BÍ MẬT THỨC TỈNH

“Chẳng lẽ cô muốn tôi tặng cái lều này cho cô ngủ hả?!”

Ách, Lê Lạc từ từ ngẩng đầu lên, có thể sao... Ngay sau đó, lắc đầu một cái, cô nào dám tơ tưởng đến cái lều này. Cô chỉ muốn nhờ Tạ Uẩn Ninh lát nữa nói mọi người đừng xếp Lâm Giai Khởi vào cùng phòng với cô thôi mà.

Chỉ là, anh không hơi đâu quan tâm đấy mấy chuyện vặt vãnh đó.

Tạ Uẩn Ninh khẽ hừ, anh cũng đoán được Lê Lạc không có gan đòi mượn lều của anh. Hơn nữa Tạ Uẩn Ninh là một người kỹ tính, bởi vì không thích giường chiếu ở nhà trọ trên núi nên anh mới tự mình mang theo lều trại.

Tạ Uẩn Ninh cầm một chiếc balo to lên, ném vào trong lều, sau đó anh thấy gương mặt Lê Lạc có chút buồn chán, liền ra hiệu cho Lê Lạc đi vào trong lều.

Lê Lạc tưởng rằng Tạ Uẩn Ninh muốn cô vào bên trong ngắm lều nên hào hứng chui vào. Không gian rất rộng, dù hai người ngủ chung cũng không có vấn đề, cô thò đầu ra hỏi Tạ Uẩn Ninh: “Đây là lều đôi sao?”

“Không phải.” Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống, liếc mắt nhìn cô nói: “Đây là lều đơn cỡ lớn, chỉ có đủ chỗ cho một người ngủ.”

Anh nhấn mạnh, giống như là sợ cô sẽ đề nghị ngủ chung lều với anh vậy.

“... Ah.” Lê Lạc ngồi ở trong lều, trừng mắt lên, nhất thời không hiểu tại sao Tạ Uẩn Ninh lại muốn cô vào bên trong lều, chẳng lẽ chỉ là để cho cô vào ngắm thôi sao, ngắm chiếu lều đơn đẹp đẽ của anh ư?

Tầm mắt cô rơi xuống chiếc balo trước mặt. Bây giờ thì cô hiểu lý do tại sao Tạ Uẩn Ninh muốn cô vào trong lều rồi.

“Biết trải giường nệm không?” Tạ Uẩn Ninh trực tiếp hỏi cô, giọng điệu không khác gì lúc anh giao nhiệm vụ cho cô ở phòng thí nghiệm vậy, đều vô cùng thoải mái mà sai khiến cô.

Không có cốt khí, Lê Lạc vẫn nhìn Tạ Uẩn Ninh, gật đầu một cái: “Biết.” Chỉ là trải giường nệm thôi mà, ai mà không biết chứ?

Bên ngoài, Tạ Uẩn Ninh không nói hai lời, lấy từ trong balo ra một bộ chăm đệm. Lê Lạc cầm một góc chăn lên, mùi nước xả hương trà xanh thơm mát vương vấn trên chóp mũi cô khiến cô không nhịn được khịt khịt mũi, Lê Lạc cảm thấy nhân cách của mình ngày càng xuống dốc, cuối cùng lại trở thành một nhân viên trải giường nệm.

Sau khi xử lý xong góc chăn thứ nhất, Lê Lạc bắt đầu xử lý góc chăn thứ hai, sau đó là góc chăn thứ ba...

“Thôi, cô đi ra đi.” Tạ Uẩn Ninh đứng lên, cao cao tại thượng nhìn người bên trong nói: “Tôi tự làm còn nhanh hơn.”

Anh chê cô sao? Lê Lạc ảo não chui ra ngoài, chuẩn bị chuồn đi, trước khi đi còn tao nhã lễ phép nói với Tạ Uẩn Ninh: “Vậy em đi trước, nều cần thì thầy cứ gọi em nhé.”

Tạ Uẩn Ninh không có phản ứng gì, đã tối muộn rồi, anh còn tìm cô làm gì chứ. “Nghỉ ngơi sớm đi.” Tạ Uẩn Ninh vẫn nói lại với cô một câu, nhưng lại không nghe thấy tiếng cô trả lời, Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại nhìn thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Lê Lạc từ lều của Tạ Uẩn Ninh trở lại sảnh nhà trọ, Thương Ngôn đã dẫn bạn gái về tới đây, đỗ xe của Tạ Uẩn Ninh ra bãi đỗ xe. Lúc cô vừa đi qua, Lâm Giai Khởi từ trong xe bước xuống, liếc mắt nhìn cô.

Lê Lạc giơ tay vẫy chào Lâm Giai Khởi. Lâm Giai Khởi quay đầu mỉm cười đáp lại. Nhiệt độ trên núi rất thấp, Lâm Giai Khởi phải khoác áo khoác thể thao của Thương Ngôn, chiếc áo nhìn tương đối rộng so với vóc người nhỏ nhắn của cô, Lâm Giai Khởi nhỏ giọng hỏi Thương Ngôn: “Còn có gì ăn không anh?

Lâm Giai Khởi đi một chặng đường xa tới đây, vì thế nên cô vẫn chưa ăn cơm tối. Thấy anh hơi lúng túng, Lâm Giai Khởi xấu hổ, giải thích: “Em cứ tưởng rằng bọn anh đi chơi, cho nên...” Cho nên cô mới xin nghỉ phép rồi đuổi theo đến tận đây, nếu không, ai mà muốn tới cái nơi quỷ quái này chứ.

Thương Ngôn do dự một chút, sau đó hỏi Lê Lạc: “Lê Lạc, a di (dì) nấu cơm tối nay đã về chưa?”

Lê Lạc nhìn về phía gian phòng bếp trống trơn, trả lời Thương Ngôn: “Những a di nấu cơm tối nay đều là người dân ở những vùng lân cận tới làm giúp, đều đi về hết rồi.”

“Thôi, em không ăn cũng được.” Lâm Giai Khởi nói.

Lê Lạc mở miệng nói: “Chỗ của tôi vẫn còn có mấy gói bánh quy và mỳ ăn liền, cô muốn ăn không?”

Lâm Giai Khởi khẽ cúi đầu, cô thật sự hối hận vì đã chạy tới tận chỗ này. Tuy Thương Ngôn có nói cho cô biết anh đi tập huấn xa, nhưng nhìn bức ảnh mà Lê Lạc chia sẻ trên wechat, cô lại tưởng rằng bọn anh đi du ngoạn.

Dĩ nhiên, người bị lừa là Lâm Giai Khởi cũng không dám chất vấn Lê Lạc vì đã đăng ảnh lên để lừa cô.

Nhưng mà cũng phải nói, vận số của Lâm Giai Khởi cũng không tệ, Chu Tiểu Thụ ra ngoài hỏi thăm tình hình, biết được Lâm Giai Khởi đói bụng nên đã vào phòng bếp chuẩn bị, chỉ tầm năm sáu phút sau, cô bưng một bát bún xào đặt trước mặt Lâm Giai Khởi.

Lâm Giai Khởi nhìn Tiểu Thụ nói: “Cám ơn cô.”

Chu Tiểu Thụ đi ra bên ngoài, Lê Lạc đang ngồi trên ghế đá ngắm những vì sao, ánh sao trên núi thật là sáng, bầu trời đêm trên núi cũng mênh mông và với thâm trầm hơn ở thành phố rất nhiều. Chỉ là thế giới trên núi lại quá nhỏ, từng ngọn núi lớn đã ngăn trở ước mơ và hoài bão của không biết bao nhiêu người. Lê Lạc quay đầu, mỉm cười nhìn Chu Tiểu Thụ.

Chu Tiểu Thụ ngơ ngác, đang định nói chuyện với cô nhưng vì nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng nên lại thôi. Hóa ra là Thương Ngôn muốn cảm ơn Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, cám ơn cô.”

“Không cần khách khí.” Tiểu Thụ nói với Thương Ngôn: “Mọi người đều là khách, cần gì phải vậy.”

Buổi tối, Lâm Giai Khởi ngủ chung với Chu Tiểu Thụ.

Nhà trọ trên núi không có nhiều phòng, Thương Ngôn cũng phải ở chung phòng cùng với Chu Bắc, chỉ có một mình Lê Lạc được ở riêng trong một căn phòng nhỏ, cho nên lẽ ra Lâm Giai Khởi sẽ phải ở chung phòng cùng với Lê Lạc. Rất may, Chu Tiểu Thụ chủ động nhận lấy sự phiền toái này thay cho Lê Lạc, cô nói với Lâm Giai Khởi: “Giường của tôi lớn hơn giường của chị Lê Lạc một chút, cô ngủ cùng với tôi đi.”

Lâm Giai Khởi không hài lòng nhưng cũng chỉ có thể đồng ý. Cô cùng Tiểu Thụ về phòng, phòng của Tiểu Thụ tuy đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ, chăn gối trên giường đều xếp rất ngăn nắp. Không thể không thừa nhận, phòng của Tiểu Thụ còn gọn gàng hơn phòng cô.

Trước khi ngủ, Lâm Giai Khởi nhắn cho Thương Ngôn một tin, lúc đặt điện thoại di động xuống, cô ngẩng đầu hỏi Chu Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, cô có thể lấy cho tôi một cốc nước ấm không?” Không đợi Chu Tiểu Thụ cự tuyệt, Lâm Giai Khởi nở nụ cười nói thêm một câu: “Cám ơn.”

Chu Tiểu Thụ trầm mặc đứng trước mặt Lâm Giai Khởi, ngừng lại một chút, vẫn đi ra lấy cho Lâm Giai Khởi một cốc nước ấm.

Sáng hôm sau, mọi người đều dậy ăn sáng.

Chu Tiểu Thụ thức dậy làm việc từ bốn giờ sáng, lúc cô rời giường, nhìn Lâm Giai Khởi vẫn đang ngủ say, trong lòng dâng lên một niềm hâm mộ. Lâm Giai Khởi xoay người, Chu Tiểu Thụ bước ra khỏi cửa.

Rõ ràng tuổi tác hai người tuổi tương đương, vậy mà cuộc sống của hai người lại khác nhau đến vậy.

Thế giới này có công bằng không? Chu Tiểu Thụ không biết, bởi vì lát nữa cô còn phải chuẩn bị bữa sáng cho bốn mươi, năm mươi người, làm gì có thời gian quan tâm xem cái thế giới này có công bằng hay không. Hơn nữa, Lê Lạc cũng từng nói với cô rằng con người không thể quá cầu toàn, bởi vì sự xấu xí và hèn hạ trên thế giới này sẽ không biến mất, vì thế mỗi người đều cần phải học cách bảo vệ quyền lợi của chính mình. Người nào nào thích phân rõ phải trái thì cô có thể phân rõ phải trái với họ, còn những người không thích nói lý, cô chỉ có thể khiến họ phải kiêng kỵ mình.

Chu Tiểu Thụ đi ra ngoài vo gạo, nhìn thấy Lê Lạc đi dạo ở đằng xa.

Sáng nay Lê Lạc cũng dậy từ rất sớm, một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng thoải mái của cô, cô đứng dưới ánh nắng sớm hít thở bầu không khí trong sạch. Đột nhiên, một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Còn đứng đó làm gì, còn không mau vào ăn sáng.”

“Ah.” Lê Lạc theo Tạ Uẩn Ninh tới ăn sáng.

Tạ Uẩn Ninh nhắc nhở cô cũng không phải là không có lý do, nhà nghỉ trên núi không chỉ không có nhiều phòng, mà bữa sáng cũng nấu rất ít. Lê Lạc mang một bát cháo đi tới ngồi xuống cùng với Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi. Không khí ở sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài rất hòa thuận, tuy nhiên vẫn phải để ý đến bối phận, cho nên cho dù vẫn còn mấy chỗ trống nhưng Lê Lạc vẫn không tới ngồi ở chiếc bàn lớn cùng với Tạ Uẩn Ninh mà lại đi tới chiếc bàn nhỏ cùng với Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi.

Chu Tiểu Thụ mang một đĩa dưa chuột muối tới, Lê Lạc gắp một miếng nếm thử, hương vị thanh mát, rất ngon. Lê Lạc nói với Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, cô cũng ngồi xuống ăn cùng luôn đi.”

“Được.” Chu Tiểu Thụ gật đầu, múc thêm một bát cháo nữa, sau đó mang thêm một đĩa bánh bao tới.

Thương Ngôn lịch sự dịch ghế sang bên cạnh, bên cạnh, Lâm Giai Khởi gãi gãi vết đỏ trên cánh tay, tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Không biết tối hôm qua bị con gì cắn nữa.”

Tối hôm qua Lâm Giai Khởi ngủ cùng với Tiểu Thụ, Thương Ngôn không muốn thảo luận chuyện này cùng Lâm Giai Khởi. Anh cố tình nói sang chuyện khác: “Giai Khởi, Tiểu Thụ cùng tuổi với em, năm vừa rồi cô ấy cũng thi vào Lan Đại.”

Lâm Giai Khởi: “Thật sao, thật là trùng hợp. Vậy mà em còn tưởng rằng Tiểu Thụ lớn tuổi hơn em một chút.”

Lê Lạc cúi đầu, cầm lấy một cái bánh bao. Cách đó không xa, ông chủ mang một bát trứng gà luộc tới bàn của Tạ Uẩn Ninh. Lê Lạc ngẩng đầu lên nhìn, vô tình chạm phải ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh. Lê Lạc lại cúi đầu, lấy bánh màn thầu chấm đường ăn, bên tai vang lên tiếng Lâm Giai Khởi hỏi Chu Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, cô cũng thi vào Lan Đại sao? Sao bây giờ lại không đi học nữa.”

Tuy nhiên, Tiểu Thụ vẫn giống như tối hôm qua, không nói nhiều lời, chỉ đơn giản nói một câu: “Không có gì, chỉ là danh sách nhập học bị người ta dùng tiền thay đổi thôi.”

Lâm Giai Khởi nhẹ nhàng ồ một tiếng, không hỏi thêm nữa.

“Cô có biết ai đã làm chuyện này không?” Thương Ngôn hỏi.

Chu Tiểu Thụ lắc đầu nhìn Thương Ngôn: “Anh cho rằng người đã làm chuyện này sẽ để cho người khác biết sao?”

Câu hỏi của Tiểu Thụ khiến Thương Ngôn hơi sững sờ. anh mới vừa chuyển đề tài, một mặt là để đỡ lúng túng, một mặt là muốn tìm hiểu thêm thông tin từ Tiểu Thụ. Anh cảm thấy tiếc thay cho Tiểu Thụ, vì thế tối qua lúc trả chìa khóa xe lại cho cậu, anh còn nhờ cậu: “Cậu, cậu có thể giúp cháu điều tra về trường hợp của Tiểu Thụ không?”

“Em ăn no rồi, em đi ra ngoài chơi một chút.” Lâm Giai Khởi đứng lên, rời khỏi chiếc bàn vuông nhỏ.

Lâm Giai Khởi đi ra bên ngoài, hai từ phức tạp đã không còn có thể miêu tả được tâm trạng của cô nữa rồi, khi Tiểu Thụ nói danh sách nhập học bị người ta thay đổi thì Lâm Giai Khởi liền cảm thấy trống rỗng. Cô cảm thấy không thể nào lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, người thay thế Tiểu Thụ trong danh sách sao có thể là cô chứ. Tuy vậy, cảm giác chột dạ giống như một mớ dây chằng chịt trói chặt lấy cô.

Ban đầu cô cũng không hề biết rằng tên mình được điền vào chỗ của người khác, cô chỉ là vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ nên mới biết. Lúc đó cha cô đã nói: “Giai Khởi muốn vào Lan Đại, thật sự phải thế chỗ người khác sao?”

“Phương Tử Văn, anh cảm thấy bất kỳ ai muốn vào Lan Đại đều có thể vào sao? Số sinh viên được nhận vào hàng năm là một con số cố định. Giai Khởi nhà chúng ta muốn vào được thì phải có một người khác bị loại. Việc như vậy mà muốn thành thì phải nhờ Tạ gia giúp một tay, nhưng anh cảm thấy chuyện này mà nhờ Tạ gia giúp có thích hợp không? Tôi vẫn luôn nói với Tạ Tịnh Di rằng thành tích của Giai Khởi rất tốt... Muốn trách thì hãy trách con gái anh, học hành lại kém như vậy.”

Mẹ cô đã trả lời như vậy.

Từ nhỏ Lâm Giai Khởi đã học ở trường quốc tế, cho tới nay, cô cũng chưa bao giờ để ý đến thành tích của mình tốt hay xấu, dù sao mẹ của cô cũng sẽ lo liệu hết cho cô. Giống như việc năm nay cô có thể vào được Lan Đại vậy.

Trước khi nhập học vào Lan Đại, dù Lâm Giai Khởi nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ mình cũng không cảm thấy có chút lo lắng bất an nào, dù sao cô cũng không biết người kia. Trên đời này số người không đỗ vào Lan Đại không hề ít, nhưng thành phố Lan cũng đâu thiếu trường đại học, cho dù người kia không đỗ Lan Đại cũng có thể đi học ở trường khác mà... Chẳng qua là khi người kia xuất hiện ở trước mặt cô, trái tim Lâm Giai Khởi liền đập rộn lên. Đây là một sự sợ hãi xuất phát từ trong tim, nhất là khi Tiểu Thụ nhẹ nhàng nói: “Có người đã thay đổi danh sách nhập học”, cô thừa nhận mình đã rất xấu hổ.

Lâm Giai Khởi ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài, đầu óc suy nghĩ ngổn ngang, bình ổn tâm trạng, cô cảm thấy mình cũng đâu có sai, cái thế giới này vốn đã không công bằng, cô cũng chỉ là chấp nhận sự sắp xếp của cha mẹ thôi mà, đúng không?

Lê Lạc cũng vừa ăn xong, nhìn Lâm Giai Khởi đang ngồi bên ngoài, lại nhìn Tiểu Thụ đã bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, đôi tay không sợ dầu mỡ dọn sạch một mâm cơm thừa canh cặn. Tuổi tác tương tự, hai cô gái xinh đẹp như hoa, một người thì có vô vàn lựa chọn tốt đẹp cho tương lai, một người thì bị tước đoạt đi cơ hội đổi đời duy nhất. Cái thế giới này quả thực rất không công bằng, nhưng có một thứ mà không một kẻ nào được phép tranh giành, đó chính là những thứ mà người ta phải dựa vào sự chính nỗ lực của mình để giành được.

Một lát nữa sẽ lên đường, Lê Lạc không yên lòng dựa vào tường, đột nhiên trong tay xuất hiện một thứ tròn tròn còn hơi nóng... Trứng gà. Lê Lạc nhìn người đang đứng bên cạnh cô, Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh nhét tay vào túi quần, nói: “Lần sau muốn ăn cái gì thì cứ tự mình tới lấy, sẽ không ai nói cô đâu.”

“Tôi...” Cô nào có?

Lê Lạc cầm trứng gà trong tay, xem xét lại vẻ mặt của mình. Lúc đó cô chỉ nhìn xung quanh một chút, không ngờ lại khiến Tạ Uẩn Ninh mang trứng gà cho cô ăn! Không hiểu sao trái tim lại cảm thấy ấm áp, Lê Lạc buồn buồn nói với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, thầy đối với em thật tốt.”

“Khụ...” Tạ Uẩn Ninh ho khan hai tiếng, không nói gì, trực tiếp rời đi.

Một quả trứng gà đã được coi là tốt rồi sao? Cô thật dễ dỗ.

Tạ Uẩn Ninh cho cô trứng gà, Lê Lạc để dành đến buổi trưa mới ăn. Cả ngày hôm nay cô phải tham gia hoạt động huấn luyện dã ngoại, cô, Tạ Uẩn Ninh, Chu Bắc và Thương Ngôn là một nhóm, đi theo Chu Bắc chính là sẽ không quá khổ cực, trước khi đi, nghiên cứu viên Chu còn mang theo dụng cụ đánh lửa, dự định buổi trưa sẽ dùng để nấu cơm. Cho nên khi tới giờ cơm trưa, Lê Lạc liền ngồi xếp bằng trên hòn đá gần khe suối, chờ Chu Bắc nổi lửa nấu mì.

Trong suối có cá, bên dòng suối có vài cành cây nhỏ rơi xuống. Tạ Uẩn Ninh và Thương Ngôn cùng nhau xắn quần, lội xuống suối bắt cá, Lê Lạc ngồi trên tảng đá, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ chỏ chỏ: “Thương Ngôn, phía trái của cậu có một con rất to... Giáo sư Tạ, thầy mau nhìn phía sau kìa...”

Tạ Uẩn Ninh ngẩng đầu lên, Lê Lạc biết điều ngậm miệng.

Một ngày mệt mỏi, sau khi ăn cơm tối mọi người lục tục trở về phòng nghỉ ngơi, Tạ Uẩn Ninh cũng trở lại lều của mình. Màn đêm trên núi buông xuống rất nhanh, Tạ Uẩn Ninh bật đèn lên, cởi bỏ áo dài quần dài, thảnh thơi đọc một tập ghi chép.

Bên ngoài lều có một bóng người, lén lút đứng trước lều của anh, sau đó một thanh âm nhỏ nhẹ, dò xét truyền tới: “Giáo sư Tạ, thầy đã ngủ chưa?”

Tạ Uẩn Ninh nhắm hai mắt lại: “... Chuyện gì!”

Đêm đã khuya, Lê Lạc cảm thấy có lỗi, nhưng cô chỉ sờ mũi, sau đó tiếp tục thương lượng: “Giáo sư Tạ, em muốn xuống núi một chuyến, có thể mượn xe của thầy không?”

Bình luận

Truyện đang đọc