BÍ MẬT THỨC TỈNH

Tạ Uẩn Ninh đứng đợi bạn gái ở cổng bệnh viện, nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy cô, lại nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng trong bãi đỗ xe, đoán là Lê Lạc đã lên trước.

Quả nhiên, khi anh trở lại phòng bệnh trên tầng 13, Lê Lạc đã đang ngồi trong phòng bệnh, mắt nhìn quanh, thấy anh đi vào, lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh anh. Giống như một đứa bé không dám đứng cách xa người lớn dù chỉ nửa bước. Tạ Uẩn Ninh rút tay từ trong túi ra, tự nhiên nắm lấy Lê Lạc, tay trong tay đứng trước mặt cha mẹ và người thân.

Đã nắm tay rồi sao? Tạ Phồn Hoa nghiêng đầu, bên trái giường bệnh là bồn Thanh Tùng, bên phải là giỏ trái cây Lê tiểu thư mua. Lần đầu tiên nhìn thấy con trai nắm tay một bé gái, tâm trạng Tạ Phồn Hoa vô cùng phức tạp.

Con trai để tâm như vậy, đương nhiên cha mẹ cũng để tâm. Cho dù ngày hôm trước chuẩn bị lên bàn mổ, Tạ Phồn Hoa cũng không quên hỏi thăm Vương giáo sư về thân phận của vị Lê tiểu thư này. Vương giáo sư chính là người sắp xếp cho Lê tiểu thư vào chỗ Uẩn Ninh, thế nhưng Vương giáo sư lại nói với ông, bản thân Vương giáo sư cũng là được người khác nhờ vả.

Quan hệ này vòng tới vòng lui, căn bản ông cũng biết được vị Lê tiểu thư này là một cô nhi, bố mẹ mất sớm, được bố mẹ nuôi đưa sang Mĩ, sau này khôn lớn lại quay về nước, khi cô ở nước Mĩ còn được một bác sĩ gốc Hoa giúp đỡ.

Việc học hành không tệ, cũng rất thông minh, còn hợp tác với AC trong việc nghiên cứu sản phẩm. Chỉ là tính tình hơi... Tạ Phồn Hoa và vợ mình cũng đã bàn bạc qua về Lê Lạc, kết quả rút ra là con trai của họ chưa hẳn đã thích tính tình của Lê tiểu thư!

Tạ Phồn Hoa vẫn còn ngờ vực, khách khí nói với Lê Lạc: "Lê tiểu thư, cô ngồi đi."

Ah. Lê Lạc gật đầu, nhưng cô vẫn đứng bên cạnh Tạ Uẩn Ninh không nhúc nhích, cho đến khi Tạ Uẩn Ninh dẫn cô đến chỗ ghế salon cùng ngồi xuống.

Bên cạnh ghế salon lớn mà hai người họ ngồi là một ghế salon đơn. Thương Vũ đang vắt chân ngồi ở đó, anh quay đầu nhìn cô, sau đó lại quay đi. Tạ Tịnh Di ngồi bên giường bệnh gọt táo, vỏ táo hồng hồng mỏng tang trượt xuống từ tay cô, từng vòng từng vòng một, cô mỉm cười dịu dàng, nói: "Vừa rồi chị còn không biết Uẩn Ninh đi đâu, hóa ra là xuống đón Lê tiểu thư à."

Tạ Uẩn Ninh không để tâm đến lời chế nhạo của chị mình, anh cũng cười nói: "Đúng vậy, chỉ là không ngờ cô ấy lại lên trước."

Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, giải thích: "Em cứ tưởng thầy chờ em ở cửa phòng bệnh..."

Tạ Uẩn Ninh bất lực nhìn cô, người bình thường đều sẽ hiểu là cửa (cổng) bệnh viện chứ? Liếc nhìn Lê Lạc, Tạ Uẩn Ninh đành thừa nhận: người mình thích cũng chẳng phải là một cô gái bình thường.

Tạ Tịnh Di tiếp tục gọt táo cho Lê Lạc.

Không giống như cha mẹ mình, cô rất thích tính tình của Lê Lạc. Giống như việc cô và Lâm Hi Âm đã trở thành bạn vậy, trên người Lâm Hi Âm có một sự kiên cường mà cô không có. Trên người vị Lê tiểu thư này cũng luôn toát ra sự nhiệt tình. Sự nhiệt tình này thể hiện sức sống và ý chí mạnh mẽ của họ. Nhưng đương nhiên, sự nhiệt tình ở Lê Lạc và ở Lâm Hi Âm không hề giống nhau, cô cảm thấy Lê Lạc đơn thuần hơn rất nhiều.

Và cũng không thể phủ nhận, cô thích Lê Lạc còn vì thích kiểu gọi “chị Tạ” của Lê Lạc, và vì Lê Lạc đã giữ bí mật giúp cô.

Nhớ tới điều bí mật này, lại nhìn chồng mình vẫn đang ngồi bên cạnh, Tạ Tịnh Di lại cúi đầu, trong lòng chua xót. Tạ Tịnh Di vẫn luôn chôn giấu bí mật khó giãi bày này ở một góc sâu nhất trong tim, cô dùng tình yêu dành cho Thương Vũ bao bọc lấy nó từng lớp, từng lớp, gió thổi cũng không lọt. Thật ra thì có một người chồng như Thương Vũ, cô còn có điều gì không hài lòng chứ? Anh vẫn luôn hoàn thành tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ đối với cô, bất kể là sinh nhật hay ngày kỷ niệm, anh đều không quên, lần trước cô nhắc tới chuyện du lịch với anh, không ngờ anh vẫn luôn nhớ kỹ.

Sau đó Thương Vũ đề nghị đi du lịch, Tạ Tịnh Di cũng cảm thấy đây là một chủ ý không tệ. Thương Ngôn và Giai Khởi sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt, làm mẹ, cô là người hiểu rõ tính tình con trai mình nhất, cố ép hai đứa nó chia tay chỉ càng khiến tình hình xấu đi.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi đâu chơi?" Tạ Tịnh Di hỏi, cô nhắc đến chuyện đi du lịch một lần nữa, hiện tại cô cũng chẳng muốn đi Chile nữa, quá xa, quá mệt mỏi, lần trước cô cũng chỉ tùy tiện nhắc tới.

Thương Vũ trả lời vợ mình: "Anh đi đâu cũng được, em cứ quyết định đi."

"Lê tiểu thư, em có ý tưởng nào không?" Tạ Tịnh Di đưa quả táo cho Lê Lạc, hỏi Lê Lạc.

Tạ Tịnh Di hỏi thăm ý kiến của Lê Lạc, thứ nhất là vì cô biết Lê Lạc là một cô bé ham vui, thứ hai là vì cô muốn Uẩn Ninh đi cùng, vì thế nên phải dụ dỗ được Lê Lạc cùng đi.

Lê Lạc không biết ý định của Tạ Tịnh Di, nhưng khi nghe Tạ Tịnh Di và Thương Vũ muốn cùng đi du lịch, cô lại có thể đoán được bọn họ đang muốn dẫn Thương Ngôn ra ngoài giải sầu, tùy ý trả lời: "Thành phố Lan đang lạnh như vậy, nếu là em thì em muốn tìm một hòn đảo ấm áp nào đó chơi một chút." Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn cô: Thế nào, cũng muốn đi chơi?

Tạ Tịnh Di gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô hỏi chồng mình: "Thương Vũ, em nhớ mấy năm trước chúng ta có mua một ngôi biệt thự ở ngoài đảo Thị, nhưng mà vẫn chưa tới đó lần nào đúng không."

Hòn đảo ấm áp nhất trong nước chính là đảo Thị, mà cô và Thương Vũ lại đã có nhà ở đó, đúng là thật trùng hợp.

"... Đúng, căn biệt thự kia vẫn luôn có người trông nom, năm ngoái lão Phùng còn thuê người sửa sang lại toàn bộ." Thương Vũ trả lời Tạ Tịnh Di, ánh mắt khẽ chuyển, nói tiếp: "Đảo Thị đúng là một địa điểm tốt, bây giờ đi cũng rất thích hợp, khí hậu rất ấm áp."

Cho nên, thật sự sẽ đi đảo Thị?

Lê Lạc thở ra một hơi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, cô không nghĩ lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy. Cô chỉ tùy tiện nhắc đến hòn đảo ấm áp, thật sự không hề có ý nhắc đến Chương Tử Nguyệt kia. Thế nhưng cô thực sự bội phục Thương Vũ. Tiểu tình nhân còn đang ở biệt thự trên đảo Thị, vậy mà anh lại có thể coi như không có việc gì mà dẫn vợ con đến chơi.

Đúng là Thương Vũ có hai phần bất đắc dĩ, đôi tay nắm chặt lại, khẽ dựa người vào ghế sofa. Không sai, mấy năm trước anh và Tịnh Di có mua một căn biệt thự ở đảo Thị. Sau khi quen Tử Nguyệt, anh liền sắp xếp cho Tử Nguyệt tới đó ở. Nhưng thấy không thích hợp lắm nên lại mua thêm một căn.

Đã chọn được địa điểm du lịch, bây giờ chỉ cần chờ đến đợt nghỉ lễ thì sẽ dẫn Thương Ngôn đi chơi. Tạ Tịnh Di thuận miệng hỏi Lê Lạc: "Lê tiểu thư, em có muốn đi chơi cùng chúng tôi không?" Ngừng lại một chút, sau đó nói: “Năm nay em mới từ Mĩ về, có thể em không biết khung cảnh và không khí ngoài đảo ở nước ta không tệ chút nào đâu." Tạ Tịnh Di nói như vậy, rõ ràng là muốn dụ dỗ Lê Lạc cùng đi.

Cái này, đúng là Lê Lạc rất muốn đi, có ăn, có uống, có chơi, không chừng còn có thể... cô hoàn toàn không có lý do để không đi. Chỉ là cô là người ngoài, cô không thể biểu hiện quá rõ ràng, cô chớp chớp mắt, vứt tú cầu cho Tạ Uẩn Ninh: "Nếu giáo sư đi thì em cũng đi."

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Lê Lạc ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh, ánh mắt mang theo một chút hy vọng.

Tạ Uẩn Ninh cũng dựa người vào ghế sa lon, thành thật mà nói, anh không muốn đi cùng họ. Nếu như Lê Lạc thật sự muốn đi chơi, anh có thể dẫn Lê Lạc tới một nơi thú vị hơn. Nhưng nhìn vẻ mặt Lê Lạc rõ là muốn đi mà còn nhịn xuống, hỏi ý kiến của anh, anh không nỡ từ chối cô.

Tạ Uẩn Ninh mỉm cười nhìn Tạ Tịnh Di: "Vậy thì đi chung đi, thật phiền phức."

Tạ Tịnh Di: "Phiền phức cái gì chứ, đều là người một nhà."

"Khụ..." Tạ Phồn Hoa đang nằm trên giường bệnh đột nhiên ho khan, thấy hai vợ chồng mình không được mời, Tạ Phồn Hoa khoa trương nói với vợ mình: "Tiểu San, lúc nào chúng ta cũng tìm một hải đảo ấm áp đi phơi nắng một chút đi."

Thấy cha mình ăn cả hũ giấm chua như thế, Tạ Tịnh Di nhức đầu nói: "Cha, không phải là cha vừa mới giải phẫu sao?"

(*) ăn giấm chua = ghen

Tạ Phồn Hoa không trả lời con gái. Cũng đâu phải là hôm nay đi luôn, mà cứ coi như hôm nay đi luôn thì cũng đâu phải là đi leo núi, có gì mà ông không đi được chứ.

"Tịnh Di, mời cha mẹ đi chung đi." Thương Vũ nói: “Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, tất cả mọi người cùng đi giải sầu. Cũng còn nửa tháng nữa mới tới đợt nghỉ lễ, lúc đó để cha bay ra đảo Thị phơi nắng một chút cũng không sao."

Được rồi, Tạ Phồn Hoa hài lòng gật đầu.

"Thương Vũ, như thế có phiền con không?" Tạ mẫu khách khí hỏi con rể, nắm tay chồng mình, ánh mắt nhìn về phía Thương Vũ.

Thật ra thì ban đầu dù là Tạ Phồn Hoa hay Tạ mẫu Ôn Tiểu San đều không thích người con rể Thương Vũ này lắm, hai người cho rằng Thương Vũ tinh ranh lại kinh doanh giỏi như vậy, chỉ sợ rằng con gái mình sẽ chịu thiệt thòi. Chỉ là thời gian qua đi, bọn họ càng ngày càng hài lòng với Thương Vũ, dù là chuyện công ty hay là chuyện trong nhà, trong trong ngoài ngoài anh đều có thể giúp ông bà lo liệu chu toàn, ổn thỏa.

Thậm chí còn thân thiết hơn con trai ruột hai phần.

"Không phiền." Thương Vũ trả lời mẹ vợ: “Biệt thự cũng là của nhà nên có gì mà phiền chứ, phòng ốc cũng đủ cả."

"Vậy cũng được, chúng ta cùng đi ra đảo tắm nắng." Tạ mẫu nói, sau đó nhìn lên bình truyền dịch của chồng, thấy bình truyền dịch đã sắp hết liền nhấn chuông gọi y tá vào.

Vừa rồi bà nói như vậy, nhưng thật ra thì giải sầu và phơi nắng đều chỉ là viện cớ, mục đích chính của bà chính là nhân lúc đi du lịch quan sát Lê tiểu thư một chút. Con trai bà vẫn luôn luôn rất độc lập, cũng rất kiên định, lần này lại tỏ thái độ rõ ràng như vậy, làm cha mẹ bọn họ cũng không ngăn nổi. Chỉ là mua heo thì phải xem chuồng heo. Nhưng ngay cả chuồng heo cũng không có, vậy thì bọn họ đành chỉ có thể quan sát nhiều một chút.

(*) Lấy vợ cho con thì phải nhìn xem bên nhà gái như thế nào, nhưng Lê Lạc là cô nhi, không xem được nhà gái nên phải tự quan sát xem tính tình chị thế nào.

Y tá trưởng đi vào thay bình truyền dịch khác cho Tạ Phồn Hoa.

Tạ Uẩn Ninh cũng đứng lên, anh biết Lê Lạc ngồi không yên, vậy thì anh dẫn cô đi về trước. Hôm nay anh muốn Lê Lạc tới đây một chuyến, cũng không phải là muốn Lê Lạc lấy lòng cha mẹ mình, mà chỉ để tránh sau này cô bị trách móc.

Lê Lạc đi theo anh, nhìn thấy ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh, chủ động nói với Tạ phụ Tạ mẫu: "Khiếu thú papa, khiếu thú mama, cháu xin phép về trước." Ánh mắt chuyển về phía Tạ Tịnh Di và Thương Vũ, cô nói: “Chị Tạ, chú Thương, hẹn gặp lại."

Cách xưng hô này có hơi loạn thì phải.

Trên giường bệnh, Tạ Phồn Hoa    *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don*     nhích lại gần đầu giường, nói: "Lê tiểu thư, cám ơn giỏ trái cây của cô... Có thời gian thì mời cô tới nhà chúng tôi chơi."

Lời này, không phải là không tán thành hay là tán thành. Chỉ là Tạ Phồn Hoa nói chuyện mang theo chút tức giận, Lê Lạc không chỉ không cảm thấy thiện chí, mà còn cảm thấy Tạ Phồn Hoa hơi quái gở, chỉ là cô cũng không để ý, gật đầu nói: "Vâng."

Được rồi. Chợt nhớ tới một chuyện, Tạ Phồn Hoa nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: "Anh mang bồn Thanh Tùng này về đi, nhớ chăm sóc cho cẩn thận, đặt ở bệnh viện không thích hợp lắm, sẽ làm nó ô uế mất."

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Thanh Tùng...

Lê Lạc cũng nhìn về phía bồn Thanh Tùng mình đặt mua kia, cô đã đặt mua bồn Thanh tùng đắt tiền nhất, nhìn cây và hình trên mạng cũng không khác nhau lắm, đều đep đẽ, xanh mướt, kiên cường, mạnh mẽ.

Không ngờ cha mình lại thích bồn cây Thanh Tùng này đến vậy, Tạ Uẩn Ninh không thể làm gì khác, vẫn là đi tới, hỏi: "Bồn cây này do ai tặng?"

"Không biết." Tạ mẫu trả lời con trai: “Không có tên."

Mấy ngày nay có rất nhiều người gửi hoa và quà tới, nhưng chỉ có duy nhất người gửi bồn Thanh Tùng này là không để lại tên. Đây cũng là lý do khiến chồng bà cực kỳ yêu thích nó. Còn có mấy câu thơ trên tấm thiệp này nữa, chồng bà đọc xong đã rất vui.

Tạ Uẩn Ninh cầm tấm thiệp trong tay xem qua một chút.

Bên cạnh, y tá trưởng thay bình truyền dịch xong, chợt nhớ tới cuộc điện thoại mà mình nhận được, chen vào nói: "Có khi nào là học sinh cũ của Tạ lão gửi tới hay không? Tôi có nhận được một cuộc điện thoại của học sinh cũ của Tạ lão, người đó hỏi tôi số phòng bệnh của Tạ lão."

Bên cạnh cửa, Lê Lạc hơi ngẩng đầu, coi như không có việc gì liếc mắt nhìn vu vơ.

Tạ mẫu cười cười, cái này cũng có thể, lúc còn trẻ chồng bà từng dạy ở Lan Đại hai năm.

Kết quả, nhìn mấy câu thơ trên tấm thiệp, khóe miệng Tạ Uẩn Ninh nhếch lên, cố tình nói: "Cha từng dạy cả học sinh tiểu học sao?"

Lê Lạc: "..."

Tạ Uẩn Ninh đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng bệnh, Lê Lạc đi bên cạnh Tạ Uẩn Ninh, nhìn Tạ Uẩn Ninh cầm bồn hoa, khoe khoang khen một câu: "Vị học sinh kia của Tạ lão nhất định là rất có tâm."

"Đúng là rất có lòng." Tạ Uẩn Ninh trả lời cô, ngừng lại một chút, anh đứng lại nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Nhưng sao đã gửi cây tới đây mà không nói với tôi một câu?"

Tạ Uẩn Ninh hỏi cô, giọng nói rất nhẹ, cũng rất chắc chắn.

Phát hiện ra rồi? Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh.

Khóe môi Tạ Uẩn Ninh khẽ cong, anh nhìn Lê Lạc nói: "Quả nhiên là học sinh tiểu học gửi tới, chỉ có học sinh tiểu học mới làm việc mà không để lại tên, đúng không?"

Đâu có, cô là nghiên cứu sinh đó nhé.

Đối mặt với lời nói đùa của Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc toét miệng cười, cô cảm thấy hơi ngượng, sau đó tò mò hỏi: "Giáo sư, làm sao mà thầy biết bồn hoa này là em tặng?"

Bởi vì ngoại trừ cô ra, anh không nghĩ ra còn ai sẽ gửi tặng bồn cây, còn cả cái phong cách gửi đồ không ghi tên nữa. Tạ Uẩn Ninh một tay ôm bồn Thanh Tùng, một tay nắm tay Lê Lạc, trả lời cô: "Ở nhà tôi vẫn còn một chậu Quân Tử Lan em tặng."

A, Lê Lạc nghiêng đầu, thì ra là cô thua là do đây sao.

——

Tiểu Thụ đi nhập học, bởi vì chịu ảnh hưởng từ Lê Lạc nên cô cũng chọn chuyên ngành sinh hóa.

Mấy ngày sau khi Tạ lão giải phẫu xong, Tiểu Thụ đi theo Chu Tân Tuyền sang thăm Tạ lão, mang theo một giỏ quà quê. Trong phòng bệnh, Tạ Phồn Hoa hỏi thăm Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, cháu định nhập học luôn hay là chờ sang năm học mới?"

Tạ Phồn Hoa hỏi như vậy chủ yếu là vì lo lắng Tiểu Thụ vào học muộn thì không theo kịp được các bạn.

"Cháu muốn đi học luôn." Tiểu Thụ không do dự trả lời, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi Tạ Phồn Hoa: “Cháu có thể trực tiếp nhập học sao?"

Đối với một đứa bé nghèo khó mà nói, thời gian là vô cùng quý giá, mặc dù chỉ có nửa năm nữa là sang năm học mới rồi, nhưng cô cũng không muốn lãng phí.

Tiểu Thụ đã thỉnh cầu, đương nhiên Tạ Phồn Hoa sẽ không từ chối. Mấy ngày trước, hiệu trưởng Lan Đại cũng đi tìm ông, Tạ Phồn Hoa chỉ nói hai câu: "Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế. Nếu như trường học và ngành giáo dục cũng không thể cho bọn trẻ sự đối xử công bằng, nhất định bọn trẻ sẽ rất đau lòng."

Tiểu Thụ nhập học, Lâm Giai Khởi cũng chuyển trường, chuyển đến một trường cao đẳng ngoại ngữ. Thái độ của Tạ gia rất rõ ràng, Lâm Hi Âm không thể làm gì khác hơn là sắp xếp cho Lâm Giai Khởi học ngoại ngữ vài tháng, sau đó đưa cô ra nước ngoài.

Đối với sự sắp xếp này của mẹ mình, Lâm Giai Khởi phản kháng, cô không đồng ý. Ba tháng sau muốn cô ra nước ngoài, khác gì nói cô và Thương Ngôn hoàn toàn tách nhau ra. Huống chi bắt cô nhục nhã cuốn gói khỏi Lan Đại, Lâm Giai Khởi không làm được.

Sau đó rốt cuộc bạn cùng phòng cũng gọi điện thoại cho cô, dối trá quan tâm cô vài câu, sau đó mở miệng nói: "Cái đó, Giai Khởi... cô quản lý ký túc có nhắn cậu tới mang đồ về... bao giờ thì cậu có thể tới đây một chuyến vậy?"

Lâm Giai Khởi không nói gì, trực tiếp ném điện thoại di động đi, ngồi xuống giường gào khóc.

...

Ngày hôm sau, lúc Lê Lạc và Thương Ngôn cùng làm thí nghiệm, Thương Ngôn nhận được một cuộc điện thoại từ Lâm Hi Âm.

"Cái gì... Giai Khởi tự sát?" Thương Ngôn hỏi, giọng nói run rẩy giống như không thể nào tưởng tượng nổi.

Lê Lạc cũng không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu nhìn Thương Ngôn.

"Được, bây giờ cháu sẽ tới bệnh viện." Thương Ngôn cúp điện thoại di động, tùy tiện cất dụng cụ thí nghiệm vào trong ngăn kéo. Lê Lạc hỏi: “Tình hình thế nào rồi?"

"Tôi cũng không biết..." Thương Ngôn nói với cô: “Lê Lạc, cô nói với cậu nói giúp tôi rằng tôi đi về trước nhé."

"Anh mau đi đi." Lê Lạc hít một hơi, vẫn là an ủi anh: “Sẽ không có chuyện gì đâu, anh cũng đừng gấp quá, đi đường cẩn thận."

Thương Ngôn gật đầu, ra khỏi phòng thí nghiệm.

Lâm Giai Khởi tự sát, Lê Lạc không tới bệnh viện nên không biết tình hình ra sao, nhưng cô có kết bạn trên weibo với Lâm Giai Khởi. Sau khi Thương Ngôn đi khoảng nửa tiếng (*), Giai Khởi có đăng một tấm ảnh cứa cổ tay với dòng caption: "Đây chính là kết quả mà các người muốn đúng không!" 

(*) Giai Khởi tự tử trước, sau đấy Thương Ngôn mới đi, nhưng ở đây tác giả viết là “sau khi Thương Ngôn đi” Giai Khởi mới đăng ảnh chứ không phải là “trước khi Thương Ngôn đi”, chắc là lúc cắt tay xong Giai Khởi chụp ảnh nhưng đợi đi viện băng bó xong mới đăng ảnh, nên là “sau” chứ không phải là “trước”. Nói chung là em í tính cả rồi, cắt tay cho có thôi chứ kiểu gì cũng được cứu nên cứ chụp cái ảnh đã để còn có cái đăng lên khoe thiên hạ =]]]]

Lê Lạc bật cười. Thật ra thì có nhiều lúc cô thật sự cảm thấy Lâm Giai Khởi rất đáng yêu, cho nên khi nhìn thấy bức ảnh Giai Khởi đăng, cô lập tức “trượt tay” bấm like. Nhưng nghĩ một chút, làm người có thể xấu xa nhưng không thể không phúc hậu, lại hủy bỏ lượt like.

Buổi trưa, cô và Tạ Uẩn Ninh ra ngoài ăn cơm trưa, cô thẳng thắn nói: "Với tình hình này, Thương Ngôn có muốn chia tay với Giai Khởi cũng hơi khó khăn."

"Tôi lại không nghĩ như vậy, Lâm Giai Khởi làm như vậy chỉ càng đẩy Thương Ngôn ra xa hơn." Tạ Uẩn Ninh trả lời cô.

Cũng đúng. Lê Lạc đồng ý với ý kiến của Tạ Uẩn Ninh, không thể không nói đàn ông hiểu rõ đàn ông hơn, đàn ông bây giờ cũng đã không còn thương hương tiếc ngọc như ngày xưa nữa.

Tạ Uẩn Ninh mỉm cười, không biết vì sao Lê Lạc lại thở dài, không nói gì thêm, anh gọi phục vụ tới tính tiền.

Lê Lạc tự giác chuyển một nửa số tiền vào tài khoản của Tạ Uẩn Ninh. Cô tự giác như vậy, Tạ Uẩn Ninh lại có ý kiến: "Lê Lạc, em có coi tôi là bạn trai em không vậy?"

Lê Lạc: "... Không phải thầy chính là bạn trai em sao?"

Tạ Uẩn Ninh không phản đối, hai người cùng đi bộ về phía quảng trường. Lê Lạc chủ động nắm tay Tạ Uẩn Ninh, nghiêng người qua nói: "Cho dù chúng ta không phải là bạn bè trai gái thì cũng vẫn có thể nắm tay thuần khiết như thế này mà."

Lê Lạc cười khanh khách, giọng nói dí dỏm lại đáng yêu, Tạ Uẩn Ninh lật tay lại, sau đó nắm gọn tay bạn gái trong lòng bàn tay.

Chỉ là dù nói là nắm tay thuần khiết, nhưng trong đầu Tạ Uẩn Ninh lại có ý định không thuần khiết chút nào.

Cách quảng trường không xa có một khu giải trí cho trẻ em. Lúc Tạ Uẩn Ninh dẫn Lê Lạc đi ngang qua, khu giải trí đang phát một bài Đồng ca thanh thúy.

“Nếu như bạn yêu tôi, vậy thì hãy dành thật nhiều thời gian bên tôi,

Nếu như bạn yêu tôi, vậy thì hãy hôn nhẹ lên má tôi,

Nếu như bạn yêu tôi, vậy thì hãy khen ngợi tôi nhiều hơn nữa…”

Đây là một bài đồng ca cũ, trên đường về Lê Lạc khẽ ngâm nga, giọng hát của cô không còn được như trước, cô cũng chỉ có thể hát loại đồng ca không rõ giai điệu thế này. Buổi chiều làm thí nghiệm, Thương Ngôn không có ở đây, Lê Lạc được Tạ Uẩn Ninh phụ đạo 1 thầy 1 trò, hoàn thành một bài thí nghiệm sinh hóa có độ khó cao, Lê Lạc khoa trương nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thầy cũng mau khen em đi."

"Được, em mau lại đây đi." Tạ Uẩn Ninh dựa người vào bàn thí nghiệm, vẫy tay gọi Lê Lạc, dáng vẻ rất tùy ý, lại có chút không tùy ý.

Lê Lạc đi về phía Tạ Uẩn Ninh, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn 5 cm. Hai người đều mặc áo blue trắng, đứng trước mặt Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ Tạ Uẩn Ninh.

Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Tạ Uẩn Ninh đã đưa tay ra, ôm lấy cô vào trong lòng anh.

Đây là một cái ôm thân mật.

Bởi vì vừa rồi khoảng cách còn chưa đủ gần, anh mới nói cô tới gần anh, gần anh hơn một chút.

Tạ Uẩn Ninh tựa người vào bàn thí nghiệm, Lê Lạc tựa vào người Tạ Uẩn Ninh, vòng eo bị Tạ Uẩn Ninh ôm chặt. Trong lúc nhất thời, thân thể dựa sát nhau, hơi thở quẩn quanh hơi thở.

Tim đập loạn nhịp.

Sau đó, Tạ Uẩn Ninh khẽ cúi đầu.

(Hết chương 39)

Bình luận

Truyện đang đọc