CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Họ ngâm mình trong suối nước nóng rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Quý Nhiên có ám chỉ cho Hàn Thâm mấy lần nhưng Hàn Thâm chỉ ôm hôn cậu, thậm chí còn không dùng tay để giúp cậu nữa.

Dù có vậy thì cảm giác được ôm thế này cũng rất thoải mái rất bình yên, nhưng nó chỉ dừng lại tới đó thôi lại khiến Quý Nhiên có đôi chút hụt hẫng. Cậu cứ tưởng đến suối nước nóng là phải làm mấy chuyện kia cơ.

"Em sao thế?"

Hàn Thâm xoa nhẹ vào dái tai Quý Nhiên, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ hây hây của cậu rồi hỏi: "Ngâm lâu quá nên chóng mặt à?"

"Không phải." Quý Nhiên ôm cổ Hàn Thâm dụi mặt vào trong ngực anh.

Không phải là cả hai không có phản ứng, Hàn Thâm chạm vào đùi Quý Nhiên còn Quý Nhiên thì chạm vào cơ bụng Hàn Thâm. Cậu sắp không chịu nổi được nữa rồi, vậy mà Hàn Thâm cứ tỏ ra như không biết gì, giống như chỉ có một mình cậu nôn nóng.

Sao gì nữa chứ, Hàn Thâm định chọc tức mình à? Hay anh ấy thật sự không muốn chạm vào mình?

Quý Nhiên bực bội cắn vào cổ Hàn Thâm, nghiến răng, càng cắn lại càng thấy tức.

Vì cậu không dùng nhiều sức quá nên Hàn Thâm cũng không đau, anh còn cười vỗ nhẹ vào eo Quý Nhiên: "Em là cún con hả?"

Trong nước, cơ thể người ta cứ lơ lửng, Quý Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy sát vào cơ bụng của Hàn Thâm.

Quý Nhiên đột nhiên cứng đờ, cúi xuống cắn anh một cái nữa thật mạnh.

Lúc này Hàn Thâm mới nhận ra tình hình nghiêm trọng, anh vén mái tóc ướt đẫm của Quý Nhiên, bên dưới là một đôi mắt ướt át nhưng đầy vẻ trách móc.

Hàn Thâm nâng má Quý Nhiên lên, hỏi: "Sao em lại giận thế?"

Quý Nhiên kéo ngực anh một cái, nói: "Sao không tiếp tục?"

"Hửm?" Hàn thâm tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu gì.

Quý Nhiên càng bực mình hơn, cậu nắm lấy "chỗ đó" của Hàn Thâm rồi hỏi thẳng: "Sao anh không tiếp tục?"

Quá đột ngột, cũng quá mạnh mẽ.

Hàn Thâm giật mình hít một hơi, cuối cùng cũng hiểu lý do sự khó chịu của Quý Nhiên từ đâu mà ra.

Anh giải thích: "Anh thấy tâm trạng em có vẻ không vui nên sợ em không muốn làm chuyện đó."

"Làm gì có," Quý Nhiên lắc đầu, nói lí nhí: "Em không vui hồi nào đâu."

Thật ra sau khi tặng mèo thì cậu có không vui thật, nhưng chỉ một chút thôi.

Nghĩ đến đây, Quý Nhiên thấy câu vừa rồi không thật thà cho lắm nên cậu bổ sung thêm: "Với lại lúc tâm trạng không tốt thì em càng muốn làm chuyện đó hơn..."

Hàn Thâm khẽ cười, dùng một nụ hôn sâu khiến Quý Nhiên gần như ngộp thở.

"Được, anh hiểu rồi." Anh nói với Quý Nhiên, nhưng vẫn không làm đến bước cuối cùng.

Quý Nhiên lại nhéo Hàn Thâm một cái, nhưng lần này bị anh giữ tay lại.

Hàn Thâm cúi mắt nhìn cậu, giọng nói trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm: "Không ở trong bể."

"Tại sao?" Quý Nhiên bướng bỉnh hỏi: "Em muốn ở trong suối nước nóng mà."

Hàn Thâm đáp: "Anh sợ em không chịu nổi, sẽ ngất xỉu ngay trong bể mất."

Ngất, ngất xỉu ngay trong bể sao?

Quý Nhiên sững người, mặt lập tức đỏ bừng phản bác: "Em không ngất đâu!"

Hàn Thâm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của rồi nói: "Nhưng bây giờ mặt em đã đỏ rồi kìa."

Quý Nhiên lúng túng cãi lại: "Đó là do mắc cỡ thôi...!"

Trời ơi, sao mình lại tự thú nhận là mình xấu hổ chứ, rõ ràng là Hàn Thâm cố tình mà!

Cậu đành ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Hàn Thâm thì lại tỏ ra vui vẻ, anh đưa tay vuốt nhẹ má, tai, và gáy của Quý Nhiên một cách chậm rãi, rồi hỏi: "Vậy em muốn ở đây hả?"

Quý Nhiên bỗng chốc bối rối, sao lại còn hỏi thẳng vậy chứ? Chẳng phải cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên là được sao?

Cậu không muốn tỏ ra quá ngây ngô bèn vờ vĩnh bình tĩnh nói: "Em... em cũng không biết, mấy chỗ khác em chưa thử qua bao giờ..."

Hàn Thâm đáp: "Vậy cứ từ từ, mình có thể thử từng nơi."

Quý Nhiên đỏ mặt đến tận mang tai, khẽ ậm ừ: "Ừm."

Anh cứ tưởng Hàn Thâm sẽ bắt đầu, nhưng anh chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu rồi nói: "Về phòng đi."

Không chờ Quý Nhiên chủ động hỏi anh đã giải thích: "Tường của bể nước nóng cứng lắm, dựa vào không thoải mái, với lại dưới nước thì khó mà bôi trơn..."

"Đủ rồi ——!" Quý Nhiên nhanh chóng đưa tay che miệng anh lại, vội nói: "Anh đừng nói nữa, em nghe anh hết."

Hàn Thâm cúi xuống, hôn nhẹ vào lòng bàn tay nóng hổi ướt át của cậu.

Quý Nhiên quấn khăn tắm vào phòng ngủ, bên trong ấm áp nên không cần mặc quần áo cũng không lạnh. Ngâm suối nước nóng làm cậu vừa nóng vừa khát, Quý Nhiên ngồi trên giường uống một hơi hết ly nước lạnh.

Đôi mắt của cậu sau khi ngâm suối trở nên vừa đen vừa sáng, lo lanh như ánh nước.

Chiếc dép treo hờ trên đầu ngón chân, sau đó bị cậu lắc xuống đất để lộ những ngón chân thon gọn xinh xắn.

Uống xong nước, Quý Nhiên thấy Hàn Thâm đang cầm một tuýp gel trong tay, nhìn cậu.

Quý Nhiên đặt ly nước lên tủ đầu giường, tự dưng cậu thấy hơi sợ sợ.

Hàn Thâm bước về phía cậu, Quý Nhiên cụp mắt xuống, hơi không dám nhìn.

Lúc Hàn Thâm chạm vào vai cậu, Quý Nhiên bất giác run khẽ lên một cái, nhỏ giọng nói: "Hàn Thâm, em sợ đau..."

"Ừ, anh biết mà," Hàn Thâm đặt đồ vật sang bên, cúi đầu hôn lên má Quý Nhiên, giọng anh dịu dàng nhưng động tác dịu dàng quá đỗi: "Đừng sợ, anh sẽ không để em đau đâu..."

Quý Nhiên hơi sợ bèn nhắm mắt lại, những nụ hôn tinh tế cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống.

Từ má, môi, vai... Hàn Thâm từ từ hôn xuống, rồi dừng lại ở phần giữa chân Quý Nhiên...

Quý Nhiên nắm chặt lấy tóc Hàn Thâm, cơ thể không kìm được mà co lại.

Xung quanh trở nên yên lặng, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ. Quý Nhiên cảm giác mình giống như bông tuyết rơi vào bể nước nóng, trở nên mềm mại, ấm áp rồi tan chảy thành nước...

·

Quý Nhiên cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ rất dài, nội dung thì cậu không nhớ nhưng sự ấm áp dễ chịu trong cơn mơ vẫn còn đây, nó khiến cậu thư thái hài lòng vô cùng.

Quý Nhiên cử động cơ thể một chút, khô ráo ấm áp, không có cảm giác khó chịu hay đau đớn nào rõ rệt.

"Em tỉnh rồi à?" Hàn Thâm cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu.

"Ừm..." Quý Nhiên ngái ngủ, giọng khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Vừa lên tiếng cậu mới phát hiện cổ họng mình hơi đau. Quý Nhiên nuốt khan, nhớ lại những khoảnh khắc đêm qua mà mặt đỏ bừng lên.

Hàn Thâm nói đã gần mười hai giờ trưa rồi, rồi hỏi cậu có đói không, có muốn dậy ăn trưa không.

Vừa dứt lời, bụng Quý Nhiên đã réo lên, cậu xấu hổ lấy tay che bụng mình lại. Hàn Thâm cũng đưa tay lên, bao phủ cả tay và bụng của Quý Nhiên, xoa nhẹ.

"Đói rồi à?"

"Dạ, hơi đói đói."

Tay của Hàn Thâm to hơn, cũng ấm hơn, xoa bụng khiến Quý Nhiên thấy vô cùng thoải mái nên cậu rút tay mình về luôn.

Hàn Thâm xoa một lúc, rồi nói: "Bụng em mỏng thật đấy."

Quý Nhiên: "Tại em đói mà."

Hàn Thâm: "Bảo sao em cứ bắt anh đừng đâm vào chỗ này."

Quý Nhiên: "..."

Hình như Hàn Thâm không nhận ra mấy câu vừa rồi của kinh chấn động trời đất tới cỡ nào, còn tự nhiên hỏi: "Có đau không?"

Quý Nhiên im lặng không nói, mặt cậu còn lâu mới dày như Hàn Thâm để mà nói mấy chuyện này giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Không nhận được câu trả lời, Hàn Thâm lại tự mình tiếp lời: "Nhưng anh thấy em có vẻ thích mà."

Quý Nhiên: "..."

Cậu đẩy tay Hàn Thâm ra, lảng đi ngay: "Em đói rồi, em muốn ăn cơm."

Hàn Thâm vén chăn bước xuống giường, lộ ra bờ vai rộng lớn với vài vết cào xước.

Quý Nhiên sửng sốt một chút rồi mới nhận ra mấy cái này do mình cào mà thành. Lúc đó mình dùng sức đến vậy sao? Cậu hơi khó xử nên không dám nhìn thẳng nữa, bèn rụt vào trong chăn tiếp tục giả vờ làm rùa.

Hàn Thâm đi rửa mặt xong quay lại, thấy Quý Nhiên vẫn nằm trong chăn.

"Sao lại nằm lại rồi?" Anh kéo đầu Quý Nhiên ra, đưa tay sờ trán: "Có khó chịu chỗ nào không? Nếu không khỏe thì mình ăn trong phòng cũng được."

"Em không khó chịu," Quý Nhiên ló mặt mắt ra nhìn Hàn thâm, miệng và mũi vẫn còn giấu trong chăn, đỏ mặt ra hiệu cho anh: "Anh quay sang chỗ khác đi."

Hàn Thâm cười nhẹ, không trêu chọc nữa mà quay người đi vào phòng thay đồ.

Hôm nay anh mặc một bộ vest len đen, phối cùng cà vạt đỏ thẫm để đón Tết Dương lịch, trông có thêm vài phần bí ẩn.

Tiếng Quý Nhiên rửa mặt từ trong nhà tắm vang ra, Hàn Thâm giúp cậu chuẩn bị trang phục, đợi cậu ra là có thể thay ngay.

Hàn Thâm mở vali của Quý Nhiên, lấy ra một đôi tất dài bằng len.

Nói là tất dài nhưng hình như cũng không hẳn, chiều dài của tất gần như đã đến đùi Quý Nhiên, lại còn có hai dây buộc mảnh dường như chẳng có tác dụng gì. Ngoài tất, Hàn Thâm còn phát hiện thêm một chiếc áo len cổ cao không tay rất ngắn.

"Thứ này mặc được sao?" Hàn Thâm nhíu mày nhìn chiếc áo len.

Chiếc áo len này chỉ bằng bàn tay của Hàn Thâm, nếu Quý Nhiên mặc vào thì cả phần bụng nhỏ chắc chắn sẽ bị lộ ra ngoài, gió thổi vào sẽ dễ bị lạnh.

Quý Nhiên bước ra nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến mức lắp ba lắp bắp: "Anh... sao anh lại cầm cái của em..."

Hàn Thâm nghiêm mặt, đặt chiếc áo len trở lại vào vali, nói: "Sau này đừng mua những loại áo len ngắn thế này nữa, để hở bụng dễ bị cảm lạnh."

Quý Nhiên hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, không ngờ Hàn Thâm lại không nhận ra ý đồ của chiếc áo. Cậu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa rồi nhét áo len xuống đáy vali, nói: "Vâng, em sẽ không mua nữa."

Hàn Thâm liếc mắt, nói: "Cái này cũng nên vứt đi."

Quý Nhiên tiếc rẻ: "Em vừa mua đấy, còn chưa mặc lần nào."

Hàn Thâm lấy điện thoại chuyển cho hai khoản tiền trên wechat rồi nói: "Cầm đi mua cái mới, loại che được bụng."

Quý Nhiên không động đậy, ngẩng đầu nhìn anh, hơi nũng nịu nói: "Nhưng em đói rồi, em muốn đi ăn trước."

Hàn Thâm chỉ đơn thuần quan tâm đến sức khỏe của cậu chứ không đến mức kiểm soát cách ăn mặc của người yêu, anh vẫn để Quý Nhiên ăn mặc theo sở thích.

Nhưng lúc cả hai ăn cơm trưa về, Quý Nhiên vẫn chưa xử lý chiếc áo đó.

Sau đó bọn họ tham gia chuyến tham quan do khách sạn tổ chức, ngắm cảnh tuyết tuyệt đẹp ở khu vực xung quanh.

Đến hoàng hôn, Quý Nhiên về phòng, cởi chiếc áo khoác lông vũ ướt đẫm tuyết, để lộ chiếc áo hoodie ngắn đến eo và quần thể thao cạp cao ống rộng bên trong. Gu ăn mặc của Quý Nhiên rất đẹp, bộ đồ được cậu phối trông trẻ trung thời trang, trông khá ngầu nhưng mỗi khi cười lại ngọt ngào vô cùng.

Bình thường trang phục này sẽ không lộ eo, nhưng khi Quý Nhiên giơ tay lấy khăn choàng thì một phần bụng mỏng trắng nõn sẽ hiện ra. Cậu thậm chí còn không mặc áo giữ ấm bên tron, chỉ có làn da trắng nổi bật giữa bộ đồ màu rất vừa vặn để một bàn tay giữ lấy.

Hàn Thâm vừa nghĩ xong là đưa tay ôm eo Quý Nhiên ngay. Anh còn mang găng tay da mỏng, là găng tay dai đen mà Quý Nhiên từng mơ ước.

Găng tay mang theo chút hơi lạnh khiến Quý Nhiên khẽ run người, nhưng không né tránh mà tự nhiên ngẩng đầu hỏi Hàn Thâm: "Sao vậy?"

Hàn Thâm bế Quý Nhiên ngồi lên chiếc tủ ở sảnh, hỏi: "Sao không mặc áo giữ ấm?"

Cửa tủ vừa cao lại còn hẹp, hai chân Quý Nhiên không chạm đất, cậu ngồi không vững đành đưa tay giữ lấy vai Hàn Thâm, trả lời: "Em không thấy lạnh."

Rõ ràng Quý Nhiên đang nói dối, vừa mới ngắm tuyết suốt ba tiếng đồng hồ tay chân đều lạnh cóng cả lên. Tinh ranh hơn nữa, để tránh việc Hàn Thâm ép mặc, Quý Nhiên thậm chí không mang theo áo giữ ấm. Đi chơi với Hàn Thâm, ai mà lại muốn mặc mấy thứ đồ dày cộp và xấu xí đó chứ?

Hàn Thâm cầm đôi tay đã lạnh cóng của cậu, ánh mắt tối lại: "Không lạnh?"

Đó là dấu hiệu anh bắt đầu tức giận, Quý Nhiên liền tranh thủ luồn tay vào lồng ngực Hàn Thâm, mỉm cười ngoan ngoãn: "Không phải đã có anh ở đây rồi sao?"

Suốt mấy tiếng đồng hồ ngoài trời, Hàn Thâm luôn giữ ấm cho đôi tay Quý Nhiên.

Sự dựa dẫm của Quý Nhiên khiến cơn bực dọc của Hàn Thâm nguôi đi đôi chút, nhưng anh vẫn không bỏ qua, nói: "Anh đã mua cho em một bộ đồ giữ ấm rồi, lát nữa đi thay vào."

"Ơ?" Quý Nhiên ngơ ngác, "Chúng ta vẫn ở bên nhau mà, em đâu thấy anh mua gì?"

Hàn Thâm đáp: "Anh nhờ quản gia khách sạn mua."

Quý Nhiên: "..."

"Và nữa," Hàn Thâm liếc nhìn vali của cậu, nói: "cái áo len đó cũng vứt đi, không được mặc đồ ngắn như vậy."

Quý Nhiên: "..."

Vẫn còn nhớ đến chuyện đó sao.

Quý Nhiên bất chợt nổi lên chút tâm tình nổi loạn, hỏi ngược lại Hàn Thâm: "Anh không thích à?"

Hàn Thâm chỉ đáp: "Không tốt cho sức khỏe."

Quý Nhiên: "Anh là ông cụ à? Giờ đã bắt đầu dưỡng lão rồi sao, ưm..."

Vừa dứt lời, lực ép trên eo cậu bỗng siết chặt lại. Quý Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm sâu thẳm nghiêm nghị của Hàn Thâm.

Lúc đó Quý Nhiên mới nhận ra, hình như cậu đã chạm vào chỗ đau của Hàn Thâm mất rồi. Mặc dù bản thân cậu không mảy may để ý đến việc Hàn Thâm lớn tuổi hơn mình, nhưng có vẻ anh vẫn còn ngại ngần về khoảng cách tuổi tác.

Vậy nên cậu nói: "Chiếc áo len đó không phải để mặc ra ngoài đâu."

Hàn Thâm: "Gì cơ?"

"Đó không phải áo để mặc bình thường... Đó là..." Quý Nhiên không thể nói nên lời, mặt đỏ bừng lên nhìn Hàn Thâm rồi nói: "Anh đợi em thay vào sẽ hiểu."

Hàn Thâm thấy Quý Nhiên cầm áo len, vớ dài, rồi không biết lấy đâu ra một đôi ống tay áo len và một chiếc quần bikini len ít vải đến thảm thương.

Hàn Thâm:...?

Năm phút sau, Quý Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Hàn Thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc