CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Quý Nhiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc bỗng trống rỗng không còn nghĩ được gì. Cậu đã say rượu lại còn ép Hàn Thâm giúp mình... thậm chí còn bắn trong tay anh...

Lẽ ra Quý Nhiên phải cảm thấy tuyệt vọng, nhưng giờ đây đầu óc cậu lại tỉnh táo một cách kỳ quái. Cậu thoát khỏi vòng tay Hàn Thâm, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Xin lỗi, tại em uống say, hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra, xin anh rời khỏi đây đi ạ."

Môi Hàn Thâm mấp máy: "Xin..."

"Đừng xin lỗi!" Quý Nhiên cắt ngang lời anh. Cậu đã đủ xấu hổ rồi không cần phải tự ghét bỏ bản thân thêm nữa.

Hàn Thâm không nói gì nữa nhưng đôi mắt sâu thẳm cứ dõi theo cậu, trong đó có biết bao nhiêu cảm xúc mà cậu không tài nào hiểu hết được.

Quý Nhiên không muốn nhìn, cũng không muốn hiểu. Cậu mở cửa an toàn, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: "Anh rời khỏi đây ngay đi ạ."

Hàn Thâm im lặng vài giây rồi quay lưng rời đi.

Quý Nhiên vào phòng tắm, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, ép mình không được nghĩ gì nữa, từng động tác tắm rửa cứng đờ như máy móc.

Cho đến khi cậu thay đồ ngủ rồi nằm lên giường, bao nhiêu cảm xúc lại ùa về khiến cậu co mình lại, rơi vào cảm giác tự ghét bỏ sâu sắc.

Cậu biết mình đã quá phụ thuộc vào Hàn Thâm.

Người này xuất hiện vào thời điểm quá khéo, ngay khi cậu mất đi tình thương từ cha mẹ, lại đúng lúc xuất hiện như một người dẫn dắt, cổ vũ và bao dung cậu vô điều kiện.

Bọn họ vốn nên bắt đầu một mối quan hệ vừa thầy vừa bạn. Quý Nhiên ngưỡng mộ anh, bắt chước theo anh, thậm chí từng khát khao trở thành người giống như anh vậy.

Nhưng giờ đây, tất cả đã bị vụ say rượu này phá hủy hoàn toàn.

Những tâm tư vụng trộm cậu giấu kín bao lâu nay, thậm chí đến cả tình cảm mà bản thân còn chưa hiểu rõ đã bị lộ tẩy ra một cách tàn nhẫn như vậy.

Rõ ràng đến cậu còn chưa tỏ tường hết, nhưng bây giờ, cậu cũng không thể giả vờ ngây ngô tiếp tục tận hưởng sự ưu ái từ Hàn Thâm nữa.

Quý Nhiên lại bắt đầu oán trách Hàn Thâm, dù anh là người khởi đầu mọi chuyện, nhưng việc này không thể chỉ một tay cậu gây nên. Hàn Thâm cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm được.

Hơn nữa sao Hàn Thâm lại giúp cậu việc này cơ chứ? Lẽ ra chỉ cần anh từ chối là được rồi, nhưng sao anh lại dung túng cho hành động sai trái đó...

Tới bây giờ Quý Nhiên vẫn còn nhớ ánh mắt Hàn THâm nhìn mình khi ấy, là sự tỉnh táo tuyệt đối, kìm nén, đối lập hoàn toàn với hình ảnh rối tinh rối mù của cậu.

Quý Nhiên bắt đầu giận bộ dạng tự đại của Hàn Thâm, cậu không muốn thấy Hàn Thâm bao dung cho mình, cứ như là đang chiều chuộng một con thú cưng vậy, có thể thỏa mãn mọi yêu cầu quái gở của chúng mà không một chút do dự.

Cậu hy vọng Hàn Thâm xem mình như một người trưởng thành, hy vọng anh cũng có thể bị cậu ảnh hưởng, để cảm xúc của cậu có thể tác động đến anh.

Nhưng rồi nó không hề xảy ra, Hàn Thâm vẫn là Hàn Thâm, anh sẽ luôn là người kiểm soát được cảm xúc của mình. Giống như một chiếc máy vi tính vậy, Quý Nhiên ghét sự bình tĩnh và tự chủ của anh.

Cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Hàn Thâm nữa.

Ngày hôm sau, Quý Nhiên hoa mắt chóng mắt đi tới công ty. Cậu sợ gặp Hàn thâm nên cả ngày cứ cẩn thận mãi, không ngờ anh đã ra nước ngoài công tác.

Lúc này, Quý Nhiên mới vỡ lẽ hóa ra Hàn Thâm cũng đang trốn tránh cậu.

Cũng phải thôi, đã xảy ra chuyện như vậy thì cách tốt nhất là giữ khoảng cách.

Quý Nhiên hạ quyết tâm phải cắt đứt mọi quan hệ, nhưng cậu đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của Hàn Thâm với bản thân mình.

Đây là người đầu tiên trong đời hoàn toàn chấp nhận và dẫn dắt cho cậu, cậu cũng không thể ngừng khiến bản thân thôi phụ thuộc vào anh. Dù Hàn Thâm không có mặt trong công ty, nhưng mỗi khi nhìn thấy văn phòng của anh hay nghe thông tin từ người khác thì cảm xúc của cậu vẫn bị dao động như vậy.

Nhưng may là thời gian thực tập ở vị trí trợ lý của cậu sắp kết thúc. Theo quy định thì cậu sẽ luân chuyển đi sang bộ phận khác.

Trước đó Quý Nhiên còn hơi lưu luyến với dự án, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn cảm ơn quyết định của công ty, vì chỉ có như vậy cậu mới rời xa được anh, để cậu thoát khỏi sự phụ thuộc này.

Ba ngày trước đêm giao thừa, Hàn Thâm quay về sau chuyến công tác.

Quý Nhiên tình cờ gặp anh trong hành lang. Cả hai lịch sự chào hỏi nhau, không ai biết họ đã từng có một quá khứ như thế nào.

ùng lúc đó, bộ phận nhân sự có thông báo về việc quyết định luân chuyển vị trí cho các thực tập sinh.

Quý Nhiên vui mừng mở tài liệu ra, nhưng không thấy thông tin về lệnh điều động của mình.

Vị trí tiếp theo của cậu vẫn là trợ lý PM.

Sao có thể vậy được? HR tính sai cái gì trong nội dung tài liệu sao?

Quý Nhiên đã hỏi trưởng phòng nhân sự, đối phương nói với cậu là vì cậu đang tham gia vào một dự án quan trọng, nên tạm thời không thể chuyển sang bộ phận khác.

Nhưng dù có tham gia dự án quan trọng cách mất thì cậu chỉ là chân chạy vặt, hoàn toàn có thể giao việc này cho người khác.

Tại sao không để cậu đi? Có phải vì cậu đã ép Hàn Thâm nên giờ đây anh đang trả thù cậu không?

Không, Hàn Thâm không phải người như vậy.

Quý Nhiên lại hỏi Asher xem liệu mình có chuyển vị trí được không.

Xin lỗi, tôi không quyết định việc cậu đi hay ở được, Asher đáp: "Chuyện này do Samuel quyết, nhưng cậu tìm cậu ấy cũng vô dụng thôi. Vất vả lắm Samuel mới chọn được một nhân viên phù hợp như cậu, chắc chắn sẽ không để cậu đi đâu."

Quý Nhiên thì không cho là vậy, bọn họ vừa xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn Hàn Thâm không muốn gặp cậu đâu.

Nhất định là có sự nhầm lẫn ở đây. Có thể chỉ là quyết định của trưởng phòng nhân sự. Nếu Hàn Thâm lên tiếng yêu cầu cho cậu đi, cậu chắc chắn sẽ được chuyển sang bộ phận khác.

Quý Nhiên quyết định đến văn phòng của Hàn Thâm, dồn hết can đảm để nói ra yêu cầu của mình.

Hàn Thâm ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ: "Tại sao lại muốn chuyển đi?"

Quý Nhiên: "Theo quy định là vậy mà, em đã thực tập đủ hai tháng rồi."

Hàn Thâm: "Cứ hoàn thành dự án hiện tại đã, xong rồi thì chuyển sang bộ phận khác."

Quý Nhiên không chấp nhận, lại hỏi: "Có phải trưởng phòng nhân sự quyết định không ạ? Để em nói chuyện với bên đó."

"Không phải," Hàn Thâm nói: "Là tôi muốn cậu ở lại."

Hàn Thâm muốn cậu ở lại?

Quý Nhiên thoáng sững người, hoàn toàn không hiểu được: "Tại sao?"

Hàn Thâm lại không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao cậu muốn đi?"

Quý Nhiên vẫn lấy lý do như cũ, nói rằng thực tập sinh vốn phải được luân chuyển, và cậu cũng nên sang bộ phận khác.

Hàn Thâm: "Tôi cũng đã nói cậu là trường hợp đặc biệt, sau khi hoàn thành dự án rồi hãy chuyển."

Nhưng dự án mà cậu đang phụ trách kéo dài vô cùng lâu, ít nhất là vài tháng, nhiều nhất là nửa năm. Cậu không thể tiếp tục ở bên Hàn Thâm lâu như vậy được.

Bàn giao công việc được không ạ? Quý Nhiên hơi tủi thân hỏi: "Em thấy các thực tập sinh khác đều làm được mà."

Không được, Hàn Thâm nói: "Công việc của họ không quan trọng bằng của cậu, hoàn thành một dự án một phần cũng sẽ giúp tạo tiền đề cho cậu rất tốt."

"Nhưng em..."

"Julian, tôi hy vọng cậu có thể phân biệt rõ ràng giữa công và tư." Hàn Thâm cắt ngang lời cậu, ánh mắt lạnh lùng hệt như lần đầu họ gặp gỡ: "Cậu nên hiểu điều quan trọng nhất lúc này của mình là gì."

Hy vọng cuối cùng của Quý Nhiên cũng tiêu tan thành mây khói.

Vừa nghĩ đến việc mấy tháng tiếp theo phải làm việc với Hàn Thâm rồi liên tục nghe những tin tức hẹn hò của anh, cậu thấy mình không thể chịu nổi được.

Hàn Thâm quá xảo quyệt, anh đã biến cậu thành bộ dạng vậy rồi còn muốn cậu phải giữ tỉnh táo nữa.

Cậu biết Hàn Thâm không sai,nhưng cậu không thể nhịn được dòng suy nghĩ cứ trách cứ đổ lỗi cho anh mãi.

Cho cậu yêu thương rồi cướp đi hết thảy, để cậu một mình lẻ loi ở nơi này.

Suy cho cùng Hàn Thâm cũng có khác gì cha mẹ cậu đâu.

Không, không phải như vậy.

Hàn Thâm không có nghĩa vụ phải giúp cậu, và cậu cũng không có quyền gì để trách cứ anh lạnh lùng vô tình cả.

Hơn nữa cậu cậu cũng ám chỉ rất rõ ràng rồi vậy anh vẫn bị anh từ chối hết lần này đến lần khác. Là do cậu tham lam với một chút ấm áp kia rồi cứ khăng khăng đòi hỏi từ đối phương một chút ấy.

Nhưng Julian à, cậu phải có can đảm kết thúc mối quan hệ mới được.

Bỗng dưng trong đầu cậu xuất hiện câu nói đó, cứ như tát vào mặt cậu một cái khiến cậu bừng tỉnh ra.

Lúc trước cậu ỉ lại cha mẹ, bây giờ không cách nào từ bỏ được Hàn Thâm, vậy cậu của bây giờ với quá khứ có khác gì nhau đâu chứ?

Đúng vậy.

Cậu làm được.

Quý Nhiên, cậu phải có can đảm kết thúc một mối quan hệ.

Một mình cậu vẫn có thể vượt qua được.

Nếu không thay đổi được tâm lý phụ thuộc vào người khác thì dù có là Hàn Thâm hay không, sau này cậu vẫn sẽ rơi vào một mớ rắc rối mới.

Hơn nữa cắt đứt với Hàn Thâm còn dễ dàng hơn với cha mẹ, dù sao họ cũng chỉ mới biết nhau vỏn vẹn hai tháng mà thôi.

Quý Nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng lòng người nào phải sỏi đá. Dù có quyết tâm đến bao nhiêu đi chăng nữa thì quá trình cũng sẽ chịu nhiều dằn vặt, khổ đau, do dự.

Nếu ngoại hình Hàn Thâm bình thường hơn, tính cách xấu xa hơn một chút thì có lẽ cậu đã không phản ứng mãnh liệt đến như vậy.

Anh đỗi ưu tú, tựa như điểm đến xa vời đây mơ ước mà Quý Nhiên đã khao khát bấy lâu, hành trình gian nan, tôn hao to lớn, nhưng lại đẹp đến hùng vĩ, đủ sức chữa lành một trái tim chênh vênh sắp gục ngã của cậu. Cậu lặn lội đường xa tới nơi này, khó mà tùy tiện rời đi.

Nhưng chuyến đi rồi cũng sẽ có một ngày kết thúc, cậu phải trở về với hiện thực thuộc về bản thân mình.

Quý Nhiên cố gắng khiến mối quan hệ của họ trở về bình thường nhất có thể. Tình cảm lưu luyến cậu có thể khống chế, nhưng cậu không thể ngưng nghĩ về anh.

Khớp xương bàn tay rõ ràng, cậu đã từng được thử cảm giác được bàn tay ấy nắm chặt, cánh tay cường tráng hữu lực, cậu biết Hàn Thâm còn mạnh mẽ hơn cả như vậy nữa. Và lồng ngực rắn chắc, bắp đùi căng đầy...

Quý Nhiên hoài nghi không biết mình có bị hội chứng khao khát da thịt không nữa, nếu không thì sao cậu luôn bị Hàn Thâm hấp dẫn đến thế?

Lại một lần nữa gặp Hàn Thâm trong giấc mơ, Quý Nhiên quyết tâm phải thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

Cậu bắt đầu lên mạng đăng tìm bạn trai một ngày, mong muốn tìm được blogger nào đó cùng ý tưởng để hợp tác quay video, đồng thời làm dịu cơn khát da thịt này.

Số lượng người ứng tuyển nhiều hơn cậu tưởng tượng, cả nam lẫn nữ đều có.

Quý Nhiên chọn một bạn có lượng fan hâm mộ tương đương với cậu, chàng trai thể thao cao 1m80 da ngăm. Công ty cho thực tập sinh nghỉ tết trước hai ngày, nên Quý Nhiên tranh thủ quay video với người đó trước dịp tết.

Thời tiết mùa đông bên ngoài quá lạnh, Quý Nhiên không muốn bị cóng nên bàn với đối phương sẽ mặc đồ nam để quay.

Cậu trai thể thao còn đẹp trai hơn cả trong video, cả quá trình luôn mang lại những cảm xúc hay ho cho cậu.

Lúc đầu cả hai chỉ đi bên nhau một cách đơn thuần, mãi đến khi tới khu thương mai đông đúc cậu trai kia mới nắm tay Quý Nhiên. Bàn tay cậu ta rất to cũng rất ấm, lúc nắm chặt làm Quý Nhiên hơi đau nhưng cậu không nói ra, bởi vì cậu nhận ra đối phương có vẻ hơi hồi hộp.

Bọn họ hẹn hò cả một ngày dài, động tác thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, cho khi đến khi buổi quay sắp kết thúc cuối cùng mới có thêm một cái ôm.

Ngoài Hàn Thâm và Cá voi sát thủ thì đây là người thứ ba mà Quý Nhiên từng ôm.

Bờ vai của cậu trai rất rộng, cơ thể cũng rất ấm, nhưng khi Quý Nhiên được ôm trong lòng lại chỉ thấy bình bình.

Ấm quá, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

Lúc này Quý Nhiên lại thấy hình như mình không còn hội chứng khao khát da thịt nữa.

Sau khi trời tối, cả hai đứng trước cửa ga tàu điện ngầm để tạm biệt rồi đi về hai hướng khác nhau. Thế nhưng trước khi Quý Nhiên lên tàu, cậu trai đó đuổi theo, nắm lấy tay cậu: "Chỉ làm bạn trai một ngày thật à?"

Quý Nhiên hiểu ý, cũng hơi bất ngờ: "Cậu còn chưa thấy mặt của tôi mà."

"Tôi không phải là người thích vẻ bề ngoài," cậu trai tiếp: "Tôi thích tính cách của cậu."

Một ngày làm sao có thể thấy được tính cách, Quý Nhiên lắc đầu rồi nói với người ấy rằng cậu không muốn yêu đương vào lúc này.

Cậu trai lại nói: "Vậy chờ khi nào cậu muốn yêu, nhớ nói cho tôi đầu tiên nhé."

Quý Nhiên cười đồng ý rồi lên chuyến tàu điện ngầm tiếp theo. Nhưng cậu biết rằng cậu sẽ không bao giờ liên lạc lại với đối phương nữa.

Đây là lần đầu tiên Quý Nhiên mặc đồ nam quay vlog về cuộc sống hàng ngày, cậu còn tưởng độ hot sẽ không cao như khi mặc đồ nữ, nhưng kết quả nhận về còn tốt hơn cả tưởng tượng.

[ đây mới chính là hình ảnh thật sự của bé yêu ư? Dễ thương quá, mềm mại quá chừng luôn.]

[Đoạn đầu hơi xấu hổ nhưng đoạn sau thoải mái hơn rồi, nhưng mà cười ngọt nào ghê á.]

[Tương tác ngọt ngào xỉu! Cái này là gap size nhưng kéo được phần hình thể nè.]

[Lui một bước, sao hai người không yêu nhau luôn đi?]

[Mặc dù cậu trai thể thao cao 1m80 rất tốt, nhưng tôi thấy bé yêu hợp với Cá voi sát thủ hơn]ư

[Khoan đã, Daddy Cá voi của chúng ta đâu rồi? Chẳng phải kiểu video này là để collab với ảnh sao?]

[Tui tưởng hai người í quen nhau chứ, cuối cùng chỉ là collab thôi hả?]

Bình luận này nhận được rất nhiều lượt thích, bên dưới cũng có vô số người hỏi về mối quan hệ của họ, Quý Nhiên trả lời trong phần bình luận: "Ừm, chỉ là quan hệ hợp tác thôi."

Màn hình ngập tràn những thất vọng.

Vì để xác nhận mình không bị hội chứng khao khát da thịt, cũng không khao khát tiếp xúc với người khác nên Quý Nhiên đã ngừng tìm bạn trai một ngày, cậu định đầu xuân sẽ quay thêm một video mặc đồ nữ. Nhờ có tiền thưởng cuối năm nên cậu đã dạo phố mua được không ít váy, còn tiện đường ghé qua cửa hàng vintage gần nhà.

Mới đầu Quý Nhiên không định mua, chỉ là tiện đường ghé xem vài sản phẩm mới, không ngờ có vài chiếc váy giá cả hợp lý lại còn trúng kiểu mà cậu thích, Quý Nhiên viện cớ mua cho bạn gái nên nhờ nhân viên lấy cho.

Thế nhưng lúc đang chờ thanh toán tại quầy, Quý Nhiên lại gặp Hàn Thâm tới.

Cửa hàng vốn đã nhỏ, giờ có Hàn Thâm vào càng khiến không gian trở nên chật chội hơn, gần như khiến Quý Nhiên không thể thở được.

Cậu nhanh chóng hồi tưởng lại những gì vừa nói với nhân viên, rồi nghĩ xem mình nên bịa ra lý do gì để giải thích về chiếc váy.

Nhưng Hàn Thâm lại không hỏi cậu tại sao mua váy, mà hỏi: "Cậu không về nhà ăn tết à?"

Hôm nay đã là 29 tháng Chạp, ngày mai là giao thừa.

Quý Nhiên nói dối, kêu mai mình sẽ về ngay.

Hàn Thâm nhìn cậu một cái rồi không nói gì nữa, Quý Nhiên cứ thế cầm váy rời đi.

Về đến nhà, Quý Nhiên háo hức nóng lòng mặc thử chiếc váy vừa mua. Sau khi ngắm nhìn bản thân trong gương hai phút, đột nhiên cậu nhận được tin nhắn riêng của Cá voi sát thủ.

[Cá voi sát thủ]: Cậu đang tìm bạn trai một ngày à?

Video đã đăng rồi, Quý Nhiên không có gì để giấu nên cũng hào phóng trả lời thẳng.

[Cá voi sát thủ]: Tại sao?

[Ai đi làm mà không điên]: Chỉ là quay video thôi, có gì đâu.

[Cá voi sát thủ]: Tôi chỉ muốn nhắc cậu, cứ vào những mối quan hệ nông cạn không quá thân thiết như vậy cũng không thay đổi tình hình hiện tại của cậu đâu.

Tự dưng Quý Nhiên thấy giận: Anh có quyền gì đánh giá tôi?

[Cá voi sát thủ]: Xin lỗi, tôi chỉ lo cho cậu.

Quý Nhiên lạnh mặt, gõ từng chữ: Không cần anh phải lo.

[Cá voi sát thủ]: Cậu nhất định phải tìm bạn trai một ngày à?

Thật ra Quý Nhiên không cần tìm nữa, nhưng nghe người khác nói vậy thì thấy phiền thôi rồi, vậy là đen mặt gõ ra mấy chữ: Liên quan gì tới anh, còn nói nữa là tôi block đấy.

[Cá voi sát thủ]: Nêu cậu thật sự không nhịn nổi nữa, tìm tôi cũng được.

[Ai đi làm mà không điên]:?

[Cá voi sát thủ]: Bọn họ làm được, tôi cũng làm được.

Quý Nhiên:...?

Sau tất cả thì đây mới là mục đích thật sự của Cá voi sát thủ à?

Miệng cứ nói người ta là vào những mối quan hệ nông cạn không thân thiết không thay đổi tình hình hiện tại, cuối cùng chỉ là muốn mình quay video chung với cậu sao?

Thật sự Quý Nhiên chưa từng nghĩ đến Cá voi sát thủ, mặc dù anh chính là lựa chọn tốt nhất cho kiểu video thế này, hơn nữa họ còn hiểu rõ nhau, giảm bớt được nguy hiểm khi tiếp xúc với người lạ.

Nhưng độ trùng lặp giữa Cá voi sát thủ và Hàn Thâm quá cao, hợp tác với Cá voi sát thủ chẳng khác nào đang lấy độc trị độc.

Quý Nhiên vừa biết ơn Hàn Thâm, lại vừa mang trong lòng chút oán giận. Đúng lúc này, Cá voi sát thủ lại tự mình đưa đến tận cửa, mà Quý Nhiên thì cũng chẳng phải là người quá nguyên tắc gì cho cam.

[Ai đi làm mà không điên]: Anh chắc chắn muốn collab với tôi chứ?

[Cá voi sát thủ]: Chắc, cứ cân nhắc nhé.

[Ai đi làm mà không điên]: Cũng không phải không được, nhưng anh nhớ chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, tôi sẽ không nhẹ nhàng với anh đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc