BÍ MẬT THỨC TỈNH

Sau đó, Tạ Uẩn Ninh khẽ cúi đầu.

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

Một giây kế tiếp, môi chạm môi, mềm mại, ươn ướt. Một giây, hai giây, ba giây...

Đồ xấu xa! Đồ lưu manh! Đây là cách anh khen cô sao? Lê Lạc đỏ mặt bất mãn, chạm phải ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh, anh cũng hỏi ngược lại cô: Không phải chính cô đã nói nếu yêu cô thì hãy hôn cô một cái sao?

Lê Lạc: "..."

Eo bị anh ôm chặt, cả người Lê Lạc áp sát người Tạ Uẩn Ninh, gần như không thể động đậy. Trong lúc nhất thời đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu, cô cảm thấy trước đây mình làm chuyện xấu cũng không hồi hộp đến như vậy. Sau đó từ từ, cô cũng đưa tay ôm lấy Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh chạm nhẹ lên môi cô, không nặng không nhẹ mút vào. Môi anh dán lên môi cô, mềm mại, ấm áp, rất nghiêm túc.

Người đàn ông Tạ Uẩn Ninh này, ngay cả việc hôn cũng mang đậm phong cách cá nhân của anh đến thế.

Sau đó đầu lưỡi của anh trượt vào miệng cô, cả hai người đều khẽ run. Nhưng Lê Lạc đột nhiên đẩy anh ra.

Tạ Uẩn Ninh nhíu mày nhìn cô.

Lê Lạc chớp mắt, cô không phải cố tình làm anh mất hứng, chỉ là cô sực nhớ tới một vấn đề: phòng thí nghiệm này chỉ là một phòng thí nghiệm cơ sở ở sở sinh hóa, chỉ cần là người của sở đều có thể tùy ý ra vào bất cứ lúc nào.

Cô và Tạ Uẩn Ninh quang minh chính đại ôm hôn ở đây, nếu chẳng may có người đi vào thì phải làm thế nào? Nói không chừng còn bị Thương Ngôn từ bệnh viện trở về bắt gặp...

Không phải là cô và Tạ Uẩn Ninh còn chưa chính thức qua lại sao? Cho dù hai người đã chính thức qua lại, bị bắt gặp trong tình cảnh này cũng rất ngượng ngùng. Lê Lạc lúng túng nhìn Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn cô, ánh mắt của anh khiến cô đầu váng mắt hoa.

"Giáo sư, nhỡ lát nữa Thương Ngôn quay lại thì làm thế nào?" Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, hiếm khi thấy cô lúng túng đến thế: “Còn có Chu Bắc, Tiêu Tiêu Nhạc nữa..." Tiêu Tiêu Nhạc là nick name mà Lê Lạc đặt cho trợ lý của Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Quả thật, Lê Lạc nói cũng rất có lý, là do anh có ý định bất chính. Chỉ là tình cảm cũng giống như thủy triều, một khi đã dâng lên làm sao có thể dễ dàng rút xuống. Tạ Uẩn Ninh dự định sẽ tới nơi khác, tiếp tục làm việc bất chính.

"Em đi theo tôi." Tạ Uẩn Ninh buông Lê Lạc ra, dẫn theo Lê Lạc đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Đi tới đâu?

Tạ Uẩn Ninh không trả lời Lê Lạc, anh khoác áo blue trắng, quẹt thẻ của mình, một cánh cửa tự động mở ra, anh dẫn theo Lê Lạc đi tới phòng thí nghiệm cao cấp nhất ở sở sinh hóa.

Trong phòng thí nghiệm cao cấp nhất của sở sinh hóa Thanh Hoài, Tạ Uẩn Ninh nói: "Sẽ không có ai ra vào nơi này." Vì thế sẽ không có ai có thể quấy rầy. "Thương Ngôn sẽ không vào được đây." Tạ Uẩn Ninh nói tiếp.

Anh nói hai câu, trống ngực Lê Lạc đập thình thình. Sau đó, Tạ Uẩn Ninh lại hôn cô...

Cửa phòng thí nghiệm tự động đóng lại, không gian rộng rãi bị niêm kín, bầu không khí giữa hai người không nhiễm một hạt bụi nhưng tràn đầy tình cảm. Làm chuyện xấu luôn khiến người ta kích động. Ở một nơi không ai có thể bước vào như thế này, Lê Lạc thoải mái đáp lại Tạ Uẩn Ninh.

Hôn là việc mà không cần thầy dạy cũng tự biết, cũng là một việc rất ngẫu hứng. Chỉ cần hai người ôm nhau đủ thân mật, chỉ cần đã đủ thân mật nhưng trong lòng vẫn khao khát có thể thân mật hơn một chút, triệt để hơn một chút.

Chính là một trò chơi giữa hai người, có thể bắt đầu nhưng khó mà dừng lại được.

Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cục cũng ngừng lại. Lê Lạc dựa lưng vào tường phòng thí nghiệm, Tạ Uẩn Ninh đứng trước mặt cô. Hôm nay cô đi giày bệt nên thấp hơn Tạ Uẩn Ninh một cái đầu, cô ngước đầu nhìn anh.

Ánh mắt sáng trong như nước của cô như mang theo ý cười.

Không ngờ Tạ Uẩn Ninh lại có thể cùng cô làm chuyện trái nguyên tắc như thế này, nụ cười trong mắt Lê Lạc càng ngày càng rõ ràng. Cô cố tình nhắc nhở Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư, không phải quan hệ giữa chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?"

Bạn bè bình thường không phải là người yêu, cho nên tại sao anh có thể hôn cô lâu như thế, hôn sâu như thế chứ. Còn nữa, anh dẫn cô tới phòng thí nghiệm cao cấp không phải là vì dẫn cô đi tham quan, cũng không phải là vì học tập, mà chỉ vì muốn lúc hôn cô sẽ không có ai quấy rầy, đúng là quá xấu xa, quá không nên.

Nụ cười của Lê Lạc vừa tinh quái vừa đáng yêu, cô cố tình nhắc nhở Tạ Uẩn Ninh chuyện anh vừa làm đúng là không bằng cầm thú.

Đương nhiên, Tạ Uẩn Ninh cũng biết mình vô cùng không nên làm như vậy. Chỉ là anh chưa bao giờ quan tâm đến những thứ như đạo đức hay phẩm hạnh, cũng không tự đặt ra quá nhiều nguyên tắc. Tạ Uẩn Ninh hít một hơi, giống như vừa vứt bỏ hoàn toàn đạo đức và nguyên tắc, anh trả lời Lê Lạc: "Đúng vậy, chúng ta vẫn chưa chính thức qua lại."

Cho nên: “Vừa rồi tôi cưỡng hôn em."

Tạ Uẩn Ninh bình bình thản thản nói hai từ “cưỡng hôn” ra. Không phải là bạn trai bạn gái hôn nhau, vậy thì chỉ có thể là cưỡng hôn.

Aaaa, mặt Lê Lạc đỏ ửng lên. Thằng nhóc nhà họ Tạ này quá không cần thể diện rồi!

Tạ Uẩn Ninh cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Lê Lạc, tâm tư khẽ động. Tình cảm trong lòng dây dưa, giày vò, nhưng cũng càng ngày càng nhiều thêm, khiến anh trở nên điên cuồng, khó lòng thỏa mãn. Chỉ hôn một lần, anh đã yêu đôi môi của cô, mềm mại, rất ngọt.

Anh vẫn còn là bản thân mình trước đây sao? Đương nhiên là không phải.

Cho nên vừa rồi anh mới   *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don*   cưỡng hôn cô, mới phóng túng như vậy! Khi Tạ Uẩn Ninh nói ra hai từ “cưỡng hôn”, Lê Lạc thật sự cảm thấy bản thân bị trêu ghẹo. Cho nên gương mặt mới đỏ lên. Đứng trước mặt Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc cũng vô liêm sỉ hỏi một câu: "... Nếu là cưỡng hôn, vậy em có được bồi thường không?"

Tạ Uẩn Ninh mím môi, hạ thấp giọng hỏi: "Em muốn bồi thường thế nào?"

Lê Lạc híp mắt lại, đùa bỡn hỏi: "Cộng thêm 5 điểm vào đề án thực tập?"

Tạ Uẩn Ninh cũng hơi híp mắt lại: "..." Hiển nhiên là anh không đồng ý rồi.

Lê Lạc cảm thấy chơi rất vui, thỏa hiệp một chút, tiếp tục thương lượng: "3 điểm?"

Tạ Uẩn Ninh lại cúi đầu, ánh mắt càng nhíu càng chặt.

"Aizz... Vậy 1 điểm thì sao?" Trong lòng Lê Lạc vừa vui lại vừa ngọt ngào, trốn tránh Tạ Uẩn Ninh. Nhưng vì cô đang dựa vào tường nên lại không thể tránh, khóe miệng cô tràn ngập ý cười, tiếp tục không kiêng nể ai, cô nói: “Giáo sư, thầy đã làm chuyện xấu xa thế này với em, vậy mà ngay cả một chút phí bịt miệng cũng không cho em sao?"

Nhưng là a a a, umh —— Cô lại bị hôn, bị bịt miệng.

"Không thể cộng điểm." Tạ Uẩn Ninh rời khỏi môi Lê Lạc, nghiêm túc mở miệng nói. Lần trước cô tới bệnh viện thăm cha anh, anh có thể miễn cưỡng có thể cộng thêm cho cô 5 điểm. Đằng này chỉ hôn thôi mà muốn anh cộng thêm 5 điểm sao? Huống chi trước khi cô rời khỏi sở sinh hóa Thanh Hoài, anh không có ý định sẽ chỉ hôn cô một lần đâu. Nếu như mỗi lần hôn đều cộng thêm cho cô 1 điểm, vậy thì điểm của cô sẽ gấp đôi của  Thương Ngôn mất, mà có khi còn hơn thế. Tạ Uẩn Ninh cũng đỏ mặt, sau đó nói cho Lê Lạc một cách khác: “Cho nên, em có thể cưỡng hôn tôi."

...

Ba phút sau.

Lê Lạc đi tới trước mặt Tạ Uẩn Ninh, hai người đổi vị trí, cô kiễng chân lên “cưỡng hôn” Tạ Uẩn Ninh.

5 phút sau, Tạ Uẩn Ninh hỏi cô: "Mệt không?"

Lê Lạc: "..." Việc này đúng là rất mệt mỏi, chiều cao khác biệt quá lớn.

Rất nhanh, người cô bị anh ôm lên, Lê Lạc tiếp tục “cưỡng hôn” anh.

10 phút sau, Tạ Uẩn Ninh thả Lê Lạc xuống.

Hai mươi phút sau, Lê Lạc rời khỏi phòng thí nghiệm cao cấp trên lầu 3. Lúc cô đi xuống, Thương Ngôn thật sự đã quay lại.

Bởi vì bài thí nghiệm chiều nay rất quan trọng, mà lúc Thương Ngôn đến bệnh viện thấy Giai Khởi cũng không có chuyện gì nên anh lại quay về. Nhưng lúc anh quay về phòng thí nghiệm thì lại không thấy ai, sau đó thấy Lê Lạc nghênh ngang đi vào, anh hỏi thăm: "... Lê Lạc, cô đi đâu vậy?"

Lê Lạc: "Lầu ba..."

Thương Ngôn: "... A, cô đi tìm cậu tôi sao?"

Không. Lê Lạc lắc đầu, cười nói: "Là cậu anh tìm tôi."

Thương Ngôn cũng cười cười, nghĩ đến chuyện cậu mình thích Lê Lạc, lại cúi thấp đầu.

Nói những chuyện này có hơi không thích hợp, Lê Lạc đành hỏi Thương Ngôn: "Giai Khởi sao rồi?" Mặc dù cô nhìn thấy bài đăng trên weibo là biết chuyện cũng không có gì, nhưng vẫn hỏi thăm một câu.

Thương Ngôn nhìn về hướng khác, giống như không muốn nhắc đến chuyện này. Chẳng qua anh vẫn trả lời Lê Lạc: "... Không có việc gì."

Lúc sáng, lòng Thương Ngôn như lửa đốt một mạch chạy tới bệnh viện. Dạo gần đây, trên mạng có rất nhiều bình luận ác ý. Mặc dù chuyện Giai Khởi làm sai là thật, nhưng anh là bạn trai cô nên trong lòng vẫn luôn muốn che chở cho cô. Huống chi Giai Khởi nói với anh, cô chỉ chấp nhận sự sắp xếp của cha mẹ. Cô không hề biết mình đã thay thế vị trí của Tiểu Thụ. Cho nên trong suốt thời gian này, Thương Ngôn vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của Giai Khởi.

Đương nhiên anh cũng biết, dù là ông ngoại, bà ngoại hay cha mẹ, còn cả Cậu, bọn họ đều muốn anh chia tay với Giai Khởi.

Sau đó anh không ngờ, Giai Khởi lại coi thường mạng sống của mình. Tới khi anh đến bệnh viện lại nhìn thấy Giai Khởi đang đăng weibo. Vết thương đã được băng bó lại, bác sĩ băng bó cho cô là bác sĩ Triệu, bác sĩ Triệu vỗ vỗ bả vai anh nói: "Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

Trong lúc nhất thời, Thương Ngôn không biết cảm xúc của mình là như thế nào. Rốt cuộc là trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.

Trong phòng bệnh, Giai Khởi không muốn gặp anh, bởi vì chuyện cô bị đuổi khỏi Lan Đại mà cô tức giận với anh mấy ngày, cũng bởi vì anh không nhờ ông ngoại anh giúp cô, bởi vì Nhà họ Tạ chỉ ngồi nhìn mà không giúp cô...

Ngoài cửa phòng bệnh, Dì Lâm khóc lóc, hi vọng anh có thể hiểu cho Giai Khởi một chút. Cô giải thích: "Nếu như hôm nay không phải là dì phát hiện ra sớm, nói không chừng Giai Khởi đã..."

Trong phòng bệnh, Giai Khởi tức giận, ngoài phòng bệnh, Dì Lâm khổ sở rơi lệ.

Thương Ngôn đột nhiên cảm thấy thật sự bất lực. Anh “trốn” khỏi bệnh viện. Hai ngày trước cha tìm anh nói chuyện. Có mấy câu dù cha nói rất uyển chuyển, nhưng anh vẫn có thể hiểu ý của cha.

Bọn họ thật sự muốn anh dựa vào sự việc lần này mà chia tay với Giai Khởi, họ hy vọng anh có thể tìm một cô gái tốt hơn.

"Tính cách của vợ mình phải tốt thì người đàn ông mới có thể có một cuộc sống thoải mái." Cha nói.

Thương Ngôn hỏi cha: "Cũng là bởi vì vậy nên cha mới cưới mẹ sao?"

Cha anh không trả lời anh ngay lập tức, ngừng lại một chút mới nói: "Không sai, mẹ con là một cô gái tốt."

...

Trong phòng nghiên cứu, Lê Lạc đưa cho Thương Ngôn một quả xoài coi như an ủi.

Thương Ngôn mỉm cười, nhận lấy quả xoài nói: "Lê Lạc, cô coi tôi là đứa trẻ sao."

Đúng vậy. Thương Ngôn mặc dù nhìn bề ngoài thì có thể cho rằng Thương ngôn bằng tuổi cô, nhưng nếu tính theo một nghĩa khác mà nói: cô thậm chí còn có thể coi người đã cưỡng hôn cô - Tạ Uẩn Ninh là đứa trẻ kìa, ở trong mắt cô chẳng lẽ Thương Ngôn không phải là “đứa trẻ" sao?

"Tiểu Thụ sẽ nhập học luôn sao?" Thương Ngôn hỏi cô.

"Nhập học luôn." Lê Lạc trả lời Thương Ngôn, sau đó cũng không giấu anh: “Buổi tối Tiểu Thụ muốn mời tôi đi ăn cơm."

Thương Ngôn tò mò hỏi: "Tại sao Tiểu Thụ lại muốn mời cô ăn cơm?"

"Bởi vì lát nữa tôi muốn giúp Tiểu Thụ mang hành lý đến ký túc xá." Lê Lạc cười nói, sau đó đứng dậy. Vừa rồi cô đã xin phép Tạ Uẩn Ninh về sớm. Không thể cộng điểm, nhưng có thể cho phép cô xin nghỉ.

Thương Ngôn ngẩng đầu lên: "Tôi có thể đi cùng không?"

Lê Lạc: "... Được."

Thương Ngôn đi cùng Lê Lạc, giúp khuân hành lý là một mặt, mặt khác anh nghĩ mình nên nghiêm túc thay Giai Khởi nói lời xin lỗi với Tiểu Thụ. Trong bệnh viện, Giai Khởi bộc lộ rõ thái độ căm ghét với Tiểu Thụ. Giai Khởi nghi ngờ Tiểu Thụ cố tình xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn là do đã có âm mưu từ trước.

Những lời này của Giai Khởi Thương Ngôn không thích một chút nào. Âm mưu hay không âm mưu anh không muốn biết, nhưng anh hiểu: Nếu như Chu Tân Tuyền muốn mượn Nhà họ Tạ để lăng xê tin tức vậy thì nhất định anh ta sẽ chọn bữa tiệc đính hôn, điều này còn phải nghi ngờ sao?

Trên đường tới chỗ Tiểu Thụ, Thương Ngôn nhớ tới chuyện Tiểu Thụ muốn mời Lê Lạc ăn tối, anh thương lượng trước với Lê Lạc: "Lê Lạc, tối nay để tôi mời hai người ăn tối."

"Được." Lê Lạc sảng khoái đồng ý với Thương Ngôn, cô hiểu tấm lòng của Thương Ngôn. Chỉ là cô lại càng hiểu rõ Tiểu Thụ, Tiểu Thụ chắc chắn sẽ không để cho Thương Ngôn mời.

Lê Lạc mượn xe của Tạ Uẩn Ninh để chở hàng lý giúp Tiểu Thụ. Bởi vì cốp xe thể thao của cô quá nhỏ, không mang được bao nhiêu đồ. Không giống như chiếc xe việt dã này của Tạ Uẩn Ninh, cốp sau rất rộng rãi.

Tiểu Thụ tạm thời ở chỗ mà cô sắp xếp. Lúc Lê Lạc và Thương Ngôn cùng đi tới, Tiểu Thụ đã chuẩn bị xong. Cũng chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ có hai túi đồ, và một cái hòm lớn.

Thấy Thương Ngôn đi cùng tới đây, Tiểu Thụ hơi xấu hổ. Chỉ là cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu.

Sau đó, Lê Lạc và Tiểu Thụ một người xách một túi đồ. Thương Ngôn bê cái hòm lớn.

Quai xách của cái hòm đã bị hỏng, Thương Ngôn đành phải vất vả ôm lên. Cái hòm này là của một người chị họ không dùng nữa nên cho cô, cái gì cũng tốt nhưng lại không có quai xách.

Cái hòm này rất nặng, bên trong đều là những quyển sách Lê Lạc cho cô.

Tiểu Thụ áy náy nhìn Thương Ngôn nói: "Bạn học Thương, tôi có thể tự mang được."

"Không cần." Mặt Thương Ngôn đỏ bừng vì mệt, nhưng vẫn thoải mái cười tươi với Tiểu Thụ và Lê Lạc: “Cũng may, không nặng lắm."

Trên đường trở về Lan Đại, Lê Lạc lười biếng để mặc cho Thương Ngôn lái xe. Nhưng chủ yếu là vì Tạ Uẩn Ninh gửi tin nhắn cho cô, cô phải trả lời. Tạ Uẩn Ninh hỏi cô buổi tối có muốn đi ăn cùng anh không, sau đó còn nói nhà hàng tình nhân lần trước hai người tới cũng không tệ, có thể tới lần nữa.

Đúng là một người đàn ông thực tế. So với khoảng thời gian trước đây khi hai người chưa xác định quan hệ, thái độ của anh đối với cô trong nháy mắt trở nên tốt hơn rất nhiều. Hôm nay hai người hôn rồi lại hôn, lập tức, thái độ lại trở nên khác nữa.

Chỉ là, Lê Lạc vẫn từ chối anh: "Buổi tối em đi ăn cùng với Tiểu Thụ và Thương Ngôn."

Tạ Uẩn Ninh trở về: "Được."

(Hết chương 40)

P/s: Mị đã trở lại, ăn hại hơn xưa, và cái chương này sao nó ngắn thế nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc