xin lỗi.

"Thương Ngôn..." Lê Lạc bĩu bĩu đôi môi, hai tay cắm vào trong túi, rối rắm nắm lấy nhau, nhẹ nhàng nói một câu, "Thực xin lỗi anh." Có rất nhiều chỗ, là chính bản thân cô đã làm tổn hại đến anh.

"Lê Lạc, tôi không có ý tứ này." Thương Ngôn nói xin lỗi.

"Không có việc gì, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói xin lỗi thôi." Lê Lạc nhanh chóng xóa đi sự khẩn trương của Thương Ngôn. Cô dừng một chút, trực tiếp hỏi, "Anh là đang lo lắng cho Giai Khởi hay sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc