BÍ MẬT THỨC TỈNH

Chuyện cũ, cái gì mà chuyện cũ? Lê Lạc không cho là giữa cô và Thương Vũ có có thể bới ra nội dung gì được. Ở trên mạng phần nhiều cũng chỉ là phỏng đoán, không có thực, không đao to búa lớn. Hết lần này đến lần khác tu chỉnh thêm đến cho có da có thịt, trở thành một tòa cao ốc đã được xây xong.

Lê Lạc đi tìm hacker ngày trước, lấy được tất cả địa chỉ IP. Đối phương cũng thật thông minh, những người tung tin đều sử dụng IP ở nước ngoài, những tờ thiếp đính trên đó đều là của thuỷ quân. Hacker hoài nghi, đối phương này chính là một vị đứng đầu diễn đàn đen của Lan Đại.

Lâm Hi Âm sao? Lê Lạc không cho là Lâm Hi Âm đang nằm viện mà còn có tâm tư này, hơn nữa thủ pháp cũng không giống với Lâm Hi Âm. Không phải là Lâm Hi Âm, vậy thì là ai?

Người da đen cũng cần phí tổn, đúng không? Lê Lạc tận diệt toàn bộ tòa cao ốc.

Trong quán của sân quần vợt, đối mặt với vấn đề con trai vừa đưa ra, Thương Vũ có chút buồn cười. Ngoài thấy buồn cười ra, ông lại không biết sẽ phải hồi đáp lại với con trai như thế nào.

Con trai ông đơn giản chỉ muốn biết, Thanh Gia ( Lê Lạc) và người mẹ để ra mình, Tạ Tĩnh Di, thì ở trong lòng ông người nào quan trọng hơn. Thương Vũ vẫn cười cười vẻ chần chừ. Về phương diện tình cảm, ông không phải là tấm gương cho con trai, lại càng là một người thất bại, thậm chí so ra kém rõ ràng minh bạch hơn cả con trai. Về Thanh Gia, lão Phùng cũng đã từng hỏi Thương Vũ,vì sao ông lại cứ chấp niệm như vậy. Thương Vũ cũng không thể nào đưa ra được một đáp án hoàn chỉnh được.

Hai mươi lăm năm năm, suốt cả hai mươi lăm năm, Thương Vũ như trước, vẫn luôn luôn còn nhớ tới cái đếm lễ Phục Sinh đó. Đêm đó, trong nháy mắt, khi Thanh Gia gỡ bỏ cái mặt nạ ma quỷ kia xuống, lần đầu tiên ông được nhìn thấy cô, thì trong tim trong óc ông chỉ đều là cô, giống như là đã trải qua cả đời. Nhưng mà cả đời này của ông, lại quả thật không có cô.

Lại càng giống như là trong lòng ông đã có một bóng ma tiến vào. Năm đó Thanh Gia tháo bỏ chiếc mặt nạ mà quỷ chạy tới trong thân thể ông. Một bóng ma nho nhỏ, ông ý đồ muốn phong ấn nó. Sự chiến thắng của người đàn ông cùng ham muốn chiếm hữu đã làm cho ông đầy bất an.Vì thế cho nên ông thường thường lấy máu nuôi nấng nó, thẳng đến bị phản phúc lại một ngụm, cắn bị thương vào chính tay của mình...

"Thế còn con, nếu Lâm Giai Khởi và người vợ sau này của con, nếu cả hai cùng bị rơi xuống nước như thế, con sẽ cứu ai?" Thương Vũ vui đùa, hỏi ngược lại con trai mình một câu về vấn đề tương tự, đôi mắt thâm thúy cong cong.

Thương Ngôn đáp lời nói: "Con cảm thấy Giai Khởi với con, và dì Thanh Gia của năm đó với ba, không giống nhau."

Thương Vũ tạm thời không nói gì, đích xác là không giống nhau rồi.

Thương Ngôn mở miệng lần nữa, giọng điệu lại càng là nghiêm cẩn: "Cho dù là ý nghĩa giống nhau, con nhất định cũng sẽ cứu vợ của con sau này. Bởi vì Lâm Giai Khởi sẽ có chồng về sau của cô ấy cứu rồi. Lê Lạc cũng như vậy, cô ấy sẽ có cậu nhỏ nhảy xuống nước cứu."

A! Thương Vũ quay đầu lại nhìn về phía Thương Ngôn, khóe miệng giật giật. Cho nên con trai là đang ở đây muốn cho anh mắc bẫy phải không? Chỉ là một vấn đề về tình cảm, đột nhiên thay đổi, đã biến thành đòn cân não rồi sao? Quả thật, có đôi khi con người ta dễ dàng chết vì đòn cân não, mà từ đòn cân não liền dễ dàng phạm phải sai lầm.

Cho nên nhất định cần phải có người nhắc nhở đối với ông.

"Thương Ngôn, con nói không sai." Thương Vũ nói với con trai, "Con đã nhắc nhở đối với ba cũng rất đúng."

"..." Thương Ngôn hạ mắt xuống, hai gò má đỏ lên. Là cha của anh đã phát hiện ra anh đang cố ý thuyết giáo cùng nhắc nhở ông hay sao? Cha của anh đã nói thẳng ra ý tứ trong lời nói của anh như vậy, Thương Ngôn cảm thấy có chút thẹn thùng. Đồng thời lại cảm thấy, cha của mình như vậy thật ra là rất minh bạch.

Thương Vũ chính là cười cười, nhìn bộ dáng con trai vừa rồi đã hao hết tâm tư, nhưng lại không có tâm tư gì, mở miệng nói: "Con nghĩ nói cho ba ba, Lê Lạc đã có cậu nhỏ của con che chở rồi, ba hẳn là nên chăm sóc cho mẹ của con nhiều hơn, tốt hơn, có phải hay không?"

Đúng. Ý tứ của anh chính là như vậy. Thương Ngôn cúi thấp đầu, nhìn vào chai nước khoáng trong tay. Người chồng đối với vợ của mình không chỉ là có tình yêu, mà còn có cả trách nhiệm nữa. Trách nhiệm này, cũng không chỉ là cam đoan vị trí của người vợ là không lay chuyển được, còn cần phải có toàn tâm toàn ý trong đối đãi và tôn trọng đối với vợ của mình nữa.

Thương Ngôn nhìn về phía cha của mình, không biết cha của mình liệu có làm được hay không?

Thương Vũ đứng lên, nhìn con trai của mình ánh mắt vừa nghiêm cẩn lại vừa trong sáng. Thương Vũ lại ý thức được bản thân ông đã có một người vợ rất tốt. Người vợ của ông đã giáo dục con trai của ông tốt như vậy. Đồng thời, ông cũng không muốn thừa nhận, tính tình của con trai còn nhận lấy ảnh hưởng rất lớn của Tạ Uẩn Ninh; vị cậu nhỏ kia, từ nhỏ đến lớn Thương Ngôn đều vô cùng sùng bái.

Thương Vũ tỏ thái độ đối con trai Thương Ngôn, nói: "Nếu quả thât có một ngày nào đó, mẹ của on và Lê Lạc cùng bị rơi xuống nước một lúc, cho dù là cậu nhỏ của con không có ở bên cạnh, ba cứu cũng sẽ cứu mẹ của con."

Thương Ngôn: "..."

Thương Vũ lấy phương thức vui đùa để nói chuyện thực: "Con nên biết, Lê Lạc bơi lội rất lợi hại, nếu như ba đi cứu cô ấy, cô ấy còn có thể đẩy ba ra nữa đó."

Thương Ngôn: "..."

Cha của mình nói nói đến mức này, Thương Ngôn cũng ý thức được bản thân mình đã phạm vào một sai lầm rồi. Mọi chuyện căn bản cũng không cần thiết anh phải quan tâm đến! Lê Lạc sẽ tự vì mình mà tính toán, chưa nói đến còn có cậu nhỏ nữa... Thương Ngôn cười cười hự hự. Trong điện thoại di động của anh tiến vào một cái tin nhắn của Lâm Giai Khởi gửi tới: "Thương Ngôn, em đang rất muốn chết..."

Một chuỗi im lặng tuyệt đối, cũng đủ để làm cho trong lòng Thương Ngôn cảm thấy run sợ. Bởi vì Lâm Giai Khởi đã từng "tự sát" một lần rồi. Thương Ngôn không biết là mình nên tin hay là không nên tin, lại càng không biết phải trả lời đối với Lâm Giai Khởi thế nào cho đúng. Anh biết, trong khoảng thời gian này Lâm Giai Khởi đã trải qua cuộc sống rất không tốt, thế nhưng cũng không đến mức cô ta phải tự sát đi?

Trong khoảng thời gian này, Lâm Giai Khởi đâu chỉ là sống không dễ chịu, àm quả thực là đã phải trải qua nước sôi lửa bỏng, nhận hết mọi sự tra tấn. Một đống sự thật giống như là một cây búa lớn đón đầu đập tới cô vậy. Hóa ra, người mẹ đẻ của cô thật sự không phải là con gái ruột của nhà họ Lâm. Hơn nữa, không biết từ đâu lại còn xuất hiện ra một người cậu ruột! Cái loại người lúc này còn có ý tưởng nhận thân để mưu đồ lấy tiền. Kết quả mẹ cô căn bản không dám mở miệng, mỗi lần người cậu ruột kia đến đều phải lấy tiền để đưa cho. Sợ rằng, người cậu ruột sẽ làm huyên náo ầm ỹ không sao chịu nổi ở trong bệnh viện, lại càng sợ nhược điểm này sẽ bị Lê Lạc bắt lấy.

Nghĩ đến trong thân thể mình lại lưu trữ một dòng máu tham lam ghê tởm như vậy, Lâm Giai Khởi liền chán ghét khổ sở không sao chịu được. Cô hận không thể trốn ở nhà, không phải ra khỏi cửa nữa.

Trong lòng Lâm Giai Khởi hoặc nhiều hoặc ít, thấy oán trách ghét bỏ người mẹ của bản thân, người đã làm cho mình gặp phải hoàn cảnh như vậy.

Chân chính khiến cho Lâm Giai Khởi thấy hỏng mất cùng thất vọng, chính là ba cô đã lén hỏi cô, có muốn cùng ông chạy ra nước ngoài để sống cuộc sống cùng với ông hay không? Ba ba thử nói, Lâm Giai Khởi mẫn cảm ý thức được, ba ba đã tính toán rời đi khỏi cô cùng với mẹ của cô rồi.

Thương Ngôn hiểu rất rõ ràng, Lâm Giai Khởi sống không dễ chịu, nguyên nhân là do Lê Lạc đã trả thù đối với mẹ cô! Không, không thể nói là trả thù, mà chính là lấy lại hết thảy những gì trước đấy. Chính là, Lê Lạc muốn lấy lại, Giai Khởi sẽ mất đi.

Thật công bằng, thậm chí rất khoan dung.

Thương Ngôn đi tìm cậu nhỏ. Thật khó được một lần anh tìm thấy cậu nhỏ, cậu nhỏ lại nguyện ý mời anh vào cửa: "Lê Lạc không ở đây ạ?" Thương Ngôn đi vào, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, hỏi.

Tạ Uẩn Ninh trả lời: "Ừ." Không ở đây.

Thương Ngôn lại hỏi: "Cô ấy đã đi đâu vậy?"

Tạ Uẩn Ninh lười phải đáp lại.

Thương Ngôn gặp trắc trở, ngồi ở trên ghế so pha chủ động mở miệng nói: "Cậu, có chuyện này cháu thấy có chút khó xử... Không biết phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện gì vậy?" Tạ Uẩn Ninh hỏi.

Thương Ngôn thực sự chút khó xử.

"... Lâm Giai Khởi lại tìm đến cháu rồi hả?" Tạ Uẩn Ninh liếc mắt nhìn Thương Ngôn một cái, một lần đoán trúng phóc luôn.

Thương Ngôn nhìn cậu nhỏ, gật gật đầu.

"Thương Ngôn, chuyện này cháu hẳn là không cần thiết phải hỏi cậu đâu." Tạ Uẩn Ninh nói thẳng, "Lê Lạc đối địch cùng với mẹ của Lâm Giai Khởi. Mà Lê Lạc lại là người của cậu, cháu lại tới để hỏi ý kiến của cậu hay sao?"

Thương Ngôn đỏ mặt, nghẹn họng, mãi mới nói ra được một câu: "Bởi vì Lê Lạc cũng là mợ nhỏ của cháu sao?"

Tạ Uẩn Ninh: "... Đúng như vậy."

Thương Ngôn trừng mắt, mở tròn đôi con ngươi, phiền não. Chuyện Lâm Giai Khởi cầu xin sự trợ giúp của anh, anh vẫn nghĩ, bản thân vẫn là muốn nhờ đến cậu nhỏ đưa tay giúp một phen. Cho tới nay, anh luôn đều ủng hộ Lê Lạc! Từ nơi ông ngoại thì anh mơi biết được chuyện cũ, năm đó, cho nên lại càng là đứng ở phía bên của Lê Lạc, ủng hộ Lê Lạc cầm lại mọi thứ của nhà họ Lâm. Cho dù mẹ của Lâm Giai Khởi thiếu chút nữa đã trở thành mẹ vợ của anh. Khi biết Lê Lạc đã làm cho mẹ của Lâm Giai Khởi bị tức giận đến mức phải nằm viện, anh còn cảm thấy tinh thần sảng khoái một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc