BÍ MẬT THỨC TỈNH

Edit: BichDiepDuong

Rất nhiều năm trước, Phương Tử Văn cũng là một người đàn ông trẻ giàu có, tài hoa, lãng mạn, nhất là lúc anh theo đuổi Lâm Hi Âm, dáng vẻ lúc nào cũng nho nhã, lịch thiệp. Chỉ là khi tuổi tác tăng lên, bao nhiêu nho nhã, lịch thiệp đều chậm rãi hòa vào tửu sắc, hòa vào cao lương mỹ vị, không còn sót lại chút gì nữa.

Tuy nhiên Phương Tử Văn vẫn rất vui vẻ với sự thay đổi của bản thân, thậm chí lúc say khướt trên bàn rượu, anh vẫn còn trích một câu nói của một nữ tác giả để khoe khoang về cuộc sống hiện tại của mình: “Trong cuộc đời này, cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn nhất chính là: bảy phần no bụng, ba phần say, mười phần thu hoạch, sống trong giai cấp thượng đẳng, thuê những người lao động trung đẳng, có một cuộc tình với một người ở giai cấp hạ đẳng.”

Chỉ là đã ở giai cấp thượng đẳng rồi, có một cuộc tình với một người ở giai cấp hạ đẳng rồi, bây giờ anh chỉ biết run run rẩy rẩy phòng bị chiến đấu.

Phương Tử Văn cảm thấy vô cùng may mắn vì anh vẫn chưa làm ra hành động sai lầm không thể cứu vãn, bởi vì một giây trước anh nhìn thấy trong ánh mắt phiền não của Lâm Hi Âm một tia khó hiểu. Hơn hai mươi năm vợ chồng, không không đến mức thần giao cách cảm, nhưng hiểu thì anh vẫn rất hiểu cô.

“Vợ à, anh sai rồi...” Phương Tử Văn quỳ gối trước mặt Lâm Hi Âm, đầu óc suy nghĩ thật nhanh.

Lâm Hi Âm cũng không phải là một người phụ nữ hiền lành, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, tức giận chất vấn: “Anh sai như thế nào?”

Phương Tử Văn nhìn bức ảnh của Lâm Hi Âm đặt ở ghế sa lon, đó là ảnh của A Âm chụp chung với cha mẹ quá cố. Bức ảnh ba người chụp chung, trong hình, A Âm vẫn còn là một nữ sinh cấp 3 yêu kiều, xinh đẹp. Phương Tử Văn lập tức nhớ ra hôm nay là tết trùng cửu, là ngày giỗ của cha mẹ vợ anh! Phương Tử Văn lập tức tỏ vẻ bi thương, quỳ gối trước mặt Lâm Hi Âm nói: “Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ em, vậy mà tôi lại quên mất... Thật xin lỗi, vợ à, anh sai rồi...”

Lâm Hi Âm trợn trắng cả mắt, không nhịn được nói: “Đứng dậy đi!”

Phương Tử Văn hậm hực đứng lên.

Phương Tử Văn lăn lộn trên thương trường nhiều năm, trí tuệ cũng có một chút, nếu không năm đó anh cũng không cưới được nữ thần Lâm Hi Âm, mặc dù lúc ấy nguyên nhân nữ thần chịu đi theo anh là vì bị Thương Vũ làm tổn thương, tự dưng anh lại kiếm được một món hời lớn.

Lâm Hi Âm coi thường hành động của chồng mình, tuy nhiên cô vẫn tin lời nói của Phương Tử Văn, cô tin rằng hôm nay Phương Tử Văn vì quên ngày giỗ của cha mẹ cô nên mới quỳ xuống nói xin lỗi. Là một người phụ nữ muốn nắm tất cả trong tay, đương nhiên Lâm Hi Âm cũng luôn đề phòng chuyện Phương Tử Văn có ăn vụng ở bên ngoài hay không. Chuyện chồng mình ăn vụng bên ngoài, so với việc bị người yêu phản bội còn đả kích hơn, cho nên đối với việc quản giáo Phương Tử Văn, từ trước đến giờ cô vẫn luôn rất nghiêm khắc...

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy tình yêu và quan tâm của chồng mình, Lâm Hi Âm vẫn tương đối yên tâm với Phương Tử Văn, loại yên tâm này xuất phát từ một loại lòng tin. Dù sao năm đó cô gả cho Phương Tử Văn, là cô chịu thiệt thòi.

Sau một hồi chột dạ, Phương Tử Văn bắt đầu trêu cho Lâm Hi Âm vui vẻ. Cái mà anh giỏi nhất chính là miệng lưỡi, hai người ăn chung bữa cơm tết trùng cửu, Phương Tử Văn vắt hết óc để lấy lòng Lâm Hi Âm. Nhưng “Nhân hữu thất ngôn, mã hữu thất đề” (*), Phương Tử Văn nhất thời lỡ lời hỏi về người cũ chuyện xưa: “A Âm, anh từng nghe Thương Vũ nói em có một cô em gái. Nhưng mà lạ thật, em gả cho anh đã lâu như vậy, mà anh còn chưa từng nhìn thấy ảnh của em gái em...”

(*) Nhân hữu thất ngôn, mã hữu thất đề: Ngựa mà không cẩn thận thì sẽ ngã, người không để ý thì dễ lỡ lời. Ý muốn nhắc nhở mọi người nên thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Thấy sắc mặt vợ mình thay đổi, Phương Tử Văn lập tức im lặng.

“Được, anh không hỏi nữa, không hỏi nữa.” Phương Tử Văn trấn an nói: “Anh không chọc em đau lòng nữa, người cũng đã qua đời rồi. Chúng ta phải sống thật tốt, có đúng hay không? Em còn có anh và Giai Khởi, hai bọn anh đều là người thân của em.”

Phương Tử Văn nói hai câu này, không ngờ lại đâm vào trái tim của Lâm Hi Âm. Mặc dù chẳng còn muốn ăn nữa, cô vẫn nói: “Không nói tới chuyện cũ đau lòng nữa, chúng ta ăn cơm đi.”

Phương Tử Văn vội vàng hợp tác, nhưng trong lòng lại cảm thấy không đúng: mỗi lần nhắc tới cô em vợ đã qua đời, A Âm thật sự đau lòng sao?

Chuyện cũ năm xưa, con gái Giai Khởi thì không biết, nhưng Phương Tử Văn vẫn biết một chút. Mặc dù năm đó lúc Thương Vũ tới thành phố Lan thu mua công ty Lâm thị, anh vẫn đang làm việc ở nước Mĩ, nhưng mà năm đó Lâm gia thảm như vậy, Lâm đại tiểu thư một mình gánh vác cả gia đình, Phương Tử Văn cũng từng nghe nói, trước đây anh từng rất ngưỡng mộ Lâm Hi Âm về chuyện này.

Chỉ là, tại sao mỗi lần anh hoặc con gái Giai Khởi nói về chuyện của em vợ, A Âm đều ngậm miệng không nói gì ——

Là vì người em vợ uất ức đến tự sát sau cái chết của cha mẹ chính là tiểu thư Thanh Gia, là người trong lòng của Thương Vũ sao?

“Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia

Hữu tam thu quế tử

Thập lý hà hoa.

Khương quản lộng tình

Lăng ca phiếm dạ

Hi hi điếu tẩu liên oa.” (*)

(*) Trích từ bài thơ Vọng Hải Triều của nhà thơ Liễu Vĩnh, tả cảnh đẹp của vùng Giang Nam, từ thời Ngô đến năm triều đại tiếp theo đều đóng đô ở Kiến Khang (tức Nam Kinh ngày nay)

Dịch thơ: (Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)

“Núi hồ trong đẹp bao la,

Có hoa sen mười dặm,

Hương quế ba thu.

Tạnh trời sáo thổi,

Thuyền đêm hát ca,

Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha.”

Đây là bài thơ mà Thương tổng thích nhất, Phương Tử Văn đột nhiên nghĩ: một mỹ nhân như vậy, nếu như bây giờ còn sống, không biết sẽ như thế nào?

Chuyện cũ đã qua lâu như vậy, nếu như có người còn nhớ được về nhị tiểu thư Lâm gia, đại khái chỉ có một câu như thế này: “Cô gái đó, thật sự quá yếu đuối...”

Trong quán bar huyên náo rực rỡ, Lê Lạc ngồi ở băng ghế dài trêu chọc người pha rượu, có lẽ là được cô tâng bốc, người pha rượu dừng lại nói với cô: “Tôi sẽ pha tặng cô một ly rượu, cô muốn uống gì?”

“Được, vậy thì một ly trà đá Vegas nhé.” Lê Lạc không khách khí nói, đồng thời có thêm một yêu cầu nho nhỏ: “Không cho Vodka, nhiều nước chanh.”

“Ok!” Người pha rượu bắt đầu pha chế.

Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cô, Lê Lạc thật sự không muốn về nhà trọ một mình, cho nên mới tìm một quán bar để giết thời gian. Đông người nên rất náo nhiệt, cô cũng không cảm thấy quá cô độc.

Thật ra thì trước khi cha mẹ gặp chuyện không may, cô đang đi du học ở nước ngoài, lúc đó cô cũng giống như bây giờ, một mình, tự do tự tại. Khi đó cô chưa bao giờ cảm thấy cô độc, bởi vì cho dù cô có đi xa tới đâu cô vẫn luôn có một ngôi nhà, giống như con diều có bay cao đến đâu vẫn có một người giữ lấy chiếc dây...

Chuyện 25 năm trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô. Ngày đó khi cô chuẩn bị trở về nước, cô đã mua rất nhiều quà, mua cho cha cô một cây dao, mua nước hoa cho mẹ, mua cho Lâm Hi Âm một món quà tuyệt đẹp.

Hai ngày trước khi cô về, mẹ cô gọi điện thoại cho cô, khẩn cầu nói với cô: “Thanh Gia, đừng chọc Hi Âm nữa có được không? Coi như mẹ xin con. Mẹ biết tính tình con và Hi Âm không hợp, nhưng mà Hi Âm vẫn là chị của con, con vẫn nên tôn trọng nó... Cha mẹ đã thu dưỡng nó, nó chính là con gái của cha mẹ. Cho nên con phải hiểu chuyện một chút, có được hay không?”

Cô đồng ý, vì vậy nên mới mua quà, coi như làm hòa với Lâm Hi Âm, mặc dù cô ghét mấy trò so đo tính toán như Lâm Hi Âm. Nhưng có lẽ là vì vẫn còn chút trẻ con, ngày đó cô hỏi mẹ: “Mẹ, con và Hi Âm, mẹ yêu ai hơn?”

Đáp án đương nhiên là nghiêng về cô.

“Đương nhiên chính là con rồi, đứa nhỏ ngốc!” Mẹ cô mỉm cười, âm thanh từ đầu kia nhẹ nhàng vang đến: “Thanh Gia, con là bảo bối cha mẹ yêu thương nhất, cha mẹ chấp nhận hy sinh tất cả vì con...” Xa xa, Lê Lạc cảm thấy như giọng nói của mẹ vượt không gian, thời gian, một lần nữa vang lên bên tai cô, ôn ôn nhu nhu kích thích tất cả ký ức và tình cảm của cô.

Sau đó thì sao, cô mang theo tâm trạng vui sướng quay trở lại, đối mặt với việc cả cha và mẹ đều qua đời.

...

Một ly trà đá Vegas được đặt trước mặt cô, Lê Lạc lặng yên nằm ở quầy rượu không đứng dậy, người pha rượu quan tâm hỏi thăm, Lê Lạc ngẩng đầu lên, cầm lấy cốc trà đá.

Ngón tay hoàn toàn lạnh lẽo, mơ hồ có cảm giác nhức mỏi.

Không ngờ, lúc này cô còn nhận được điện thoại của thư ký Ngô. Lê Lạc uống một hớp trà đá, nghe điện thoại của thư ký Ngô, thanh thanh thúy thúy nói một câu: “Hi, thư ký Ngô.”

Lúc này, cũng chưa khuya lắm, người thư ký như anh vẫn còn phải cùng Thương tổng tham dự một bữa tiệc nữa. Xe hơi màu đen đi trên con đường với những ngọn đèn sáng trưng, Thương Vũ dựa vào ghế sau, bên cạnh là thư ký Ngô đang nói chuyện điện thoại với Lê Lạc.

Loáng thoáng, có thể nghe được tiếng huyên náo và tiếng nhạc ở quán rượu, vẻ mặt Thương Vũ trong ánh sáng mờ mờ có chút không rõ ràng.

Bởi vì chỗ Lê Lạc quá náo nhiệt, thư ký Ngô cố gắng nghe rõ từng câu từng chữ Lê Lạc, nơm nớp lo sợ, anh cúp điện thoại di động nói với Thương Vũ: “Lê tiểu thư nói cô ấy đã xem qua hợp đồng, nhưng mà tối rồi nên cô ấy muốn nghỉ ngơi... Không muốn nói chuyện công việc.”

Thương Vũ cười nhẹ hai tiếng.

Thư ký Ngô không rõ ông chủ của mình cười cái gì, anh phân tích nói: “Tôi nghe thấy tiếng nhạc, có lẽ Lê tiểu thư đang ở quán bar, có lẽ cô ấy là một cô gái thích chơi bời tiệc tùng, chúng ta có nên lợi dụng chuyện này không?”

“Tạm thời không cần.” Thương Vũ mở miệng, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phái một người đáng tin cậy đi theo cô ấy cho tôi.”

Cái gì? Thư ký Ngô không hiểu ý của ông chủ mình, tại sao lại muốn tìm người đi theo Lê tiểu thư? Sau khi Phương Tử Văn rời đi, thư ký Ngô mới đến làm việc cho Thương Vũ, nhiều năm trôi qua, anh dần dần hiểu được Thương Vũ. Chỉ là lần này anh thật sự không hiểu, tại sao lại muốn phái người theo dõi Lê tiểu thư, có cần phải như vậy không?”

“Một cô gái buổi tối mà còn đến quán bar, rất nguy hiểm, phái một người đi theo bảo vệ cô ấy.” Thương Vũ nói, trầm mặc một chút, nói tiếp: “Một người cô gái trẻ tuổi vượt biển để đi học, là chủ nhà, chúng ta nên nên quan tâm cô ấy thật tốt.”

Quan tâm thật tốt là đúng, nhưng mà, đây chỉ là quan tâm thôi sao.

Thư ký Ngô hiểu ý Thương Vũ, gật đầu nói: “Được. Tôi sẽ tìm một người thích hợp, bảo vệ ( theo dõi) Lê tiểu thư.”

Thương Vũ không nói thêm gì nữa, nhìn cảnh vật bên ngoài xe, trong lòng dậy sóng. Chân tướng, chân tướng! Không chỉ mặt mũi tương tự, ngay cả tính tình và cách nói chuyện cũng giống hệt như Thanh Gia năm đó...

Nếu như không phải là Thanh Gia, vậy thì cô là ai! Thương Vũ nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc của mình.

Hắn rất chờ mong, mong đợi nhiều hơn là ngạc nhiên.

Trong quán rượu, Lê Lạc cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu nghịch điện thoại. Nếu như có cái gì có thể ngăn cản bước chân trả thù của cô, thì chỉ có chiếc điện thoại làm người ta mê muội này!

Vui mừng phát hiện ra người cả vạn năm cũng không thèm đăng tin - Tạ Uẩn Ninh - vừa đăng một bài viết về khoa học viễn tưởng, Lê Lạc lập tức mở ra xem, rất thú vị. Là học trò cưng, trước tiên Lê Lạc bấm like, sau đó chân chó chia sẻ bài viết của Tạ Uẩn Ninh.

Thương Ngôn nhìn thấy, bấm like cho cả hai người, sau đó cũng chia sẻ.

Thật sự rất bất đắc dĩ, Tạ Uẩn Ninh nhìn thông báo Lê Lạc like bài viết của mình, nhắn tin cho cô: “Còn chưa ngủ?”

“Chưa ạ, em không ngủ được.” Lê Lạc bấm từng chữ từng chữ, hiếm khi Tạ Uẩn Ninh chủ động nhắn tin cho cô, không đợi Tạ Uẩn Ninh trả lời, cũng không kịp suy nghĩ, cô lại đánh thêm một đoạn rồi gửi đi.

“Giáo sư Tạ, hôm nay em cảm thấy rất khổ sở, em rất nhớ người nhà của em. Thầy nói xem, nếu như một người không còn người thân sống trên cõi đời này có phải rất buồn hay không? Tính em thì lại như vậy, cũng không có nổi một người bạn thật sự...”

Tạ Uẩn Ninh không trả lời, trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Nửa tiếng sau, Tạ Uẩn Ninh xuất hiện trước cửa quán bar.

Lê Lạc ngồi ở quầy rượu phía trước vẫy tay gọi anh, trên đầu vẫn đeo tóc giả tóc giả, tuy nhiên nhìn thuận mắt hơn lần trước, tóc giả màu đen nhánh tết thành hai bím tóc đuôi sam, phối hợp với một chiếc mũ Beret màu đỏ, giống như là một thiếu nữ thời xưa trên TV.

Tạ Uẩn Ninh đi tới, Lê Lạc lập tức giải thích với anh: “Giáo sư, hôm nay tâm trạng em thật sự không tốt.”

“Tôi hiểu.” Tạ Uẩn Ninh nói.

Tối nay anh tới đây, một mặt là vì nghe được âm thanh náo nhiệt ở quán bar, một mặt là vì lần đầu tiên anh thấy Lê Lạc tỏ ra yếu đuối. Anh vốn định về nhà ăn bữa cơm cùng cha mẹ, sau đó quay về nhà trọ, cuối cùng anh quay đầu xe, đi tới quán bar.

Nhân viên phục vụ liên tục hỏi thăm, Tạ Uẩn Ninh nhàn nhạt mở miệng: “Một cốc nước.”

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiên sinh, nước lọc cũng 50 tệ 1 cốc đó.”

Tạ Uẩn Ninh lạnh lùng liếc mắt, nhìn anh giống người không trả nổi cốc nước 50 tệ sao?

Đúng thế, tại sao có thể nói chuyện như vậy chứ! Lê Lạc cũng cảm thấy không vui, trực tiếp lấy ra một tờ 100 tệ ném cho nhân viên phục vụ: “Mang hai cốc nước tới đây!”

Nhân viên phục vụ uất ức muốn chết, là vì rất nhiều khách cho rằng nước lọc thì không lấy tiền, cho nên anh mới nhắc nhở một câu, hiện tại anh đành cầm tờ 100 tệ mà nữ khách hàng đưa, sau đó mang tới hai cốc nước lọc.

Lê Lạc cầm một cốc nước lọc đặt trước mặt Tạ Uẩn Ninh, đôi mắt đen sáng có chút buồn.

“Tâm trạng thật sự không tốt sao?” Tạ Uẩn Ninh hỏi.

Một câu nói dịu dàng, quan tâm, Lê Lạc ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu một cái. Cô còn tưởng rằng Tạ Uẩn Ninh sẽ tới đây mắng cô, dù sao anh lần trước anh cũng nói với cô, ban đêm không được đi uống rượu một mình.”Giáo sư Tạ, em...”

“Được rồi, không cần nói gì cả.” Tạ Uẩn Ninh không muốn nghe cô giải thích, anh nói: “Ngồi một lát, khi nào tâm trạng tốt hơn tôi đưa cô về.”

“... Giáo sư Tạ, thầy đối với em thật tốt.” Lê Lạc khom người, nằm gục xuống bàn vui vẻ cảm khái nói, đột nhiên nghiêng đầu, cô hỏi: “Tại sao thầy lại đối xử tốt với em như vậy?” Chẳng lẽ anh thích cô?

Tại sao, Tạ Uẩn Ninh nghe cô nói, chỉ cảm thấy âm thanh ở quán bar thật ầm ĩ.

Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, thấy vẻ mặt Tạ Uẩn Ninh không chút thay đổi, cô liền hiểu ra. Khóe mắt ươn ướt, cô khẳng định nói: “Em biết, thầy đối xử với em giống như đối xử với Thương Ngôn.” Nhưng nếu như tính về tuổi tác, cô có thể đối xử với anh như với Thương Ngôn.

Sau đó, Lê Lạc khẳng định suy đoán của mình, mặt Tạ Uẩn Ninh vẫn không đổi sắc. Bởi vì nếu như tối nay là Thương Ngôn, chắc chắn anh sẽ không tới đây.

Lê Lạc cười cười, phía trước là sân khấu, có một thằng nhóc khẩn trương cầm micro nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, tôi muốn hát tặng anh một bài hát, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Bài hát anh ta hát là bài hát thịnh hành nhất năm nay

Lê Lạc vỗ tay, Tạ Uẩn Ninh cũng vỗ tay.

“Giáo sư, tôi cũng muốn hát một bài.” Lê Lạc đột nhiên nói.

Quên đi, anh từng nghe cô hát, thật sự rất tệ. Tạ Uẩn Ninh một tay đặt ở quầy rượu, chung quy vẫn không đành lòng xua tan hứng thú của Lê Lạc, sau đó Lê Lạc đã đi lên sân khấu.

Sau khi người thanh niên hát xong, Lê Lạc liền đi tới trước.

Hắng giọng, Lê Lạc mở miệng nói: “Hôm nay tôi muốn hát bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” tặng cho người đàn ông đẹp trai nhất ở đây, anh là...”

(*) Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=kpDING7mMcQ

Dưới đài, không hiểu tại sao tim Tạ Uẩn Ninh lỡ mất một nhịp. Khi cô nói tên bài hát, tim anh lỡ một nhịp, khi cô nói hát tặng anh, tim anh lại lỡ một nhịp…

“Anh là người bạn đầu tiên của tôi kể từ khi tôi về nước, tôi kính trọng anh như một người thầy, hi vọng anh luôn vui vẻ, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi!” Trên sân khấu, Lê Lạc giới thiệu xong, tâm trạng của Tạ Uẩn Ninh cũng khôi phục lại bình thường, theo tiếng nhạc đệm Piano, Lê Lạc bắt đầu ngâm nga bài hát cũ, đã lâu rồi Tạ Uẩn Ninh chưa nghe lại bài này.

Sau đó tất cả mọi người bên dưới đều tỏ ra kinh hãi, không phải khiếp sợ tiếng hát của Lê Lạc, mà là kinh ngạc vì sự tương phản. Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn qua lại tự tin như vậy, bọn họ đều cho rằng giọng hát cô phải khá tốt.

Kết quả, sự thật đã chứng minh, vẻ ngoài xinh đẹp và giọng hát hay chẳng có liên quan gì đến nhau cả.

Bên dưới chỉ còn một mình Tạ Uẩn Ninh là vẫn nghiêm túc lắng nghe. Từng lời hát của Lê Lạc giống như là cơn gió phất qua trái tim của anh, giống như ly nước Lê Lạc mua tối nay, tưới lên trong lòng anh.

Tình cảm dịu dàng như nước khiến tâm trí anh rối loạn.

——

Ban đêm, Tạ Uẩn Ninh trở lại lầu 26 tòa chung cư, tới phòng tập vận động một chút, tắm xong, mặc quần áo ngủ, nằm trên giường lớn, thanh tâm quả dục bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Cửa sổ phòng ngủ mở toang, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Gió đêm nhè nhẹ, dìu dịu, Tạ Uẩn Ninh mơ một giấc mơ. Trong mơ, anh đang vuốt ve từng tấc da thịt mềm mại, tinh tế của người con gái dưới thân, thân thể nóng như lửa, anh cố gắng khắc chế lý trí của mình. Lửa trong thân thể cháy hừng hực, từ khi anh trưởng thành đến nay cũng chưa từng kích động đến vậy, mặc dù hiện tại vô cùng khẩn trương, lý trí vẫn mách bảo anh rằng anh không thể, sau đó anh còn chuẩn bị tiến vào ——

Cho đến khi người con gái dưới thân đột nhiên tò mò hỏi anh: “Giáo sư (*), chúng ta đang chuẩn bị làm thực nghiệm sao...”

(*) Nguyên văn là 叫兽, nhưng mình không biết từ này nên edit như thế nào nên đành ghi là giáo sư, nếu ai biết thì giúp mình với nhé.

Tạ Uẩn Ninh bừng tỉnh, rốt cuộc là anh mơ mộng linh tinh cái gì thế! Lòng vẫn còn sợ hãi, Tạ Uẩn Ninh xoa trán, cũng may, chỉ là một giấc mơ mà thôi.

—— Thế nhưng, nếu như không tỉnh lại, không phải là anh muốn cùng Lê Lạc…?

Trong lúc nhất thời, Tạ Uẩn Ninh không có cách nào đối mặt với chính mình.

(Hết chương 22)

P/s: Dạo này mị hay xem mấy bộ phim về tình yêu thầy trò, thấy bộ “Tình yêu gần kề” (Kin Kyouri Renai) cũng khá hay, không biết có ai cũng thích bộ này như mị không? Nếu ai hứng thú muốn xem thì mị có đăng link trong mục thảo luận truyện nhé:)))

Bình luận

Truyện đang đọc