CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm, Quý Nhiên lại uống nhiều rượu nên vừa về nhà đã ngã người ra ngủ thẳng đến chiều ngày hôm sau.

Cũng may là lễ quốc khánh không phải đi làm, Quý Nhiên được ngủ thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái không còn mệt mỏi.

Ngày thứ ba, cậu ở nhà làm một cuộc tổng vệ sinh, nhìn chiếc tủ quần áo treo đầy váy cậu mới nhận ra lâu rồi cậu đã không mặc váy nữa.

Công việc của Quý Nhiên quá bận, lần gần nhất up video cũng đã là ba tháng trước, cậu không còn cần phải tìm kiếm sự công nhận từ thế giới bên ngoài nữa.

Đến tận lúc này, ma lực kỳ diệu của việc mặc đồ nữ đã biến mất.

Váy cũng chỉ là váy mà thôi.

Quý Nhiên không định online nữa nhưng lại cảm thấy có lỗi với người hâm mộ. Khi mới bắt đầu công việc cậu đã tự vượt qua bao nhiêu khó khăn cũng nhờ vào fan của mình, mặc dù đã biến mất ba tháng nhưng thỉnh thoảng vẫn có người hỏi thăm tình hình của cậu.

Dù sao cũng đang trong đợt nghỉ, Quý Nhiên quyết định nghiêm túc quay một video để chính thức nói lời tạm biệt với fan của mình.

Đúng lúc Giang Ninh đang hẹn cậu đi dạo phố, Quý Nhiên vui vẻ đồng ý, định sẽ mua thêm cho mình một chiếc váy nữa.

Vừa gặp mặt, Giang Ninh đã phàn nàn với cậu: "Trước đó tớ đã may một bộ vest rồi, nhưng hoàn toàn không ổn, chẳng có chút cảm giác chất lượng nào cả. Vẫn phải tìm tiệm may vest chuyên nghiệp để đặt may mới được."

Giang Ninh là một blogger có tiếng, mỗi lần nhận hàng giá cả không hề rẻ, tất nhiên sẽ sẵn sàng vung tiền cho trang phục của mình.

Quý Nhiên hỏi cậu ta: "Cậu tìm ở đâu vậy?"

"Á, chính là chỗ này nè." Giang Ninh chỉ ngón tay, nói thêm: "Nghe đâu tiệm âu phục này may đỉnh dữ lắm, thợ may từng là nhà thiết kế thời trang lớn ở nước ngoài, nhưng tiếc là họ chỉ phục vụ cho nhân viên nội bộ thôi. Tớ có liên lạc được một một người bạn có hạn hệ nên dẫn đến đây may được đấy."

Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn thì giật mình, chẳng phải đây là nơi Hàn Thâm dẫn cậu đi may vest sao?

Nhưng Giang Ninh đã dựa vào quan hệ của mình sắp xếp xong xuôi hết cả, Quý Nhiên cũng không nhắc đến chuyện này nữa mà chỉ cùng cậu ta vào bên trong.

Không ngờ lại thêm một sự cố ngoài ý muốn xảy đến, người Giang Ninh hẹn tới trên, bọn họ sang quán cà phê gần đó chờ một tiếng mà người kia mãi không tới.

"Sao vậy ta?" Giang Ninh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nói với Quý Nhiên: "Chờ tớ đi gọi điện thoại chút nhé."

Hai phút sau Giang Ninh cúp điện thoại vẻ mặt có hơi khó coi: "Người ta kêu đi nước ngoài rồi, không còn cách nào giúp được nữa hết á."

Quý Nhiên: "Người ta không đến được thì để nhờ họ gọi báo cho chủ tiệm xem sao?"

"Tớ cũng hỏi rồi nhưng đối phương từ chối." Giang Ninh lắc đầu, tức giận nói: "Có thể người ta chỉ đang khoe khoang, không hề quen biết gì với gia đình thiếu gia cả!"

Quý Nhiên do dự một chút, hỏi: "Cậu có gấp không?"

"Gấp chứ, tại bộ trước bị lỗi mà." Giang Ninh thở dài, nói một cách đầy bất lực: "Chịu thua bó tay luôn, chắc phải đổi qua tiệm khác thôi."

Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn vào cửa hàng, bên trong chính là ông thợ may đã may cho cậu bộ vest trước đó, cậu nói với Giang Ninh: "Cậu đợi tớ một chút để tớ vào hỏi thử."

Giang Ninh hơi ngơ ngác, nhưng Quý Nhiên đã đi vào trong.

Cách lớp kính, cậu ta thấy Quý Nhiên đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng.

2 phút sau, Quý Nhiên mở cửa đi ra, rất vui vẻ nói: "Được rồi."

Giang Ninh: "Hả?"

Quý Nhiên: "Ông chủ nói có thể làm cho cậu."

"Á?" Giang Ninh không thể tin nổi: "Cậu không phải đã làm giao dịch gì sau lưng tớ đấy chứ? Cậu đừng lén lút tiêu tiền nha, tớ thấy áy náy lắm."

"Không có đâu," Quý Nhiên lắc đầu, nói với cậu: "Cậu nhớ sếp tớ không? Chính là thành viên trong gia tộc mà cậu nói đấy. Lần trước tớ đi cùng sếp đến đây nên ông chủ còn nhớ."

"Hóa ra là vậy, cậu được quá đấy nha!" Giang Ninh cười rộ lên, vỗ bốp bốp vào bả vai cậu: "Quả nhiên phải nhờ vào anh Quý đây rồi!"

"Ớn quá đi." Quý Nhiên cười né tránh, thúc giục: "Cậu mau vào đi."

Giang Ninh vào phòng trong để đo kích cỡ còn Quý Nhiên ngồi ngoài chơi điện thoại, cậu phân vân không biết có nên kể cho Hàn Thâm nghe chuyện này không, nào ngờ ngay giây tiếp theo lại thấy Hàn Thâm đẩy cửa đi vào.

Quý Nhiên bật dậy như có phản xạ: "Samuel."

Dường như Hàn Thâm cũng bất ngờ: "Sao cậu lại ở đây?"

Quý Nhiên đáp: "Em đưa bạn đi làm vest, chắc ông chủ nhớ em nên mới đồng ý."

Những câu như thế này Hàn Thâm nghe nhiều rồi cũng chẳng để tâm, nhưng lần này lại hỏi thêm: "Đi với bạn?"

Quý Nhiên đáp: "Là bạn cùng phòng hồi đại học của em, giờ qua đây học cao học. Lần trước anh cũng từng gặp rồi đấy."

Hàn Thâm "ừm" một tiếng, không nói gì thêm. Nhưng anh cũng không có vẻ gì là đến để giải quyết công việc, chỉ ngồi xuống đối diện Quý Nhiên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Quý Nhiên thấy hơi ngượng bèn hỏi: "Anh cũng đến may đồ ạ?"

Hàn Thâm: "Không phải."

Quý Nhiên: "..."

Cậu cũng không biết phải nói gì nữa.

Chẳng mấy chốc, Giang Ninh đo xong bước ra, Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vội giới thiệu cậu với Hàn Thâm.

Giang Ninh gọi theo Quý Nhiên: "Cảm ơn sếp nhiều nhé, anh đúng là người tốt!"

"Không có gì," Hàn Thâm ngẩng mắt, lại nói: "Bạn của Quý Nhiên cũng là bạn của tôi, lần sau cậu cứ đến đây thẳng là được."

Rời khỏi cửa hàng, Giang Ninh cảm thán: "Sếp cậu tốt quá trời tốt, chẳng tỏ vẻ gì cả."

Quý Nhiên gật đầu: "Ảnh tốt lắm, cũng giúp tớ nhiều."

Giang Ninh ngập ngừng: "Nhưng mà..."

Quý Nhiên: "Mà sao?"

Giang Ninh nhớ lại ánh mắt của Hàn Thâm khi nhìn Quý Nhiên lúc nãy, rõ ràng không giống kiểu sếp nhìn nhân viên chút nào.

Nhưng nhìn Quý Nhiên vẫn cứ ngây ngô, như thể chẳng nhận ra điều gì cả.

"Nhóc con," Giang Ninh vỗ vai Quý Nhiên, nói đầy ẩn ý: "Ra ngoài nhớ tự bảo vệ mình đó."

Quý Nhiên:?

Sau bữa tối, Quý Nhiên chào tạm biệt Giang Ninh rồi về nhà.

Đây là video cuối cùng cậu mặc váy, Quý Nhiên đã chuẩn bị rất kỹ, quay đi quay lại mấy tiếng đồng hồ.

Vừa quay video xong cậu nhận được tin nhắn của Cá voi sát thủ, hẹn dịp quốc khách này gặp mặt.

Quý Nhiên không từ chối, cậu cũng muốn nhân cơ hội này cắt đứt với Cá voi sát thủ một cách rõ ràng.

Ngày hôm sau cậu mặc chiếc váy vừa mua hôm qua ra cửa.

Bởi vì cậu đã gặp Cá voi sát thủ trong trang phục nữ rồi vậy thì dùng bộ dạng này để kết thúc thôi.

Quan hệ giữa cậu và Cá voi sát thủ đã kéo dài gần một năm nay, tuy không quá thân thiết nhưng cũng không muốn đơn phương kết thúc, Quý Nhiên vẫn thấy áy náy nên muốn bù đắp một chút.

Vậy nên lần này, cậu ăn diện rất chỉnh chu, váy cưới ngắn thêu hoa, đội tóc giả và trang điểm kỹ càng trông không khác gì một bức ảnh nghệ thuật sống động, chẳng ai có thể nghĩ đó chính là một chàng trai.

Theo thời gian đã hẹn trước, Quý Nhiên thấy chiếc xe đợi mình ngay trước cổng chung cư.

Lái xe mở cửa giúp cho cậu, Quý nhiên cảm ơn rồi vùi đầu vào trong.

Cậu tưởng chỉ có mỗi tài xế đến đồn mình, nào ngờ lại gặp Cá voi sát thủ trong xe.

Người đàn ông ấy mặc vest đen, chiếc áo được may đo vừa vặn ôm sát cơ ngực vạm vỡ trong trang trọng lịch thiệp vô cùng, nó cực kỳ khớp với vẻ ngoài xinh đẹp chỉnh chu của Quý Nhiên.

Cậu không ngờ họ lại ăn mặc khớp nhau như vậy.

Vì vốn dĩ cả hai chưa từng nói với đối phương sẽ mặc gì trong hôm nay.

Quý Nhiên há hốc miệng, cố nén ngạc nhiên, rồi khẽ khàng ngồi xuống ghế sau.

Không ngờ váy cậu mặc lại có phần đuôi dài, vừa ngồi xuống thì vạt váy đã trùm lên đùi Cá voi sát thủ.

"Ngại quá." Quý Nhiên hơi xấu hổ, vội vàng đưa tay bó váy mình lại. Cậu mang găng tay ren, đầu ngón tay lướt nhẹ qua phần đùi săn chắc của Cá voi sát thủ, tạo ra cảm giác như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

"Không sao." Cá voi sát thủ lắc đầu, giọng hơi căng thẳng, đưa tay đặt lên chỗ vạt áo vừa phủ qua.

Chiếc xe lướt trên con đường lớn, cả hai đều bất giác quay mặt ra ngoài cửa sổ không ai nói với ai lời nào.

Mãi đến khi cảnh vật bên ngoài trở nên xa lạ, Quý Nhiên mới lên tiếng: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Cá voi sát thủ hỏi cậu: "Mai em có kế hoạch nào chưa?"

"Lần này qua đêm luôn sao?" Quý Nhiên lập tức hiểu ra.

Cá voi sát thủ nói tiếp: "Nếu em có thời gian thì tôi muốn mời em đi thuyền ra biển chơi."

Quý Nhiên:...?

Cá voi sát thủ cũng trở nên lắm mưu tính như vậy rồi sao?

Nếu ngay từ đầu nói đi biển hai ngày, chắc chắn Quý Nhiên sẽ từ chối, nhưng lại đợi đến khi cậu lên xe mới hỏi.

Quý Nhiên nhìn Cá voi sát thủ một cái, không nói gì.

Cá voi sát thủ nói tiếp: "Lần trước hẹn em đi ăn uống mua sắm nhưng thấy em không vui lắm. Nhân dịp đợt này rảnh rỗi nên tôi có mượn thuyền của bạn ra biển, tôi nghĩ em còn trẻ hẳn sẽ thích các hoạt động lướt sóng lặn biển."

Còn trẻ...

Quý Nhiên nắm được từ này, đáp: "Anh cũng có lớn hơn tôi bao nhiêu đâu?"

Cá voi sát thủ: "Năm nay tôi 33 tuổi."

Lớn hơn cậu mười một tuổi, bằng tuổi với Hàn Thâm.

Quý Nhiên lưỡng lự một lát rồi hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta thôi à?"

"Còn có vài người trong đoàn thuyền," Cá voi sát thủ nói: "nếu em không yên tâm thì có thể rủ thêm bạn đi cùng."

Quý Nhiên tin vào nhân cách của anh, và lần này cũng đến để dứt khoát mối quan hệ với anh nên cậu không tiện kéo bạn bè vào làm gì.

Nhưng nếu Cá voi sát thủ tiếp đãi cậu chu đáo trong hai ngày rồi, tới lúc về cậu lại trở mặt thì cũng không đành lòng lắm.

"Chắc anh biết rồi nhỉ," Quý Nhiên nhìn sang phía Cá voi sát thủ, gần như là nói rõ ý định: "tôi không thể đáp lại điều anh muốn được."

"Tôi hiểu," Cá voi sát thủ gật đầu: "chỉ là một chuyến đi chơi thôi, em đừng thấy áp lực."

Quý Nhiên còn nói: "Nếu tôi không muốn thì sao?"

"Vậy cũng không sao," Cá voi sát thủ vẫn bình tĩnh đáp lời: "chúng ta sẽ ở trong thành phố, tôi sẽ đưa em về nhà vào tối nay."

Mặc dù lời mời bất ngờ nhưng anh cũng không tỏ ra khó chịu khi bị từ chối, hoặc ép bản thân cậu phải lựa chọn.

"Thôi được, vậy thì đi vậy." Quý Nhiên quyết định, rồi nói thêm một lời cảnh báo trước: "Chỉ sợ tôi làm anh mất vui thôi..."

"Sao có thể chứ?" Cá voi sát thủ quay sang nhìn cậu, giọng nhẹ nhàng: "Em đồng ý đi biển với tôi, vui còn không kịp."

Cá voi sát thủ ơi là Cá voi sát thủ, nói trước bước không qua đâu.

Quý Nhiên áp má vào cửa kính xe, đã bắt đầu cảm thấy áy náy. Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng cậu thật sự không giỏi từ chối người khác.

Quý Nhiên không mang theo đồ để qua đêm, dự định về nhà lấy thì Cá voi sát thủ nói với cậu đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi, và xe cứ thể đi thẳng tới bên cảng. Thượng Hải là thành phố ven sông giáp biển, bến du thuyền được xây dựng ven bờ nên có thể đi thẳng biển qua cửa sông.

Ở bến đậu một hàng du thuyền trắng muốt, có người đang trang trí bóng bay trên boong giống như một lễ cưới sắp chuẩn bị được diễn ra.

Quý Nhiên theo Cá voi sát thủ lên thuyền, cậu tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh.

Thấy Quý Nhiên hứng thú như vậy nên Cá voi sát thủ cũng tiện giới thiệu cho cậu về cách bố trí trong khoang tàu, đồng thời báo với cậu về thời gian và địa điểm chuyến đi.

Không lâu sau, du thuyền rời bến, làn gió biển mát mẻ thổi vào khiến Quý Nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng.

Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi du thuyền, lúc mới xuất phát còn khá mới mẻ, nhưng sau khi thuyền ra khơi lại hơi nhàm chán. Khoảng nửa tiếng sau, đất liền đã hoàn toàn biến mất, tầm nhìn chỉ còn lại là nước biển mênh mông.

Quý Nhiên từ boong tàu trở về khoang, ăn trưa xong vẫn chưa tới nơi, ngoài cửa sổ vẫn là biển cả mênh mông chẳng có gì thay đổi. Giữa trưa nắng chang chang chẳng có gì để ngắm, Quý Nhiên ngồi trên sofa bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cá voi sát thủ: "Còn một lúc nữa mới đến, cậu có thể ngủ trưa."

Quý Nhiên chẳng khách sáo, xoay người đi lên phòng trên tầng ba.

Cậu có một phòng ngủ riêng với chiếc giường một mét rưỡi và nhà vệ sinh khép kín, bên trong có quần áo mới và đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Mặc váy ngủ không thoải mái nên Quý Nhiên thay sang đồ ngủ, tháo tóc giả, nghĩ nghĩ một hồi bèn quyết định tẩy trang luôn.

Đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ, tiếng sóng biển khá ồn ào, tàu cũng cứ lắc lư không ngừng. Quý Nhiên nhắm mắt nằm xuống giường, vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nào ngờ chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc cậu tỉnh dậy thì tàu đã dừng, thuyền đã neo bến, nước biển xung quanh trở nên tĩnh lặng giống như mặt kính, xa xa trên mặt biển hiện lên một hòn đảo nhỏ rợp đầy bóng cây.

Họ đến nơi rồi.

Quý Nhiên thay áo thun và quần short rồi rời phòng nhưng không thấy Cá voi sát thủ đâu cả. Thủy thủ trên tàu nói với cậu anh đang ở sàng tiếp nước tầng một.

Sàn tiếp nước của du thuyền giống như một gara dưới đất, có cửa nhỏ nối vào phòng khách và cửa lớn song song với mặt biển, có thể mở riêng để dễ dàng đưa các món đồ chơi trên tàu xuống nước.

Lúc Quý Nhiên xuống tới nơi là lúc Cá voi sát thủ đang kiểm tra một chiếc mô tô nước. Anh đã đổi bộ vest đi, thay vào đó là áo thun đen và quần ngắn, để lộ các thớ cơ bắp khỏe khoắn săn chắc.

"Em dậy rồi à?" Nghe tiếng bước chân, Cá voi sát thủ ngẩng đầu nói: "Vừa kịp chơi vài trò."

Quý Nhiên bước đến, thấy rất thú vị: "Chơi cái gì vậy?"

Cá voi sát thủ đưa cho cậu chiếc áo phao, nói: "Có thể bắt đầu với mô-tô nước, rồi từ từ thử lướt sóng và lặn biển."

Sau khi được đồng ý Cá voi sát thủ mới đẩy chiếc mô tô nước xuống biển rồi vỗ nhẹ vào chỗ ngồi phía sau. Quý Nhiên mặc áo phao xong mới bắt đầu leo xuống.

Cá voi sát thủ nhắc nhở: "Chuẩn bị nhé."

"Được." Quý Nhiên hơi căng thẳng bám chặt lấy vai anh. Chiếc mô tô lao vào biển cả, kéo một vệt sóng trắng xóa phía sau.

Lúc đầu tốc độ không quá nhanh, gió thổi vào mặt rất dễ chịu.

Một lát sau Cá voi sát thủ nói: "Giờ tăng tốc nhé."

Quý Nhiên gật đầu đồng ý, vừa dứt lời, bên tai đột nhiên "vùuuuu" một tiếng rồi mô tô nước lao vút về phía trước.

"Á á á!"

Quý Nhiên hét lên một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy eo Cá voi sát thủ.

Bay lên — bay lên rồi!

Rầm!

Chiếc mô tô lại nện xuống mặt nước, bắn tung những bọt sóng trắng xóa.

Quý Nhiên vừa thở được một hơi thì chiếc mô tô lại phóng lên, nhịp nhàng bay lên rồi đáp xuống. Gần như Quý Nhiên hét chói tai không ngừng một giây nào.

Không biết từ lúc nào Cá voi sát thủ dần giảm tốc, đưa mô tô trở lại gần tàu. Quý Nhiên hơi tiếc tiếc, hỏi: "Không tiếp tục nữa sao?"

Cá voi sát thủ: "Giữ sức chơi mấy trò khác nữa."

Quý Nhiên hơi không vui, cậu nghĩ chắc chẳng còn trò nào vui hơn lướt mô tô trên sóng.

Mãi đến khi cậu bắt đầu chơi lướt sóng thì suy nghĩ đó đã bay biến không còn đâu.

Trò lướt sóng tung nước khá mạnh, những tia nước li ti bắn vào chân khiến Quý Nhiên thấy hơi tê tê, nhưng cậu chẳng mấy để ý, vì thực sự quá vui.

Ánh nắng, biển xanh, bãi cát vắng vẻ...

Cậu cố gắng làm việc chăm chỉ cũng là vì muốn tận hưởng những giây phút này.

Quý Nhiên chơi rất lâu, đến khi kết thúc vẫn chưa muốn dừng. May mà Cá voi sát thủ lại rủ cậu tiếp tục lặn biển.

Lần này cậu không thắc mắc nữa, cậu tin vào gu thẩm mỹ và sở thích của anh.

Tự dưng cậu nhớ lại Cá voi sát thủ từng đăng rất nhiều video liên quan đến thể thao, ngoài lặn và lướt sóng thì khả năng trượt tuyết của anh cũng rất giỏi.

Lướt sóng đã vui cỡ này, lặn biển và trượt tuyết còn vui cỡ nào nữa?

Quý Nhiên hào hứng nhận lấy bộ đồ lặn từ tay Cá voi sát thủ.

Cậu không ngờ mọi thứ đã không suôn sẻ ngay từ ban đầu.

Cậu vật lộn với bộ đồ lặn suốt nửa tiếng mà mới mặc được đến hai ống chân.

Bộ đồ quá chật, Quý Nhiên cảm thấy như đang chịu cực hình.

"Có cỡ lớn hơn không?" Cậu ngước lên đầy tủi thân, lại thấy bộ đồ bó sát quá, phô ra toàn bộ đường nét cơ thể khiến Quý Nhiên có hơi ngượng ngùng.

Cá voi sát thủ nhìn cậu một cái, nói: "Bộ này là vừa nhất rồi, xuống nước sẽ ổn thôi."

Cá voi sát thủ đã nói vậy thì cậu chỉ đành nhẫn nhịn mặc tiếp.

Quý Nhiên cúi đầu tiếp tục vật lộn với bộ đồ lặn, phần tay áo quá chật nên nhét vào cực kỳ tốn sức. Khóa kéo lại ở sau lưng nên cậu không tài nào với tới được.

"Tôi giúp em." Cá voi sát thủ nói rồi sang chỗ cậu.

Quý Nhiên khẽ "ừm" rồi xoay lưng về phía anh.

Cá voi sát thủ nắm lấy bộ đồ lặn, kéo lại để ôm sát vào, tạo ra một cảm giác ép chặt ở ngực khiến cậu hơi ngạt thở.

Quý Nhiên chợt nhớ về hôm ở câu lạc bộ lúc Hàn Thâm xé váy mình.

Nhưng Cá voi sát thủ là giúp cậu mặc vào, còn Hàn Thâm mới là người cởi nó ra.

Quý Nhiên hơi đỏ mặt, vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ lộn xộn này đi.

"Xong rồi." Cá voi sát thủ buông tay.

Bây giờ cảm giác bó chặt còn mạnh hơn, thậm chí đến khí thở thôi cũng khó khăn nữa.

Quý Nhiên ngẩng đầu nói cảm ơn sau mới nhìn rõ được bộ dáng của Cá voi sát thủ.

Không hổ danh là blogger sắc đẹp hàng đầu, một bộ đồ lặn chật chội đến thế mà Cá voi sát thủ vẫn mặc trông quyến rũ gợi cảm đến như thế. Toàn bộ da thịt đều được che kín, nhưng vóc dáng của anh quá đẹp, hiệu ứng cứ như anh đang mặc một chiếc tất đen, quyến rũ khiến hormone như muốn bùng nổ.

Nghĩ đến việc sau này không còn được thấy anh nữa, Quý Nhiên bèn tranh thủ liếc thêm vài cái.

Nhưng Quý Nhiên là người mới nên khi mặc vào vẫn chưa thể xuống lặn ngay. Cậu phải tập hít thở ở vùng nước nông trước, cho đến khi quen với việc hít vào bằng miệng, thở ra bằng mũi rồi mới được cõng bình lặn xuống biển.

So với lướt sóng thì lặn là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nếu như vận động trên mặt nước là một dạng mạo hiểm đầy kích thích thì lặn sẽ càng giống như hành trình đi vào nội tâm.

Khi lặn xuống nước trọng lực gần như không còn, âm thanh cũng bị ngăn cách đi, Quý Nhiên trôi nổi trong một không gian xanh thẳm đầy mơ mộng, cảm giác như đang chìm vào một giấc mộng dịu dàng.

Mọi thứ dưới nước đều đẹp đến không tưởng, làn nước xanh biến, san hô tuyệt đẹp và những đàn cá đầy màu sắc tung tăng khắp nơi...

Quý Nhiên chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình và âm thanh lách tách nhỏ như tiếng ai đó gõ vào mặt kính.

Thời gian dưới nước trôi qua rất nhanh, Quý Nhiên thấy mình chỉ mới lặn xuống cùng Cá voi sát thủ mà giờ anh đã ra hiệu phải dẫn cậu lên rồi.

Lúc Quý Nhiên nổi lên thì mặt trời đã trở nên dịu dàng hơn, hoàng hoàng đã buông xuống.

Lặn biển rất thú vị, chỉ có điều tai hơi đau, nhưng cậu vẫn chịu được, thành ra Quý Nhiên quyết định lặn thêm lần nữa.

Lần thứ hai lặn xuống thì cơn đau từ tai truyền đến rõ rệt hơn nên Quý Nhiên không dám ở lâu, cậu đành tiếc nuối kết thúc buổi lặn này.

Khi họ quay lại du thuyền cởi đồ lặn ram bầu trời đã chuyển sang màu hồng tím tuyệt đẹp.

Không có gió nên mặt biển trông thật êm đềm, từng làn sóng nhẹ nhàng lăn tăn như một dải lụa mềm mại.

Khoảnh khắc này thật thích hợp để chạy mô tô nước.

Quý Nhiên vừa nghĩ vậy thì lại nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Cậu chạy chân trần ra boong tàu, nhìn xuống mặt biển xanh biếc, Cá voi sát thủ đang ngồi trên mô tô nước vẫy tay với cậu: "Muốn đi ngắm hoàng hôn không?"

Mặc dù Cá voi sát thủ vẫn đeo khăn che mặt nhưng Quý Nhiên cảm thấy khoảnh khắc này anh thực sự rất rất đẹp trai.

Quý Nhiên ngồi lên mô tô nước, cùng Cá voi sát thủ rượt đuổi theo ánh hoàng hôn đang dần lụi tàn.

Cuộc đời đôi khi có những khoảnh khắc khiến ta bất chợt nghĩ rằng, nếu có thể mãi mãi như thế này thì thật tốt biết bao.

Nhưng cuối cùng, họ cũng phải dừng lại, dừng ngay dưới ánh hoàng hôn mà họ mãi không thể đuổi kịp được bao giờ.

Mặt biển bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng óng ánh, du thuyền và hòn đảo phía sau đã trở thành một chấm nhỏ, giờ khắc này, giữa biển cả mênh mông chỉ có Quý Nhiên và Cá voi sát thủ.

Quý Nhiên ngước nhìn về phía trước, nhìn ánh hoàng hôn từ từ lặn xuống biển.

Quá trình này không phải là quá ngắn ngủi, nhưng cả cậu và Cá voi sát thủ đều không nói gì, mãi cho đến khi mặt trời biến mất hoàn toàn và những đám mây đỏ cũng dần phai đi.

Cá voi sát thủ nói: "Về thôi nhé?"

Quý Nhiên: "Ừ, về thôi."

Trên đường quay về, gió trở nên se lạnh, Quý Nhiên cảm thấy hơi rét, đôi phần tiếc nuối vẫn còn thưa thỏa đầy.

Bữa tối là cá tươi do đầu bếp vừa câu được, hương vị vô cùng tươi ngon. Quý Nhiên ăn hơi nhiều, trước khi ngủ cậu nằm trên boong tàu ngắm sao để tiêu hóa. Sao nhiều quá, đến mức cậu nhìn hoa cả mắt, cuối cùng đành nhắm mắt lại.

Không lâu sau, một tiếng bước chân vang lên sau lưng rồi dừng lại bên cạnh cậu.

Quý Nhiên không mở mắt, một lúc sau nghe thấy Cá voi sát thủ hỏi: "Julian, em ngủ rồi sao?"

Quý Nhiên vẫn không đáp, Cá voi sát thủ ngồi xuống bên cạnh cậu. Quý Nhiên nghĩ chắc anh cũng đang ngắm sao, nhưng không lâu sau, cậu phát hiện Cá voi sát thủ đang nghịch tóc mình.

Không phải là hành động gì quá trớn, chỉ là nghịch tóc khe khẽ như cách người ta đùa với một đứa trẻ con, hoàn toàn không có ý gì xấu.

Nhưng tóc Quý Nhiên ngắn, ngón tay Cá voi sát thủ vừa cuốn vào đã tuột ra ngay.

Cá voi sát thủ cũng nhận ra điều đó, sau vài lần như vậy thì chuyển sang xoa đầu cậu.

Quý Nhiên bắt đầu hơi hối hận vì vừa nãy giả vờ ngủ, nhưng bây giờ mà mở mắt ra thì chắc sẽ còn ngại ngùng hơn.

Cậu cố gắng giữ nhịp thở thật bình thường, thầm cầu nguyện rằng Cá voi sát thủ sẽ không có hành động nào quá trớn.

May thay Cá voi sát thủ không làm gì nữa, chỉ xoa vài lần rồi thu tay lại.

Quý Nhiên thở nhẹ ra một hơi, rồi đột nhiên cậu nghe tiếng "tách" rất nhẹ, là Cá voi sát thủ tháo kính mát ra. Sau đó là tiếng vải vóc ma sát vào nhau, hóa ra anh cũng thảo cả khẩu trang nữa!

Có nghĩa là, bây giờ cậu có thể nhìn thấy mặt Cá voi sát thủ rồi ư?

Tim cậu bỗng đập mạnh, không hiểu sao lại trở nên căng thẳng.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn cách nằm im như cũ.

Lại một lát sau, bên tai vang lên một giọng nói: "Ngủ thật rồi sao?"

Hơi thở Quý Nhiên nhẹ nhàng.

Cá voi sát thủ ôm Quý Nhiên trỏ về phòng, đặt cậu xuống giường, thậm chí còn cẩn thận đắp chăn cho cậu.

"Ngủ đi." Cá voi sát thủ đứng cạnh giường nói với cậu.

Nhưng Quý Nhiên nhận ra, Cá voi sát thủ chưa hề rời đi.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó, Cá voi sát thủ cúi xuống ghé đến bên tai cậu: "Em không muốn biết mặt tôi trông thế nào sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc