CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Cậu chỉ mới mấp mé ranh giới thôi, không phải biến thái thật, người đứng đắn ai lại đeo dây chân đi làm!Quý Nhiên quay người mở cửa chống trộm thì thấy bạn cùng phòng đứng ngay cửa. Thấy hắn đi vào, cậu bình tĩnh ngẩng đầu: "Sao cậu lại quay lại? Quên mang gì à?"

Hắn biết cậu sắp rời đi à? Tại sao lại xuất hiện trước cửa phòng mình?

Quý Nhiên hơi cảnh giác: "Sao cậu lại đứng đây?"

Bạn cùng phòng thuận miệng nói: "Đi ngang qua thôi."

Quý Nhiên nhìn hắn, không nói gì.

"Muốn vào không?" Bạn cùng phòng nói tiếp: "Tớ cho phép cậu."

"Thôi." Lúc Quý Nhiên quay người đi ra cửa, ánh mắt bạn cùng phòng rất kỳ lạ khiến cậu cảm thấy không thoải mái lắm.

Quý Nhiên thuê một căn phòng đơn thông qua môi giới nên không biết nhiều về bạn cùng phòng, chỉ biết tên và công việc của hắn. Bạn cùng phòng bên cạnh hình như là một nhân viên pha chế, ngày ngủ đêm làm, trước đây chưa từng chạm mặt nhau.

Còn về phần dây chân, lúc bên ngoài tìm cơ hội tháo nó ra là xong, dù sao bây giờ là mùa đông, có áo khoác che lại thì cũng chẳng ai nhìn thấy,

Ô tô của Hàn Thâm dừng trước cổng chung cư, hôm nay anh mặc bộ vest màu xám đen, dưới ống tay áo lộ ra 1cm áo sơ mi trắng, tạo cho anh khí chất lạnh lùng và nghiêm túc.

Quý Nhiên thích cảm giác trật tự này, nó khiến cậu cảm thấy an toàn.

Mặc dù Hàn Thâm là ông chủ tâm địa đen tối nhưng ít nhất cũng không phải người gì kỳ cục.

Quý Nhiên đặt cặp xuống nhưng có điều không rõ lắm, cậu hỏi: "Sao anh lại ở dưới nhà em?"

Hàn Thâm: "Tiện đường từ sân bay tới."

Đây là cái cớ không thể bắt bẻ, Quý Nhiên "ồ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Xe hơi màu đen di chuyển vào đường cái, một lát sau Quý Nhiên lại hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Tham dự một cuộc đấu thầu." Hàn Thâm nói xong thì gửi bản sao thông tin công ty cho cậu: "Trên đường tranh thủ đọc hồ sơ đấu thầu và đề xuất dự án."

Trước đây Quý Nhiên chưa từng tiếp xúc nhiều với chuyện này nên không khỏi tò mò mở tài liệu ra.

Ô tô chạy dọc theo con đường chính truyền đến cảm giác rung lắc rất nhẹ. Thông thường thì sự rung lắc này không ảnh hưởng gì mấy nhưng bây giờ trên đùi Quý Nhiên vẫn đang đeo dây chân. Theo từng đợt xóc nảy, dây kim loại bắt đầu trượt lên gần bẹn đùi, siết chặt đến mức đùi cậu đau đớn.

Hơn nữa bởi vì tư thế ngồi nên hình dáng của dây chân hiện lên khá rõ. Dưới lớp quần tây của Quý Nhiên có mấy chỗ phình ra rõ ràng, bất cứ ai có chút kinh nghiệm đều có thể đoán được phía dưới là đồ vật không đàng hoàng.

Quý Nhiên ngượng đến mức hai tai đỏ bừng, vội vàng kéo áo khoác muốn che lại. Nhưng áo vest bị xẻ tà, dù che được phía trước nhưng không che được hai bên, Quý Nhiên tuyệt vọng bật laptop đặt trên đùi, mong rằng nó có thể che mắt Hàn Thâm.

Pin laptop đã cũ, không sạc thì không dùng lâu được. Quý Nhiên nhìn quanh xe một vòng nhưng không thấy giắc cắm nào.

Cậu không dám hỏi Hàn Thâm, Quý Nhiên giảm độ sáng laptop rồi gian nan đọc tài liệu.

Máy tính nặng nề che mất dấu vết dây đeo chân, nhưng kiểu laptop cũ thế này cực kỳ nặng, chân cậu vốn đã bị siết khó chịu, giờ lại bị vật nặng đè lên, chẳng bao lâu đã bắt đầu cảm thấy tê dại.

Nhưng cậu không dám bỏ máy tính ra, Quý Nhiên đành thay phiên hai chân chịu lực, lúc thì đùi trái, lúc thì đùi phải, đùi trái, đùi phải...

"Julian." Một giọng nói trầm lạnh vang lên: "Ngồi yên."

Động tác Quý Nhiên khựng một chút, cậu lập tức yên tĩnh như gà.

Hàn Thâm tiếp tục kiểm tra thông tin dự án, khoảng năm phút sau, anh nghe thấy giọng nói hơi bất lực của cậu trai—

"Samuel... Chân em tê quá, em nhúc nhích một chút được không?"

Hàn Thâm đau đầu tạm dừng công việc.

Dự án IPO mà anh phụ trách đã đến giai đoạn nộp đơn, Hàn Thâm là trưởng dự án, đang đối chiếu tài liệu lần cuối.

Do sự điều chỉnh chính sách mà giai đoạn đăng ký IPO gần đây đã siết chặt, quy trình phê duyệt phát hành trở nên nghiêm ngặt hơn, không ít doanh nghiệp bị từ chối. Mặc dù có thể nộp đơn lại nhưng thời gian nộp phải sau 6 tháng, điều này là một cú sốc lớn đối với các công ty chứng khoán và doanh nghiệp.

Trong bối cảnh môi trường chung bị thắt chặt, các doanh nghiệp chọn lựa công ty chứng khoán càng cẩn thận hơn, chỉ sẵn sàng hợp tác với những tổ chức hàng đầu, thậm chí nhiều doanh nghiệp còn chỉ định Hàn Thâm làm người phụ trách.

Năng lực của Hàn Thâm tiếng lành đồn xa nhưng anh chỉ có một cái đầu và hai bàn tay, hiệu suất làm việc có cao đến đâu thì cũng không thể nào xử lý tất cả dự án cùng một lúc.

Hiện tại anh đang cố gắng ủy quyền và giao một số dự án tương đối đơn giản cho các phó giám đốc và giám đốc điều hành. Tuy nhiên việc đào tạo nhân sự không phải chuyện một sớm một chiều nên hầu hết các dự án vẫn cần phải qua tay anh.

Một tuần trước khi gửi tài liệu xin cấp báo là thời điểm bận rộn nhất của Hàm Thâm. Dù cấp dưới tự xưng đã kiểm tra bản cuối cùng của tài liệu nhiều lần nhưng Hàn Thâm vẫn phát hiện ra vô số vấn đề.

Tất nhiên không phải vấn đề nào cũng cần sửa đổi, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc xét duyệt thì có thể lấp liếm bằng cách diễn đạt, ít nhất những điểm quan trọng phải cần được trình bày rõ ràng, thế là đủ.

Các nhân viên của Phong Thịnh cho rằng anh là người cầu toàn, thỉnh thoảng Asher hay trêu chọc anh bằng những lời như vậy nhưng Hàn Thâm không cho là thế, anh chỉ có yêu cầu tương đối cao thôi.

Đúng là anh có chút kiểm soát, nhưng khi Hàn Thâm dẫn dắt đội ngũ đầu tiên, anh mới hiểu rằng xã hội và con người không thể vận hành 100% theo kỳ vọng của anh, anh không thể áp đặt yêu cầu của mình lên người khác. Dù nhân viên Phong Thịnh rất xuất sắc, tự cho rằng đã viết được một bản cáo bạch hoàn hảo nhưng trong mắt Hàn Thâm cùng lắm chỉ được 80 điểm thôi.

Không ai có thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của anh, cũng không ai có thể hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của anh.

Hàn Thâm đã cố gắng hạ thấp yêu cầu đối với cấp dưới, nhưng dù vậy, hầu hết nhân viên vẫn tỏ ra rất sợ anh.

Đúng vậy.

Ví dụ như người trước mặt.

Nam sinh ngượng ngùng ngồi bên cạnh anh, hai tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt đỏ hoe giống như một con thú nhỏ đang run rẩy.

"Julian." Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên, giọng điệu bình tĩnh pha chút bối rối: "Đối với cậu tôi có phải là ông chủ hay kiểm soát không?"

Quý Nhiên: "...?"

Ủa alo, không phải anh bảo tôi đừng nhúc nhích hả?

"Tôi không biết điều gì khiến cậu có ấn tượng xấu về tôi." Hàn Thâm nói với cậu: "Nhưng đợi chúng ta làm việc chung lâu hơn cậu sẽ thấy tính khí của tôi không tệ như cậu tưởng, cũng không lắm quy tắc như vậy. Mặc dù tôi là cấp trên của cậu nhưng hai ta là hai cá thể bình đẳng, cậu không cần phải xin phép tôi để được cử động."

Quý Nhiên xấu hổ không nói nên lời.

Rõ ràng đó là một việc rất nhỏ, anh chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý là được nhưng cứ khăng khăng giảng cho cậu một tràng dài.

Hơn nữa vừa rồi chính Hàn Thâm là người bảo cậu ngồi yên!

Giờ lại bảo "Cậu không cần xin phép tôi để được cử động".

Cả lời tốt lẫn lời xấu đều do Hàn Thâm nói, dù sao tất cả đều là lỗi của anh.

Có lẽ biểu cảm kháng cự quá rõ ràng, Hàn Thâm lại bổ sung: "Tôi chỉ muốn cậu giữ yên lặng chứ không định buộc tay buộc chân cậu."

"Có khác gì đâu? Không phải đều giống nhau sao?" Quý Nhiên hơi tức giận, giọng điệu không còn tôn trọng nữa: "Anh không cho em phát ra tiếng, chẳng phải đang trói tay trói chân em không cho em động đậy gì sao..."

Gượm đã, cậu đang nói gì thế?

Gì mà trói tay trói chân mình? Không cho động đậy? Gần đây có phải cậu đi quá ranh giới khiến người khác hiểu lầm à?

Quý Nhiên bỗng chốc đỏ bừng mặt, dứt khoát ngậm miệng lại.

Hàn Thâm hỏi: "Sao cậu không nói tiếp?"

Quý Nhiên: "..."

Sao cậu tiếp tục được? Nếu tiếp tục cậu sẽ...

"Trước mặt tôi cậu có thể thoải mái nói lên suy nghĩ của mình." Có lẽ Quý Nhiên tỏ ra qua câu nệ, Hàn Thâm bổ sung: "Nếu không liên quan đến nguyên tắc thì tôi sẽ không tức giận."

Quý Nhiên: "Vấn đề nguyên tắc là gì?"

Hàn Thâm: "Khi nào cậu phạm phải sẽ biết."

Quý Nhiên: "..."

Vậy mà bảo tính khí tốt, lừa đảo.

"Ting ting—"

Máy tính đột nhiên phát ra âm thanh thông báo pin yếu, sau đó nhanh chóng tối sầm lại.

Xong, cần sạc pin.

Quý Nhiên lại nhìn quanh xe, vẫn không thấy ổ cắm sạc nào.

Hỏi Hàn Thâm hả? Liệu ông chủ có chê cậu phiền không? Nhưng vừa rồi anh còn bảo tính tình mình khá tốt, không phải vấn đề nguyên tắc thì không tức giận, mượn đồ sạc chắc không sao đâu nhỉ?

Quý Nhiên nhìn Hàn Thâm một chút, đang cân nhắc nên nói hay không thì đối phương đã giành nói trước: "Cậu có chuyện gì cứ nói đi."

Quý Nhiên rốt cuộc cũng lên tiếng: "Cho hỏi trên xe có ổ cắm hình tam giác không?"

"Có." Hàn Thâm mở nắp hộc chứa đồ ở giữa, lộ ra ổ cắm bên trong.

Thì ra là chỗ này, Quý Nhiên thở phào, vội vàng nói: "Cảm ơn."

Nhìn thấy mức pin ở góc dưới bên phải từ từ tăng lên, Quý Nhiên cảm thấy không tin nổi. Hóa ra lại đơn giản như vậy, chỉ cần nói một cậu, không cần thiết phải xoắn xuýt như thế.

Cậu phát hiện mình đã hiểu lầm Hàn Thâm, nghĩ kỹ lại lại Hàm Thâm thực sự không hề tức giận ngay cả khi Quý Nhiên mắc lỗi trong công việc, anh cũng chỉ bình tĩnh chỉ ra vấn đề chứ chưa từng nổi giận với cậu.

Chẳng qua khí chất của Hàn Thâm quá mạnh, chức vị lại cao hơn cậu nhiều, điều đó khiến mỗi lần Quý Nhiên nhìn anh đều thấy sợ hãi, ẩn đâu đó là một chút e ngại.

Có lẽ mình thật sự hiểu lầm anh rồi, nếu tính cách Hàn Thâm tệ đến vậy thì Asher và Luke đã không thể làm việc dưới trướng anh lâu đến thế, đúng không?

Nhưng tại sao Hàn Thâm còn nhìn cậu? Chẳng lẽ vừa rồi cậu làm sai điều gì?

Nhận ra ánh mắt bên cạnh, Quý Nhiên đột nhiên thấy bất an.

Cậu thận trọng hỏi: "Anh có gì dặn dò à?"

Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên, sau đó cùi đầu nhìn máy tính trên đùi.

"Không có." Anh thu hồi ánh mắt rồi cúi đầu tiếp tục công việc.

Lúc Quý Nhiên lên xe, Hàn Thâm lập tức phát hiện dây đeo chân trên người Quý Nhiên, nhưng anh không có ý định xâm phạm đời sống riêng tư của cấp dưới, thế là không bày tỏ ý kiến.

Cho đến khi Quý Nhiên cảm thấy khó chịu vì sợi dây đeo chân này.

Hàm Thâm là một lãnh đạo nghiêm khắc và có trách nhiệm, sẽ không để trạng thái cá nhân của cấp dưới ảnh hưởng đến công việc. Nếu là chuyện khác, anh sẽ trực tiếp bảo Quý Nhiên phải làm gì, nhưng nếu là chuyện cá nhân như dây đeo chân...

Với phẩm hạnh của Hàm Thâm, chắc chắn anh sẽ không hỏi Quý Nhiên: Cậu định đeo cái xích chân này để báo cáo à?

Trên đường đi, Hàn Thâm luôn tạo cơ hội để Quý Nhiên mở lời, anh dùng mọi cách để ám chỉ mình không phải người vô lý, nếu Quý Nhiên chủ động nhắc tới anh nhất định không từ chối.

Nhưng Quý Nhiên không nói gì.

Hàn Thâm thầm nghĩ, quả nhiên Quý Nhiên vẫn sợ anh.

Bình luận

Truyện đang đọc