CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Hàn Thâm im lặng.

Anh có thể cảm nhận được Quý Nhiên thích dính lấy mình, nhưng chuyện này không hề tốt đối với hai người. Mặc kệ là công việc hay cuộc sống, anh đều không nên phát sinh thêm quan hệ ngoài luồng với Quý Nhiên.

Đáng lẽ anh nên từ chối thẳng thừng.

Nhưng hiếm khi nào Quý Nhiên cư xử như vậy, đây là lần đầu tiên Quý Nhiên chủ động đưa ra yêu cầu dưới sự khích lệ của anh.

Nếu như anh từ chối, mọi lời khuyên nhủ trước đó có thể trở nên vô ích.

Hàn Thâm ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện, Quý Nhiên nắm chặt hai tay đặt ở hai bên chân, rõ ràng hận không thể lao tới ngay lập tức nhưng vì không được sự cho phép của anh nên buộc phải dừng lại.

Gương mặt cậu đỏ bừng, đó là biểu hiện cậu đang cố gắng nhẫn nhịn. Hàn Thâm tỏ ra tin tưởng quá mức vào bản thân, cảm tưởng chỉ cần anh đồng ý là có thể dụ dỗ Quý Nhiên làm bất cứ chuyện gì.

Anh có thể tùy ý khiến cậu khóc, khiến cậu cười, khiến cậu bày tỏ nhiều biểu cảm chỉ thuộc về Hàn Thâm.

Hàn Thâm nhắm mặt lại, nhận ra mình đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình với Quý Nhiên.

Anh vươn tay phải về phía Quý Nhiên, nói: "Lại đây."

Hai mắt Quý Nhiên sáng lấp lánh, rõ ràng chỉ cách mấy bước nhưng cậu vẫn vui vẻ chạy tới, chẳng qua lúc đứng trước mặt Hàn Thâm cậu lại thấy xấu hổ, hơi thận trọng dừng bước.

Cậu không dám chủ động ôm Hàn Thâm.

Trong khi Quý Nhiên còn đang bối rối không biết phải làm sao thì Hàn Thâm đã nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu vào lòng. Quý Nhiên chưa kịp phản ứng thì cậu đã ngồi lên đùi anh.

Xúc cảm săn chắc của cơ bắp dưới mông khiến cậu giật nảy cả mình, nhưng Quý Nhiên nhanh chóng không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện đó, bởi vì Hàn Thâm đưa tay ôm lấy cậu.

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt cơ thể cậu, lồng ngực hai người áp sát vào nhau. Cậu vùi đầu vào cổ anh rồi thỏa mãn hít một hơi. Cậu ngửi thấy mùi thơm trên người Hàn Thâm, không chỉ là mùi nước hoa mà giống như mùi tỏa ra từ người anh.

Điều này khiến Quý Nhiên choáng váng.

Cậu cảm giác mình giống như một miếng bọt biển ướt đẫm, toàn thân mềm nhũn uể oải, tưởng chừng có thể tan chảy trực tiếp trong lòng Hàn Thâm.

Quý Nhiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Mùi hương ấy càng lúc càng nồng. Cậu dán mặt vào cổ Hàn Thâm, có thể ngửi thấy mùi hương say đắm đang không ngừng tỏa ra từ cơ thể anh.

Mọi thứ xung quanh nhòe cả đi, cậu được cơ thể lạnh lẽo của Hàn Thâm bao bọc trong không gian nhỏ bé này, điều duy nhất mà cậu cảm nhận được là mạch đập của anh, hô hấp và hơi ấm không ngừng truyền ra từ bên trong cơ thể.

Đợi đã, không phải vậy...

Cơ thể Quý Nhiên đột nhiên tuôn ra một dòng nước nóng, nhanh chóng tụ lại ở đâu đó.

Lúc này cậu đang ngồi trên đùi Hàn Thâm, đùi áp vào đùi, bụng dưới chạm vào cơ bụng anh, ngay cả hô hấp cũng quấn quýt lấy nhau.

Cậu cố gắng kìm nén phản ứng cơ thể, nhưng cậu cũng cảm nhận được xao động tương tự từ phía Hàn Thâm, thế là càng bị kích thích hơn.

Chờ đã, bây giờ chưa được, không thể ở đây...!

Cơ thể Quý Nhiên lập tức cứng đờ, theo phản xạ kẹp chặt hai đùi.

Nhưng mùi hương của Hàn Thâm quá rõ, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức Quý Nhiên hoàn toàn không khống chế được bản thân.

Mỗi lần quần áo cọ sát cảm giác lại rõ ràng hơn, áo len rộng rãi có thể che giấu sự xấu hổ nhưng quần jeans cực kỳ chật chội lại khiến Quý Nhiên không thể nào bỏ qua được cảm giác vừa đau vừa khó xử.

Không hiểu sao cậu thấy hơi tủi thân, muốn rời đi lại không nỡ, nhưng cậu cũng không đủ can đảm để tiếp tục.

Hàn Thâm không hề ngăn cản cậu, chứng tỏ anh không chú ý tới.

Vậy cậu có thể len lén...

Quý Nhiên mặt dày dụi vào người Hàn Thâm.

Khác hẳn với cơ thể mềm mại của cậu, cơ bắp của Hàn Thâm vô cùng cứng cáp, ôm rất thoải mái. Chẳng qua chạm phải chỗ đó cách lớp quần áo khiến cơ thể Quý Nhiên như nhũn ra, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngọt ngào.

Điều này hoàn toàn khác với cách cậu tự thưởng bản thân, cả người Quý Nhiên lập tức trở nên hưng phấn tột độ, làn da bị chạm nhẹ thôi cũng khiến cậu cực kỳ nhạy cảm, thậm chí hơi thở của Hàn Thâm cũng đủ khiến cơ thể cậu run rẩy.

Trước đây Quý Nhiên chưa từng thử mà không có sự trợ giúp từ bên ngoài, nhưng lần này lực tác động mạnh đến mức cậu cảm thấy mình có thể nhận được phần thưởng mà không cần dùng tay.

Dù biết mình không nên nhưng Quý Nhiên vẫn không thể kiểm soát được cơ thể mình.

Cậu vụng trộm sờ cơ bụng của Hàn Thâm, hít hà mùi hương trên người anh.

Khoảnh khắc này đến nhanh hơn cậu tưởng, cơ thể Quý Nhiên căng chặt, hai tay ôm chặt lấy lưng Hàn Thâm, cậu sắp không làm chủ được bản thân nữa rồi...

"Được rồi."

Một giọng nói trầm và khàn vang lên, Hàn Thâm nắm lấy gáy của Quý Nhiên.

Quý Nhiên đã không thể suy nghĩ được gì, chỉ theo bản năng ngẩng đầu lên, cậu chẳng còn đủ năng lực để phân tích hàm ý trong lời nói của Hàn Thâm, thậm chí hơi nghiêng đầu dụi vào lòng bàn tay anh.

"Julian, tôi bảo được rồi." Hàn Thâm nắm lấy hai vai Quý Nhiên, ép cậu rời khỏi người mình.

Lúc này Quý Nhiên mới nhận ra Hàn Thâm đang tức giận.

"Xin, xin lỗi..."

Cậu miễn cưỡng buông tay ra, biết rằng mình đã vượt quá giới hạn.

Quý Nhiên xám xịt trở về chỗ ngồi, cảm thấy uể oải vô cùng.

Cậu điên rồi à? Tại sao cậu dám làm chuyện như vậy?

Liệu Hàn Thâm có xem cậu như tên biến thái không...? Chắc chắn là có a a a a!

Rõ ràng người ta có ý tốt muốn giúp mình giải quyết vấn đề, nhưng cậu lại vô cớ phát tình trước Hàn Thâm.

Quý Nhiên ảo não không thôi, sau đó nghe thấy Hàn Thâm nói: "Phản ứng sinh lý là chuyện bình thường, cậu không cần phải áy náy."

Quả nhiên Hàn Thâm phát hiện rồi, mà như vậy thì Quý Nhiên lại càng xấu hổ, cậu ước gì mình có thể kiếm một cái hồ nào đó để chui vào lập tức.

Không ngờ Hàn Thâm lại nói tiếp: "Cậu cần vào toilet giải quyết không?"

Cái, cái gì?!

Quý Nhiên không tin nổi ngẩng đầu lên, sợ hãi lắc đầu: "Không, không cần!!"

Cậu mới không vội vã như vậy! Cậu sớm bị Hàn Thâm dọa rồi!!

"Đừng, đừng nói chuyện này nữa." Cả người Quý Nhiên giống như một con tôm, cậu che mặt, gần như cầu xin: "Năn nỉ anh đó, chúng ta bàn chuyện công việc đi."

"Ừm." Hàn Thâm nói: "Nhưng trước khi bắt đầu chính sự, tôi muốn nhấn mạnh với cậu một điều."

Sắc mặt của anh vô cùng nghiêm túc khiến Quý Nhiên vô thức cảm thấy không lành: "Điều gì vậy?"

Hàn Thâm: "Tôi không thể cho cậu những thứ cậu muốn."

Quý Nhiên chưa kịp nhận ra ý nghĩa của lời nói này thì đã nghe thấy Hàn Thâm nói: "Tôi có thể giúp cậu thoát khỏi bóng tối của gia đình nhưng xin lỗi, tôi không thể an ủi cậu thêm nữa."

Quý Nhiên ngơ ngác đứng đó như bị ai tạt một gáo nước lạnh vào người.

Niềm vui thầm kín trong lòng lập tức biến mất, hóa thành một loại xấu hổ trần trụi.

"Gì chứ." Quý Nhiên đè nén sự chua chát trong lòng, thản nhiên trả lời: "Em, em không muốn những thứ đó."

Cậu lại bày ra vẻ mặt đáng thương, cần người an ủi đó.

Nhưng lần này Hàn Thâm không mềm lòng, anh lặng lẽ nhìn Quý Nhiên vài giây rồi nói: "Tốt, vậy thì chúng ta đã cùng nhất trí."

Giọng điệu đanh thép, không biết là đang nói với Quý Nhiên hay đang thôi miên bản thân.

Phải mất một lúc Quý Nhiên mới điều chỉnh tốt cảm xúc, kể mọi chuyện về gia đình mình cho Hàn Thâm nghe.

Thực ra nó không có gì nhiều để kể, nếu nghiên cứu kỹ thì chúng đều không phải là những vấn đề quá quan trọng.

Mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, Quý Nhiên không cho rằng tình huống của mình đặc biệt nhường nào, bởi lẽ trên mạng có nhiều gia đình còn bết bát hơn cả cha mẹ cậu. Cùng lắm cậu chỉ nằm trong vô số những gia đình không hoàn hảo thôi.

Song dù cậu luôn tự mình an ủi như thế, nỗi đau cụ thể kia vẫn vô cùng rõ ràng.

Cậu hiểu mong muốn cho em trai đi học của cha mẹ nhưng họ đào đâu ra ngần ấy tiền chứ? Giờ cậu đang đứng trước nguy cơ đột tử vì bán mạng kiếm tiền, lương hàng tháng cùng lắm chỉ có 2 vạn.

Quý Nhiên không bằng lòng lắm, thậm chí bởi vậy mà cãi nhau lớn với cha mẹ.

"Thế nhưng mà..." Giọng Quý Nhiên bắt đầu run run, cậu che mặt, lần nữa đau đớn: "Nhưng em suy nghĩ lại rồi, lỡ đâu em trai em vào trường tư thành tích tốt lên, đậu đại học ưu tú thì sao? Lỡ đâu chỉ vì sự can thiệp của em mà em trai em đi chệch hướng thì sao?"

Cậu ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm, ngay cả mình cũng không chắc chắn: "Vậy những gì em đang làm chẳng phải ích kỷ sao?"

Nhưng lần này Quý Nhiên không khóc, Hàn Thâm thấy vậy cũng không an ủi cậu nữa, chỉ hỏi: "Cha mẹ cậu có thể chi trả cho em trai cậu học trường tư không?"

Quý Nhiên do dự trong chốc lát mới nói: "Cha mẹ em nói muốn bán nhà, nhưng em thấy không nhất thiết phải bán."

Có lẽ họ chỉ muốn cậu cảm thấy áy náy rồi chủ động phụ trách tiền học phí cho em trai.

Cuối cùng Quý Nhiên không nói ra lời này, dù có thất vọng đến đâu cậu cũng không thể phỏng đoán cha mẹ mình như vậy trước mặt người khác.

Hàn Thâm lại hỏi: "Lực học em trai cậu như thế nào?"

Quý Nhiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Bình thường."

Cậu thận trọng trả lời, điểm số của em trai cậu có thể xem là kém.

Cách cha mẹ cậu nuôi dạy con cái rất kỳ lạ, Quý Nhiên gọi đó là phương pháp nới lỏng khắc nghiệt.

Nói họ bỏ mặc con cái cũng không đúng, vì họ biết đọc sách thay đổi số phận nên thường xuyên mắng con mình sao còn chưa học bài hay làm bài tập. Tuy nhiên những lời đốc thúc chỉ dừng lại trên miệng, con cái vừa khóc là họ bỏ cuộc.

Ngay cả hướng dẫn con học hành cũng không thể làm nói chi đến việc giáo dục, phát triển nhân cách và phát hiện tài năng. Đôi khi họ ngại bọn nhỏ ồn ào nên ném cho nó một chiếc điện thoại di động để đánh lạc hướng.

Quý Nhiên cũng được dạy dỗ theo hình thức nuôi thả, nhưng lúc đó smartphone vẫn chưa phổ biến, cộng thêm Quý Nhiên rất tự giác, cha mẹ bảo học bài là học bài, bảo cậu làm bài tập là đi làm bài tập ngay, khi còn nhỏ Quý Nhiên thường xuyên học hành, hình thành rất nhiều thói quen tập trung cao độ.

Nhưng Quý Thừa Hiên sinh ra trong thời đại internet phát triển, từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc game điện thoại và video ngắn.

Không chỉ Quý Thừa Hiên, mỗi lần về quê vào ngày Tết, cậu thường xuyên nhìn thấy những đứa trẻ trong thôn và trên huyện cùng nhau chơi điện thoại.

Họ rất gần với xã hội hiện đại nhưng hình như lại càng xa...

Quý Thừa Hiên nghiện game không thích học, khả năng tập trung kém, tính tình hỏng bét, nhưng Quý Nhiên cũng không thể đổ lỗi cho em trai mình hoàn toàn.

Hoàn cảnh bây giờ hoàn toàn khác với thời của cậu, những video ngắn và trò chơi xâm chiếm tuổi thơ của Quý Thừa Hiên khiến cậu nhóc không thể phát triển khả năng học hành. Cho dù cậu nhóc có cố gắng đến mấy cũng khó đạt được thành tích lúc trước của Quý Nhiên.

Hàn Thâm im lặng nghe xong, lúc này mới hỏi: "Đạo lý này cậu đều hiểu vậy cậu còn gì phiền não nữa?"

"Bởi vì những lời này quá tàn nhẫn, quá trịch thượng." Quý Nhiên lắc đầu, hơi do dự nói: "Em không thể nào nói vậy với em trai mình được, điều này tương đương với việc phủ nhận cả cuộc đời nó."

Hàn Thâm: "Nhưng cậu không có nghĩa vụ gánh vác cuộc sống của cậu ta."

Thực ra Quý Nhiên hiểu, cậu không có ý định gánh vác cuộc đời của em trai mình.

Nhưng điều làm cậu tổn thương lại chính là việc cậu là người phản đối, cậu cảm thấy khó chịu vì bố mẹ đã cho cậu quyền lựa chọn.

Nếu Quý Nhiên từ chối cho Quý Thừa Hiên vào tư thục thì cuộc sống sau này của nó sẽ bấp bênh, nó sẽ nghĩ ra một khả năng trong hàng ngàn khả năng, nhưng liệu nếu cậu cho Quý Thừa Hiên học trường tư thục thì mọi thứ có khác không đây?

Cậu biết mình phải từ chối nhưng cậu không thể thoát khỏi việc tự trách bản thân.

"Vậy chúng ta thử suy nghĩ ở một góc độ khác đi." Hàn Thâm hỏi Quý Nhiên: "Cậu nghĩ đi nếu là cậu cậu có làm thế không? Nếu cậu làm cha cậu có tiêu sạch tiền tiết kiệm từ công việc của con trai cả để cho đứa còn lại học lực trung bình đi học trường tư thục không?"

Quý Nhiên lắc đầu, đối với cậu đây không phải là vấn đề. Cậu sẵn sàng cho con mình học ở trường tốt hơn nhưng nó phải nằm trong khả năng của cậu, sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, kể cả đó là con ruột của mình.

Hàn Thâm: "Cậu thì không nhưng họ lại làm vậy với cậu, tại sao?"

Đúng vậy, tại sao?

Cậu không bắt con cả đóng tiền học phí cho con thứ vì cậu thương cả hai đứa như nhau.

Nhưng cha mẹ của cậu...

Nghĩ tới đây, sau lưng Quý Nhiên thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cậu chỉ cảm thấy rằng cha mẹ ở Trung Quốc không giỏi trong việc thể hiện cảm xúc, thậm chí còn tìm đủ lý do cho họ, như thời đại và bối cảnh lớn lên khác nhau, hay trình độ giáo dục của họ không cao. Từ nhỏ đến lớn, Quý Nhiên đã không ngừng cố gắng thuyết phục bản thân, cậu thường lục lại những khoảnh khắc ấm áp gần như đã phai nhạt nhằm chứng minh rằng cha mẹ vẫn yêu thương cậu.

Nhưng nếu đã yêu cậu như vậy tại sao hồi nhỏ đã bất công? Tại sao lại làm điều này với cậu?

Bởi vì họ không còn yêu thương nữa.

Bây giờ rốt cuộc Quý Nhiên cũng tin chắc rằng cha mẹ không còn yêu thương mình nữa.

Nói chung là cậu không còn giá trị nữa rồi.

Quý Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Cậu tưởng hôm nay mình sẽ không khóc, nhưng câu trả lời này quá tàn nhẫn khiến cậu bại trận ngay lập tức.

Một chiếc khăn tay đưa trước mặt cậu, Quý Nhiên cầm lấy chườm lên mắt vừa nức nở vừa nói: "Xin lỗi, em... xin hãy cho em chút thời gian..."

Cậu đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình giống trước đó, thậm chí cậu còn bắt đầu hít thở thật sâu nhưng đều vô ích, chỉ cần hít vào thì nó lại biến thành tiếng nức nở.

Làm sao đây? Cậu căn bản không thể ngừng khóc.

Quý Nhiên bất lực ngẩng đầu, theo bản năng muốn đến gần Hàn Thâm nhưng chợt nhớ ra Hàn Thâm nói sẽ không động viên cậu nữa, sẽ không cho cậu thứ cậu muốn, cũng sẽ không an ủi cậu thêm nữa.

Quý Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi dữ dội hơn.

Hàn Thâm không những không an ủi mà còn đứng dậy bỏ đi, chắc anh chê cậu phiền, bởi vì anh chưa từng thấy ai có thể khóc như thế này.

Điều này khiến Quý Nhiên càng khó chịu hơn, cậu khóc đến ngạt thở.

Cậu rúc mình vào ghế, giống như cách cậu sẽ trốn vào góc giường sau khi bị đánh khi còn nhỏ, như thể điều này sẽ khiến cậu bớt buồn hơn.

Cha mẹ không an ủi cậu, Hàn Thâm cũng không quan tâm đến cậu.

Quý Nhiên khoanh tay, trầm giọng tự an ủi mình như nhiều năm trước: Đừng khóc, đừng buồn, đừng khó chịu, vốn dĩ chỉ có mình mày... Mày phải trở nên tốt hơn, đừng dựa dẫm vào bất cứ ai.

Gương mặt bỗng mềm nhũn, làn da đụng phải thứ gì đó mềm mại.

Quý Nhiên ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ trông thấy Hàn Thâm ôm cá voi nhồi bông.

"Ôm nó đi." Hàn Thâm đặt con búp bê bên cạnh rồi nói: "Như thế sẽ khiến cậu thấy dễ chịu hơn."

Quý Nhiên quay người ôm chặt cá voi, nước mắt nhanh chóng thấm ướt thân thể của nó.

Nhìn đôi vai run rẩy của Quý Nhiên, ánh mắt Hàn Thâm trở nên rất sâu và nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc