BÍ MẬT THỨC TỈNH

Editor: Mẹ Bầu

      Luật sư Trịnh: "Về phần tôi, trong chuyện này vì sao lại lên án Lâm đại tiểu thư là mưu sát người để đoạt của, có thể mời đương sự là một dì y tá điều dưỡng lên tiếng. Người này năm đó đã chăm sóc cho Lâm Thanh Gia khi bị bệnh, sẽ nói cho mọi người biết một chút việc thực."

     "Cái gì mà người y tá điều dưỡng chăm sóc, tôi căn bản không biết người này." Lâm Hi Âm nâng mắt lên nói.

     "Tôi có nhận ra người này." dinendian.lơqid]on Thương Vũ mở miệng, nói với mọi người, "Người phụ nữ này, chính là vị y tá điều dưỡng năm đó đã chăm sóc cho Lâm Thanh Gia."

     Bà dì y tá điều dưỡng kia mở miệng nói: "Năm đó, sau khi vợ chồng nhà họ Lâm cùng bị tử nạn, tiểu thư Thanh Gia đã bị phát sinh chứng bệnh trầm cảm, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc. Lâm đại tiểu thư ghét bỏ tay nghề chúng tôi không tốt, nên cố ý học tập kỹ thuật tiêm, rồi sau đó mỗi ngày đều tự mình tiêm cho tiểu thư Thanh Gia."

     Lâm Hi Âm không cách nào lên tiếng phản bác được nữa: ". . ."

     Ở phía đối diện, Dieenndkdan/leeequhydonnn Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần lưng ghế dựa. Khó trách có người nào đó lại sợ tiêm như vậy, thì ra lại có sự mẫn cảm sợ hãi trời sinh đối với việc kim tiêm như thế . "Năm đó có kê danh sách đơn thuốc sử dụng hay không?" Tạ Uẩn Ninh mở miệng hỏi.

     "Có." Luật sư Trịnh đưa ra danh sách đơn thuốc đã sử dụng năm đó. Tạ Uẩn Ninh đưa tay nhận lấy, ánh mắt quét qua phần danh sách đơn thuốc kia. Nếu năm đó Lê Lạc bị trầm cảm, những loại thuốc này đều là rất bình thường. Nhưng mà tất cả thuốc kháng sinh chữa bệnh tâm thần, nếu như dùng trong thời gian dài, thì đều rất có hại đối với thần kinh não, gây ra sự tổn thương đối với não bộ. Đừng nói là tiêm, ngay cả thuốc uống, nếu như mà bị sử dụng quá liều lượng, thì có thể nói. . .

     "Lúc đó không phải mỗi ngày Phương phu nhân đều tiêm cho tôi một mũi tiêm loại thuốc này hay sao! Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Đó là thuốc Phe­no­bar­bi­tal..." (*) Lê Lạc mở miệng nói, "Thuốc an thần, mỗi ngày một mũi tiêm. . . Đúng hay không, chị gái?"

(*) Phenobarbital là thuốc chống co giật, (sử dụng dưới dạng viên thuốc uống và sử dụng dưới dạng để tiêm) được sử dụng riêng hoặc với các loại thuốc khác để kiểm soát sự co giật. Thuốc hoạt động bằng cách kiểm soát các hoạt động điện bất thường trong não xảy ra trong một cơn động kinh. Việc kiểm soát và giảm cơn động kinh, cho phép người bệnh thực hiện nhiều hoạt động bình thường hàng ngày, giảm nguy cơ gây hại khi người bệnh bị mất ý thức và giảm mắc bệnh co giật thường xuyên, đe dọa tính mạng. Phenobarbital được sử dụng trong một thời gian ngắn (thường không quá 2 tuần) để giúp người bệnh bình tĩnh hoặc giúp người bệnh ngủ ngon trong những giai đoạn lo âu.

     Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi. Anh đã từng làm công việc nghiên cứu dược phẩm, đương nhiên biết thuốc Phe­no­bar­bi­tal là loại thuốc gì, lại càng hiểu rõ mỗi ngày đều tiêm một mũi loại thuốc này, số lượng thuốc tiêm vào kia sẽ gây nên tổn hại đối với cơ thể người như thế nào!

     Lâm Hi Âm vẻ mặt đầy hoảng sợ: "Lê Lạc, cô không cần ngậm máu phun người!" Lúc đó, Lâm Hi Âm đa phần là mỗi ngày đều coi Lâm Thanh Gia như một con búp bê Baby để mà tiêm, giống như muốn phát tiết cảm xúc phản diện của chính mình vậy.

     Ngậm máu phun người? Lê Lạc muốn cười! Ở nơi này cô còn có một phần văn kiện tư liệu khác nữa, cô cũng không có ý nghĩ muốn đưa ra, đặc biệt chỉ muốn cho một mình Tạ Uẩn Ninh đọc mà thôi. Văn kiện tư liệu này là năm đó trước lúc cô thực hiện "Ngủ say", bác sĩ Lê đã làm một bản báo cáo kiểm tra xét nghiệm một phần thân thể cho cô, quy cách cực kỳ cao cấp. Về phương diện này, người có thể xem hiểu được phần báo cáo này, chỉ có Tạ Uẩn Ninh.

     Lê Lạc nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, đưa bản báo cáo đó cho anh.

     Tạ Uẩn Ninh quét mắt nhìn bản báo cáo đó xong, sắc mặt trở nên trầm hẳn xuống. Anh nhìn về phía Lâm Hi Âm, giọng điệu càng là lạnh lẽo đến bức người: "Phương phu nhân, bà thật sự đã làm cho người ta phải thay đổi quan trọng về cách sống làm người rồi đó!"

     Lâm Hi Âm chỉ tay vào Lê Lạc, bị bức đến mức thiếu chút nữa là đã không khống chế được mình: "Các người đều tin tưởng vào cái loại người quái vật trẻ tuổi này hay sao?"

     "Quái vật, Phương phu nhân lại có thể hình dung em gái của mình là quái vật sao?" Tạ Phồn Hoa đồng dạng tức giận, mở miệng nói, "Phương phu nhân, đối với loại người có nhân phẩm như vậy, cùng với chuyện lần trước đã chiếm dụng danh sách vào học tại trường Lan Đại kia, tôi phi thường tin tưởng cổ phần công ty Lâm thị là do bà đã chiếm đoạt phi pháp."

     ". . ." Mẹ Tạ nhìn nhìn sang người chồng của mình. Nếu như chồng của bà đều đã biểu lộ thái độ như vậy rồi, thì bà lên tiếng nói kế tiếp: "Nếu như cổ phần công ty Lâm thị mà Phương phu nhân đã bán ra cho tập đoàn AC, thực sự là do bà đã chiếm đoạt phi pháp, như vậy là đã làm tổn hại đến phía tập đoàn AC. Tập đoàn AC sẽ có quyền khởi kiện đối với Phương phu nhân, có đúng hay không, Thương Vũ?"

     Thương Vũ trả lời: “Vâng ạ!” Giọng nói của Thương Vũ cũng trở nên nặng nề.

     Lâm Hi Âm đột nhiên cười rộ lên ha ha: "Hóa ra ngày hôm nay các người đến đây là để liên hợp lại với nhau ức hiếp người khác sao?"

     Lâm Hi Âm nhìn quanh mọi người một vòng, chỉ riêng có Thương Vũ là không dám nhìn đến. Bà ta nhìn về phía Phương Tử Văn, chồng mình, lửa giận ngút trời, nói: "Phương Tử Văn, bọn họ đều đang ức hiếp đối với tôi, ức hiếp người vợ này của ông đó."

     Phương Tử Văn nắm tay lại. Trong lòng bàn tay ông ta đã đều là mồ hôi, căn bản không dám phát biểu lấy một chữ. Mọi người ở đây, cứ mở miệng là nói một tiếng Phương phu nhân. Ông ta nghe thực sự đã có chút không thể chịu nổi nữa rồi.

     Hai bàn tay của Lâm Hi Âm nắm lại để ở trên mặt bàn, mở miệng nói lần nữa: "Chuyện xưa đã xảy ra từ bao nhiêu năm nay rồi, các người đều cho rằng bên tư pháp sẽ tin tưởng vào lời nói của một người có lai lịch bất minh kia hay sao... Thậm chí ngay cả việc thụ lí cũng đều sẽ không thể."

     Đúng như vậy! Luật pháp trong nước có quy định, việc tố tụng chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định. Chuyện cũ từ hai mươi lăm năm trước thực sự rất khó để truy xét điều tra. Không nói đến việc Lê Lạc trong một thời gian dài đến hai mươi mấy năm, đều là một người hoàn toàn không có năng lực hành động như vậy, coi như là đã khác biệt rồi. Hiệu lực thời gian có thể kéo dài được, nhưng mà thời gian để thực hiện trình tự như trước thì tương đối phiền toái. Hai ngày trước Tạ Uẩn Ninh sở dĩ đề nghị tập đoàn AC tiến hành họp hội nghị cổ đông, đồng dạng là có suy nghĩ đến việc này, bởi vì anh đã nghĩ - -

     Hiểu con không ai bằng mẹ. Mẹ Tạ đương nhiên hiểu rõ ý tưởng của con trai từ đầu tới đuôi. Hôm nay muốn bà cùng với chồng mình trong lúc nhất thời đều tin tưởng vào những lời nói của Lê Lạc, thực sự rất khó. Nhưng mà bọn họ lại rất tin tưởng vào con trai  của mình. Mẹ Tạ lấy danh nghĩa là thành viên của Hội đồng quản trị, hỏi Luật sư Trịnh: "Tập đoàn AC trước tiên có thể khởi kiện đối với  Phương phu nhân được hay không?"

     Luật sư Trịnh trả lời: "Hoàn toàn có thể."

     Lâm Hi Âm có chút bị tê liệt rồi. Bà ta lại nhìn về phía Lê Lạc, cảm giác nhìn Lê Lạc giống như nhìn thấy một con rắn đã ngủ đông nhiều năm chợt tỉnh lại, đột nhiên biến thành một con trăn to lớn đang tập kích hướng về phía mình.

     Lê Lạc chính là nhích lại gần lưng ghế dựa hơn. Hừm, vẫn còn chưa xong đâu!


Bình luận

Truyện đang đọc