CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

"Đinh đong ——"

Không nhiều không ít, chuông cửa vừa vang lên tiếng thứ ba thì Quý Nhiên ra mở cửa.

Cậu đã thay bộ đồ vest, lần này là kiểu sọc nhỏ màu xám đậm chưa từng mặc bao giờ. Cậu còn tự chải chuốt tóc tai, vuốt mái lên để lộ đường nét thanh tú sắc sảo trên gương mặt. Lúc ngước nhìn Hàn Thâm, vẻ ngoài của Quý Nhiên toát lên khí chất thanh tao lịch lãm vô cùng.

"Vào đi." Quý Nhiên ra lệnh: "Không cần thay dép."

Chính cậu cũng đang đi một đôi giày da bóng loáng mũi nhọn.

Hàn Thâm đi theo Quý Nhiên vào phòng khách, không thấy mèo con đâu, có lẽ nó đã được Quý Nhiên giấu đi rồi.

Lúc đến gần Hàn Thâm ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Quý Nhiên. Hình như cậu vừa tắm xong nhưng vì gấp gáp nên vẫn chưa kịp sấy khô, vài lọn tóc vẫn còn hơi ướt khiến cho vùng da sau tai cậu lại càng thêm trắng trẻo.

Cậu dùng nước hoa, là loại mà cậu đã dùng khi cả hai hẹn hò vào mùa đông năm ngoái. Một năm trước Quý Nhiên vẫn còn non nớt ngây ngô, nhưng giờ đây cậu đã hoàn toàn xứng với khí chất của loại nước hoa đó.

Hàn Thâm tiến tới gần Quý Nhiên hơn nữa, cúi đầu khẽ hít một cái.

Hơi thở của anh phả nhẹ vào gáy cậu, khiến cậu cảnh giác ngẩng đầu: "Anh làm gì vậy?"

Hàn Thâm không lùi lại, giữ khoảng cách gần sát nói: "Nước hoa này rất hợp với em."

Không ngờ anh để ý đến cả chi tiết đó, tim Quý Nhiên đập nhanh hơn, nhưng cậu vẫn lịch sự đáp: "Cảm ơn."

Cậu nghĩ mình nói xong thì Hàn Thâm sẽ thức thời mà rời đi, nhưng không ngờ anh lại cứ dán sát, cúi xuống ngửi dọc theo cổ cậu.

Dù không làm gì thêm, nhưng hơi thở và hơi ấm của anh đã hoàn toàn chiếm lĩnh không gian quanh Quý Nhiên.

Hormone mạnh mẽ cùng sức nóng trên người Hàn Thâm như bao bọc lấy cậu rồi dần dần len lỏi vào từng thớ da thịt của Quý Nhiên. Cứ như thể cậu vừa khoác lên mình một bộ vest hoàn hảo của người thành đạt, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị đẩy ngã xuống đất, áo vest bị xé toạc, cả cơ thể bị khám phá không ngừng nghỉ...

Da đầu Quý Nhiên tê rần, cậu nhắm mắt thở ra một hơi rồi bước lên trước một bước, tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của Hàn Thâm.

Lai nghe anh đặt câu hỏi: "Em định trừng phạt anh thế nào đây?"

Lần này Quý Nhiên không trả lời, cậu vẫn giữ sự lạnh lùng của mình, không quan đầu lại mà đáp: "Đi theo tôi."

Hai căn hộ này là do Hàn Thâm mua cùng lúc rồi sau đó tự tìm thiết kế và decor nhà. Mặc dù phong cách nội thất có hơi khác nhau nhưng cấu trúc phần cứng thì gần như tương tự.

Quý Nhiên dẫn anh vào một phòng nhỏ hơn, ban đầu ở đây là phòng chứa đồng nhưng đã được cậu cải tạo lại thành phòng chụp ảnh. Trên tường có đặt chân máy và máy ảnh, phía bên kia có thêm chiếc gương đứng lớn, chính giữa là một chiếc ghế đơn, không còn thứ gì nữa.

Sạch sẽ gọn gàng, rất hợp với phong cách làm việc của cậu.

Hàn Thâm hỏi: "Lúc trước em quay video mặc đồ nữ ở đây à?"

Quý Nhiên không trả lời, ánh mắt nặng nề ra lệnh cho Hàn Thâm: "Ngồi lên."

Cậu hất cằm, ánh mắt nhìn về chiếc ghế trong phòng.

Từ lúc Hàn Thâm vào căn phòng này, Quý Nhiên lập tức trở nên nghiêm túc một cách quá mức, chính vì vậy trông cậu lại càng đáng yêu hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Hàn Thâm nghe lời ngồi xuống ghế, bắt chéo chân như một vị vua ngồi vào ngai vàng của mình.

Đây là một tư thế đầy thách thức, dù chiều cao của anh có thấp hơn nhưng anh vẫn toát ra khí thế của một người ở vị trí cao hơn.

Quả nhiên Quý Nhiên lập tức cảm thấy bị khiêu khích, lập tức quát lên: "Bỏ chân xuống."

Hàn Thâm hạ chân xuống, ngồi dạng hai gối trên thảm, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay đan vào nhau đỡ lấy cằm, trông như một thợ săn sẵn sàng ra tay, đầy vẻ tấn công.

Quý Nhiên cau mày lại, nhưng cậu lập tức điều chỉnh lại tâm trạng không vui của mình, chỉ nói: "Đặt tay xuống, ngồi thẳng người."

Hàn Thâm nhìn cậu mười mấy giây, cuối cùng vẫn ngồi thẳng dậy, để lộ phần eo của mình.

Dưới ánh đèn, có một bóng đổ rõ rệt ở một chỗ trên cơ thể anh.

Quý Nhiên ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào chỗ đó, hô hấp nhưng muốn ngưng lại.

Tới tận bây giờ cậu mới nhận ra trạng thái khác thường của Hàn Thâm, và hiểu tại sao anh lại ngồi như lúc nãy.

"Anh.." Mặc Quý Nhiên đỏ bừng, nhưng lập tức dùng sự tức giận để che giấu sự ngại ngùng của mình: "Anh, sao có thể như vậy trong tình trạng này chứ!"

Khác với vẻ hung dữ của cậu thì giọng nói của Hàn Thâm lại dịu dàng chưa từng có, thậm chí phải nói là quá nho nhã lễ độ: "Xin lỗi, anh rạo rực quá, đã như thế này từ ba mươi phút trước rồi."

Quý Nhiên không thể tin nổi.

Cậu nhớ đến lần đầu mình và Cá voi sát thủ quay quảng cáo chung với nhau, rồi lần cùng lặn ngoài biển anh cũng trong tình trạng phấn khích hệt như thế. Thật đúng là một năng lực bẩm sinh đáng nể.

Nhưng, nếu Hàn Thâm như vậy thì bây giờ cậu phải làm sao đây? Cậu sợ đau!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng suy nghĩ của Quý Nhiên đã rong đuổi lên tận trời mây.

Cậu vừa lo lắng vừa sợ hãi, thậm chí xấu hổ bởi những suy nghĩ miên man đó của mình.

Cảm giác tồn tại của Hàn Thâm quá rõ ràng, cậu không cách nào khống chế bản thân không chú ý tới chỗ đó nữa.

Hàn Thâm: "Em vẫn chưa nói với anh, hình phạt của em là gì."

Quý Nhiên kịp thời lấy lại bình tĩnh, nói với vẻ đầy kiên quyết: "Tôi muốn quay video đăng lên mạng, làm anh bẽ mặt."

Hàn Thâm lộ vẻ háo hức.

Quý Nhiên:?

Là cậu đang làm nhục anh chứ không phải ban thưởng!

Quý Nhiên cảm thấy bị xúc phạm, liền đặt ra quy tắc: "Từ lúc chúng ta vào, máy quay đã bắt đầu làm việc. Trong lúc quay, tôi có toàn quyền làm bất kỳ điều gì với anh, anh không có quyền dừng lại."

Hàn Thâm hơi tách hai chân mình ra, đáp: "Được."

Anh ta tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhưng Quý Nhiên lại cảm nhận được một sự khiêu khích rõ ràng. Quý Nhiên bước tới trước mặt Hàn Thâm, giật phăng chiếc cà vạt trước ngực anh đi. Không đợi Hàn Thâm lên tiếng cậu đã vòng ra phía sau trói hai tay anh vào ghế. Chính vì làm như vậy lại càng khiến cơ ngực Hàn Thâm hiện ra càng rõ ràng hơn, còn phần biên dưới thì trông lại càng khó coi hơn nữa.

Hàn Thâm khẽ cử động cổ tay, ngước lên hỏi Quý Nhiên: "Em học ở đâu ra vậy?"

Quý Nhiên phớt lờ khiêu khích đó của anh, lấy ra thêm một chiếc cà vạt đỏ che mắt anh lại.

Mất đi thị giác, hành động bị hạn chế, Hàn Thâm cuối cùng không còn vẻ mạnh mẽ như trước mà toát lên chút gì đó như thể sẵn sàng để người khác làm gì tùy thích.

Anh nuốt nước bọt, lồng ngực phập phồng rõ rệt. Đúng lúc đó, Hàn Thâm thấy có gì đó lướt qua mặt mình.

Bắt đầu từ gò má rồi trượt qua sống mũi, mỗi, đến trái cổ rồi lọt vào trong áo sơ mi...

Là tay Quý Nhiên sao?

Không phải, cảm giác mềm mại nhưng lại không có nhiệt độ của con người, có thứ mùi tanh nồng thoang thoảng giống như một loại hàng da chế phẩm nào đó.

Giọng Quý Nhiên vang lên xa xăm: "Đoán xem đây là gì nào."

Hàn Thâm cố ý nói: "Tay em à?"

"Sai rồi." Quý Nhiên gần như lạnh lùng tuyên bố: "Tôi sẽ không dùng tay để chạm vào anh."

Cơ thể Hàn Thâm khẽ cử động, dường như muốn làm trái với chỉ dẫn.

"Chát——"

Quý Nhiên đánh vào ngực anh, ra lệnh: "Không được nhúc nhích."

Hơi thở Hàn Thâm trở nên gấp gáp hơn.

Anh không thể hào hứng vì bị đánh trúng như thế này được, nhưng anh quá khát khao được nhìn thấy vẻ mặt của Quý Nhiên ngay lúc này đây.

Chắc chắn cậu đang rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, đáng yêu vô cùng.

Hàn Thâm há miệng, cố ý mặc cả: "Có thể tháo bị mắt ra được không?"

"Không được." Quý Nhiên đáp, động tác cầm roi da bắt đầu trượt xuống dưới, lướt qua ngực, cơ bụng rồi chạm tới chỗ kia...

Quý Nhiên chạm vào thật khẽ, Hàn Thâm lập tức bật ra một tiếng rên đầy kìm nén.

Không phải âm thanh quá lộ liễu nhưng giọng anh vốn dĩ đã rất êm tai, cộng thêm sự kiềm chế rõ rệt, càng khiến cho âm thanh rất trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Quý Nhiên cũng đỏ mặt, nhưng lại giấu nó đi theo thói quen, tới khi cậu nhận ra Hàn Thâm không nhìn thấy gì thì mới dần thoải mái ngắm nghía gương mặt trước mắt.

Hai tay Hàn Thâm bị trói ra sau ghế, hai chân tách ra, đầu hơi ngửa ra sau như không tự chủ được.

Bờ môi của anh đỏ mọng lên khác thường, trái cổ to nổi lên thấy rõ, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, bắp đùi săn chắc mạnh mẽ, chưa kể đến "cảnh tượng" ở bên dưới——đúng chuẩn vẻ đẹp nam tính quyến rũ nhất.

Bình thường lúc nào Hàn Thâm cũng mặc vest chỉnh tề, trông cấm dục lạnh lùng xa cách. Quý Nhiên gần như quên mất rằng, con người này còn có cơ thể hấp dẫn như một cá voi sát thủ thật sự.

Và bây giờ, người ấy thuộc về cậu.

Hàn Thâm đang phơi bày mọi thứ trước mặt cậu không có một chút phòng bị này, cậu muốn làm gì với anh cũng được.

Quý Nhiên nhấc mũi giày đặt lên chỗ đó.

"Ưm..."

Người trên ghế khẽ giật nảy lên, toàn thân bật dậy nhưng lại bị ghì xuống ghế.

Nếu như lúc nãy anh còn có đôi phần vờ vĩnh thì bây giờ Quý Nhiên tin chắc rằng, phản ứng của anh cực kỳ chân thật. Toàn bộ cơ bắp của anh căng cứng, trái cổ nhấp nhô, rõ ràng là đang vô cùng thống khổ.

Bất chợt Quý Nhiên lại nhớ đến khoảnh khắc khi lần đầu mình gặp Hàn Thâm.

Lúc đó Hàn Thâm thật sự rất đáng ghét, chê bai cậu là kẻ vô dụng không một chút thương tình nào, còn nói bản báo cáo của cậu chỉ là rác rưởi. Khi ấy Quý Nhiên đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi yếu thế như vậy, mãi mãi bị Hàn Thâm chèn ép coi thường.

Nhưng ai có thể ngờ được chỉ mới một năm ngắn ngủi qua đi, người cao ngạo khi ấy bây giờ đã phơi bày vẻ mặt như vậy ngay dưới chân cậu.

Trong lòng Quý Nhiên trào dâng một cảm giác quá đỗi lạ lẫm, cậu tăng thêm lực dưới chân. Dù cách đế giày, Quý Nhiên vẫn có thể cảm nhận được thứ đó khí thế bừng bừng đến mức nào.

Phản ứng của Hàn Thâm càng mãnh liệt hơn.

Anh giãy giụa trên ghế phát ra tiếng lạch cạch, nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã bị Quý Nhiên dẫm xuống, phát ra một tiếng rên đau đớn hơn.

Toàn bộ khuôn mặt Hàn Thâm đỏ bừng, đôi môi hồng nhạt giờ đã sẫm màu hơn nhiều. Mái tóc rối bời rủ xuống trán, đôi mắt bị che bởi chiếc cà vạt đỏ đậm, vừa mạnh mẽ lại vừa bất lực hệt như một con mãnh thú sắp bị thuần phục đến nơi.

Nhìn Hàn Thâm trong bộ dạng như vậy, trong lòng Quý Nhiên dấy lên một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.

"Bé cưng ơi, có hơi quá rồi..." Hàn Thâm ngước lên thở dốc, như thể anh đã bị dồn đến cực hạn.

"Có vẻ anh không thích lắm nhỉ? "Quý Nhiên mỉm cười không chút phí sức.

Cậu tiếp tục dùng sức, lồng ngực Hàn Thâm càng phập phồng dữ dội, trên thái dương đã bắt đầu xuất hiện gân xanh rõ ràng.

Và đúng lúc này, Quý Nhiên phát hiện quần tây Hàn Thâm đã ướt một mảng.

Cậu kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, bên tai chợt vang lên tiếng "xoẹt" đầy bất ngiờ. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một lực mạnh kéo vào lòng Hàn Thâm.

Làm sao có thể? Hàn Thâm xé rách cà vạt rồi ư?

Quý Nhiên không thể tin được, rõ ràng cậu đã buộc nó rất chắc kia mà! Hay Hàn Thâm đã giấu giao từ trước?

Quý Nhiên còn chưa kịp hiểu làm sao mà Hàn Thâm cởi trói được thì đã bị anh giữ chặt lấy vai, áp cậu ngồi vào đùi mình.

Khoảnh khắc chạm vào nhau, cả hai đồng thời thở hắt ra một hơi.

Hàn Thâm là sung sướng, nhưng Quý Nhiên là sự kinh hãi tột cùng.

Nhiệt độ cách một lớp vải của anh truyền đến da cậu, bỏng rát đến mức suýt nữa Quý Nhiên bật nảy lên. Nhưng cậu còn chưa kịp cử động một centimet nào đã bị Hàn Thâm ghì xuống.

Mọi chuyện trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát, cuối cùng Quý Nhiên bắt đầu trở nên hoảng loạn. Nhưng cậu còn nhớ rõ thân phận của mình, lập tức nghiêm nghi ra lệnh cho anh: "Anh thả tôi ra."

Người kia lại bật cười khẽ, thì thầm vào tai cậu: "Không phải em thích chỗ này của anh sao?"

Quý Nhiên phản bác: "Nhưng phải do tôi nắm quyền chủ động!"

Hàn Thâm: "Em muốn anh nhường quyền sao?"

Quý Nhiên cau mày: "Chúng ta đã nói rõ ràng từ trước rồi mà."

"Em không thể yêu cầu người khác nhường quyền cho em được đâu," Hàn Thâm nói: "Muốn gì thì phải tự giành lấy."

"Tôi..." Quý Nhiên còn định nói gì đó nhưng đã bị Hàn Thâm cúi đầu, động tác mạnh mẽ cắn lên cổ đậu.

Cảm giác đau nhói đột ngột lan đến, khiến Quý Nhiên không thể thốt ra thêm một lời nào.

Gần như Hàn Thâm không hề nương tay, Quý Nhiên thấy như mình sắp bị cắn rách da đến nơi, trái tim sợ hãi đập loạn như lo lắng Hàn Thâm sẽ né nát mình ra rồi nuốt trọn.

Lúc anh buông ra, Quý Nhiên đã đau đến mức sắp khóc, cậu ấm ức nói: "Anh cắn em đau quá, chắc chắn là cắn chảy máu rồi."

"Không đâu," Hàn Thâm áp má vào cổ cậu, giọng khàn khàn trầm thấp: "anh thích em đến vậy, sao nỡ làm em bị thương chứ..."

Nói rồi, hơi thở Hàn Thâm lại rơi xuống chỗ vừa cắn.

Quý Nhiên sợ đến mức cứng đờ cả người. Lúc nghĩ rằng Hàn Thâm sẽ cắn mình lần nữa, đột nhiên một cảm giác ẩm ướt phủ lên làn da.

Quý Nhiên mở to mắt, không thể tin được, mười ngón tay siết chặt trên lưng Hàn Thâm.

Hàn Thâm lại liếm lên vết cắn ban nãy...

Nhiệt độ trên cơ thể Quý Nhiên càng lúc càng cao, cậu như biến thành một miếng bánh nếp mềm dẻo, chỉ cần cắn nhẹ là nhân bên trong sẽ trào ra – à, hóa ra lại là nhân trứng muối.

Bình luận

Truyện đang đọc