CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Hàn Thâm nói xong thì thiếp đi, Quý Nhiên ngồi xổm cạnh ghế sô pha im lặng nhìn anh ngủ. Nhìn được một lúc, Quý Nhiên khẽ đưa tay phải ra, dùng ngón tay phát họa từng đường nét trên gương mặt Hàn Thâm.

Sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ? Từng đường nét trên gương mặt này đều hoàn hảo đúng chuẩn gu của cậu.

Khi làm việc Hàn Thâm luôn nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng một khi anh rũ đôi mắt ấy xuống, lại toát ra vẻ dịu dàng trầm tư chẳng thể nào hợp với khí chất của anh.

Mỗi lần Hàm Thâm lộ ra nét mặt như vậy lại khiến trong lòng Quý Nhiên dâng lên khao khát muốn chinh phục anh.

Quý Nhiên vốn là người hòa nhã, tính cách bình dị dễ gần, nhìn bên ngoài chẳng hề giống một người có tính chiếm hữu cao.

Nhưng đồng thời cậu cũng rất nghiêm khắc, kỷ luật với chính bản thân mình, đặt ra những yêu cầu vô cùng cao. Trong mắt người khác cậu luôn khắc chế với mình, khoan dung với mọi người.

Nhưng liệu thật sự có ai lại muốn nghiêm khắc với bản thân rộng rãi với người khác không?

Ít nhất trong suy nghĩ của Quý Nhiên, phần đông mọi người đều giống như Hàn Thâm, không chỉ nghiêm khắc với người khác mà còn nghiêm khắc hơn với chính mình.

Việc Quý Nhiên không yêu cầu quá nhiều từ người khác là bởi vì cậu không để tâm đến họ.

Bởi vì đó là người khác, là những thứ vốn dĩ không thuộc về mình, là những chuyện chẳng bao giờ liên quan đến cậu, nên cậu mới tỏ ra hiền hòa trông như thể rất khoan dung rộng rãi.

Nhưng thật ra đối với những thứ đã thuộc về cậu, như tiền bạc hay thời gian, Quý Nhiên sẽ có tính chiếm hữu kiểm soát cao vô cùng.

Điều này đặc biệt rõ rệt trong thời gian Quý Nhiên còn đi học. Có lần, bạn mượn khăn tay của cậu mà không trả lại, cậu đã nhớ tận mấy tháng, có một bạn hồi cấp ba nợ cậu 10 đồng, đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.

Vì thứ mà cậu có quá ít ỏi nên cậu trân quý chúng từng chút một, ghi nhớ những thứ bị tướt đoạn đi hoặc đã mất mát.

Mãi cho đến khi công việc ổn định, tình hình kinh tế bắt đầu khá khẩm hơn cậu mới không còn quá chi li nữa, vì cậu đã có khả năng chấp nhận việc mất đi một phần tài sản rồi.

Nhưng tính cách đó đã ăn sâu vào tận xương tủy, trong quá trình trưởng thành của cậu cũng khó mà khiến cậu thật sự trở nên khoan dung hay buông bỏ được. Có đôi khi cậu tự thấy bản thân này của mình thật u tối thật méo mó, nhưng cậu đã học cách che giấu nó đi, tìm cách kìm nén những góc tối trong lòng và trở thành một người bình thường đầy tích cực.

Nhưng với những người mà cậu thật sự trân quý, Quý Nhiên vẫn giữ tính chiếm hữu mạnh mẽ cực kỳ.

Lúc trước đó là cha mẹ của cậu.

Trước khi thực sự làm lành với gia đình, Quý Nhiên đã có một thời gian dài trách móc cha mẹ vì đã lén sinh thêm em trai mà không nói với cậu.

Sau này dù đã hòa giải rồi nhưng cậu vẫn để họ nằm ngoài phạm vi thân thiết của bản thân.

Quý Nhiên để đồng nghiệp bạn bè, thậm chí là người thân ở ngoài vòng tròn ấy, còn vị trí trung tâm chỉ dành cho một mình bản thân cậu thôi.

Nhưng bây giờ, Hàn Thâm đã bước vào vòng tròn ấy rồi, vượt qua từng lớp bảo vệ để đến thẳng trái tim hãy còn đang đập của cậu đây.

Khác với bạn bè hay cha mẹ, họ là duy nhất của nhau.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Quý Nhiên đã không kìm được nhịp đập rộn ràng trong lòng.

Cậu chưa từng thật sự có được bất cứ ai cả, nhưng bây giờ, một lựa chọn hấp dẫn đã xuất hiện ngay trước mắt——cậu có thể có được Hàn Thâm.

Hàn Thâm đã tỏ tình với cậu rồi, như thể hai người vừa ký một bản cam kết, một khi thỏa thuận này được thực hiện thì họ sẽ trở thành hai người thân thiết nhất trên đời này.

Cậu có thể đón nhận anh, có được anh, chiếm lấy anh, và dưới điều kiện cả hai cùng cho phép, có thể làm bất kỳ điều gì.

Quý Nhiên cảm thấy một sự phấn khích khó mà nói được thành lời.

Cậu lại nhớ đến những lời mà Hàn Thâm đã nói trước khi thiếp đi——

"Là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng chịu phạt.

Chỉ cần là em, bất cứ hình phạt nào cũng được."

"Phạt..."

Quý Nhiên khẽ thì thầm, cảm nhận được một cơn run nhè nhẹ.

Là người nắm quyền kiểm soát, Hàn Thâm hiểu những lời này hơn ai hết, bao gồm cả lực sát thương mà nó mang lại.

Tất nhiên Quý Nhiên hiểu đây là miếng mồi của Hàn Thâm, nhưng cậu thật sự đã mắc câu mất rồi.

Ai có thể chối từ được sự quyến rũ này chứ——

Khiến cho một người cao ngạo phải cúi đầu trước mình.

Quý Nhiên dùng ánh mắt nhìn thật kỹ từng chi tiết trên cơ thể Hàn Thâm, trong đầu cậu đã phát họa ra những khung cảnh "trừng phạt" khác nhau.

Nhưng trước hết cậu phải chăm sóc cho cơ thể Hàn Thâm cái đã.

Hàn Thâm quá cao lớn nên nằm co quắp trên ghế trông như một con gấu, chắc chắn ngủ như vậy sẽ chẳng thể thoải mái được. Quý Nhiên phải tốn không ít sức mới có thể đưa Hàn Thâm lên giường, canh cho anh hạ sốt rồi mới quay lại sofa phòng khách để ngủ.

Lúc Quý Nhiên tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, trong phòng đã không còn ai, ngoài cửa vọng vào tiếng kêu nho nhỏ của một chú nào.

Cậu đẩy cửa ra, trông thấy Hàn Thâm đang ngồi xổm trên sàn chơi với mèo. Mèo con đuổi theo ngón tay Hàn Thâm nhưng suy nghĩ và hành động tay của người này thì mỗi nơi mỗi nẻo, chạy đoạn trông rất đáng yêu. Chú mèo thì có vẻ tội nghiệp vì cứ bị trêu chọc.

Dù mèo rất dữ nhưng Hàn Thâm trêu mãi mà nó chẳng thể chạm được vào ngón tay của anh.

Dường như Hàn Thâm thấy con mèo hơi tội nghiệp, bèn ngừng tay lại, đặt tay ra trước mặt nó.

Chú mèo ôm lấy tay anh, định há miệng cắn.

"Anh cẩn thận đấy." Quý Nhiên nhắc: "Tôi vẫn chưa tiêm vắc-xin cho nó đâu."

Hàn Thâm giơ tay cho Quý Nhiên xem, nói: "Nó ngoan lắm, không cắn tôi đâu."

Không thấy có vết thương nào, Quý Nhiên mới an tâm hỏi tiếp: "Anh đã hết sốt rồi à?"

Hàn Thâm đáp là đã đỡ, rồi hỏi Quý Nhiên: "Em định nuôi mèo à?"

"Không đâu." Quý Nhiên giải thích: "Nó bị bệnh, tôi chỉ mang về chăm sóc tạm thôi. Tôi thường đi công tác nên không có thời gian trông coi."

Nói xong, anh ngồi xuống kiểm tra mèo con, thấy mắt mũi nó đã bớt chảy dịch, trông cũng có sức sống hơn.

Hàn Thâm nói: "Lần tới em đi công tác thì gửi nó chỗ tôi cũng được."

Gợi ý quá rõ ràng như Quý Nhiên vẫn không để ý, tiếp tục chơi đùa với con mèo. Mèo con đã nhận ra cậu, nó dùng mặt cọ vào tay Quý Nhiên, Quý nhiên cũng tiện tay gãi gãi cho nó thoải mái nheo mắt lại.

Hàn Thâm mỉm cười: "Biểu cảm cọ người của nó giống hệt em vậy."

Quý Nhiên khẽ giật khóe môi, không biết trả lời thế nào, đành im lặng rồi đi lấy đồ ăn cho mèo.

Khi mèo con đang ăn, Quý Nhiên vào phòng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài đi làm.

Không ngờ vừa mở tủ, một cơ thể ấm áp đã áp sát từ phía sau.

Quý Nhiên khựng người lại, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh làm gì vậy?"

Lồng ngực Hàn Thâm dán lên lưng cậu, vòng hai tay qua giữ lấy eo Quý Nhiên, anh nói với giọng nhẹ nhàng: "Anh cứ nghĩ, chúng ta đã quen nhau rồi chứ."

Quý Nhiên nào để anh được dễ dàng như vậy, cậu giật tay anh ra rồi nói: "Phải chịu phạt đã rồi mới tính."

"Anh nhớ mà." Hàn Thâm hôn nhẹ lên lòng bàn tay Quý Nhiên, đáp: "Xin em hãy trừng phạt anh đi."

Có lẽ do hội chứng sau những chuyến công tác, khi quay lại công ty sau một tuần, Quý Nhiên cảm thấy có chút lơ đễnh.

Hiện tại cậu không có dự án nào mới nên chỉ xử lý công việc hằng ngày. Vừa sắp xếp xong một số tài liệu thì đột nhiên cậu nghe Luke nói: "Có chuyện gì vui hả? Thấy anh vui lắm ấy."

Quý Nhiên tưởng câu đó là hỏi mình, nhưng rồi cậu nhận ra Luke không bao giờ gọi cậu là "anh" cả.

Phía sau lưng cậu vang lên giọng của Hàn THâm, rất nhiên nhẫn trả lời: "Đúng là có chuyện vui, tháng này toàn bộ nhân viên trong văn phòng được gấp đôi lương nhé."

Cả văn phòng bỗng vang lên những tiếng reo hò. Asher cũng nói: "Có vẻ chuyến công tác này thu hoạch không ít nhỉ."

Hàn Thâm từ chối cho ý kiến, chỉ quay sang Quý Nhiên: "Julian, em thấy sao?"

Quý Nhiên ngẩng đầu ra khỏi màn hình máy tính, thấy Hàn Thâm đứng trước bàn làm việc của mình, anh khoác lên mình bộ vest được may đo thủ công trông đầy vẻ lạnh lùng nổi bật.

Khoảnh khắc ấy, Quý Nhiên chợt xác định được nội dung "trừng phạt" của mình.

Cảm giác bị thách thức dần tan biến, cậu mỉm cười đáp lại: "Ừ, đúng là thu hoạch không ít."

Hàn Thâm không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt dừng trên người Quý Nhiên chừng mười mấy giây cứ như khẽ chạm vào người cậu.

Quý Nhiên cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong lòng mình.

Vì mong chờ mà thời gian làm việc trở nên đặc biệt dài dằng dặc, ngay cả người chuyên tâm như Hàn Thâm cũng nhiều lần giơ tay lên xem thời gian.

Asher làm việc với Hàn THâm bao nhiêu năm nay, đàm phán vô số dự án quan trọng nhưng chưa từng thấy anh gấp gáp đến như vậy.

Hắn hỏi Luke: "Tối nay Samuel có kế hoạch gì à?"

Luke cầm lịch trình của Hàn Thâm lên rồi trả lời: "Thật ra có một bữa tối nhưng anh ấy báo hủy từ hôm qua rồi."

Không bận việc công, vậy thì bận việc tư rồi?

Từ sau khi biết Hàn Thâm come out, Asher vẫn luôn thắc mắc không biết người Hàn Thâm thích là ai.

Hắn hiểu Hàn Thâm, người này làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích rõ ràng. Lần này bất ngờ come out như vậy chắc chắn vì anh đã có người trong lòng.

Còn về chuyện người đó là ai thì Asher không có manh mối.

Hắn không hình dung được mẫu người Hàn Thâm thích sẽ kiểu thế nào, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn cũng không thấy Hàn Thâm thân thiết quá với ai.

Asher vẫn còn băn khoăn, bỗng nghe Hàn Thâm hỏi: "Tháng trước, Hàn Đàm Thu đã đề xuất một chính sách ngày gia đình đúng không?"

"Đúng vậy," Asher đáp, "Ý là chọn thứ Tư hàng tuần làm ngày gia đình, không tăng ca và đúng giờ về nhà với người thân."

Hàn Thâm hỏi: "Đã được thông qua chưa?"

Việc này không thuộc trách nhiệm của Asher, nhưng hôm nay là thứ Tư rồi mà chưa nhận được thông báo từ bộ phận hành chính nên có lẽ là vẫn đang trong quá trình duyệt.

Hàn Thâm gõ gõ máy tính trên bàn: "Thúc đẩy tiến độ, áp dụng từ hôm nay luôn đi."

Asher:?

Hàn Thâm vốn thích làm việc 24/7 mà? Từ bao giờ lại quan tâm đến giờ tan làm thế?

Bên ngoài văn phòng, Quý Nhiên đang xử lý công việc tồn đọng trong thời gian công tác. Dù đã mạnh miệng muốn "trừng phạt" Hàn Thâm, nhưng công việc không đợi ai nên cậu vẫn phải làm xong mới về được.

Cậu cũng không thể trừng phạt Hàn Thâm bằng cách bắt anh hoàn thành công việc cho mình được? Mặc dù phương án này cũng khá ổn áp nhưng như vậy thì quá hời cho anh rồi sao.

5 giờ chiều, Quý Nhiên sắp xếp lại công việc, sau khi loại bỏ những nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu vẫn còn ba công việc cần làm nên chắc là tối nay phải tăng ca rồi đây.

Không ngờ nửa tiếng sau, đột nhiên bộ phận hành chính thông báo hôm nay là ngày gia đình, cấm tất cả nhân viên tăng ca và phải về đúng giờ để ở bên người thân.

Quý Nhiên:?

Sao tự dưng hôm nay lại có ngày gia đình? Thật sự khó mà không nghi ngờ liệu Hàn Thâm có nhúng tay vào đây hay không.

Quý Nhiên còn đang tò mò thì thấy Hàn Thâm bước ngang qua một cách đầy lạnh lùng, giả vờ nghiêm túc, không để lộ bất cứ dấu hiệu nào.

Nhưng dù sao Quý Nhiên cũng được thả về nhà sớm.

Thật ra cậu cũng đang hơi lo lắng trong lòng.

Miệng thì nói mạnh mẽ vậy thôi chứ cậu vốn là kiểu người "có lòng nhưng không có gan", hồi trước mặc đồ nữ thôi mà đắn đo mãi, huống chi lần này phải phối hợp với Hàn Thâm.

Vì để cho mình không sợ nữa, trước khi về nhà Quý Nhiên sẽ đi quất hai ly rượu.

Vừa tới cửa, Hàn Thâm đã bước ra chào đóng.

Anh mới tắm xong, chỉ mặc mỗi áo choàng tắm trên người. Mái tóc hơi ướt rũ xuống trước trán, đôi mày hơi cau lại nhưng không hài lòng khi Quý Nhiên kéo dài thời gian đến tận bây giờ.

Cuối cùng anh vẫn không nói gì mà chỉ hỏi cậu: "Ở nhà em, hay sang nhà anh?"

Rượu vào thì to gan, cộng thêm việc Quý Nhiên đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên trông cậu vẫn bình tĩnh. Cậu không trả lời câu hỏi của Hàn Thâm mà chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn anh một lượt, rồi qua mười mấy giây sau cậu mới dời mắt đi, dùng giọng ra lệnh nói với anh: "Mặc vest vào, nửa tiếng sau qua nhà tôi."

Biểu cảm lẫn cách nói chuyện của cậu khi đó, gần như là một Hàn Thâm khác.

Dưới sự cường thế của Quý Nhiên, Hàm Thâm tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng hiếm thấm: "Được, nửa tiếng sau tôi sẽ qua gặp anh."

Thậm chí Hàn Thâm còn gọi cậu là "anh".

Quý Nhiên nghe anh gọi vậy thì tê rần da đầu, một cảm giác xấu hổ vô cùng tận dấy lên. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cậu lại sinh ra một niềm phấn khích thầm kín——Cậu không phải là người ở vị trí thấp trong mối quan hệ này, cậu cũng có thể ra lệnh cho Hàn Thâm.

Phát hiện này khiến Quý Nhiên hưng phấn, nhưng lại nhận ra rằng một người ở vị trí cao hơn không nên bộc lộ cảm xúc dễ dàng. Vì thế, cậu giữ nhịp thở của mình thật bình tĩnh, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng để tiễn Hàn Thâm đi.

Hàn Thâm lặng lẽ rời khỏi nơi này, Quý Nhiên đóng cửa, cảm thấy tim mình lập tức đập rộ cả lên.

Có lẽ giờ cậu mới nhận ra được tại sao trước đây Hàn Thâm lại đối xử với mình như vậy.

Sau khi về đến nhà, Hàn Thâm ngồi trên ghế sofa ròng rã năm phút, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh Quý Nhiên nói chuyện với mình khi nãy, thứ khi cũng hứng lên nhô cao dưới chiếc áo choàng tắm.

Hàn Thâm nhìn thấy nhưng cũng không để tâm mà đi thẳng vào phòng thay đồ để chọn vest.

Từ khi yêu Quý Nhiên, anh thường xuyên gặp phải tình cảnh như vậy, dù là thời gian nào hay hoàn cảnh nào. Nhưng lần này kéo dài lâu hơn thường lệ, ngay cả khi anh sấy tóc và thay vest xong vẫn không cách nào che giấu nó được. Chỗ phồng lên kia làm hỏng dáng bộ vest mà anh đã lựa chọn kỹ lưỡng.

Hàn thâm lại vào tắm nước lạnh, nhưng vẫn không cách nào dập tắt được cảm giác đó.

Anh nuwsng quá rồi.

Quý Nhiên đang bắt chước anh, hay chính xác hơn là cậu đã bị ảnh hưởng một cách vô thức.

Không chỉ là cơ thể, anh còn để lại dấu ấn trên tính cách, suy nghĩ hay thậm chí là cả tâm hồn của Quý Nhiên.

Những dấu ấn trên cơ thể có thể mờ dần, nhưng những vết hằn trong tâm hồn thì khó mà xóa nhòa được.

Ý thức được điều này, Hàm Thâm không cách nào bình tĩnh được nữa.

Anh muốn đi tắm lại, nhưng thời gian hẹn đã đến.

Anh không thể để Quý Nhiên chờ được.

Hàn Thâm chỉnh lại vest rồi sang gõ cửa nhà Quý Nhiên với bộ dạng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc