BÍ MẬT THỨC TỈNH

Không có, không còn có cái gì nữa rồi.

Cho tới bây giờ, Lâm Giai Khởi cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng, có một ngày cô sẽ biến thành người nghèo, cùng với hai bàn tay trắng như vậy. Ba ba phá sản rồi, mẹ không còn là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, còn cô cũng không còn là Lâm Giai Khởi nữa. Căn phòng lớn trong nhà không có, xe cộ không có. Chỉ duy nhất có một căn nhà nhỏ ở ngoại ô còn thừa lại, là thuộc quyền sở hữu, được tòa án duy nhất lưu lại làm nơi ở cho cô cùng ba mẹ.

Căn nhà kia, Lâm Giai Khởi biết rất rõ. Nó vừa nhỏ lại vừa cũ nát, nằm ở khu chế tạo nhà xưởng, gần thành phố Lan. Mấy năm trước khu nhà này được lấy để làm nơi tái định cư. Sống ở bên trong đó đều là là công nhân cùng nông dân ở gần đó.

Trình độ văn hóa không cao, tư cách thấp kém. Lại càng không phải nói đến điều kiện sống ở đó, đến việc muốn đổ cái đồ bỏ đi cũng đều phải đi rất xa.

Lâm Giai Khởi tình nguyện chết cũng không muốn phải đến ở trong một căn nhà như vậy. Chỉ là căn nhà như vậy, về ý nghĩa nghiêm cẩn mà nói, đây vẫn là gia sản của nhà họ Lâm.

Lâm Giai Khởi chỉ biết khóc rồi lại khóc. Chỉ là bây giờ nước mắt có rơi cũng đều là vô dụng. Những chuyện nên tới, hết thảy vẫn phải tới. Lâm Giai Khởi liền gọi điện thoại cho Thương Ngôn. Khi cô đã không còn là tiểu công chúa của nhà họ Lâm nữa, thì Lâm Giai Khởi đã trở thành Phương Giai Khởi rồi. Giai Khởi có cảm giác, khi mình đối mặt với Thương Ngôn thì đã bị mất hết thể diện rồi. Cô đã không còn có cái gì nữa, thậm chí việc có thể xuất ngoại để du học hay không, cũng đều đã biến thành ẩn số! Cho nên, Thương Ngôn nhất định sẽ cười nhạo cô.

Mọi người, đều sẽ cười nhạo Giai Khởi cô.

Thương Ngôn nhận cuộc điện thoại Lâm Giai Khởi gọi đến. Lâm Giai Khởi lại không nói nổi được một lời một chữ. Đến cuối cùng, cô để điện thoại di động xuống, ghé mặt vào trên bàn trang điểm màu trắng, khóc thành tiếng nghe đầy đau đớn: "Thương Ngôn, mọi đồ dùng trong nhà của chúng ta cũng đều không có, phòng ở không có, xe không có..."

Điện thoại di động không hề bị cắt đứt. Trong ống nghe lâm vào một hồi trầm mặc, mãi một lúc lâu sau mới nghe truyền đến giọng nói đầy quen thuộc, lại sạch sẽ của Thương Ngôn: "Giai Khởi... Em đừng quá khổ sở... Em vẫn còn trẻ... Từ bây giờ em hãy bắt đầu cố gắng nỗ lực, mọi thứ rồi đều sẽ trở về..."

Lâm Giai Khởi gắt gao cắn môi, "Nỗ lực" đối cô mà nói, là một từ quá ư xa lạ. Bởi vì cô chưa từng bao giờ nỗ lực.

"Giai Khởi... Em hãy cố lên nhé." Thương Ngôn còn nói.

Nghe Thương Ngôn cổ vũ như vậy, Lâm Giai Khởi khóc đến lợi hại hơn rồi. So sánh với câu nói cố lên của Thương Ngôn, cô càng muốn được nghe Thương Ngôn nói một câu "Em vẫn còn có anh mà!" Chỉ là, Thương Ngôn sớm đã không còn coi cô là một cô gái mà anh yêu thương nữa rồi.

Hôm nay sẽ phải chuyển nhà.

Lâm Giai Khởi thu dọn những chiếc túi hàng hiệu của chính mình, một loat các đồ trang điểm, quần áo quý giá, cùng với các loại quà tặng mà Thương Ngôn và các bạn trai đã tặng cho cô, tràn đầy vài cái thùng lớn.

Thùng đồ được chuyển đến trên xe, Lâm Giai Khởi sực nhớ đến vẫn còn để sót một cái túi A của bản thân mình, liền đi trở về để tìm nó. Cho dù Giai Khởi đã biến thành một người nghèo khổ, cô cũng vẫn nhiệt tình yêu thương những món đồ của mình như vậy. Bởi vì chúng nó đã là sự kiêu ngạo lẫn lo lắng cuối cùng của cô còn thừa lại.

Ở trong khu thang máy cao cấp, Lâm Giai Khởi ngoài ý muốn đã chạm mặt với một người - - Chu Tiểu Thụ. Theo bản năng trừng Lâm Giai Khởi liền trừng ánh mắt lên. Phương Giai Khởi chỉ vào Chu Tiểu Thụ hỏi: "Cô đến đây để xem tôi trở thành trò cười sao?"

Chu Tiểu Thụ phảng phất như không hề nghe thấy những lời nói kia của Giai Khởi..., trực tiếp đi lướt qua Lâm Giai Khởi. Thang máy không đi xuống dưới, hốc mắt của Lâm Giai Khởi liền hiện đỏ.

"Tôi tới đây là để làm gia sư, người đã mời tôi đến làm gia sư đang sống ở trong tòa nhà này." Chu Tiểu Thụ trả lời Lâm Giai Khởi, giọng nói nhàn nhạt, giải thích chẳng phải bản thân mình sang đây để xem cô náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, nào có người nào lại cố ý chạy tới để xem người khác bị chê cười.

Lâm Giai Khởi cũng không lên tiếng nữa. Cô đang nhớ lại lời nói của Thương Ngôn khuyên cô hãy nỗ lực? Giai Khởi lắc lắc đầu. Cô làm sao có thể nỗ lực được chứ! Cô là một cô gái nghèo cùng khổ đến tận xương, có khi có thể còn không bằng so ngay với cả Tiểu Thụ kia nữa là…

Lâm Giai Khởi không thể nào tìm thấy được chiếc túi hàng hiệu còn ở lại trong căn phòng lớn kia. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy được! Tựa như là hạnh phúc mà cô có được, sớm đã không cánh mà bay rồi.

Sau khi ba mẹ ly hôn. Lâm Giai Khởi nhận được điện thoại của ba ba gọi tới. Cô vẫn đang ở chờ mẹ trở về nấu cơm, nhưng đã đói bụng đến mức tâm tình cáu kỉnh, cuối cùng đành phải tự mình nấu mì ăn liền. Do không cẩn thận tay chân, nên suýt nữa bị bỏng vì nước nóng.

Ba ba đang ở sân bay gọi điện thoại về cho cô, miệng càng không ngừng nói những lời hay, nhưng mà tất cả đều là những lời nói suông, những lời nói suông, những lời nói suông mà thôi.

"Giai Khởi, ba ba ra nước ngoài, bắt đầu lại lần nữa... Con hãy chờ ba ba trở về, ba ba sẽ cho mua lại xe Porsche cho con! Không, ba ba cho sẽ mua cho con một chiếc xe khác tốt hơn, xe Ferrari nhé, như thế nào?"

"Không cần..." Lâm Giai Khởi khóc đến bản thân bất lực.

"Giai Khởi, thực xin lỗi..." Phương Tử Văn, người đã đang ngồi ở trong phòng chờ của sân bay quốc tế, hốc mắt cũng đã đỏ hồng, "Con phải hiểu cho ba ba, ba ba thật sự không có biện pháp nào tiếp tục cùng với mẹ của con được nữa! Thật sự không có biện pháp nào cả… Mẹ của con thật sự quá xấu tính rồi... Con hãy đợi ba ba. Sau khi ba ba Đông Sơn tái khởi (*) trở về, nhất định ba ba sẽ mua cho con một chiếc xe ô tô sang trọng, cho con ở trong một căn phòng tốt nhất..."

(*) “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi”: Câu thành ngữ này dựa theo điển cố văn học Trung Quốc: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là việc một người quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.

Phương Tử Văn đi rồi, Lâm Hi Âm cũng không có bao nhiêu phản ứng. Cái loại đàn ông khiếp nhược này, muốn rời xa liền rời xa luôn, thích đi thì cũng đã đi rồi, Lâm Hi Âm bà cũng không có gì lấy làm lạ.

Cuộc đời này của con người thật sự rất dài! Có người nào lại không có một chút vấp ngã kia chứ. Nhìn trong gương, nhìn gương mặt bản thân càng ngày càng gần sát với một người phụ nữ ở cái tuổi bốn mươi tám tuổi nữ nên có, Lâm Hi Âm thừa nhận bản thân mình đã già đi không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc