BÍ MẬT THỨC TỈNH

Tạ Uẩn Ninh ở dưới sân khấu: "..." Sau một lát bất đắc dĩ, anh lại tiếp tục thong dong và lạnh nhạt nhìn lên người đang ở trên sân khấu. Đối mặt với tất cả ánh sáng của ngọn đèn lẫn màn ảnh, nhấp ra nhất nụ cười tươi tắn, tỏ thái độ đối với mỗi một câu nói mà bạn gái mình đã nói.

Lê Lạc thẳng thắn lại trực tiếp nói rõ và bày tỏ tình yêu như vậy, Thương Ngôn thấy thật hâm mộ. Tạ Phồn Hoa thì thấy kích động, Tạ Uẩn Ninh ngọt ngào tiêu hóa. Có người đã đến tuổi này rồi mà tiện nghi không buông tay, anh thực sự chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.

Mặc kệ là nam lớn nữ nhỏ, hay là nữ lớn nam nhỏ, dù sao mọi người đều là người như nhau, không có gì khác biệt.

Dưới sân khấu, Tạ Tĩnh Di đồng dạng cười híp mắt nhìn Lê Lạc, có chút hâm mộ, đa phần là vui mừng. Là người đầu tiên được sử dụng sản phẩm mới đồng thời là fan hâm mộ của Lê Lạc, Tạ Tĩnh Di thay đổi một nhóm bè bạn mới, tiêu đề được đổi là "Vẻ đẹp sống động". Cuộc hôn nhân của bà đã kết thúc, Thương Vũ tạm thời rời đi, có thể nói rằng, trong mọi chuyện, đối với bà còn hơn cả một cuộc sống mới.

Trong nhóm bè bạn, thêm một người tán thành. Tạ Tĩnh Di nhìn nhìn cái tên một chút, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Thời điểm bà đưa ra đề nghị ly hôn với Thương Vũ, bà đã đề nghị Thương Vũ thực hiện càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể bảo vệ được cho ông cái vị trí Tổng giám đốc và số cổ phần công ty tập đoàn AC của ông. Nhưng đến khi Thương Vũ rời đi, bà mới biết được Thương Vũ sớm đã lén ký kết một phần hiệp nghị cùng mẫu thân mình rồi.

Nếu hai người ly hôn, số cổ phần công ty tập đoàn AC sẽ được chuyển tới danh nghĩa con trai Thương Ngôn. Từ chối chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn AC, cũng là ý nghĩ của chính bản thân Thương Vũ. Ngày đó khi rời đi, Thương Vũ đã nói với bà: "Tĩnh Di, anh nghĩ muốn được nghỉ ngơi thật tốt trong một khoảng thời gian ngắn."

Vào tháng Ba, Thương Vũ liền dỡ bỏ thân phận là Tổng giám đốc của tập đoàn AC, tạm rời cương vị đi công tác xa.

Hơi mệt một chút, cũng có chút mệt mỏi, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì ông muốn được tạm dừng lại, cho bản thân mình cùng Tĩnh Di một ít thời gian cùng không gian.

Khi Thương Vũ rời đi, đã lưu lại một phong thư viết tay, viết tràn đầy một trang giấy. Trong thư Thương Vũ đã viết về rất nhiều chuyện mà trong nhiều năm qua, cho tới bây giờ ông chưa từng bao giờ nói ra.

Gặp được bà, là điều may mắn tốt đẹp nhất; cưới bà làm vợ, là phúc khí lớn nhất của ông; cuối cùng là chính ông đã không biết quý trọng bà thật tốt. Tận lực theo đuổi hư vô để rồi cả đời không chiếm được, đã quên mất phần lắng đọng nặng nhất ở trong cuộc đời của ông...

Khi Tạ Tĩnh Di xem xong lá thư này của Thương Vũ, bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt.

Đồng dạng, Thương Ngôn cũng nhận được một phong thư viết tay của cha mình. Thương Ngôn yên lặng xem xong lá thư, liền gửi tới cho người cha Thương Vũ của mình một tin nhắn: "Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ. Nếu quả có một ngày cả hai người đều đã suy nghĩ cẩn thận rồi, con chờ ngài lại trở về."

Chờ ba trở về, chờ ba về nhà.

- - Những tốt đẹp đến tiếp sau này

Bầu trời của tháng Bảy, mang màu xanh lam của biển lớn.

Sản phẩm mới của Lâm thị thuận lợi đưa ra thị trường ngày càng phát triển. Lê Lạc cũng mời một người quản lí đến để quản lý Lâm thị. Rồi sau đó, cũng giống như Thương Ngôn, cô tiếp tục trở lại Lan Đại để học nghiên cứu sinh, thỉnh thoảng cũng trở về sở sinh hóa Thanh Hoài để thực tập vài ngày.

Cuộc sống có chút bận rộn, nhưng mà ngày ngày có Ninh Ninh, nên mỗi ngày đều là những ngày tốt đẹp, ngây ngất lại dạt dào thú vị.

Sản phẩm mới được triển khai phi thường thành côn. Lê Lạc mời ba Tạ mẹ Tạ, chị Tạ cùng Thương Ngôn, cả nhà bay sang Seattle nghỉ ngơi. Cô và Thương Ngôn đều có nghỉ hè, ba Tạ mẹ Tạ đều đã về hưu, không cần phải nói. Chị Tạ gần nhất đi theo Cố Linh học hội họa, đồng dạng thật thanh nhàn.

Thực ra là tất cả mọi người đều có thời gian, chỉ riêng có Tạ Uẩn Ninh vào đúng ngày xuất phát, thì lại phải tổ chức cuộc hội thảo về dự án sinh hóa mới nhất, cho nên bay đến chậm vài ngày sau đó.

Chỉ có thể gặp nhau muộn vậy!

Trên bờ cát bờ biển Seattle, một loạt người nhà họ Tạ đang nằm tắm nắng. Lê Lạc lấy xuống cặp kính mát đang đeo trên mắt, nói chuyện đối với mọi người: "Cháu đang có ý định cầu hôn với Ninh Ninh..."

Cái gì? Cái từ cầu hôn này thực sự giống như là một trận gió, Tạ Phồn Hoa cả kinh, đến kính đeo mắt kính cũng rớt xuống.

Lê Lạc còn nói: "Hi vọng mọi người đều đồng ý đối với cháu, rồi sau đó phối hợp và trợ giúp cho cháu."

...

Tạ Uẩn Ninh xuống đến sân bay là Seattle bên này là vào khoảng 10 giờ sáng. Khi anh khởi hành đến khu biệt thự trên bờ vịnh, trên điện thoại di động của anh tràn ngập những lời chúc đầy quan tâm từ ba mẹ, từ chị gái và từ Thương Ngôn, hỏi anh đã đến nơi chưa?

Tạ Uẩn Ninh có chút kỳ quái, phỏng đoán một khả năng nào đó: Mọi người chờ đợi sự xuất hiện của anh có cần thiết phải quan trọng như vậy không nhỉ?

Lê Lạc cũng gửi đến cho anh một cái tin nhắn, gửi đến cho anh một cái địa chỉ để anh đi đến. Tạ Uẩn Ninh nói với lái xe sửa lại địa chỉ cần tới, rồi sau đó, ba ba của anh, một người luôn luôn không làm cái chuyện gởi tin nhắn kia, lại đã gửi đến cho anh một cái tin nhắn: "Đợi lát nữa nhớ là phải mỉm cười một chút."

Không cần phải chờ đến lúc nữa, Tạ Uẩn Ninh đã bật cười.

Chờ đến khi Tạ Uẩn Ninh đến ở bên ngoài của giáo đường mà Lê Lạc đã gửi địa chỉ cho anh, Tạ Uẩn Ninh thấy phía trước là một cái sảnh cầu nguyện rất lớn. Trời trong nắng ấm thời tiết tốt, Tạ Uẩn Ninh phong tư trác tuyệt đứng ở phía dưới một cái bảng viết một câu ngạn ngữ.

Cách đó không xa, bạn gái của anh đã tới, đi trên một chiếc xe thể thao màu đỏ, mặc áo cưới trắng noãn. Xe vững vàng dừng lại ở trước mặt anh, tươi cười tươi sáng.

Chỗ tay lái, Lê Lạc mặc một áo cưới phía trước ngắn phía sau dài nhìn rất hoạt bát. Cô nhìn Tạ Uẩn Ninh đôi mắt sáng ngời thật đáng yêu, phảng phất như thể ánh mặt trời đang nở rộ trong đôi mắt sáng như sao của cô. Giọng nói của Lê Lạc thánh thót, lên tiếng hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, đêm nay ở Seattle có tổ chức một buổi hôn lễ tập thể, thày muốn cùng em tham gia hay không?"

Anh đây là được cầu hôn rồi hả? Thực tiếc nuối, anh vậy mà lại chậm mất một bước rồi. Tạ Uẩn Ninh không có bất kỳ lời nói nào, trực tiếp mở cửa xe bên tay lái phụ ra, ngồi xuống nói: "Xuất phát."

Trong xe thể thao, Tạ Uẩn Ninh vẫn hỏi Lê Lạc một câu: "Vì sao em lại bảo tôi chờ ở nơi đó?"

Lê Lạc nháy mắt: "Bởi vì bởi vì..."

Bởi vì… ở tại nơi này cô đã từng hứa một tâm nguyện, rồi sau đó đã thực hiện được.

Ngày đó, khi về nước để báo thù, cô đã ngồi ở trong giáo đường này thật lâu. Cô cầu nguyện, nếu quả thật có ông Trời như lời vẫn nói..., người mà trong lòng cô căm ghét sẽ phải nhận được thứ mà người đó xứng đáng. Rồi sau đó cô từ giáo đường đi ra, vừa đứng dưới tấm biển mà Tạ Uẩn Ninh đã đứng đợi. Không ngờ, cô lại nhìn thấy một câu nói, nhìn câu nói đó, Lê Lạc chán nản không chấp nhận. Cô cho rằng chỉ cần gặp được người yêu mình thì tốt rồi. Kết quả, sự thực đã được thực hiện.

Trên tấm biển bằng đồng màu đen kia, khắc một câu ngạn ngữ về hạnh phúc: "The supreme happiness of life is the vi that we are loved." (Hạnh phúc tối cao của cuộc sống chính là vì đó mà chúng ta được yêu thương)

Cô cũng đã từng có một chút suy nghĩ do dự, chung quy, cô đã không chịu buông tha cho sự tin tưởng vững chắc cuối cùng.

"Giáo sư, em sẽ nói cho thày biết một bí mật."

"... Cái gì?"

"Hì hì, em yêu thày."

Hoàn chính văn

Bình luận

Truyện đang đọc