BÍ MẬT THỨC TỈNH

Lê Lạc và Benson đổi sang nhà hàng Thánh Đình ở số 87 đường Hoài Bắc, lần đầu tiên cô gặp Tạ Uẩn Ninh chính là ở nhà hàng này. Tạ Uẩn Ninh là người rất kén chọn thức ăn, cho dù đi xem mắt cũng phải chọn nhà hàng thật tốt.

Cho nên, cô chọn nhà hàng này.

Xe thể thao dừng lại ở bãi đỗ xe, Lê Lạc mở cửa xe, nghiêng người xuống xe. Về chuyện người nào theo dõi cô, cô tin hôm nay tuyệt đối không phải là lần đầu tiên bị người ta theo dõi, có lẽ ngay từ một thời gian trước cô đã bị người ta theo dõi rồi. Vừa vô cùng tò mò về cô, lại có thể làm việc kín kẽ như vậy, chắc chắn không phải là Lâm Hi Âm mà là Thương Vũ.

Lê Lạc thờ ơ mỉm cười. Thật ra thì cô chẳng hiểu gì về thái độ hiện tại của Thương Vũ, cũng như cô đã từng không hiểu tình cảm mà Thương Vũ dành cho cô. Lâm Hi Âm vẫn thường dùng acc clone để bày tỏ tình cảm của mình với Thương Vũ, cho đến bây giờ vẫn là “Nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ”. Có lẽ kiểu đàn ông mưu toan như Thương Vũ khiến Lâm Hi Âm bị thu hút. Nhưng đối với cô mà nói, một người đàn ông có quá nhiều toan tính rất dễ mất đi sức hút, có ảnh hưởng đến nhân cách hay không thì cô không biết, nhưng chắc chắn là sẽ bớt đẹp trai.

Lê Lạc đi lên tầng hai của nhà hàng Thánh Đình, phục vụ mở cửa giúp cô, sống lưng thẳng tắp nhìn xung quanh nhà hàng, cô đi về chỗ ngồi gần cửa sổ. Bởi vì Benson đang đợi cô ở đó.

Vừa rồi lúc cô đỗ xe có nhìn thấy một chiếc xe của Pháp, cô đoán có lẽ Benson đã đến trước. Quả nhiên là vậy. Rất nhiều năm rồi, trong tất cả những người cô quen, người duy nhất cuồng xe của Pháp chỉ có một mình Benson, Hứa Chính Dịch, Hứa tiên sinh.

Cách đó không xa, Hứa Chính Dịch đang ngồi trên ghế salon cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang đi tới: gương mặt trái xoan, lông mi dài, mắt đen, mái tóc dài đã cắt ngắn, vừa ngắn lại mỏng, khoác áo khoác dạ màu đỏ và mũ len đỏ, áo khoác rộng thùng thình cũng không che được vòng eo thon thả. Trong vẻ xinh đẹp đến chói mắt lại lộ ra một chút yểu điệu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cô gái trẻ tuổi vừa xinh đẹp lại vừa phong cách, không phải là dáng vẻ của một người bạn cũ của người đàn ông trung niên như anh.

Lê Lạc đi tới trước mặt Hứa Chính Dịch, bên trong nhà hàng rất ấm áp, cô cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo len màu đen in hình hoạt hình.

Nhiều năm trôi qua, đã vậy người kia còn "ngủ đông” chừng hai mươi năm, vậy mà đến khi tỉnh lại vẫn còn cuồng nhân vật hoạt hình đến vậy, kiểu người như vậy, Hứa Chính Dịch chỉ biết một mình Lâm Thanh Gia. Hai người ôm nhau một cái, Hứa Chính Dịch tươi cười giải thích một câu: "Đi Nam Cực một chuyến, tới muộn rồi."

"Không muộn, vừa đúng lúc." Lê Lạc vui vẻ ra mặt, ngồi xuống ghế sofa mềm mại, khẽ dựa người ra sau. Đôi mắt sáng long lanh nhìn về Hứa Chính Dịch, khóe môi khẽ nhếch.

Nhìn Lê Lạc như vậy có ba phần giống với dáng vẻ thiên kim tiểu thư trước đây, đoan trang nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

"Thanh Gia, thật ra thì tôi không muốn gặp cô chút nào... Bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều cảm thấy có một sự kích thích sâu sắc." Hứa Chính Dịch mở miệng nói. Năm nay anh bốn mươi lăm tuổi, cho dù phong cách ăn mặc trẻ trung, gương mặt trẻ con và má lúm đồng tiền cũng khiến anh trẻ hơn. Nhưng mà so với Lê Lạc thì đúng là một trời một vực. Hứa Chính Dịch đặt tay lên lồng ngực mình, cảm khái hỏi: “Chúng ta cùng tuổi, đúng không?"

"Đúng vậy, chúng ta cùng tuổi." Lê Lạc hớn hở nói thêm một câu: “Tôi sinh vào mùa xuân, tính theo tháng sinh thì cậu còn phải gọi tôi là chị đấy, bạn cũ ạ."

Hứa Chính Dịch tiếp tục cảm nhận được một nhát kiếm đâm vào tim.

Đã 25 năm trôi qua, đây không phải là lần đầu tiên anh gặp lại Lâm Thanh Gia sau khi cô “tỉnh lại”, nhưng lần nào gặp cô anh cũng muốn cảm thán một hồi. Đã từng là bạn thân, vậy mà nay anh đã đến tuổi trung niên, còn cô vẫn tuổi thanh xuân, gương mặt chẳng hề thay đổi, cô vẫn là một cô gái hai mươi tuổi, sao có thể không khiến người ta cảm thán chứ!

"Cái này dễ, nếu như cậu muốn thì cũng ngủ đông 180 năm đi, chờ đến khi tôi già rồi thì cậu tỉnh lại lần nữa, đến lúc đó chị đây kệ cho cậu kích thích luôn." Lê Lạc nói đùa, ngừng lại một chút, cô nói: “Benson, cậu nên gọi tôi là Lê Lạc."

"Ok." Hứa Chính Dịch đồng ý, nhưng anh vẫn cười hỏi một câu: “Là người bạn tri kỷ duy nhất, cũng là người quản lý tài sản cá nhân của cô, vậy mà tôi cũng không được đối xử đặc biệt hơn một chút sao?"

Lê Lạc cười yếu ớt, đáp lời: "Benson, cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất, vậy mà tiền thù lao cậu cũng đòi chẳng ít chút nào, tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ đối xử với tôi đặc biệt hơn với người khác đấy."

"A..." Hứa Chính Dịch bị cô phản bác đành nhận thua. Ngừng lại một chút, anh lại nói chuyện chính: "Hai ngày trước tôi vừa kiểm tra số tiền cô tiêu trong hai tháng gần đây... Lorna, là người quản lý tài sản của cô, tôi không thể không nhắc nhở cô...Hai tháng nay cô tiêu nhiều tiền quá."

Hễ cứ nhắc tới chuyện tiêu tiền là cô lại thấy nhức đầu. Lê Lạc gật đầu, thở dài một hơi, cô nói: "Hết cách rồi, đó là những khoản tiền không thể không chi."

"Cho nên, trong thời gian tới cô phải chi tiêu tiết kiệm một chút." Hứa Chính Dịch nói đùa, sau đó cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món, anh gọi liền một lúc rất nhiều món, sau đó mỉm cười: “Đừng lo, bữa cơm này cô vẫn mời được."

Lê Lạc nhíu mày lại, chẳng hề để ý, cô trả lời Benson: "Yên tâm, tôi cũng không hẹp hòi như vậy. Co dù cậu muốn tôi mời cậu 10 bữa cơm, chỉ cần tôi có thể ăn thịt, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ăn canh."

"Cảm ơn, tôi rất cảm động." Hứa Chính Dịch trả thực đơn lại cho phục vụ, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lorna, hình như cô có hơi khác so với lần cuối cùng tôi gặp cô ở Mỹ."

"Oh, vậy sao?" Ánh mắt Lê Lạc sáng lên, cô gật đầu nói: “Đúng là tôi có thay đổi một chút, cậu đoán xem khác chỗ nào đi?"

Hứa Chính Dịch không trả lời ngay, mà lại nhìn khóe miệng vẫn chưa khỏi của Lê Lạc: "Miệng cô bị thế nào vậy?"

Cái này, Lê Lạc đưa tay sờ sờ, nhớ tới lời Tạ Uẩn Ninh đã nói với cô trước khi cô tới đây: "Nếu như người bạn kia của em có hỏi, em cứ nói với anh ta là bị một con muỗi to cắn là được... Tôi không ngại bị người ta hiểu lầm."

Gò má tự dưng nóng lên, Lê Lạc trả lời: "Tôi bị muỗi cắn."

"Oh, vậy thì chắc là con muỗi đó phải đạt đến cấp bậc vampire rồi nhỉ." Hứa Chính Dịch cười lên, nghĩ về chuyện vừa rồi, anh nhìn Lê Lạc, nói ra đáp án: "Lorna, cô yêu rồi."

Đáp án của anh vô cùng chính xác.

Lê Lạc vui vẻ, thành thật trả lời: "Đúng vậy." Mặc dù cô sắp phải chia tay...

"Gia cảnh của đối phương như thế nào, là một người có tiền sao?" Hứa Chính Dịch hỏi, một kẻ đầu cơ như anh cực kỳ nhạy cảm với chuyện tiền bạc.

"Rất giàu, là một “lão cán bộ” vô cùng đẹp trai." Lê Lạc trả lời, khẽ dựa người về sau, cô khẳng định: “Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ không vay tiền của anh ấy." Cho dù sau này cô có phải nhịn ăn nhịn mặc đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không vay tiền Tạ Uẩn Ninh. Cô đã tính đến chuyện chia tay với Tạ Uẩn Ninh, nếu như còn dính dáng đến vấn đề tiền bạc thì cô chẳng khác gì một bà dì khốn nạn lừa tình lừa tiền người ta.

Hứa Chính Dịch tiếc nuối bày tỏ: "Vậy nếu sau này cô có nghèo khó, không có tiền ăn cơm, vậy thì cứ gọi tôi một tiếng."

"Cầu trời là không cần." Lê Lạc nghĩ đến cảnh tượng đó một chút, sau đó quẹt miệng nói: “Nếu không, chắc chắn là tôi không trả nổi tiền lãi cao vút đó của cậu."

"Ha ha." Hứa Chính Dịch sảng khoái cười ra tiếng, anh nói: “Lorna, cô phải tin tưởng người quản lý tài sản của mình một chút chứ."

Lê Lạc cúi đầu cười, không phản bác lời Benson vừa nói. Mặc dù Benson đòi tiền thù lao khá cao, nhưng số tiền lãi anh kiếm về cho cô cũng không hề nhỏ, anh đã giúp cô kiếm được khoản tiền lớn hơn gấp trăm lần khoản tiền vốn từ 25 năm trước.

Số tiền chuyển nhượng mà cô nhận được từ Uy Nhĩ Tư không ít, nhưng khoản tiền đó cô đã tiêu hết từ lâu rồi. Cho dù không tính đến tiền bản quyền, dù cho cô có lấy lại toàn bộ tài sản của Lâm gia cũng vẫn còn chưa đủ. Tại sao 25 năm trước cô lại có một khoản tiền vốn kia? Chỉ có thể nói rằng có một số việc, chính là ba mẹ đã để lại cho cô niềm hi vọng cuối cùng.

Quả thực là ba mẹ cô đã thiên vị cô, hai mươi lăm năm trước, khi cô quyết định trốn sang Mĩ thì mới biết ba mẹ cô đã mua hai hợp đồng bảo hiểm, người thụ hưởng là một mình cô. Sau khi ba mẹ qua đời vì tai nạn, toàn bộ tài sản của Lâm gia đều bị Lâm Hi Âm chiếm đoạt, nhưng khoản bồi thường bảo hiểm này thì không, vì Lâm Hi Âm còn không biết nó tồn tại, hoặc có lẽ Lâm Hi Âm biết nhưng lại không có cách nào chiếm được. Bởi vì cô là người thụ hưởng duy nhất của hai hợp đồng bảo hiểm này. Khi ấy, khoản tiền bồi thường đó là một khoản tiền cực kỳ lớn đối với cô, nhưng cô lại muốn rời khỏi thế gian này. Cuối cùng trước khi lựa chọn “ngủ đông”, cô tìm được Benson, lúc ấy Benson là một nhà đầu cơ kiêm nhà quản lý tài sản nổi tiếng ở phố Wall, nhưng do không cẩn thận đắc tội với người ta nên bị mất việc.

Trên đời này vẫn luôn tồn tại một thứ mang tên duyên phận.

Giống như Benson vẫn luôn hỏi cô, tại sao cô lại tin tưởng anh. Dù sao khi đó cô và anh cũng không quá thân thiết, chỉ có thể coi là bạn bè xã giao.

Tin tưởng một người cần có nguyên nhân sao? Có lúc chỉ cần trực giác và duyên phận. Khi đó cô là một con quỷ xui xẻo, Benson cũng vậy, hai con quỷ xui xẻo gặp nhau, tin tưởng nhau một chút cũng không có gì lạ cả.

Mà thật ra thì khi ấy cô cũng chẳng còn ai có thể tin tưởng được.

Lê Lạc giơ ly nước trái cây lên, nói với Benson: "Benson, chúc cậu thành công, cũng chúc tôi thành công."

"Cheers." Hứa Chính Dịch chạm cốc với Lê Lạc, là người bạn được cô tin tưởng, anh thật lòng khuyên cô một câu: “Lorna, nếu như cô đã yêu, lại có một tài sản không nhỏ, hơn nữa người bạn này của cô còn có thể khiến tài sản của cô tăng lên gấp bội, cô hoàn toàn có thể có được một cuộc sống mới, một cuộc sống hạnh phúc khiến tất cả mọi người đều hâm mộ."

"Cảm ơn cậu, Benson." Lê Lạc đặt ly nước trái cây xuống, cúi đầu nói: “Nhưng mà tôi sẽ sớm chia tay thôi."

Hứa Chính Dịch sững sờ, dời ánh mắt đi: "Coi như tôi chưa nói gì cả."

"Ah!" Lê Lạc than thở một tiếng, buông tay nói: “Benson, tôi cảm thấy để có thể thoải mái sống những ngày tháng ung dung tự tại thì không khó, nhưng nếu không có một trái tim thoải mái ung dung, vậy thì những ngày tháng thoải mái đó chắc chắn sẽ không bền lâu."

Hứa Chính Dịch bật cười: "Thanh Gia, cô nghĩ thông suốt rồi..."

Lê Lạc nhìn ra bên ngoài một chút, không để ý đến cách xưng hô của Benson. Chỉ là nếu Benson cho rằng cô nghĩ thông suốt rồi thì đúng là anh đánh giá cô hơi cao. Không phải là cô đã nghĩ thông suốt, mà chỉ là cô không dám nghĩ đến phương án tốt hơn.

Haizz!

Sau khi kết thúc bữa tối vui vẻ cùng bạn cũ, Lê Lạc chào tạm biệt Benson, trước khi đi cô hỏi Benson: "Tôi có thể mua hợp đồng bảo hiểm không?"

"Đương nhiên." Hứa Chính Dịch trả lời: “Nhưng cô còn có người thụ hưởng à?"

"Có chứ." Lê Lạc mỉm cười, cô tiếp tục hỏi: “... Nhưng người thụ hưởng bắt buộc phải ra trình diện à?"

"Nếu như người thụ hưởng đã đủ mười tám tuổi trở lên, trên lý thuyết, anh ta cần tự ký tên." Hứa Chính Dịch trả lời, anh nhìn Lê Lạc: “Lorna, không phải là người thân của cô đều đã mất rồi sao?"

Lê Lạc suy nghĩ một chút, nhưng cô không trả lời. Thật ra thì cô chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Cô phải đi rồi, Lê Lạc khoác áo khoác dạ lên người, đội mũ len lên, sau khi chuẩn bị xong thì điện thoại trong túi áo rung lên một cái, màn hình hiển thị tin nhắn mà Tạ Uẩn Ninh vừa gửi tới: "Xong chưa? Em có muốn tôi tới đón không?"

Lê Lạc mỉm cười trả lời: "Xong rồi. Không cần đến đón, em tự lái xe được mà."

"Được."

Sau khi trả lời tin nhắn của Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc mở cửa xe thể thao, lái xe đến một khu phố đông đúc, đoạn đường này đang tắc, cô đi theo dòng xe, lái một chút lại dừng một chút. Nếu như ở thành phố nhiều xe nên tắc đường, vậy tại sao lòng tham của con người lại không có đáy?

Lê Lạc trở lại nhà trọ, nhớ lời Tạ Uẩn Ninh dặn, cô gọi videocall cho Tạ Uẩn Ninh. Cô nhìn về phía Camera, nháy mắt một cái, sau đó cất tiếng chào Tạ Uẩn Ninh: "Ninh Ninh, em về đến nhà trọ rồi."

Nhìn gương mặt cô hiển thị trong màn hình, Tạ Uẩn Ninh ngồi thẳng trên ghế sa lon, nhìn cô hai giây, khen một câu: "Tối nay em rất đẹp."

Anh nói chuyện chậm như vậy, còn chẳng nhúc nhích gì cả, làm cô còn tưởng là mạng bị lag.

"Ách... Cảm ơn." Lê Lạc ngồi bên giường trả lời anh, phía sau cô là ban công, trên ban công có chiếc ghế tổ chim. Sau đó Tạ Uẩn Ninh cũng để ý tới nó, còn hỏi cô đó là gì.

Lê Lạc đi tới bên cạnh chiếc ghế tổ chim ngoài ban công, sau đó ngồi vào, giơ điện thoại di động lên cao nói: "Đây là một kiểu xích đu làm bằng kim loại, hình tròn... Có phải là nhìn nó rất giống tổ chim không?"

"Ừ, đúng là rất giống." Tạ Uẩn Ninh trả lời, tiếp tục ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách nhà mình, bắt chéo chân, chủ động nhắc tới một chuyện: "Lần trước em nhờ tôi tìm nhà, tôi cũng đã tìm một thời gian."

Lê Lạc ngồi trong ghế tổ chim, ồ một tiếng: "... Tìm được rồi ư?" Mọi chuyện vẫn luôn biến hóa khó lường như vậy.

"Không tìm được." Tạ Uẩn Ninh khẳng định chắc chắn: “Ở chỗ tôi không có kiểu phòng mà em muốn tìm."

Vậy sao anh không nói luôn từ đầu đi!

Tạ Uẩn Ninh chợt cúi đầu: "Cho nên, em có thể dọn qua ở chung với tôi."

"A..." Lê Lạc há hốc miệng, cô còn đang muốn chia tay, Tạ Uẩn Ninh lại muốn sống chung... Hình như có gì đó sai sai! Lê Lạc nhìn vào điện thoại di động, khóe miệng méo xệch, không nói nên lời, lại đưa tay vò đầu.

"Chỗ tôi vẫn còn thừa phòng trống, rất phù hợp với yêu cầu của em." Tạ Uẩn Ninh uyển chuyển đưa ra lời đề nghị, chỉ là uyển chuyển thật sự không phải là phong cách của anh, ngừng lại một chút, anh trực tiếp nói rõ ý mình: "Không phải là em muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi sao? Tôi cảm thấy sống chung là phương thức bồi dưỡng tình cảm thích hợp nhất."

Lê Lạc cực kỳ chột dạ: "... Hắc."

Tạ Uẩn Ninh: "Như vậy nghĩa là em đồng ý rồi?"

Không có, không có! Lê Lạc lập tức lắc đầu.

Tạ Uẩn Ninh trầm mặc, dường như anh đợi xem cô định từ chối anh như thế nào.

Lê Lạc: "Giáo sư, không phải là chúng ta vẫn chưa chính thức yêu đương sao?"

"Tôi không nói em phải dọn qua ngay lập tức." Tạ Uẩn Ninh nói, sau đó tổng kết lại bằng một câu: “Chờ đến khi chúng ta chính thức yêu đương, cũng chính là lúc kỳ thực tập của em ở sở sinh hóa kết thúc, chúng ta sẽ sống chung, cùng nhau bồi dưỡng tình cảm."

Lê Lạc: "..." A A a a!

"Còn nữa, ghế tổ chim của em nhìn cũng không tệ." Tạ Uẩn Ninh đã đưa ra quyết định, lại tặng thêm một câu: “Đến lúc đó em có thể mang nó theo."

Lê Lạc: "..." Cô còn chưa qua mà anh đã nhớ nhung đồ của cô rồi...

Khóe môi Tạ Uẩn Ninh nhếch lên, giọng nói mang theo một chút dỗ dành, chiều chuộng: "Nếu cuối tuần này em có thời gian, chúng ta cùng đi mua giường cho em." Ngừng lại một chút, anh nói: “Đương nhiên, em cũng có thể ngủ chung giường với tôi."

Trên đời này căn bản là không có người đàn ông nào không muốn chiếm tiện nghi, giống như không có người bạn trai nào không biết đùa giỡn vậy. Lê Lạc không nhịn được, lầm bầm một câu: "Tiểu lưu manh."

"Sai rồi." Tạ Uẩn Ninh phủ nhận lời đánh giá của cô, anh nói: "Là lão lưu manh."

Cho nên, rốt cuộc là tiểu lưu manh và bà dì quái gở, hay là lão lưu manh và cô học sinh quái gở đây?

Qua nửa đêm cô mới ngủ được, vậy mà cô còn nằm mơ. Không biết có phải là do đêm qua cô và Tạ Uẩn Ninh nói chuyện về việc sống chung và ở chung hay không, trong giấc mơ của cô, cô và Tạ Uẩn Ninh “lăn lộn” trên một chiếc giường lớn, có lúc cô ở dưới, có lúc cô lại ở trên, cả hai người đều vô cùng sung sướng... Nếu như cuối cùng không vì một dòng dịch ấm trào ra mà thức giấc thì có lẽ trong giấc mộng này cô còn lăn giường với Tạ Uẩn Ninh đến khi trời sáng.

Cả người nóng hầm hập đi vào phòng vệ sinh, Lê Lạc cầm băng vệ sinh, xấu hổ mắng thầm một câu: "Fuck."

Ngày hôm sau, trong tòa cao ốc của tập đoàn AC, Thương Vũ nhận lấy tờ giấy ăn mà Lê Lạc để lại ở bàn ăn. Không nghi ngờ gì nữa, Lê Lạc đã phát hiện ra có người theo dõi mình. Nhìn trên hai chữ “SB” trên tờ giấy ăn, Thương Vũ bật cười hừ nhẹ một tiếng.

Thư ký Ngô hỏi ông chủ: "Nếu Lê tiểu thư đã phát hiện, chúng ta có cần bảo vệ cô ấy nữa không?"

"Tạm thời không cần." Thương Vũ trả lời: “Nếu Lê tiểu thư đã không cần, vậy thì bỏ đi."

Thư ký Ngô rời đi, Thương Vũ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của tổng giám đốc, cảm xúc không thể nói được thành lời. Thanh Gia, chính là em, đúng không... Sau hai mươi lăm năm chạy trốn, cuối cùng người con gái mà anh yêu nhất cũng đã quay trở về, nhưng bây giờ anh đã có vợ hiền con ngoan…

Trong phòng khách không lớn không nhỏ, Phương Tử Văn nằm trên chiếc ghế sofa bọc vải bố màu vàng nhạt, đầu gối lên đùi cô tình nhân Ô Tử Yến, thoải mái than thở một câu: "Tử Yến, ở chỗ của em vẫn là thoải mái nhất!"

Ô Tử Yến xoa trán Phương Tử Văn, tỏ ra không tin. Nhưng cô không biết Phương Tử Văn lại nói rất thật lòng.

Hiện tại Phương Tử Văn thật sự không muốn ở lại căn nhà kia một chút nào. Không khí trong nhà lúc nào cũng ngột ngạt, đối mặt với đứa con gái suốt ngày nổi giận và bản mặt lạnh lùng của vợ mình, lúc anh ở nhà, dù có muốn ợ một cái cũng phải hết sức cẩn thận.

Chỗ ở của Tử Yến tuy có hơi nhỏ, nhưng lại rất thoải mái, tự tại, lại giống như một ngôi nhà thật sự. Còn căn nhà của Lâm Hi Âm dù rất rộng, được thiết kế theo kiến trúc của Pháp, hào nhoáng nhưng trống rỗng. Trên tường còn treo đầy những bức tranh theo phong cách Baroque, ngày nào cũng nhìn khiến anh phát ngán, còn cả cô vợ của anh nữa, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng ở cùng cô lâu ngày anh mới cảm nhận được anh thực sự vừa mệt người vừa mệt lòng... Tóm lại, bây giờ Phương Tử Văn chỉ cảm thấy cực kỳ bất mãn, tình cảm của anh đều dồn hết lên Ô Tử Yến.

Tử Yến không chỉ là thư ký tốt của anh, mà còn là người tình xinh đẹp, là bảo bối của anh. Phương Tử Văn cầm tay Ô Tử Yến lên, hôn rồi lại hôn, hôn rồi lại hôn, đến khi anh muốn, Ô Tử Yến lại từ chối.

Không phải lúc nào Ô Tử Yến cũng đều đồng ý với Phương Tử Văn, cô tiếp tục xoa trán Phương Tử Văn, nói với Phương Tử Văn: "Phương tổng, anh biết không? Benson tiên sinh đã về nước rồi."

Phương Tử Văn nhất thời không phản ứng kịp: "Benson?"

Ô Tử Yến nhắc nhở: "Chính là cái người chuyên hỗ trợ khách hàng đầu tư ra nước ngoài ấy."

Đương nhiên là Phương Tử Văn biết người này, Ô Tử Yến từng giới thiệu qua với anh về anh ta, Phương Tử Văn mở to mắt, lịch sự hỏi Ô Tử Yến: "Chúng ta có thể liên lạc với anh ta không?"

Ô Tử Yến hôn Phương Tử Văn một cái nói: "Bất kể chuyện gì thì cũng đều có cách, không phải sao?"

Phương Tử Văn hơi chần chừ: "Chỉ là chuyện này, anh sợ Hi Âm sẽ không đồng ý?"

"Chuyện này kiếm ra tiền mà, bà già kia có thể không đồng ý à?" Ô Tử Yến cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Hắc hắc, không nói chuyện công việc nữa, nhức đầu! Anh vừa mới động lòng, cả người không thể nào an tĩnh được, Phương Tử Văn nhẩm tính thời gian, bây giờ mới là 8 rưỡi tối. Nếu như nhanh một chút, anh vẫn sẽ về kịp giờ.

"Nhanh, cho anh..." Phương Tử Văn giục Ô Tử Yến, người đã nghiêng về phía cô.

Đối phương Tử Văn mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, không có gì tốt bằng lúc đang giàu sang phú quý được hưởng thụ những gì mình thích.

Ngày thứ bảy, Tạ Uẩn Ninh tới đón Lê Lạc, anh muốn dẫn cô tới của hàng nội thất chọn giường.

(Hết chương 50)

Bình luận

Truyện đang đọc