CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Quý Nhiên hẹn Cá voi sát thủ tại trung tâm thương mại gần công ty. Lúc xuống lầu, cậu vô tình gặp Hàn Văn Hỉ và Hàn Đàm Thu trong thang máy.

Quý Nhiên chưa từng tiếp xúc trực tiếp với vị lãnh đạo cấp cao này, nếu người đó không phải là cô của Hàn Thâm thì có lẽ cậu đã không nhớ nổi gương mặt.

Cậu định đợi chuyến thang máy tiếp theo nhưng Hàn Văn Hỉ đã chủ động chào hỏi: "Julian, tan làm rồi à?"

Quý Nhiên đành phải đi vào rồi chào hỏi cả hai.

Hàn Văn Hỉ nhìn sơ trang phục của Quý Nhiên, mỉm cười hỏi: "Đi đón lễ tình nhân à?"

Quý Nhiên ngập ngừng một lúc rồi đáp: "Có thể xem là vậy ạ."

"Cô, đây là Quý Nhiên." Hàn Văn Hỉ giới thiệu thêm: "Lần trước cháu nhận nhầm cậu ấy thành Hàn Tuế."

Lúc này Hàn Đàm Thu mới ngước nhìn Quý Nhiên. Bà không phải kiểu nữ lãnh đạo mạnh mẽ như người ta thường nghĩ, trái lại, với mái tóc xoăn và giọng nói nhẹ nhàng, bà để lại một ấn tượng rất đỗi dịu dàng: "Cháu là Quý Nhiên đúng không?"

Thế nhưng Quý Nhiên vẫn cảm thấy áp lực quen thuộc như lần đầu gặp Hàn Thâm.

Cậu gật đầu, lịch sự nhỏ nhẹ nói dạ.

Dường như chỉ là vài lời xã giao thoáng qua, đề tài nhanh chóng chuyển từ Quý Nhiên sang Hàn Tuế.

Họ nói Hàn Tuế đáng thương, tính tình kỳ quặc, bảo sao ông cụ không muốn cậu ấy quay về.

"Nhưng không hẳn là cấm." Hàn Văn Hỉ nói: "Ông nội chốt hạ nếu anh trai kết hôn thì sẽ đồng ý cho Hàn Tuế về nhà."

"Điều đó càng khó xảy ra hơn." Hàn Đàm Thu đáp: "Từ sau Tết, Hàn Thâm đã từ chối mấy buổi xem mắt liền làm cha nổi giận quá trời."

Quý Nhiên bèn đeo tai nghe chống ồn lên, không muốn nghe tiếp câu chuyện này nữa.

Sau khi rời khỏi công ty, Quý Nhiên đến trung tâm thương mại rồi ngồi lên xe Cá voi sát thủ, cả hai gặp nhau nhiều lần nên không còn cảm giác ngại ngùng như thuở đầu, cậu quen đường quen nẻo đặt balo trên ghế sau.

Cá voi sát thủ xoay vô lăng, nói: "Đi ăn trước nhé?"

Quý Nhiên gật đầu: "Ừm."

Họ đến một nhà hàng gần đó, trước cửa có người xếp hàng nhưng có vẻ Cá voi sát thủ đã đặt bàn sẵn, vì vậy hai người dùng bữa rất thuận lợi.

Từ sau khi quay video, Quý Nhiên không còn che mặt trước Cá voi sát thủ nữa. Cậu cầm đũa, không vội ăn ngay mà nhìn Cá voi sát thủ một lúc.

Cá voi sát thủ nói: "Xin lỗi, không thể cùng cậu dùng bữa."

"Không sao." Quý Nhiên gặp một miếng thức ăn rồi nói: "Anh không cần phải ngồi với tôi đầu, nếu đói thì có thể ngồi ăn ở nơi tôi không nhìn thấy."

Cá voi sát thủ bảo không cần.

Thế là Quý Nhiên không để ý đến anh nữa, bắt đầu ăn một mình.

Thật ra đang ăn mà bị người khác nhìn chằm chằm cũng mất tự nhiên, Quý Nhiên cố gắng làm lơ ánh mắt phía đối diện nhưng rốt cuộc vẫn phải buông đũa xuống.

Cá voi sát thủ: "Cậu ăn ít quá."

Quý Nhiên nói: "Còn anh chưa ăn miếng nào."

Cá voi sát thủ không nói gì nữa.

Một lúc sau, họ rời khỏi nhà hàng rồi lên xe. Nhìn cảnh vật lạ lẫm qua cửa sổ, Quý Nhiên cất tiếng hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Cá voi sát thủ: "Đi mua váy."

Quý Nhiên: "Không cần đâu."

Cá voi sát thủ: "Mong cậu đừng từ chối tôi."

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết, như thể gấp gáp muốn chứng minh điều gì đó.

Ngay từ lúc gặp mặt Quý Nhiên đã nhận ra, trạng thái hôm nay của Cá voi sát thủ không được ổn lắm.

Cậu tốt bụng nhắc nhở: "Anh không cần làm thế với tôi đâu, nếu muốn làm gì đó thì anh nên tìm một người mà anh thật sự quan tâm mới đúng."

Cá voi sát thủ chỉ im lặng nhưng bầu không khí rõ ràng trở nên căng thẳng.

Quý Nhiên lại thấy mình hơi xen vào chuyện người khác bèn chủ động lùi một bước: "Xin lỗi, là tôi lắm chuyện."

"Không sao." Cá voi sát thủ lắc đầu rồi lại hỏi: "Thế đi xem váy không?"

Quý Nhiên: "... Vậy thì đi xem một chút."

Hai người không đến shop quần áo bình thường, Cá voi sát thủ dẫn Quý Nhiên đến một cửa hàng chuyên bán váy cao cấp và chỉ dành riêng cho khách hàng đặc biệt. Cửa hàng rộng rãi chia làm hai tầng, ở giữa có một cầu thang xoắn ốc, quy tụ rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, thậm chí có cả những mẫu váy kinh điển đã sold out của các nhãn hàng lớn.

Có lẽ Cá voi sát thủ đã thông báo trước nên cửa hàng chỉ đón tiếp họ, nhân viên rất chuyên nghiệp giải thích nguồn gốc ra đời và ý tưởng thiết kế từng bộ váy.

Hình như Cá voi sát thủ không được khỏe, Quý Nhiên không nỡ làm mất mặt anh nhưng váy ở đây quá mắc, ngay cả chiếc rẻ nhất cũng gần bằng tháng lương của cậu.

Quý Nhiên không muốn nhận món quà đắt giá này lắm nên chỉ cẩn thận lựa một bộ váy, thấy Cá voi sát thủ còn định mua thêm cậu bèn thuyết phục anh đi tới cửa hàng thời trang nhanh mua.

Cá voi sát thủ cùng Quý Nhiên rời đi, nhưng vẫn hỏi cậu: "Cậu không thích những chiếc đầm kia à?"

Quý Nhiên: "Thích chứ."

Cá voi sát thủ: "Vậy tại sao cậu không lấy?"

Quý Nhiên: "Quá đắt."

Cá voi sát thủ: "Cậu đâu cần trả tiền."

Quý Nhiên: "Vậy tôi cũng không lấy."

Cá voi sát thủ im lặng.

Quý Nhiên đeo khẩu trang rồi đi vào một cửa hàng thời trang nhanh. Thật lòng mà nói thì sau khi nhìn những chiếc váy lộng lẫy ở cửa hàng trước, cậu cảm thấy những bộ váy này không còn vừa mắt mình nữa.

Quý Nhiên chọn vài chiếc tượng trưng, vì không tiện mặc thử nên cậu tự thanh toán rồi mang đi.

"Đi thôi." Quý Nhiên nói với Cá voi sát thủ bên cạnh.

Cá voi sát thủ nhận lấy chiếc túi nhẹ tênh trong tay Quý Nhiên, có một cảm giác khó chịu khi không thể tiêu tiền. Anh bước lên thang cuốn với Quý Nhiên, vừa đi vừa nhìn các cửa hàng xung quanh, muốn mua thêm gì đó cho cậu.

Cá voi sát thủ chưa nghĩ ra sẽ đi đâu thì Quý Nhiên đột nhiên quay người lại, hơi căng thẳng vùi đầu vào ngực anh.

Hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Quý Nhiên truyền đến, cơ thể Cá voi sát thủ bỗng căng thẳng.

"Xuỵt! Đừng nhúc nhích —— "

Sợ Cá voi sát thủ sẽ từ chối, Quý Nhiên túm anh chặt hơn, cúi đầu nói khẽ: "Giúp tôi che một chút, tôi gặp phải đồng nghiệp."

Đối diện thang máy là Asher và một cô gái đang đứng, Asher nhìn thẳng về phía họ, khoảng cách chưa đầy một mét.

Cá voi sát thủ lập tức đặt tay lên đầu Quý Nhiên, anh cũng cúi đầu theo.

Nhìn từ xa, cả hai giống như đang hôn nhau trên thang cuốn.

Dù khoảng cách hơi gần nhưng Quý Nhiên không dám cử động, sợ chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ bị Asher nhận ra.

Hơn nữa không biết phải ảo giác của cậu không mà Quý Nhiên cảm thấy Cá voi sát thủ cũng khẩn trương không kém.

Thang máy đi lên rồi lại xuống, Quý Nhiên và Cá voi sát thủ giữ nguyên tư thế tựa vào nhau khi thang cuốn đi lên. Asher đang ở dưới kia hơi bối rối chớp mắt: Quái lạ, mình bị hoa mắt à? Sao vừa nãy lại thấy Hàn Thâm và Quý Nhiên?

Em gái kéo tay hắn: "Sao thế anh?"

Asher: "Hình như anh vừa thấy sếp và đồng nghiệp."

Em gái: "Bắt gặp hai người họ cũng bình thường mà, sao anh ngạc nhiên thế?"

Gặp sếp và đồng nghiệp sau giờ làm thì là chuyện bình thường, nhưng hôm nay lại là ngày lễ tình nhân, thấy sếp và đồng nghiệp hẹn hò cùng nhau thì quả thật là rất lạ.

Nhưng Asher nhanh chóng phủ nhận suy đoán của mình, không thể nào, Quý Nhiên và Hàn Thâm chẳng có liên quan gì đến nhau, sao có thể cùng nhau đi ra ngoài sau giờ làm?

"Chắc anh nhìn nhầm thôi." Asher lắc đầu, mặt đầy vẻ chắc nịch: "Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, chúng ta đi xem phim đi."

Cho đến khi bóng dáng Asher khuất hẳn trong tầm mắt, Quý Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, lùi một bước rời khỏi vòng tay Cá voi sát thủ.

Cá voi sát thủ chỉnh lại kính râm, nét mặt hơi căng thẳng.

Quý Nhiên: "Anh không sao chứ?"

"Không sao." Cá voi sát thủ hỏi Quý Nhiên: "Xem đồng hồ không?"

Quý Nhiên giơ cổ tay lên: "Tôi có rồi."

Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ thể thao trên tay.

Cá voi sát thủ hiểu Quý Nhiên có ý từ chối nên không nhắc đến việc mua sắm nữa, sau đó anh đưa Quý Nhiên đến quán bar đã đặt trước để ngắm cảnh đêm.

Quán bar này ở tầng rất cao, chuyên phục vụ ngắm cảnh thành phố về đêm. Vị trí đẹp phải đặt trước một tuần, thậm chí cả tháng, đặc biệt là vào dịp lễ tình nhân thì càng khó kiếm. Cá voi sát thủ có thể đặt được vào phút cuối chắc lại nhờ vào khả năng tài chính của mình.

View xung quanh vị trí của họ rất đẹp, ly cocktail trông rất hấp dẫn và cũng có hương vị khá tốt.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Quý Nhiên nhận ra rằng Cá voi sát thủ rất hay xài tiền, dường như đang cố gắng đạt được điều gì đó thông qua tiền bạc.

Lúc đầu, Quý Nhiên còn bị cuốn hút bởi thế giới hào nhoáng này, nhưng càng trải qua nhiều cậu càng cảm thấy hơi nhàm chán.

Quý Nhiên không phải là người quá chú trọng vật chất, tất nhiên cậu cũng hy vọng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng đạt đến mức trung lưu là cậu hài lòng rồi, chứ tìm kiếm hạnh phúc từ vật chất chỉ mang là sự thỏa mãn nhạt nhòa.

So với việc dùng hàng hiệu hay đến các địa điểm cao cấp rồi hưởng thụ các dịch vụ đẳng cấp nhất, điều Quý Nhiên khao khát hơn cả là được giao tiếp sâu sắc hơn với người khác mà thôi.

Cậu muốn có sự đồng cảm về tinh thần nhưng cậu cũng hiểu rằng không phải ai cũng giống như Hàn Thâm.

Quý Nhiên có thể hiểu được tâm trạng Cá voi sát thủ khi muốn thông qua cậu để bù đắp cho ai đó, tuy nhiên những món quà mà Cá voi sát thủ tặng cậu đắt đỏ nhưng lại quá tầm thường. Đối với cậu những món quà không chứa đựng tình cảm chỉ là những món đồ dễ dàng mua đi bán lại.

Cậu không muốn tiếp tục nhận lấy sự nuông chiều vô lý này.

Cá voi sát thủ đã chuẩn bị cho buổi hẹn hò hôm nay rất lâu. Anh đặt trước nhà hàng Michelin, dẫn Quý Nhiên đi mua váy, thậm chí mua lại vị trí đẹp nhất tại quán bar với giá cao, kết quả anh phát hiện ra Quý Nhiên không mấy vui vẻ.

Quý Nhiên ngồi cạnh sân thượng, phần lớn thời gian đều nhìn ngắm cảnh đêm, thỉnh thoảng mới cúi đầu uống một ngụm rượu, ít khi nói chuyện. Đôi mắt cậu đen láy, khi không cười trông có một vẻ bình thản rất sâu lắng.

Thực ra Cá voi sát thủ biết điều đó, anh biết tận sâu trong lòng Quý Nhiên khao khát điều gì, anh biết điều gì có thể làm cậu rung động.

Quý Nhiên giống anh, cả hai đều đã trải qua cảm giác hòa quyện tâm hồn, đã từng cảm nhận sự kết nối sâu sắc trong tình cảm, đã một lần nếm trải niềm vui tột cùng ấy.

Một khi đã trải qua cảm giác này thì những trải nghiệm khác đối với họ chỉ là bình thường.

Anh biết Quý Nhiên thích gì nhưng anh vô cùng rõ ràng mình không còn đủ tư cách để tiến xa hơn với Quý Nhiên.

Vì vậy anh đành tổ chức một buổi hẹn bình thường với Quý Nhiên, lái xe sang đón cậu đi ăn, mua sắm, chi tiêu. Anh cố gắng giữ mình trong một vòng tròn, chỉ mong có thể dùng tiền để bù đắp cho những tiếc nuối của Quý Nhiên.

Nhưng Cá voi sát thủ biết, anh thất bại.

Quý Nhiên hoàn toàn không bị lay động, hay có thể nói là không cảm thấy được sự bù đắp nào cả.

Không khí cuối đông hơi lạnh, Cá voi sát thủ thở ra một hơi khói trắng, hỏi người bên cạnh: "Phải làm sao để cậu thấy vui hơn?"

Quý Nhiên hơi ngẩn người, sau đó mới nhận ra, nói: "Xin lỗi, trạng thái của tôi ảnh hưởng đến anh rồi phải không?"

Cá voi sát thủ bảo không, còn nói: "Chẳng qua tôi thấy cậu không vui lắm."

"Không có mà." Quý Nhiên nói: "Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt."

Đây là lời thật lòng của Quý Nhiên. Bây giờ cậu có một gia đình hòa thuận, cuộc sống yên bình, công việc dù có khó khăn cũng đang dần được giải quyết, thỉnh thoảng cậu cũng có thời gian để làm video. Cậu rất hài lòng với trạng thái cuộc sống hiện tại.

Quý Nhiên suy nghĩ một lúc rồi mới chợt nhận ra: "Có phải tôi hơi nhạt không?"

Mọi người thường thích những chàng trai, cô gái trẻ trung vui vẻ, cậu nghĩ rằng Cá voi sát thủ cũng vậy. Nhưng thật sự không phải lúc nào cậu cũng giữ được sự vui tươi và tích cực. Phần lớn thời gian cậu đều rất trầm lặng, ít nói, thậm chí hơi nhạt nhẽo.

Cá voi sát thủ im lặng, một lát sau, anh nói câu xin lỗi với Quý Nhiên.

Quý Nhiên mù mờ: "Tại sao anh lại xin lỗi?"

Cá voi sát thủ không nói gì cả, chỉ xin lỗi thêm một lần nữa.

Quý Nhiên im lặng vài giây, bỗng nhiên hiểu ra, Cá voi sát thủ cảm thấy Quý Nhiên không vui nhưng thực chất người không vui là Cá voi sát thủ mới đúng, anh đã vô thức chuyển tâm trạng đó sang cậu. Trong khi Quý Nhiên dám xuất hiện công khai mà Cá voi sát thủ cần phải che mặt mới dám gặp cậu, hẳn là ngoài đời anh sống rất áp lực và không hạnh phúc lắm.

Quý Nhiên cảm thấy hơi đồng tình với anh, nhưng mối quan hệ giữa hai người không hề sâu sắc, cũng chẳng có kỷ niệm nào quá sâu đậm, có lẽ Cá voi sát thủ chỉ đang thông qua cậu để nói lời xin lỗi với một ai đó khác.

"Anh cần tôi an ủi không?" Quý Nhiên nói: "Tôi phải làm gì để anh thấy vui hơn?"

Cá voi sát thủ im lặng một lúc rồi nói: "Tôi muốn ôm cậu một cái."

Quý Nhiên: "Được thôi."

Cá voi sát thủ: "Có thể tôi sẽ không dịu dàng lắm."

Quý Nhiên: "Không sao cả."

Cá voi sát thủ bèn ôm lấy cậu.

Ban đầu động tác của anh còn nhẹ nhàng, chỉ đến khi chắc chắn rằng Quý Nhiên không chống cự anh mới dần dần siết chặt hơn.

Cảm giác áp lực tăng lên rõ ràng, dần dần, ngực của Quý Nhiên hoàn toàn áp sát vào ngực của Quý Nhiên, bả vai cậu bị giam cầm triệt để đến mức hơi thở ngập tràn hơi ấm của anh.

Cái ôm chặt đến nổi Quý Nhiên cảm thấy mình như nghẹt thở, tuy nhiên cậu phát hiện sức của người đàn ông này vẫn đang tiếp tục tăng thêm.

"Cá voi sát thủ." Quý Nhiên khẽ gọi tên anh: "Nhẹ chút thôi, tôi hơi khó chịu."

Cá voi sát thủ dừng lại, hỏi cậu: "Cậu muốn tôi buông rồi sao?"

Quý Nhiên ngập ngừng một lúc, cảm thấy thực ra cũng không quá khó chịu mới đáp: "Anh nới lỏng ra một chút là được rồi."

Cá voi sát thủ thả lỏng tay một chút, nhờ vậy mà Quý Nhiên cảm thấy thoải mái hơn.

Cá voi sát thủ có thân hình rộng lớn, ôm vào rất ấm và dễ chịu, nhiệt độ cơ thể cũng cao nên mang lại cảm giác ấm áp, giống như đang ôm một con thú bông hình Cá voi sát thủ ở nhà.

Quý Nhiên nói: "Ở nhà tôi cũng có một con thú bông hình Cá voi sát thủ, là quà người khác tặng."

Cá voi sát thủ vùi đầu vào cổ của Quý Nhiên, khẽ "ừm" với giọng rất trầm.

Quý Nhiên: "Anh không thấy bất ngờ à?"

Cá voi sát thủ lập tức trả lời: "Có chứ."

Môi anh chạm vào cổ Quý Nhiên, hơi thở thoảng qua làn da khiến cậu thấy hơi nhột.

"Đồ lừa đảo." Quý Nhiên cười nhẹ rồi lạ nói với anh: "Anh cách tôi xa một chút."

Cá voi sát thủ nói "được", sau đó lùi ra một chút, thật sự chỉ cách xa hơn một chút xíu.

Quý Nhiên định bụng đẩy anh ra nhưng lại cảm thấy Cá voi sát thủ hơi tội nghiệp. Vì thế cậu giơ tay phải nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Cá voi sát thủ dịu dàng nói: "Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Ngay lập tức, Cá voi sát thủ lại ôm chặt anh hơn nữa.

Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ qua.

Hàn Thâm lại nhớ đến lần trước khi đi dạo cùng Quý Nhiên, chỉ là một buổi đi dạo đơn giản thôi mà Quý Nhiên đã vui vẻ đến thế.

Nhưng lần này, dù anh đã cố gắng rất nhiều anh vẫn không thể khiến Quý Nhiên nở lại nụ cười như thế.

Hàn Thâm chợt nhận ra, có lẽ Quý Nhiên sẽ không bao giờ nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi ấy nữa.

Rồi một ngày nào đó, trong ánh mắt của Quý Nhiên sẽ không còn hình bóng anh.

Những trải nghiệm thời trẻ có thể in sâu trong lòng, nhưng Quý Nhiên chỉ mới 21 tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, còn biết bao điều tốt đẹp sẽ đến với cậu. Ba, năm năm nữa, hoặc khi Quý Nhiên đến độ tuổi như mình, có lẽ cậu thậm chí sẽ không còn nhớ rõ khuôn mặt của anh.

Mọi thứ rồi sẽ qua.

Quý Nhiên sẽ có những niềm vui khác, nhưng người mang đến niềm vui cho cậu không còn là Hàn Thâm nữa.

Cá voi sát thủ buông tay Quý Nhiên ra, giọng trầm xuống: "Cũng trễ rồi, để tôi đưa cậu về."

Ngày mai phải đi làm nên Quý Nhiên gật đầu rồi đứng dậy khoác áo vào.

Hai người không nói gì suốt dọc đường về, cho đến khi xe dừng lại trước khu chung cư của Quý Nhiên.

Quý Nhiên tháo dây an toàn, quay sang Cá voi sát thủ nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi vào nhà đây."

Cá voi sát thủ không nói gì, ánh mắt hướng thẳng về phía trước. Quý Nhiên đưa tay mở cửa xe nhưng kéo vài lần nhưng không mở được.

Quý Nhiên quay lại nhìn Cá voi sát thủ, nghi ngờ: "Cá voi sát thủ?"

Giọng Cá voi sát thủ hơi căng thẳng: "Sao thế?"

Quý Nhiên: "Cửa bị khóa rồi."

Cá voi sát thủ: "Cửa bị khóa à?"

Quý Nhiên lại nói: "Đến nhà rồi, tôi muốn xuống xe."

Lúc này Cá voi sát thủ mới kịp phản ứng, nói xin lỗi rồi nhấn nút mở khóa.

Quý Nhiên bước xuống từ ghế phụ, Cá voi sát thủ cũng xuống xe, vòng ra sau để giúp anh lấy túi đồ.

Quý Nhiên cảm ơn, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì bèn lấy khỏi túi một hộp quà nhỏ.

"Cho anh." Cậu đưa cho Cá voi sát thủ: "Nếu anh không chê thì hãy giữ lấy nó."

Quý Nhiên vốn không định tặng quà, nhưng hôm nay nhận từ Cá voi sát thủ khá nhiều nên đã ghé mua một món quà đáp lễ ở trung tâm thương mại.

Đó là một chiếc kẹp cà vạt rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng Cá voi sát thủ lại nhận nó một cách trịnh trọng, xoay qua xoay lại ngắm nghía nhiều lần, ngẩng lên nói với Quý Nhiên: "Cảm ơn cậu đã tặng quà, tôi rất vui."

Quý Nhiên không nhìn thấy nét mặt của anh, nghe giọng cũng không cảm nhận được sự vui vẻ nên chỉ nghĩ đó là lời khách sáo.

Quý Nhiên lịch sự gật đầu, quay người đi về phía cổng.

"Julian." Cá voi sát thủ đột nhiên gọi tên cậu.

Tên tiếng Anh này là do Quý Nhiên nói với anh trước đó, Cá voi sát thủ cũng có thể gọi bằng tên ID, nhưng tên ID của Quý Nhiên khá khó đọc nên cậu đã để lại tên tiếng Anh cho tiện.

Quý Nhiên quay lại: "Còn chuyện gì nữa không?"

Cá voi sát thủ nhìn cậu một lúc, hỏi: "Cậu nói bây giờ cuộc sống của cậu khá tốt phải không?"

Quý Nhiên: "Cũng ổn."

Cá voi sát thủ im lặng một lúc, rồi nói: "Vậy thì tốt."

Quý Nhiên không biết phải nói gì thêm, chỉ chào tạm biệt Cá voi sát thủ rồi quay lưng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc