CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Không mất nhiều thời gian, Hàn Thâm kéo ngựa ra khỏi chuồng rồi dẫn đến phòng cột ngựa.

Những người khác được nhân viên dẫn vào chuồng để nhận ngựa của mình.

Quý Nhiên hòa mình vào đám đông, cúi đầu ngửi tay phải của mình. Dù nước bọt đã khô nhưng mùi vẫn không thể nào xóa nhòa.

Giang Ninh cười cậu: "Xong luôn, nó dùng nước bọt đánh dấu cậu rồi."

"Cậu đừng nói gì hết, tớ thấy hơi buồn nôn rồi." Quý Nhiên nói xong liền đến nhà vệ sinh rửa tay.

Khi anh quay lại thì thấy Giang Ninh có vẻ lúng túng nhìn mình.

Quý Nhiên: "Sao thế?"

Giang Ninh đáp: "Họ nói không đủ ngựa, có hai con bị bệnh mất tiêu."

Trong chuồng ngựa ngay trước mặt cậu và Giang Ninh, một nhân viên chăm sóc ngựa đang mắng một chàng trai trẻ: "Hai con ngựa này đều bị cảm, có phải hôm qua cậu tắm cho chúng không? Đây là ngựa lông ngắn, giờ là đầu thu, đáng lẽ nên hạn chế tắm rửa chứ nói chỉ là dùng nước lạnh dội lên người chúng."

Cậu trai chăn nuôi ngựa cúi đầu hối lỗi: "Em xin lỗi, lần sau em không tái phạm nữa."

Nhân viên chăm sóc ngựa ngẩng đầu nói với nhân viên công tác: "Hai con ngựa này bị cảm cả rồi, không thể cưỡi, các cậu đổi ngựa khác cho khách đi."

Nhân viên công tác nhìn quanh, ái ngại nói với Quý Nhiên và Giang Ninh: "Xin lỗi quý khách, như hai anh đã thấy, các anh phải đợi một chút, chờ người tới trước cưỡi xong rồi đến lượt mình ạ."

Giang Ninh nhíu mày: "Không còn con nào nữa sao?"

Ở đây có ngựa của chú Giang Ninh, cậu ta có thể cưỡi nó nhưng cũng không thể để Quý Nhiên đứng một mình được.

Nhân viên công tác lộ vẻ khó xử: "Mong hai anh thông cảm, câu lạc bộ của chúng tôi chỉ phục vụ thành viên có thẻ, phần lớn các thành viên đều có ngựa riêng, ngựa để trải nghiệm vốn không nhiều, chỉ có thể nhờ hai anh đợi một lát."

Nhóm học cưỡi ngựa có khoảng bảy tám người, những người khác đều đã lấy được ngựa rồi, sao chỉ có hai người họ là chưa có?

Còn không phải do cả hai mặc đồ giản dị, lại vừa chuyển lớp đến đây nên mới bị bỏ qua.

Câu lạc bộ không phải cố ý làm khó họ, chỉ là những đứa trẻ khác đều có phụ huynh đi cùng, lại không tiếc đầu tư lâu dài, còn Giang Ninh và Quý Nhiên chỉ đến đây để trải nghiệm. So sánh giữa hai bên, tất nhiên câu lạc bộ sẽ ưu tiên phục vụ khách hàng có tiềm năng hơn.

Giang Ninh định nói gì đó nhưng Quý Nhiên đã kéo cậu lại, lắc đầu nói: "Không sao đâu, cậu cưỡi trước đi, tớ đợi một chút cũng được."

Quý Nhiên không để tâm lắm bởi cậu đến đây để chơi với Giang Ninh là chính, không mất tiền cũng không định học cưỡi người, vì vậy đợi một chút cũng không sao.

Giang Ninh vô cùng áy náy nhưng cậu thật sự muốn học cưỡi ngựa, thế là đồng ý với lý do của Quý Nhiên. Nếu không được nữa, họ có thể thay phiên nhau cưỡi ngựa.

Vì vậy, khi Hàn Thâm dẫn "Ly Huyền" đến khu huấn luyện ngựa, anh nhìn thấy Quý Nhiên lẻ loi trơ trọi đứng một bên. Người khác đã có ngựa hết, còn trước mặt Quý Nhiên lại trống trơn, dù sắc mặt Quý Nhiên không thay đổi nhưng Hàn Thâm có thể cảm nhận được trong lòng cậu nhật định đang rất tủi.

"Có chuyện gì vậy?" Hàn Thâm hỏi huấn luyện viên.

Huấn luyện viên không ngờ Hàn Thâm sẽ chú ý đến một học viên bình thường, cho nên giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Thực ra Hàn Thâm có thể hiểu được, các câu lạc bộ ngựa chuyên nghiệp rất coi trọng sức khỏe của ngựa, không bao giờ để ngựa bị bệnh ra sân. Nhưng tại sao mọi người đều có ngựa chỉ mỗi Quý Nhiên là không?"

Hàn Thâm nói với huấn luyện viên: "Anh gọi cậu ấy qua đây."

Huấn luyện viên: "Hả?"

Hàn Thâm nói tiếp: "Đưa Ly Huyền cho cậu ấy dùng."

Tại một góc khác, Quý Nhiên đứng cạnh Giang Ninh nhìn cậu ta đeo dây cương, yên ngựa, vòng cổ và dây ngực cho ngựa.

Đây là lần đầu Giang Ninh làm những việc này nên động tác hơi vụng về, ngựa cũng không hợp tác lắm.

Giang Ninh nói: "Quý Nhiên, cậu giúp tớ buộc dây ngực nha."

Dây ngực nối với yên ngựa giúp yên ngựa giữ đúng vị trí, Quý Nhiên đi vòng sang bên kia cài chốt vào.

"Chuyện gì vậy? Không phải câu lạc bộ nói không có lớp trải nghiệm à?" Một giọng cười nhạo vang lên từ bên cạnh, một chàng trai đeo khuyên tai tỏ vẻ khinh bỉ: "Sao lại có người nổi tiếng trên mạng đến điểm danh thế này? Ngay cả ngựa cũng không có, phải thay phiên nhau dùng."

"Nói gì đấy?" Giang Ninh bước tới cạnh Quý Nhiên, lạnh lùng nói: "Chúng tôi cũng là hội viên chính thức."

Nam sinh trợn mắt, khinh bỉ: "Làm gì mà căng? Bộ tôi nói các cậu à."

"Cậu—— "

Giang Ninh định nói thêm gì đó nhưng huấn luyện viên đi về phía họ, cúi đầu kính cẩn nói với Quý Nhiên: "Cậu Quý, cậu Hàn mời cậu qua bên kia."

Hàn Thâm tìm cậu?

Quý Nhiên ngẩng đầu, thấy Hàn Thâm đang dắt con ngựa quý giá của mình đứng ở trường huấn luyện ngựa. Cả người lẫn ngựa đều toát lên vẻ đẹp ngời ngợi, khiến mọi ánh mắt trong sân đều dồn về phía họ.

Quý Nhiên: "Tìm tôi có gì không?"

Huấn luyện viên: "Cậu ấy bảo cho cậu mượn Ly Huyền để học."

"Cho cậu ta mượn Ly Huyền?" Chàng trai đeo khuyên tai kêu lên, mặt mày nhăn nhó rõ ràng.

Giang Ninh vỗ vai Quý Nhiên, rốt cuộc nở mày nở mặt: "Bạn thân, cậu mau đi đi."

Quý Nhiên hơi do dự, cậu không muốn thu hút sự chú ý quá mức nhưng càng không muốn ở chung một chỗ với tên đeo khuyên tai kia.

Cuối cùng Quý Nhiên vẫn gật đầu, nói: "Ừm, vậy tớ đi nhé."

Quý Nhiên bước tới trước mặt Hàn Thâm, nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống.

Hàn Thâm đã rất cao rồi, lại còn có con ngựa Frisian cao 1,7m, nặng 600kg, khiến cho cả người lẫn ngựa tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ về thị giác.

Người ngoài đánh giá ngựa Frisian duyên dáng, động tác nhẹ nhàng, hiền lành.

Ly Huyền mang huyết thống thuần chủng rất xứng đáng với những mô tả đó. Mặc dù sở hữu thân hình cao lớn, xương cốt vững chắc nhưng lại luôn yên tĩnh, tao nhã như một gã khổng lồ hiền lành.

Đứng cạnh là Hàn Thâm, người cũng tao nhã và quý phái không kém, không một ai có thể rời mắt khỏi họ.

Nhưng khi Quý Nhiên tiến đến, Ly Huyền bỗng trở nên phấn khích lạ thường, liên tục dùng miệng cùng vào lưng Hàn Thâm như thể đang giục anh mau tiến về phía trước.

Hàn Thâm đi tới giao dây cương cho Quý Nhiên, nói: "Cậu cưỡi Ly Huyền thử xem."

Quý Nhiên bất an nhìn ngựa, trong lòng hơi lo lắng: "Nó không cắn em chứ?"

Hàn Thâm: "Không đâu."

Sau khi được đảm bảo, Quý Nhiên mới cẩn thận nhận lấy dây cương rồi giơ tay vỗ vào mũi ngựa như một cử chỉ thân thiện, nói: "Ly Huyền, đừng cắn tao nhé."

Gào gừ ~! Vừa dứt lời, ngựa đã vui vẻ ngậm tay Quý Nhiên vào miệng.

Quý Nhiên: "...?"

Hàn Thâm: "..."

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí tức thì trở nên lúng túng.

"Sao lại thế này?" Huấn luyện viên của trường đua ngựa cũng cảm thấy kỳ lạ: "Lý Huyền xưa giờ không cắn người, được huấn luyện rất tốt."

Có thể do ngựa giống chủ.

Hàn Thâm im lặng một lúc, sau đó đưa tách bóp miệng nó, cảm thấy hơi mất mặt: "Nhả ra."

Ly Huyền nhả ra, thờ phì phì mấy tiếng.

Hình như nó vẫn muốn cắn Quý Nhiên nhưng nhìn thấy roi trong tay Hàn Thâm, nó bèn ngoan ngoãn lại.

Dù vậy, nó vẫn kích động như cũ.

Một phần là vì đã lâu không gặp Hàn Thâm, mà buổi sáng là thời gian nghỉ ngơi của nó, hơn nữa có lẽ do nó là loài vật có quan hệ gắn bó với chủ nhân nên nó có thể cảm nhận được, chủ nhân muốn thể hiện trước chàng trai này, trạng thái giống hệt khi nó tìm cách tán tỉnh con ngựa cái bên cạnh.

Ly Huyền cực kỳ kiêu ngạo, nó thích khoe khoang cơ thể và thực hiện những động tác khó để người khác tán dương.

Nó hăng hái gõ móng trước, Hàn Thâm với nó rất ăn ý nên lập tức biết được nó muốn làm gì.

Hôm nay Hàn Thâm định chỉ cưỡi ngựa nên mang theo mỗi roi vượt chướng ngại vật, thế nhưng điều đó vẫn không ngăn cản Lý Huyền hiểu ý chủ.

Hàn Thâm giơ cao cây roi trong tay, Lí Huyền lập tức vươn cả hai chân trước lên cao, phát ra tiếng hí phấn khích.

Đây là một động tác đặc trưng trong bộ môn "Dressage" (múa ngựa), tương tự như động tác của Napoleon vượt qua dãy Alperes, rất mang tính biểu diễn.

Quý Nhiên được quan sát ở khoảng cách gần, choáng ngợp không thốt nên lời.

Bình thường ngựa cao 1,7m, khi nâng móng trước lên chiều cao khoảng chừng hơn 2m, lúc nó nhào về phía Quý Nhiên cảm giác áp bách rõ rệt.

Động tác cực kỳ mạnh mẽ nhưng lại rất nhẹ nhàng và linh hoạt, không hề đụng vào Quý Nhiên dù chỉ một chút.

Khi đáp đất, ngựa đen kiêu hãnh nhưng duyên dáng ưỡn ngực, dùng mũi củng Hàn Thâm, ra hiệu cho anh tiếp tục.

Hàn Thâm ra lệnh lần nữa, lần này Lý Huyền còn nhảy cao hơn, gần như là nhảy thẳng lên.

Oa a ~!

Một đám trẻ con nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, ầm ầm khen: "Đẹp quá!!"

Đỉnh nóc!!!

Bốn vó chạm đất, cuốn lên một đám bụi.

Song lần này lại xảy ra ngoài ý muốn, sau khi Lý Huyền đáp xuống, thay vì dừng lại nó lại phi thẳng về phía Quý Nhiên.

Thực ra nó không hề động cước, chỉ vươn cổ lại gần nhưng vì khoảng cách quá gần cộng với việc Quý Nhiên sợ nó cắn, cậu hoảng sợ hét lên.

"Lý Huyền, dừng lại!"

Hàn Thâm lập tức nắm chặt dây cương, nhanh chóng lùi lại một bước.

Ngựa dừng lại ngay dưới sự điều khiển của Hàn Thâm. Không chỉ vậy, nó còn quỳ một chân xuống đất trước mặt Quý Nhiên, thực hiện một lễ nghi truyền thống của hiệp sĩ.

Quý Nhiên ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này, trong đầu chỉ toàn câu hỏi: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Có phải tôi đang mơ không?

Một con ngựa lại cúi đầu chào mình?

Vậy mình nên làm gì bây giờ? Có cần đáp lễ không?

"Không bị thương chứ?" Giọng nói của Hàn Thâm kéo tâm trí cậu trở về.

"Không..." Quý Nhiên lắc đầu, cảnh tượng vừa rồi gây chấn động quá lớn, khiến cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Động tĩnh lớn làm Giang Ninh lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: "Quý Nhiên, cậu không sao chứ?"

Quý Nhiên: "Tớ không sao."

"Vậy là tốt." Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, dù sao cậu ta là người gợi ý Quý Nhiên học cưỡi ngựa, nếu Quý Nhiên bị thương thì cậu ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Quý Nhiên im lặng một lúc rồi lại nói: "Thực ra cũng có chuyện."

"Hả?" Giang Ninh không khỏi lo lắng: "Cậu không ổn chỗ nào?"

Quý Nhiên liếc nhìn con ngựa Friesian, nhỏ giọng nói với Giang Ninh: "Chẳng lẽ do tớ cô đơn quá lâu rồi nên giờ nhìn con ngựa này cũng thấy nó đẹp trai?"

Giang Ninh bật cười lớn: "Haha, không giấu gì cậu chứ tớ cũng thấy vậy."

Rõ ràng đây chỉ là những lời chia sẻ kiểu bạn bè nhưng lọt vào tai Hàn Thâm lại biến thành bằng chứng của hai người mập mờ thăm dò lẫn nhau.

Hàn Thâm nhíu mày, không vui nhìn lại, Quý Nhiên định phát triển mối quan hệ với tên nhóc này thật sao?

Cậu ta không cao, không mạnh mẽ, cơ thể yếu ớt đến mức chẳng thể bế Quý Nhiên lên, lợi thế duy nhất là trẻ hơn anh.

Giang Ninh bị nhìn chằm chằm không khỏi rùng mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhưng Hàn Thâm đã quay đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Chuyện gì vậy? Sao cậu ta cảm giác sếp của Quý Nhiên có ác cảm với mình? Nhưng cậu đâu có chọc gì tới anh ta mà?

Hàn Thâm đến trước mặt Quý Nhiên nói: "Ly Huyền hơi kích động, tôi chơi với nó một lúc."

Quý Nhiên không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu: "Ừm, vâng."

Chó mèo lâu không gặp chủ cũng sẽ đuổi theo quấn quýt, ngựa chắc cũng vậy.

Hàn Thâm dắt ngựa ra sân tập, động tác nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa. Giống Friesian đứng yên đã đủ uy nghi, khi chạy càng toát lên khí thế mạnh mẽ hơn nữa.

Trong bãi tập còn có người khác, Hàn Thâm không phi nhanh lắm nhưng vì cả người và ngựa đều rất thu hút, hiện rõ vẻ đẹp và sự quý phái của môn cưỡi ngựa hiện đại.

Quý Nhiên xem mà lòng trào dâng cảm xúc, vừa định quay lại chia sẻ với Giang Ninh thì phát hiện cậu ta đã biến mất từ lâu.

"Gà con, học hành cho tốt nhé." Giang Ninh hét lên với cậu từ xa: "Đừng để sếp cậu thất vọng."

Quý Nhiên:?

Là ảo giác của cậu à? Tại sao cậu lại cảm thấy Giang Ninh hơi sợ Hàn Thâm? Nhưng Hàn Thâm có giáo dưỡng, hẳn là không đến mức làm gì Giang Ninh đâu?

Cuối cùng, Quý Nhiên thôi miên bản thân rằng do khí chất của Hàn Thâm quá mạnh mẽ, Giang Ninh vẫn là học viên, sợ sếp cũng là điều bình thường. Lúc mới vào đây, Quý Nhiên cũng sợ Hàn Thâm đến chết, nhưng giờ đã có thể giao tiếp bình thường đấy thôi.

Đợi Hàn Thâm cưỡi ngựa xong, rốt cuộc Quý Nhiên cũng bắt đầu học cưỡi ngựa.

Bước đầu tiên là tiếp xúc với ngựa, xây dựng mối quan hệ tin tưởng.

Bước này đã được hoàn thành khi cậu cho ngựa cắn tay.

Sau đó là dẫn ngựa đi dạo, làm quen với việc tương tác với ngựa.

Quý Nhiên chưa từng làm chuyện này bao giờ, khi nhận dây cương cậu còn hơi lo lắng, không khỏi nghĩ thầm: "Con ngựa to thế này, nếu nó không nghe mình thì sao?"

Trước đây Quý Nhiên từng thấy người khác dắt mèo trong khu phố, con mèo ấy đâu thể dắt đi đâu, cứ nằm đó như bà hoàng, chẳng muốn nhúc nhích tí nào.

Huống chi là một con ngựa to như thế này. Quý Nhiên nghĩ mình sẽ không thể dắt nổi nó, nhưng không ngờ chỉ cần khẽ kéo dây cương, con ngựa đã ngoan ngoãn đi theo.

Quý Nhiên quay đầu nhìn, ngựa liền ngừng lại.

Quý Nhiên tiến lên một bước, ngựa cũng theo một bước, cậu dừng lại, ngựa dừng theo.

Quý Nhiên kinh ngạc không nói nên lời, thật khó mà tin nổi trên đời lại có một loài động vật to lớn như vậy mà vẫn hiểu được lòng người.

Dắt ngựa đi một vòng xong, tiếp theo là học cưỡi ngựa.

Hàn Thâm không phải kiểu huấn luyện viên nói lý thuyết dài dòng, anh chỉ giải thích đơn giản một lần rồi để Quý Nhiên thử cưỡi ngựa.

Ban đầu Quý Nhiên có hơi căng thẳng nhưng khi ngồi lên yên ngựa, cậu phát hiện mọi thứ dễ dàng hơn mình tưởng. Giống Friesian với thân hình to lớn, vững chãi hơn các giống ngựa nhẹ nên dễ giữ thăng bẳng, mang lại cảm giác rất an toàn.

Nhưng vấn đề là cậu chỉ biết ngồi trên lưng ngựa, không biết làm sao để khiến nó đi.

Hàn Thâm nói: "Dùng bắp chân chạm nhẹ vào bụng ngựa, ra tín hiệu để nó tiến lên."

Quý Nhiên huých nhẹ thử một cái nhưng ngựa không nhúc nhích.

"Nhẹ quá." Hàn Thâm nói: "Mạnh hơn chút nữa."

Quý Nhiên đỏ mặt tăng thêm lực. Lần này, ngựa từ từ tiến lên.

Yên ngựa bắt đầu lắc lư, Quý Nhiên cảm thấy rất khó để giữ thăng bằng trên lưng ngựa.

"Giữ thẳng lưng, điều chỉnh trọng tâm cơ thể hòa nhịp với ngựa." Hàn Thâm nhắc nhở: "Thả lỏng người, để cơ thể nhịp nhàng di chuyển theo sóng lưng ngựa."

Quý Nhiên làm thử và nhận ra đúng là dễ hơn nhiều. Nhưng cậu lại hơi đẩy quá sức khiến ngựa từ đi chậm chuyển thành bước nhanh.

Sau đó Hàn Thâm tiếp tục giảng thêm về cách xử lý sóng lưng ngựa, kỹ thuật ép sóng. Nhưng Quý Nhiên hoàn toàn không theo kịp, chỉ nhớ được mỗi câu "Eo của cậu cứng quá, phải thả lỏng hơn chút nữa".

Quý Nhiên: "..."

Cưỡi được một vòng, cơ bắp toàn thân của Quý Nhiên đều đau nhức, mà ngại nói nhất là phần đùi trong cũng bị ma sát đến rát, ngay cả... chỗ đó cũng âm ỉ khó chịu.

Lúc Hàn Thâm định tiếp tục day thì Quý Nhiên từ chối bằng mọi giá. Cậu vội vàng bỏ chạy chờ Giang Ninh tan học.

Lý Huyền đang đứng ngắm con Akhal-Teke bên bãi tập kế bên thì bất ngờ mông bị quất nhẹ một cái.

Sau đó, nó nghe thấy chủ nhân lạnh lùng nói: "Cả người mà mày cũng không giữ nổi à?"

Lý Huyền: Hả???

Một tiết học dành cho hội viên là 2 tiếng. Khi Quý Nhiên đến thì Giang Ninh cũng vừa tan học, cả hai cùng vào phòng thay đồ.

Quý Nhiên vẻ mặt khó xử, ẩn ý hỏi: "Cậu có đau không?"

Giang Ninh hiểu ngay, thở dài: "Đau, tôi cũng đau chết đi được."

Hai người mới tập cưỡi lần đầu, đều chẳng có kinh nghiệm gì, vậy mà ngày đầu đã làm mình tơi tả. Quý Nhiên mở tủ đồ định thay quần áo, vừa quay lại đã thấy Hàn Thâm bước vào phòng thay đồ chung.

Hàn Thâm là hội viên cao cấp, chẳng phải anh có phòng thay đồ riêng sao? Sao lại đến đây?

Giang Ninh cũng bất ngờ, nháy mắt với Quý Nhiên: Sao sếp cậu lại đến đây?

Quý Nhiên lắc đầu: Tớ đâu có biết.

Cả hai vẫn còn đang liếc mắt đưa tình.

Hàn Thâm nghiêm mặt bước đến trước mặt Quý Nhiên, nói: "Cho tôi xem quần của cậu."

Quý Nhiên: "Hả?"

Giang Ninh cũng hốt hoảng không kém, sợ bị liên lụy nên nhanh chóng gom đồ né sang băng ghế bên cạnh.

"Khụ." Lúc này Hàn Thâm mới nhận ra lời nói của mình không ổn lắm, anh bèn quay lưng lại phía Quý Nhiên: "Cậu cởi quần ra để tôi xem."

Quý Nhiên: "...?"

Chẳng phải vẫn giống y như cũ sao!!

Quý Nhiên bị đẩy vào tình thế khó xử, đỏ bừng cả mặt, giữ chặt cạp quần, hỏi:

"Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?"

Hàn Thâm khẽ ho một tiếng, tai hơi đỏ lên: "Tôi chỉ muốn xem đùi cậu."

Quý Nhiên:?

Giang Ninh:???

Hàn Thâm: "..."

Hàn Thâm, gười đàn ông quyết đoán, lạnh lùng trên thương trường, giờ đây lại kỳ lạ đến mức ăn nói lúng túng.

Anh im lặng vài giây, cuối cùng giải thích tiếp: ""Lúc cậu rời đi, tôi thấy dáng đi của cậu có vẻ không ổn. Tôi nghĩ có phải cậu bị ma sát làm trầy da ở đùi hay không."

Thì ra là vì chuyện này. Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Ừm, em và Giang Ninh đều thấy khó chịu."

Nghe xong, Hàn Thâm lại im lặng.

Quý Nhiên:?

Gì nữa đây? Mình lại nói sai gì à?

Nhưng giờ Quý Nhiên không còn kiểu hay tự suy diễn tiêu cực nữa. Trước đây, mỗi khi người khác im lặng, cậu sẽ nghĩ có phải mình lỡ lời không. Còn bây giờ, anh chỉ cảm thấy Hàn Thâm có vấn đề.

Hàn Thâm cũng thấy mình có vấn đề. Việc đuổi theo đến đây đúng là tự rước lấy nhục nhưng anh không thể bỏ mặc Quý Nhiên được.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng miễn cưỡng kéo Giang Ninh vào cuộc, nói: "Có phải quần cưỡi ngựa của hai cậu không có lớp đệm silicon không?"

Quý Nhiên bóp thử quần mình, nói không có.

Hàn Thâm: "Lần sau đổi sang loại có đệm silicon, sẽ thoải mái hơn."

"Ừm, em biết rồi." Quý Nhiên ngoan ngoãn đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ mình chỉ học vài buổi thôi, không đáng mua quần mới, cứ trả lời đại để đối phó là được.

Hàn Thâm nhìn thấu sự qua loa của Quý Nhiên ngay lập tức. Rõ ràng bây giờ nói nghe thì dễ, nhưng chắc chắn quay đi là cậu ta quên ngay, lần sau cưỡi ngựa lại bị đau như cũ.

Nhưng nói nhiều dễ làm người ta khó chịu nên Hàn Thâm giả vờ không biết, xoay người rời đi.

au khi thay đồ xong, Quý Nhiên đi ra ngoài. Đến cửa, anh thấy Giang Ninh nhận được một cuộc gọi từ giáo sư, rồi lấy cả laptop ra bắt đầu sửa số liệu.

Quý Nhiên: "..."

Xem ra học nghiên cứu sinh đúng là không dễ dàng gì.

Thấy Giang Ninh còn lâu mới xong việc, Quý Nhiên quyết định ra ngoài dạo một vòng để giết thời gian.

Cách đó không xa, Hàn Thâm đang nói chuyện với một nhóm người, có vẻ như đang dạy học.

Những người đang học đã đổi thành một nhóm khác, không còn là những người mới hoàn toàn không biết gì như Quý Nhiên và Giang Ninh. Nhóm này trang bị rất chỉn chu, trông cực kỳ chuyên nghiệp.

uý Nhiên bước đến gần hơn, nghe thấy Hàn Thâm nói: "Tôi không phải huấn luyện viên chuyên về bước nhảy, mà Lý Huyền cũng chưa từng tham gia các giải đấu quốc tế. Tôi chỉ có thể chia sẻ một vài kinh nghiệm và cảm nhận của riêng mình."

Đứng ở góc độ này, Hàn Thâm không nhìn thấy cậu nên Quý Nhiên an tâm đứng xem mà không hề áy náy.

"Tôi tin rằng các bạn đã nắm được rất nhiều kỹ thuật, và có thể thực hiện nhiều động tác phong phú. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh một điều, đó là cảm xúc." Hàn Thâm nhìn về phía Ly Huyền, giọng điệu ôn hòa và bình thản: "Với tư cách là một người cưỡi ngựa, bạn cần cố gắng hết sức để xây dựng tình cảm với ngựa của mình. Hãy xem nó như một người bạn đồng hành, một người bạn, thậm chí là một thành viên trong gia đình."

Hàn Thâm đeo găng tay đen, cầm trong tay một chiếc roi dài, chậm rãi nói tiếp: "Chúng ta thiết lập mối liên kết thông qua việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày và huấn luyện động tác cho ngựa, từ đó giành được sự tin tưởng của chúng. Một khi đã xây dựng được mối liên kết, đừng dễ dàng thay đổi hay phá vỡ sự tin tưởng quý giá này."

Nhóm cưỡi ngựa nhìn ngựa của mình gật đầu suy tư.

Quý Nhiên thì lại chú ý vào chiếc roi trong tay Hàn Thâm, anh chỉ cầm roi trên tay, không hề sử dụng, nhưng không hiểu sao Quý Nhiên lại cảm thấy cổ họng khô khốc.

Cậu liếm đôi môi nứt nẻ, định trở về uống nước nhưng rồi lại không nỡ rời đi.

"Tất nhiên, cũng có ngoại lệ." Hàn Thâm tiếp tục: "Nếu các bạn đã có một mối quan hệ đủ sâu sắc với ngựa của mình, đôi khi cũng có thể phá vỡ quy tắc."

Quý Nhiên đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, quả nhiên, ngay giây sau, chiếc roi trong tay Hàn Thâm vung lên.

Chát! Tiếng quất ngựa vang lên, roi hạ xuống thân ngựa.

Quý Nhiên run cả người, cảm giác như một luồng nhiệt nóng bỏng trào dâng.

Như thể người bị roi đánh là cậu...

Âm thanh lần này rất vang, rõ ràng Hàn Thâm dùng khá nhiều lực nhưng con ngựa vẫn không hề hoảng loạn, vẫn đứng yên ngoan ngoãn.

Mọi người đều sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khó tin: "Sao lại có thể như vậy?"

Hàn Thâm xoa đầu nó, nói:

"Bởi vì nó tin tưởng tôi. Nó biết rằng tôi sẽ không làm tổn thương nó. Dĩ nhiên, tôi không khuyến khích người mới làm điều này, vì những mệnh lệnh không rõ ràng có thể làm rối loạn mối liên kết giữa bạn và ngựa."

...

Giang Ninh kết thúc công việc, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Quý Nhiên đang ngồi thẫn thờ đối diện mình.

Giang Ninh: "Không phải cậu bảo muốn ra ngoài đi dạo sao?"

Quý Nhiên: "Tớ vừa về."

Giang Ninh nhìn cậu: "Sao mặt cậu đỏ thế kia?"

"Có hả?" Quý Nhiên sờ lên má mình, vẻ mặt bình thản: "Có lẽ do nắng quá."

Giang Ninh:...?

Hôm nay trời âm u, nhiệt độ chỉ hơn mười độ một chút, nắng cái quái gì chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc