CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Ba ngày sau, Hàn Thâm mang quà đến tham dự tiệc sinh nhật của Tưởng Diệc. Cả hai đều sống ở khu Lake World, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thâm quay lại sau khi tay trắng dọn ra ngoài.Hàn Thâm bấm chuông, người mở cửa lại là Lãnh Lệnh Từ.

Tưởng Diệc cầm xẻng đảo đồ ăn trong bếp, lớn tiếng hỏi: "Bà xã, ai đến thế?"

Hàn Thâm: "..."

Không cần nói cũng biết vì sao Tưởng Diệc lại chọn tổ chức sinh nhật ở nhà, hóa ra là để khoe ân ái.

Mấy tháng trước, Tưởng Diệc công khai chuyện yêu đương, biến tưởng nhà thành cuốn nhật ký. Mỗi ngày đăng hơn chục bài, đến chuyện cỏn con cũng phải chia sẻ, thậm chí Lãnh Lệnh Từ chiên cho hắn quả trứng khét lẹt cũng đăng lên khoe.

Hàn Thâm xem mà đau đầu, trực tiếp chặn luôn tường nhà của hắn.

Nhưng Tưởng Diệc cũng là đứa duy nhất trong đám bạn có người yêu, Hàn Thâm chẳng còn cách nào khác, nhẫn nhịn cầm quà tới tận nơi.

Trong gian bếp mở, Tưởng Diệc mặc sơ mi trắng, xắn tay áo đến khuỷu tay đang xảo tôm xốt dầu. Thấy Hàn Thâm, hắn ngẩng đầu lên nhìn và nói: "Tôi tưởng cậu không đến chứ."

"Trùng hợp hôm nay tôi rảnh." Hàn Thâm đưa quà, nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Tưởng Diệc làm bộ bận rộn, đáp: "Đang bận lắm, cậu đưa bà xã tôi đi."

Hàn Thâm đành đưa quà cho Lãnh Lệnh Từ. Anh không thân với cậu ta lắm nên chỉ đứng bên cạnh Tưởng Diệc, nhìn hắn nấu ăn.

Không lâu sau, Lãnh Lệnh Từ bưng cốc nước đến, Hàn Thâm nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Tưởng Diệc: "Tôi cũng muốn."

Lãnh Lệnh Từ lạnh lùng nhìn Tưởng Diệc, nhưng lúc Hàn Thâm nghĩ rằng cậu ta sẽ từ chối, Lãnh Lệnh Từ lại rót cho Tưởng Diệc một cốc y hệt.

Tưởng Diệc ngửa cổ uống cạn, quay sang nói với Hàn Thâm: "Ghen tị chưa?"

Hàn Thâm: "Tôn nghiêm đàn ông của cậu đâu?"

"Tôn nghiêm là gì?" Tưởng Diệc mặt dày trả treo: "Bà xã mới là nhất."

Hàn Thâm: "..."

Anh khẽ nhìn người đàn ông lạnh lùng với mái tóc dài bên cạnh, Lãnh Lệnh Từ, sau đó lại nhìn Tưởng Diệc, thằng bạn chí cốt tính tình thô lỗ, thẩm mỹ kém cỏi của mình.

Trong đầu anh bất giác hiện lên mấy câu như trâu gặm mẫu đơn hay hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Nhưng kết quả, hai người này lại ở bên nhau.

Hàn Thâm bèn hỏi: "Sao cậu theo đuổi được Lãnh Lệnh Từ vậy?"

"Theo đuổi?" Tưởng Diệc hừ một tiếng, vẻ mặt tự mãn: "Bản thân tôi anh tuấn phong độ, tiêu sái hào hoa, một đêm bảy lần, đương nhiên là bà xã theo đuổi tôi. Thấy chưa? Vừa nãy chỉ cần một ánh mắt là em ấy rót nước cho tôi ngay."

Hàn Thâm: "..."

Anh bắt đầu hối hận vì đã đến đây.

"Cậu hỏi mấy cái này làm gì?" Tưởng Diệc không tha cho anh, gặng hỏi: "Hay cậu định theo đuổi ai à?"

Hàn Thâm: "Ai bảo?"

"Cậu cứ giả vờ đi." Tưởng Diệc cười: "Tôi nghe bảo cậu come out với gia đình phải ra đi trắng tay."

Hàn Thâm quyết định cho Giang Diệc thêm một cơ hội.

Anh nói: "Bạn tôi thích một người nhưng người ta cứ né tránh cậu ta, cậu có lời khuyên nào không?"

Tưởng Diệc: "Người bạn đó là cậu đúng không?"

Không biết từ lúc nào Lãnh Lệnh Từ đã bước tới, cầm theo một tách trà nóng, hỏi thẳng: "Anh muốn theo đuổi Quý Nhiên à?"

Hàn Thâm: "."

Lãnh Lệnh Từ: "Hai người vẫn chưa ở bên nhau à?"

Hàn Thâm: "."

"Ừ nhỉ." Tưởng Diệc bất ngờ không kém: "Chuyện hai người diễn giả thành thật ở câu lạc bộ chắc cũng gần năm rồi ha?"

Hàn Thâm giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Thứ nhất, chúng tôi không có diễn trò gì cả. Thứ hai, tôi cũng không muốn nhân cơ hội đó để chiếm lợi thế. Hành động như thế là không đạo đức."

Tưởng Diệc khịt mũi coi thường: "Cậu yêu đương còn nói đạo đức? Đợi đến khi vợ chạy mất thì cậu sẽ biết đạo đức cũng chẳng ích lợi gì."

Thấy Hàn Thâm không trả lời, Tưởng Diệc nói tiếp: ""Vậy bây giờ là sao? Đừng nói với tôi là vợ cậu thực sự chạy mất rồi đấy nhé... Hả? Chạy thật à?"

Hàn Thâm im lặng vài giây, cuối cùng nói: "Cậu ấy thích người khác rồi."

"Vậy thì sao?" Tưởng Diệc không thể tin nổi: "Người ta thích người khác thì cậu không theo đuổi nữa? Cậu còn là đàn ông không đấy? Lúc này thì phải lao vào mà cướp lại chứ."

Hàn Thâm: "Cậu ấy tránh mặt tôi."

"Tránh mặt cậu thì sao?" Tưởng Diệc thắc mắc: "Cậu vì cậu ấy mà ra đi tay trắng, giờ cậu chỉ cần nói cho cậu ấy biết là người ta sẽ cảm động thôi."

"Không được." Hàn Thâm nghiêm túc: "Tôi không muốn tạo áp lực cho cậu ấy."

Tưởng Diệc tức cười: "Ờ, ờ, cậu cao thượng, cậu thượng đẳng, vậy cậu đừng mơ tưởng đến chuyện theo đuổi nữa, cứ chắp tay nhường đối tượng cho người khác đi."

Hàn Thâm: "Thực ra tôi chưa từng theo đuổi cậu ấy."

Tưởng Diệc: "?"

"Vậy cậu hỏi làm cái quần què gì."

"Chạy theo tình yêu chẳng có ý nghĩa gì hết." Hàn Thâm thản nhiên nói: "Tôi muốn cậu ấy yêu tôi từ tận đáy lòng. Chỉ có tình cảm xuất phát từ bản tâm mới có giá trị, chứ không phải tình yêu giành được bằng cách theo đuổi, cảm động, nịnh nọt, hay thậm chí ép buộc."

"Cứ giả vờ đi." Tưởng Diệc lạnh lùng cười, không chút nể nang: "Đợi đến khi vợ cậu bỏ chạy, cậu sẽ hiểu cái gọi là tôn nghiêm hay chân tâm đều vô nghĩa. Quan trọng nhất là giữ được người bên mình. Không giữ được trái tim thì ít nhất cũng phải giữ được thân xác..."

Lãnh Lệnh Từ: "Tôi đồng ý với quan điểm của anh."

"Thấy chưa?" Giang Diệc đắc ý: "Vợ tôi cũng thấy tôi nói đúng."

Lãnh Lệnh Từ: "Ý em là đồng ý với Hàn Thâm."

Tưởng Diệc: "..."

Bọn họ đều kiêu hãnh, lại lý tưởng hóa đến cực đoan, không thèm hạ mình để theo đuổi, cảm động, hay ép buộc nửa kia.

Lúc này Hàn Thâm mới nhận ra mình hỏi sai người.

"Nói thật chứ, cậu thân sĩ đến mức khiến người khác cảm thấy giả tạo." Tưởng Diệc đứng sau liên tục lải nhải: "Đàn ông thì phải xông lên, cạnh tranh mạnh mẽ biết không? Cậu tập cơ làm gì, cởi ra cho cậu ấy nhìn, thể hiện hormone nam tính của mình đi! Nếu ngay cả chuyện đó cũng không dám đi làm thì biến đi cho lành."

Hàn Thâm hỏi ý kiến Lãnh Lệnh Từ, người kia thẳng thừng đáp lại hai chữ —— quyến rũ.

-

Sáng hôm sau, Quý Nhiên ra ngoài chạy bộ thì tình cờ gặp Hàn Thâm với bộ đồ thể thao bó sát trên người.

Tháng Mười Một, Thượng Hải đã vào đông, nhiệt độ buổi sáng chỉ khoảng hơn mười độ. Quý Nhiên đã bắt đầu mặc đồ đông nhưng Hàn Thâm thì vẫn bận bộ đồ thể thao mỏng manh của mùa hè.

Chiếc quần short màu đen để lộ cặp đùi săn chắc, nửa người trên là chiếc áo ngắn tay bó sát cùng màu làm nổi bật bờ vai rộng, lồng ngực vạm vỡ, vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man, nhìn anh không khác gì nhân vật chính trong truyện Manhwa.

Mùa đông ăn mặc thế này không thấy lạnh à?

Nhưng chắc chắn Hàn Thâm có suy nghĩ riêng của mình. Quý Nhiên không bình luận, xuống lầu khởi động rồi bắt đầu chạy bộ.

Hàn Thâm cũng đang chạy, mà vừa khéo, khoảng cách giữa hai người luôn là hai bước chân, đủ để Quý Nhiên nhìn rõ từng động tác của anh.

Công bằng mà nói, tư thế chạy của Hàn Thâm rất chuẩn, tốc độ không chậm, từng bước chạy đều trông vô cùng đẹp mắt.

Thế nhưng Quý Nhiên không muốn cứ mãi chạy phía sau hít bụi, bèn tăng tốc định vượt qua anh. Đúng lúc đó, Hàn Thâm cũng bắt đầu tăng tốc.

Vậy cậu giảm tốc độ thì sao?

Quý Nhiên thử chạy chậm lại, kết quả Hàn Thâm cũng giảm tốc theo, vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước không hơn không kém, như thể anh đang cố ý khoe vóc dáng của mình.

Quý Nhiên: "..."

Hàn Thâm không rảnh đến mức làm chuyện này đâu nhỉ?

Quý Nhiên rẽ sang một ngã khác, quyết định chạy về hướng ngược lại. Lần này, Hàn Thâm không bám theo, Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra vừa rồi chỉ là cậu nghĩ quá nhiều.

Nhưng vẫn còn một chuyện khiến Quý Nhiên băn khoăn. Hôm đó, sau khi say rượu được Hàn Thâm đưa về nhà, lúc rời đi vội vàng quá nên cậu quên cầm theo cà vạt.

Thực ra nó cũng không phải món đồ mắc tiền, hơn nữa gần đây cậu luôn tránh mặt Hàn Thâm nên không muốn lấy lý do nhỏ nhặt này để gặp anh. Nhưng Quý Nhiên lo Hàn Thâm sẽ dùng chiếc cà vạt của mình để làm điều gì kỳ quặc.

Cậu chờ một tuần, vẫn không thấy Hàn Thâm chủ động trả lại. Cuối cùng, cậu quyết định nhắc khéo.

Biểu cảm của Hàn Thâm khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng trở về bình thường. Anh nói: "Cà vạt bị bẩn rồi, để tôi mua cho cậu chiếc mới."

Quý Nhiên: Bị bẩn? Bẩn kiểu gì?

Cậu không dám nghĩ sâu xa hơn nữa, lúc này Hàn Thâm đã dẫn cậu xuống cửa hàng chuyên bán cà vạt dưới tầng.

Tòa nhà văn phòng của họ nằm ở khu CBD, bên dưới là trung tâm thương mại, rất tiện mua sắm vào giờ nghỉ trưa.

Quý Nhiên đứng trước quầy hàng, đầu óc mơ hồ nhìn Hàn Thâm lướt ngón tay qua đủ loại cà vạt với hoa văn khác nhau, cuối cùng chọn một chiếc có kiểu dáng gần giống chiếc cũ nhưng giá lại đắt gấp mấy chục lần.

"Thử cái này đi." Hàn Thâm nói rồi lấy chiếc cà vạt xuống.

Nhân viên bán hàng định giúp đỡ nhưng Hàn Thâm lắc đầu, đáp: "Để tôi."

Quý Nhiên hơi sững người, chưa kịp từ chối thì đã muộn, Hàn Thâm đã bắt đầu tháo cà vạt trên cổ cậu ra.

Lúc này khoảng cách giữa hai người không đến nửa bước, thậm chí Quý Nhiên có thể cảm nhận hơi thở của Hàn Thâm quẩn quanh, bao bọc lấy cơ thể mình.

Cậu vô thức lùi lại một chút.

"Đừng nhúc nhích." Hàn Thâm giữ chặt cà vạt rồi kéo cậu lại gần, Quý Nhiên suýt nữa thì đập vào lồng ngực của anh.

Khoảng cách này khiến cậu càng thêm căng thẳng. Chỉ cần ngẩng đầu là Quý Nhiên có thể thấy rõ yết hầu của Hàn Thâm. Phần yết hầu lớn, nổi bật ấy trong tầm mắt cậu bỗng trượt xuống một cách rõ ràng, nặng nề.

Quý Nhiên dời ánh mắt đi, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.

Đủ rồi.

Cậu không muốn tiếp tục nữa.

Lúc cậu định đẩy anh ra, Hàn Thâm cuối cùng cũng thắt xong cà vạt. Anh lùi lại nửa bước, nói: "Cậu nhìn thử xem?"

Quý Nhiên căn bản không dám ngẩng đầu, cậu sợ mình vừa ngước lên nhìn thì sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trong ánh mắt người kia.

"Vậy lấy cái này." Hàn Thâm nói: "Lấy thêm cái y hệt rồi gói lại."

Quý Nhiên cầm theo cà vạt mới về công ty, cảm giác mình đã quên mất điều gì đó. Nhưng cậu nghĩ mãi không ra, cộng thêm công việc bận rộn khiến cậu không còn thời gian để bận tâm.

Chỉ đến khi tan làm về nhà, lúc cởi áo sơ mi, cậu mới đột ngột nhận ra: Khoan đã, thế còn chiếc cà vạt cũ đâu rồi?

Cậu lục lọi khắp người mà không thấy, rồi hồi tưởng lại những gì xảy ra trong cửa hàng sáng nay. Mãi lúc đó cậu mới sực tỉnh: Hàn Thâm mua một đổi một, tiện tay... lấy luôn cà vạt của mình!

Quý Nhiên:...?

Cảm giác bất thường ấy đạt đến đỉnh điểm khi Quý Nhiên lại gặp Hàn Thâm tại trường ngựa vào cuối tuần.

Ban đầu, cậu và Giang Ninh dự định đi học cưỡi ngựa vào thứ Bảy, nhưng tối thứ Sáu, Quý Nhiên đột ngột yêu cầu Giang Ninh dời lịch sang Chủ Nhật.

Việc thay đổi lịch học quá sát ngày vốn không hề có trong kế hoạch, mà Chủ Nhật Hàn Thâm lại có một cuộc họp quan trọng.

Thế nhưng, dù là Chủ Nhật, Quý Nhiên vẫn vô tình chạm mặt Hàn Thâm ở trường ngựa.

Khi nhìn Hàn Thâm mặc bộ lễ phục đuôi tôm lịch lãm đi về phía mình, trong khoảnh khắc đó, vô số ý nghĩ kỳ quặc lướt qua tâm trí Quý Nhiên.

Tuy nhiên Hàn Thâm chỉ gật đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.

Một nhân viên đi theo anh lập tức giải thích: "Mọi người đều muốn được chứng kiến màn diễn của anh ấy với Ly Huyền. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội mãn nhãn rồi."

Hàn Thâm đáp lại bằng giọng điềm đạm: "Đổi giờ đột xuất, hy vọng không ảnh hưởng đến mọi người."

Nhìn bóng lưng Hàn Thâm khuất dần, Quý Nhiên bất chợt cất tiếng hỏi Giang Ninh: "Trước giờ cậu xử lý người theo đuổi mình như thế nào?"

Giang Ninh quay đầu lại: "Có người đang theo đuổi cậu à?"

"Không phải." Quý Nhiên lập tức phủ nhận. "Chỉ là tự dưng muốn biết thôi."

Giang Ninh cười nhạt: "Hỏi tớ làm gì, chẳng phải cậu giỏi nhất chuyện này à?"

Quý Nhiên: "..."

Cậu nghi ngờ Giang Ninh đang trêu chọc mình.

Quả nhiên ngay sau đó, Giang Ninh bật cười, nói: "Cậu quên chuyện huyền thoại năm nhất cậu thẳng thừng từ chối 36 người rồi hả?"

Thời đại học, Quý Nhiên vốn rất kín tiếng, nhưng ngoại hình nổi bật và tính cách lạnh lùng lại khiến cậu vô tình thu hút vô số ánh mắt.

Năm nhất vừa khai giảng, các tân sinh viên từ môi trường cấp ba căng thẳng bước vào đại học với khao khát tìm kiếm một mối tình đẹp.

Mà Quý Nhiên chính là người xuất hiện như trong giấc mộng của họ: dáng vẻ thư sinh, lạnh lùng cuốn hút, mỗi lần đứng thẳng trong bộ quân phục lúc tập huấn, với vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man, chẳng khác gì một "nam thần" bước ra từ tiểu thuyết.

Chỉ sau vài tuần, số người đến xin liên lạc với Quý Nhiên đã không đếm xuể, bất kể nam hay nữ, thậm chí nhiều người có điều kiện gia đình và ngoại hình không hề thua kém ai.

Thế nhưng, cách Quý Nhiên đối xử với những người theo đuổi mình lại vô cùng lạnh nhạt, thậm chí có thể gọi là... tàn nhẫn.

Quý Nhiên luôn giữ vững nguyên tắc từ chối người theo đuổi một cách dứt khoát. Hễ ai xin tài khoản WeChat của cậu, cậu không bao giờ cho. Nếu có lý do nào đó phải thêm bạn, chỉ cần đối phương lộ ra một chút dấu hiệu thích cậu, Quý Nhiên sẽ ngay lập tức dập tắt nó.

Không trả lời tin nhắn, chặn tài khoản, tránh né như tránh bệnh dịch.

Giang Ninh nhớ rất rõ một lần khi còn học năm hai, có một cậu con nhà giàu nổi tiếng trong trường cố chấp theo đuổi Quý Nhiên.

Cậu ta vừa đẹp trai lại có tiền, thường xuyên thay bạn trai, thậm chí nhiều lần còn bị người yêu cũ bêu rếu trên tường confession của trường.

Một lần, Quý Nhiên mặc áo sơ mi trắng, đạp xe qua sân trường trong cơn gió đầu hạ, mái tóc và tà áo nhẹ bay, trông vừa thanh thuần vừa cuốn hút.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu con nhà giàu lập tức bị "sét đánh", dứt khoát chia tay bạn trai hiện tại và thề sẽ chinh phục Quý Nhiên.

Người vừa đẹp trai vừa giàu như cậu con nhà giàu đó vốn rất dễ dàng trong chuyện tình cảm. Thực ra, cậu ta chẳng cần biết cách theo đuổi ai, vì chỉ riêng điều kiện của mình đã đủ khiến cậu ta trở thành "hàng hiếm". Huống hồ, với nhan sắc và gia thế như thế, cậu ta luôn nghĩ rằng Quý Nhiên cũng chẳng khác gì những người trước đây – chỉ cần tán tỉnh qua loa là có thể dễ dàng chiếm được trái tim.

Nhưng Quý Nhiên lại là "khúc xương khó nhằn". Lần đầu, cậu con nhà giàu giả vờ nói mình đăng ký môn kinh tế học là môn tự chọn, cần mượn giáo trình của Quý Nhiên, nhân cơ hộ đó cả hai bèn thêm WeChat nhau.

Không ngờ hắn vừa ám chỉ mấy lần, Quý Nhiên đã thẳng tay block hắn.

Từ đó về sau, cậu con nhà giàu tiếp tục theo đuổi tận cùng, thường xuyên tặng hoa tặng quà mua đồ ăn, thậm chí đến tận lớp học và ký túc xá làm phiền.

Quý Nhiên mỗi lần đều từ chối rất rõ ràng, nhưng sự kiên quyết ấy lại càng kích thích ý chí chinh phục của cậu con nhà giàu hơn.

Biết được Quý Nhiên xuất thân bình thường, sống tiết kiệm và phải làm thêm để trang trải học phí, hắn ta đã chơi lớn: bày một trái tim làm từ nến dưới ký túc xá, đặt một chiếc điện thoại đời mới nhất và đôi giày đắt tiền, rồi dùng loa lớn hét lên: "Quý Nhiên, anh thích em! Hãy ở bên anh, anh sẽ nuôi em cả đời!"

Thời điểm đó, Quý Nhiên đang làm hồ sơ xin học bổng, nhưng tin đồn về đời sống riêng của cậu đột nhiên lan ra khắp trường. Người ta bàn tán rằng cậu là người đồng tính, sống buông thả.

Quý Nhiên tức giận cầm một xô nước hất thẳng xuống người hắn, một người hiền lành như cậu lần đầu tiên nổi đóa: "Cậu có bị điên không? Tôi đã nói không thích là không thích, cậu dựa vào đâu mà nghĩ có thể theo đuổi được tôi? Bày đặt nến với hoa, cậu nghĩ đây là hành động lãng mạn à? Tôi chỉ thấy ghê tởm thôi!"

Kể từ lần đó, Quý Nhiên trở nên nổi tiếng.

Số người theo đuổi cậu giảm đáng kể, và nếu có ai thích cậu thật, cũng chỉ dám lặng lẽ ngưỡng mộ từ xa.

Hồi đó, cậu con nhà giàu mắng Quý Nhiên là giả bộ cao ngạo, nhưng Giang Ninh lại không nghĩ vậy. Với cậu, Quý Nhiên thực sự là một người vừa kiêu ngạo vừa cao quý.

Cậu không cho rằng đó là điều tiêu cực, ngược lại, đó là một nét đẹp trong con người Quý Nhiên.

"Không phải cậu biết cách từ chối người khác lắm hả?" Giang Ninh thắc mắc: "Ai thích cậu thì cứ từ chối thẳng thừng là xong, sao lần này lại do dự vậy?"

Quý Nhiên bối rối: "Nhưng anh ấy khác những người kia."

Giang Ninh: "Khác chỗ nào?"

Quý Nhiên mấp máy môi, nhưng không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng bất lực phẩy tay: "Thôi, không nói nữa."

Giang Ninh: "..."

Không thể nói rõ là vì bản thân đã dao động rồi đúng không?

Từ lâu Giang Ninh đã biết về vị cấp trên tên Hàn Thâm của Quý Nhiên. Điều khiến cậu ta nhớ nhất là vào năm ngoái, Quý Nhiên từng nhắn tin cầu cứu nói cậu ta chờ cơ hội rồi báo cảnh sát. Lúc ấy Giang Ninh gấp muốn chết, cứ lo Quý Nhiên xảy ra chuyện gì, may sao Quý Nhiên gọi điện thoại báo rằng mọi thứ đều ổn.

Lúc đó Quý Nhiên mới nói chính vị cấp trên này đã giúp cậu. Từ đó về sau, Giang Ninh luôn ghi nhớ cái tên Hàn Thâm này.

Chẳng qua sau một thời gian dài, Giang Ninh không nghe thấy Quý Nhiên nhắc đến cái tên Hàn Thâm này nữa nên mặc định Hàn Thâm chỉ là một vị sếp tốt bụng bình thường. Nhưng làm gì có vị sếp nào lại sẵn sàng mạo hiểm giải cứu Quý Nhiên khỏi câu lạc bộ? Vượt cả quãng đường dài để dự lễ tốt nghiệp của Quý Nhiên? Thậm chí cố tình tạo cơ hội để cả hai gặp nhau ở trường ngựa?

Giang Ninh cảm thấy.

Quan hệ giữa hai người không chỉ đơn thuần là sếp và nhân viên nữa.

Trực giác mách bảo Hàn Thâm đang theo đuổi Quý Nhiên nhưng vì Quý Nhiên không thể hiện rõ thái độ nên cậu cũng không muốn tự mình suy diễn mà nói toạc ra, hay tự ý thúc đẩy mối quan hệ tiến xa hơn.

Quý Nhiên là bạn cậu, cậu luôn ủng hộ Quý Nhiên vô điều kiện, Quý Nhiên quyết định gì cũng được.

Nhưng khi nhìn Hàn Thâm trong bộ lễ phục cưỡi ngựa, trình diễn từng bước đi uyển chuyển, Giang Ninh thầm nghĩ, nếu đây là em dâu tương lai của mình thì có lẽ cũng không tệ lắm.

Đặc biệt là khi cậu hỏi liệu có thể chạm vào con ngựa được không và nhận được sự đồng ý của Hàn Thâm, tâm trạng của Giang Ninh lập tức đạt đến đỉnh cao hứng khởi.

Nhìn Giang Ninh mặt mày rạng rỡ, vui vẻ tương tác với Lý Huyền, Hàn Thâm lại chỉ nghĩ: Quả nhiên Giang Ninh không phải người phù hợp với Quý Nhiên.

Rõ ràng đang theo đuổi Quý Nhiên, vậy mà lại dám tìm "tình địch" như mình để mượn ngựa, chẳng có chút ý thức cạnh tranh hay cảm giác chiếm hữu nào. Một người như vậy làm sao bảo vệ được Quý Nhiên?

Hai người nhìn lướt qua nhau, mỗi người đều nghĩ mình đã nắm được điểm mấu chốt của vấn đề.

Chỉ có Quý Nhiên vẫn bực bội.

Khi Hàn Thâm biểu diễn bài cưỡi ngựa trong bộ lễ phục, Quý Nhiên đã mấy lần cảm thấy động tác và ánh mắt của Hàn Thâm như đang ám chỉ điều gì đó, nhưng lại sợ bản thân suy diễn quá nhiều.

Điều khiến Quý Nhiên thật sự đau đầu hơn là vào cuối năm, cậu phải cùng Hàn Thâm đi công tác, tham dự Diễn đàn Kinh tế Thế giới tại Thụy Sĩ.

Đây là một sự kiện tầm cỡ với quy trình kiểm duyệt cực kỳ nghiêm ngặt, cả hai đã đăng ký từ nửa năm trước, thông tin của Quý Nhiên và Hàn Thâm đã được xác nhận từ lâu, việc đổi người vào phút chót là điều không thể.

Cùng đi công tác chưa phải điều tệ nhất. Oái oăm hơn là vì địa điểm tổ chức luôn rất đông, họ chỉ đặt được một căn homestay. Điều đó đồng nghĩa với việc trong suốt tuần tham gia sự kiện, Quý Nhiên sẽ phải ăn ở cùng Hàn Thâm.

Lúc đăng ký, Quý Nhiên hoàn toàn thoải mái, không quan tâm chuyện sẽ ở cùng ai. Nhưng bây giờ, cậu hối hận rồi...

Mọi thứ đã được chuẩn bị từ nửa năm trước, không thể thay đổi hay rút lại. Không tham dự là không được, vì đây là cơ hội chỉ có một lần mỗi năm, mọi người đều phải cố gắng lắm mới giành được suất tham dự.

Một tuần trước chuyến đi, Quý Nhiên đã hai lần tắm nước lạnh, thậm chí còn định giả bệnh để trốn tránh.

Nhưng không biết có phải nhờ chăm chỉ tập luyện hay không mà sức khỏe cậu lại quá tốt. Tắm nước lạnh mấy lần cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Quý Nhiên: "..."

Thế là, giữa tiết trời tuyết phủ trắng xóa, Quý Nhiên đành phải cùng Hàn Thâm bước lên chuyến bay tới Thụy Sĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc