CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Quý Nhiên ngủ thiếp đi trong lòng Hàn Thâm. Lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện cơn sốt đã lui, căn phòng cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, chắc do đường dây điện bị tuyết đè đã được sửa xong.

Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn chưa tắt, Hàn Thâm ngồi trước bàn gần lò sưởi đang chăm chú làm việc. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, đôi vai rộng và thân hình vững chãi. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt trời tỏa ánh vàng rực rỡ trên bầu trời xanh ngắt, soi xuống người Hàn Thâm khiến Quý Nhiên nhìn đến ngẩn người.

Hàn Thâm đẹp trai quá à.

Từng đường nét trên khuôn mặt từ lông mày, mắt, mũi đến miệng đều đúng gu thẩm mỹ của cậu. Không chỉ vậy, vóc dáng anh cũng hoàn hảo, đôi tay ấy của anh kể cả lúc gõ bàn phím cũng đẹp đến nao lòng.

Nhớ lại lúc mình bị sốt cao, đôi tay này đã cẩn thận lau người cho cậu, thay khăn hạ nhiệt trên trán, thậm chí còn giúp cậu thay bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi...

Thích một người như Hàn Thâm, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Quý Nhiên cứ mải mê ngắm nhìn mà không nhận ra Hàn Thâm đã ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, đôi mắt hai người chạm nhau——

Cậu giật mình, lập tức rút mình vào trong chăn

Quý Nhiên cũng chẳng biết tại sao mình phải trốn, nhưng khi ý thức được thì đã quá muộn rồi.

Cậu cuộn tròn trong chăn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hàn Thâm còn sót lại, Quý Nhiên bỗng thấy ngại ngùng vô cùng.

"Đỡ sốt rồi à?" Một bàn tay to lớn áp nhẹ lên đỉnh đầu cậu qua lớp chăn.

Quý Nhiên khẽ "Ưm" một tiếng, sợ Hàn Thâm nghe không rõ, cậu nói thêm: "Hết sốt rồi ạ."

Hàn Thâm không nói gì thêm, chỉ xoa đầu cậu rồi bảo: "Bình nước nóng hoạt động lại rồi, đi tắm đi."

Thực ra không cần anh nhắc, Quý Nhiên cũng muốn đi tắm. Nhưng vì khi sốt, Hàn Thâm đã giúp cậu lau người với thay đồ rồi, thành ra cậu không cảm thấy dính nhớp lắm.

Chỉ là bây giờ cậu không dám nhìn thẳng vào Hàn Thâm, thế nên Quý Nhiên lập tức chui vào phòng tắm, tìm cớ đi tắm cho đỡ ngại.

Cậu vội vàng quá, tắm xong mới sực nhớ ra mình quên mang theo quần áo sạch để thay mất tiêu.

Quý Nhiên: "...."

Aaaa, sao ngay cả chuyện nhỏ xíu này cũng có thể quên được cơ chứ?!

Bộ đồ ngủ lúc nãy đã bị cậu ném vào giỏ đồ bẩn rồi, mà Quý Nhiên lại là người rất sạch sẽ, không muốn mặc lại quần áo dơ.

Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định tự xử lý, không phiền Hàn Thâm nữa. Thế là Quý Nhiên quấn tạm chiếc khăn tắm, vội vã lao ra ngoài.

Lúc này, Hàn Thâm đang ngồi giải quyết đống công việc tồn đọng trong lúc mất điện bên ngoài cửa. Trên màn hình là những đoạn văn tiếng Anh chi chít, nhưng anh mới đọc được một nửa thì cánh cửa phòng tắm bật mở. Quý Nhiên xuất hiện, quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo.

Cậu như con ruồi mất đầu, chạy loanh quanh trong phòng rồi dừng lại với vẻ mặt vừa bối rối vừa bất lực.

Hàn Thâm ngừng tay, ngẩng đầu hỏi: "Em tìm gì?"

Quý Nhiên túm chặt khăn tắm, chân gần như muốn đào một cái lỗ trên sàn: "Đồ ngủ của em đâu rồi?"

Hàn Thâm trả lời: "Tôi giặt rồi, đang sấy khô."

Quý Nhiên nhìn sang máy sấy, màn hình báo còn 10 phút nữa mới xong.

Không chỉ đồ ngủ mà cả áo sơ mi quần tây hôm qua của cậu cũng đã được Hàn Thâm giặt sạch. Thậm chí... đến cả đồ lót cũng vậy.

Nhận ra điều này, Quý Nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Hàn Thâm giải thích: "Tôi giặt tay đấy."

Câu này càng làm Quý Nhiên phát hoảng. Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh Hàn Thâm ngồi giặt đồ lót của mình bằng tay.

"Cảm ơn anh," Quý Nhiên ấp úng, "Nhưng... lần sau để em tự làm là được rồi."

Hàn Thâm liếc nhìn cậu, không nói gì thêm.

Quý Nhiên đành câm nín. Cậu lại nhìn máy sấy, còn tận 9 phút nữa, Quý Nhiên chưa bao giờ nghĩ 10 phút lại dài đến thế.

Cậu đành chui vào chăn, lấy điện thoại ra xử lý công việc.

Tối nay có một buổi tiệc thương mại, buổi phỏng vấn chuyển sang ngày mai, còn một bản báo cáo phân tích vĩ mô cần hoàn thành.

Mà Hàn Thâm chắc chắn còn bận rộn hơn cậu nữa.

Thời gian quý giá như vậy, thế mà anh vẫn dành từng chút một để chăm sóc cậu lâu ơi là lâu.

Quý Nhiên bỗng cảm thấy áy náy, cảm giác ngọt ngào trong lòng cũng theo đó mà tan biến.

Hai ngày sau, cuộc họp dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc. Quý Nhiên và Hàn Thâm cùng nhau lên máy bay về nước.

Nhìn quỹ đạo chuyến bay ngày càng gần điểm đến, Quý Nhiên không giấu được niềm vui trong lòng.

Mấy ngày nay, sau khi đưa ra giả thuyết và cẩn thận xác nhận, cậu gần như chắc chắn rằng người Hàn Thâm thích chính là mình.

Nếu không phải Hàn Thâm thích mình, thì tại sao anh lại bảo cậu đừng tránh né anh? Còn muốn giới thiệu cậu với mẹ anh? Và cả những điều thân mật đã làm lúc cậu sốt cao nữa chứ?

Quý Nhiên ngước mắt nhìn Hàn Thâm, đột nhiên cảm thấy từng ánh mắt và cử chỉ của anh đều ẩn chứa một ý nghĩa khác.

Tai Hàn Thâm đỏ lên, đó chắc chắn là vì ngại ngùng; cơ thể anh nóng lên, nhất định là vì xúc động khi chạm vào tay cậu.

Nghĩ đến chuyện Hàn Thâm cũng có cùng cảm giác với mình, Quý Nhiên sung sướng đến mức muốn bay lên trời.

Cậu không phải kiểu người thụ động chờ người khác tỏ tình, nếu đã thích, cậu sẽ sẵn sàng chủ động theo đuổi người đó.

Thế nhưng hôm nay mới là thứ ba, còn tận ba ngày nữa mới đến cuối tuần, mà chưa chắc còn được nghỉ ngơi.

Không được, cậu không đợi nổi thêm một ngày nào nữa. Thôi thì lựa ngày chi bằng chọn luôn hôm nay!

Nhưng vừa cúi đầu xuống, Quý Nhiên nhìn thấy bộ vest nhàu nhĩ của mình sau mười mấy tiếng bay dài, cả người toàn mùi máy bay, tóc tai thì bết dính.

Thôi mai đi!

Cậu định mở lời hẹn Hàn Thâm ngày mai gặp nhau, nhưng lại nghe anh hỏi trước: "Ngày mai gặp nhau được không?"

Tim Quý Nhiên đập hẫng mất một nhịp, cố gắng kìm chế sự bối rối của mình: "Ngày mai chẳng phải còn phải đi làm à?"

"Ừm, vẫn phải đi làm." Hàn Thâm bình tĩnh trả lời, "Nhưng tan làm tôi muốn gặp em."

Trái tim Quý Nhiên đập như trống trận: "Được... được ạ."

Thì ra Hàn Thâm cũng giống như cậu, nóng lòng muốn xác nhận mối quan hệ này.

Quý Nhiên vừa lâng lâng vui sướng vừa xuống máy bay, làm thủ tục rồi bước ra cửa, thấy tài xế đã chờ sẵn.

Hàn Thâm đưa cậu lên xe trước, giúp cậu đóng cửa xe.

Quý Nhiên hạ cửa kính, hơi ngẩn ra: "Anh không đi cùng em hả?"

Hàn Thâm lắc đầu đáp: "Tôi về Thúy Hồ."

Cậu không hỏi thêm nữa, nghĩ rằng Hàn Thâm không dám ngồi chung xe với mình.

Mà thật ra cậu cũng vậy, đường về mất hơn một tiếng đồng hồ, cậu sợ bản thân không nhịn nổi mà tỏ tình với Hàn Thâm ngay khi người vẫn còn đầy mùi mồ hôi.

Quý Nhiên vẫy tay chào: "Vậy em đi trước đây!"

Hàn Thâm: "Ừm, gặp lại sau."

Giọng anh khàn khàn, không biết là do ngại ngùng hay căng thẳng. Nhưng Quý Nhiên lúc này đang chìm đắm trong niềm vui sướng sắp được tỏ tình nên chẳng để ý đến sự khác thường ấy.

·

Về đến nhà, Quý Nhiên hào hứng đến mức chọn quần áo cho ngày mai mất nửa tiếng. Chọn xong vẫn chưa hết kích động, cậu lại chạy xuống nhà, chạy bộ thêm năm cây số cho hạ nhiệt.

Vừa thở hổn hển về nhà, cậu nhận được điện thoại của Luke báo Hàn Thâm đang bị sốt, còn hắn thì đang ở xa, nhờ cậu đến xem giúp.

Hàn Thâm phát sốt?

Quý Nhiên nhớ lại dáng vẻ và giọng nói của Hàn Thâm lúc chia tay, đúng là trông không khỏe chút nào.

Thế nhưng khi đó cậu chỉ mải vui mà chẳng mảy may chú ý đến sức khoẻ của Hàn Thâm.

Nghĩ đến chuyện có thể mình là người lây cảm cho anh, Quý Nhiên càng thêm áy náy, vội vàng thay quần áo rồi chạy đi ngay.

Trên đường đi, cậu mua ít thuốc hạ sốt, sau đó dùng mật khẩu Luke cung cấp để vào nhà Hàn Thâm.

Lần trước đến đây, cậu đã suy sụp khóc như mưa trước mặt anh.

Lúc đó cậu chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa họ sẽ phát triển như bây giờ.

Tầng một không có ai, Quý Nhiên rót một cốc nước nóng rồi đi lên tầng hai. Phòng ngủ rất yên tĩnh, Hàn Thâm nằm trên giường, hai má ửng đỏ một cách bất thường.

Hình như anh sốt rất cao, thậm chí còn không nhận ra Quý Nhiên đã vào phòng.

Quý Nhiên đưa tay sờ trán Hàn Thâm, nóng đến bỏng tay.

Từ khi nào một Hàn Thâm luôn mạnh mẽ là thế, giờ lại nằm đây với vẻ mặt yếu ớt như vậy?

Cậu thấy lòng nhói đau, lấy nhiệt kế ra định đo nhiệt độ cho anh.

Nhiệt kế điện tử có thể đo ở miệng hoặc nách, nhưng Hàn Thâm vẫn mặc áo sơ mi và thắt cà vạt, phải cởi ra mới đo được.

Quý Nhiên do dự một lúc rồi quyết định thử đo nhiệt độ bằng miệng trước.

Cậu nhẹ nhàng chạm vào má anh, gọi nhỏ: "Samuel, Luke nói anh bị sốt nên bảo em tới chăm sóc. Há miệng ra nào, em giúp anh đo nhiệt độ."

Hàn Thâm khẽ rên "Ừm" một tiếng rồi im lặng.

Quý Nhiên kiên nhẫn, đưa tay định mở miệng anh: "Há miệng ra đi, em đo nhiệt độ cho anh... ưm..."

Một cảm giác nóng ẩm bất ngờ khiến Quý Nhiên sững người. Hàn Thâm lại trực tiếp ngậm lấy ngón tay cậu!

Hàn Thâm sốt cao, bên trong khoang miệng nóng ẩm, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay Quý Nhiên, mang đến một cảm giác vừa kỳ lạ vừa nhột nhạt.

Quý Nhiên lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng nhét nhiệt kế vào miệng anh rồi nhanh chóng rút tay về.

Khoảnh khắc ngón tay rời khỏi môi phát ra một tiếng "bẹp", đầu ngón tay ướt đẫm, còn kéo theo một sợi nước bạc lấp lánh dưới ánh sáng d.âm đãng của căn phòng.

Mặt Quý Nhiên càng đỏ hơn, nhanh tay lấy giấy lau sạch vết nước, trong lòng tự khinh bỉ chính mình: Mày đang làm cái quái gì vậy? Hàn Thâm bệnh đến mức này rồi, còn suy nghĩ linh tinh nữa hả!

Vài phút sau, tiếng nhiệt kế vang lên, hiển thị 39.7℃. Bảo sao anh sốt đến mức mơ màng, gần như không còn tỉnh táo.

Quý Nhiên muốn cho anh uống một viên Ibuprofen nhưng lại không chắc liệu Hàn Thâm đã uống thuốc trước đó chưa, mà gọi anh thì người không tỉnh dậy.

Nhưng anh đã về nhà hơn hai tiếng rồi, nếu uống thì giờ chắc phải hạ sốt chứ nhỉ? Nghĩ vậy, Quý Nhiên quyết định cho anh uống thêm một viên.

Thế nhưng đút thuốc cho người đang hôn mê không dễ chút nào. Cậu loay hoay mãi vẫn không mở nổi miệng Hàn Thâm. Trong lúc bối rối, Quý Nhiên lại nhớ đến cảnh anh cắn ngón tay mình ban nãy...

Quý Nhiên mím môi một lúc, cậu cầm viên thuốc bằng đầu ngón tay rồi đưa vào miệng anh, sau đó đổ thêm vài ngụm nước. Cuối cùng viên thuốc cũng trôi xuống.

Nhưng động tác này lại khiến quần áo Hàn Thâm ướt sũng. Quý Nhiên không dám để anh mặc đồ ẩm ướt khi còn đang sốt như thế, nên quyết định thay đồ ngủ cho anh.

Cậu vừa mới tháo xong cà vạt, còn chưa kịp cởi nút áo thì Hàn Thâm lại đột ngột mở mắt. Giọng anh khàn đặc: "Em đang làm gì vậy?"

Đôi mắt anh vì sốt mà ngấn nước, trong căn phòng tối lại tràn đầy sự dịu dàng khó nói.

Ánh nhìn đăm đăm đó khiến Quý Nhiên hơi bối rối, cậu vội ngẩng lên, cố giữ bình tĩnh giải thích: "Quần áo anh ướt rồi, em định thay cho anh bộ khác."

Hàn Thâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, bàn tay nóng rực siết chặt lấy cổ tay Quý Nhiên.

Cậu giật giật tay giãy một hồi nhưng không thoát được đành mặc kệ anh, dùng tay còn lại tiếp tục cởi cúc áo Hàn Thâm.

Cúc áo mở đến bụng, lớp lông ngực lờ mờ lộ ra dưới ánh sáng. Quý Nhiên đỏ mặt buông tay rồi nói: "Anh tự làm đi... Ưm!"

Cậu chưa dứt lời đã bị Hàn Thâm kéo mạnh vào lòng.

Còn chưa kịp phản ứng, hai cánh tay như thanh sắt đã vòng qua người cậu, siết chặt đến mức Quý Nhiên không thể động đậy.

Lưng cậu áp sát vào lồng ngực của Hàn Thâm, chẳng thể tránh khỏi việc chạm vào【——】nóng bỏng của anh.

AAAAAAAA!

Hàn Thâm đang phát sốt, sao ảnh còn phát d.âm được dạ!

Quý Nhiên sắp ngã đến nơi, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống khi Hàn Thâm đang ôm cậu trong tư thế vô cùng thân mật này.

Toàn thân Hàn Thâm thật sự rất nóng, hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai Quý Nhiên làm gáy cậu nóng bừng một cách nhanh chóng.

AAAAA Quý Nhiên, mày phải bình tĩnh! Chắc anh ấy chỉ thấy người mình mát mẻ nên ôm cho thoải mái thôi ha?

Đừng có nghĩ mấy cái video r.ăm mận nữa!!!

May mà Hàn Thâm không có làm gì cả, nhờ vậy cậu cũng dần bình tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, lực siết quanh người Quý Nhiên dần lỏng ra. Cậu nhân cơ hội muốn thoát ra nhưng vừa mới rục rịch thì Hàn Thâm lại ôm chặt lấy eo cậu.

Cà cưa đưa đẩy một hồi, Quý Nhiên cáu thật rồi, cố ý lớn tiếng dọa anh: "Nếu anh không thả ra, em sẽ ghét anh đấy!"

Không biết Hàn Thâm có nghe thấy không, nhưng lực tay anh rõ ràng đã buông lỏng một chút. Quý Nhiên nhanh chóng đứng phắt dậy, phát hiện Hàn Thâm ra mồ hôi khắp người, toàn thân anh trở nên dính nhớp.

Nếu là Quý Nhiên thì cậu còn có thể chịu được, nhưng Hàn Thâm vẫn đang sốt, không thể mặc đồ ướt như vậy, thế là cậu quyết định tìm một bộ đồ ngủ để tha cho anh.

Phòng ngủ của Hàn Thâm rất lớn, mấy cánh cửa đều giống hệt nhau. Quý Nhiên mở từng cánh một, cuối cùng cũng tìm thấy phòng để đồ ở phía sau cánh cửa thứ ba.

Đồ ngủ ơi, đồ ngủ à, đồ ngủ đâu rồi nhỉ?

Cậu vừa lẩm bẩm vừa đi dọc theo hàng loạt tủ quần áo mở sẵn, nhưng bất chợt khựng lại.

Váy á?

Trong tủ của Hàn Thâm sao lại có váy?

Quý Nhiên hơi ngạc nhiên nhưng chưa nghĩ gì sâu xa.

Cậu còn tự trêu mình, hổng lẽ Hàn Thâm cũng giống mình, cũng thích lén lút mặc đồ nữ mà không cho người ta biết hả?

Thế rồi khi bước sâu vào bên trong, nhìn thấy những bộ vest quen thuộc treo trên tường, nụ cười trên mặt cậu tắt ngấm.

Cậu quay lại chỗ treo váy, sau khi kiểm tra nhãn kích cỡ thì ngay lập tức đờ người ra.

Tại sao trong phòng ngủ của Hàn Thâm lại có nguyên một tủ đồ vest y hệt đồ của Cá voi sát thủ vậy? Lại còn có hàng loạt bộ váy đúng cỡ của cậu chưa từng mở ra nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc