CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Qua tết Phong Thịnh xảy ra hai sự kiện lớn. Thứ nhất, giám đốc điều hành mới xuất hiện, địa vị ngang hàng với Hàn Thâm phụ trách mảng quản lý tài sản và sale trực tiếp. Hồi đầu Quý Nhiên chỉ biết tên tiếng anh của cô, sau đó cậu nghe từ phía Asher xong mới biết người đó tên là Hàn Đàm Thu, cô ruột của Hàn Thâm.

Thứ hai là bên cạnh Hàn Thâm có thêm một trợ lý thực tập cá nhân tên là Oliver, là một thằng nhóc to xác, lúc nào cũng tỏ ra ngọt ngào dễ thương lễ phép, ngay cả Quý Nhiên cũng vậy.

Oliver và Luke cùng phụ trách công việc cá nhân của Hàn Thâm, dường như kể từ đó cắt đứt luôn chuyện thỉnh thoảng Quý Nhiên phải hỗ trợ Hàn Thâm xử lý chuyện cá nhân.

Cơ hội Quý Nhiên và Hàn Thâm gặp nhau cũng ít dần, công việc chủ yếu do cậu trao đổi với Asher.

Asher là một người cực kỳ dịu dàng, khi làm leader cũng khiến người ta an tâm vô cùng tận chứ không áp lực ngột ngạt như làm với Hàn Thâm.

Nhưng vấn đề cũng từ đó mà ra, hắn quá dịu dàng, người nào mà quá tốt thì chỉ yêu cầu công việc cũng chỉ chừng 80 điểm.

Mỗi khi bàn giao task, Asher sẽ trả lời kiểu "được rồi", "ổn rồi" hoặc "làm tốt lắm".

Asher giống hệt như mặt hồ dịu dàng chẳng biết tạo áp lực cho ai bao giờ, cũng không mang đến phản hồi mà Quý Nhiên khao khát.

Quý Nhiên biết Asher đánh giá cao mình, bởi vì hắn xem cậu là thực tập sinh và với nhiệm vụ như thế này thì cậu đã hoàn thành quá tốt rồi.

Nhưng Quý Nhiên tin là mình có thể làm tốt hơn thế, cậu khát khao được 99 điểm hoặc thậm chí là 100 điểm.

Lúc trước còn làm việc với Hàn Thâm mặc dù cậu có nhiều áp lực nhưng cũng cảm nhận rõ sự tiến bộ của mình. Hàn Thâm ép cậu phải thuyết trình, viết báo cáo, tăng hiệu suất làm việc. Dù cả quả trình đó đau đớn thôi rồi, nhưng bây giờ cậu đã không còn sợ nói trước đám đông nữa, hiệu suất cũng cao hơn nhiều so với lúc mới vào làm.

Quý Nhiên dần cảm nhận được khát khao của bản thân mà xưa giờ mình chưa từng nhận ra được.

Là thứ mà trước giờ cậu không tưởng tượng nổi.

Cậu từng là người không thích cạnh tranh, chỉ hoàn thành xong nhiệm vụ được giao mà thôi.

Nhưng bây giờ cậu gặp gỡ những đồng nghiệp quá giỏi, nếm trải được hương vị của thành công. Cậu bắt đầu trở nên tham vọng hơn, khao khát được hoàn thành công việc tốt hơn nữa, muốn đảm nhiệm thêm nhiều dự án và kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhất là khi nhóm báo cáo nghiên cứu của cậu đạt hạng nhất, bài viết đăng tải trên trang web công ty rồi truyền thông cũng đưa tin về nó. Bạn bè gửi đến những lời chúc mừng, bản thân Quý Nhiên còn nhận được một khoảng thưởng khích lệ nho nhỏ.

Niềm vui của thành công khiến Quý Nhiên nhớ lại cảm giác đạt hạng nhất thời sinh viên, và cậu cũng bắt đầu khát khao nhiều thêm những chiến thắng khác.

Tiến trình công việc cũng đang trở nên rất tốt: Dự án Synthetic Intelligence đang vào giai đoạn quan trọng nhất, dự án Lan Đình Winery cũng chạy song song. Mỗi ngày mở mắt ra là hàng loạt cuộc họp, viết tài liệu, thúc đẩy tiến độ công việc của đồng nghiệp. Nếu một khâu nào đó chưa hoàn thành thì cậu chính là người lo lắng hơn ai hết.

Dù công việc bề bộ là thế nhưng Quý Nhiên đã tìm ra được động lực cho mình.

Leo cũng chăm chỉ hệt như vậy. Hồi trước ấn tượng của cậu về Leo chỉ là cậu ta rất giỏi giao tiếp, còn làm mất máy ghi âm trong lần đi khảo sát, cậu thấy người này hơi sơ ý chủ quan.

Nhưng đợt gặp lại sau tết này cậu mới nhận ra năng lực làm việc của người này cực kỳ mạnh. Leo có tập gym, vừa làm việc đến mức không cần ngủ. Trong khi cậu phải có cà phê thì mới tỉnh được, vậy mà Leo cứ như tràn trề adrenaline trong người vậy.

Lại là một dân "cày" trời chọn.

Chín giờ tối, Quý Nhiên uống xong cốc cà phê thứ tư trong ngày, cậu hỏi Leo có uống không thì chỉ nhận lại cái lắc đầu, trông như có thể làm việc suốt đêm vậy.

Quý Nhiên khó mà tin được: "Lý Sơ Diệu, cậu không buồn ngủ chút nào luôn à?"

"Không uống cà phê đâu, tôi có động lực tinh thần rồi." Leo bình tĩnh nhìn Quý Nhiên trả lời: "Tôi cũng khuyên cậu uống ít cà phê lại đi, ngày nào cũng uống ba bốn bận như vậy coi chừng nghiện cà phê đấy."

"Toang từ lâu rồi, không uống là buồn ngủ chết luôn ấy." Quý Nhiên nhìn Lý Sơ Diệu, hơi tò mò: "Mà cậu, động lực của cậu là gì thế?"

"Muốn biết à?" Leo trượt ghế qua.

Quý Nhiên: "Cũng cũng."

Leo nói với Quý Nhiên rằng có họ hàng trong gia đình muốn niêm yết công ty, hi vọng cậu sẽ trở thành người phụ trách dự án.

Những người kiếm được nhiều tiền trong ngành ngân hàng đầu tư thường là những người có khả năng nhận dự án. Còn như Quý Nhiên chỉ là nhân viên thực hiện dự án, chỉ có thể kiếm được một số tiền công sức. Leo có quan hệ như vậy thì chẳng khác nào được sinh ra ở La Mã.

Quý Nhiên đáp: "Vậy tốt rồi, còn mạnh hơn người làm công ăn lương như bọn tôi."

Leo lắc đầu: "Tiếc là bây giờ năng lực của tôi vẫn chưa đủ, không thể phụ trách dự án một mình được."

Thảo nào gần đây Leo cố gắng đến vậy, Quý Nhiên cổ vũ, cũng ra sức làm việc.

Tầm khoảng một tuần sau, các lãnh đạo của Synthetic Intelligence đến thượng hải để họp, cuộc họp đã rút ngắn thời gian dự kiến IPO xuống còn ba tháng.

Nghe nói họ đã nhận được thông tin nội bộ này, hiện tại thị trường kinh tế đang bị đình trệ nên việc giám sát IPO sẽ nghiêm ngặt hơn, tình hình niêm yết trong tương lai sẽ còn bị thắt chặt.

Synthetic Intelligence muốn trình lên trước khi chính sách bị thắt chặt, các công ty kiểm toán luật sự ai cũng nói không thành vấn đề, thành ra ngân hàng đầu tư của họ cũng chỉ có thể phối hợp theo.

Kế hoạch trước đó của Quý Nhiên bị đảo lộn hoàn toàn. Là người phụ trách dự án cậu không chỉ phải viết lại kế hoạch dự án mới mà còn phải trình lý do thay đổi kế hoạch cho các bên liên quan, thuyết phục họ phối hợp công việc.

Gặp phải nhân viên tính tình không tốt còn phải chịu những ánh mắt ghẻ lạnh.

Quý Nhiên cũng hiểu cho họ vì thời gian bị rút ngắn 3 tháng quá đột ngột, điều này chẳng hề dễ dàng với bất kỳ ai cả.

Nếu là trước đây thì chắc chắn cậu sẽ rất stress, nhưng bây giờ cậu lại nhớ đến quy tắc mà Hàn Thâm đã nói với mình, đó là ban thưởng trước rồi trừng phạt sau. Đầu tiên quy tắc của dự án đã thay đổi, mọi người có tức giận cũng là chuyện bình thường, chỉ có thưởng mới làm dịu tình hình lại được.

Quý Nhiên đã cố gắng xin Asher thêm phúc lợi cho dự án, ngoài trà chiều cho công ty cậu còn cung cấp thêm đồ uống cao cấp và bánh ngọt cho các nhân viên dự án hàng ngày, nhằm khích lệ cho họ.

Sự thay đổi này nhanh chóng có hiệu quả, đã miễn cưỡng trấn an được cảm xúc khó chịu của mọi người được phần nào.

Dù sao thì chuyện này cũng không phải do Quý Nhiên gây ra, mọi người phàn nàn một chút rồi cũng tiếp tục công việc.

Nhưng không phải ai cũng sẽ phối hợp giống như vậy.

Trong dự án có một thực tập sinh tên James, từ lúc được luân chuyển đến đây đã không hoàn thành công việc. Mới đầu Quý Nhiên và Leo đều thông cảm vì cậu ta là người mới, còn kiên nhẫn hướng dẫn rồi share việc cùng cậu ta. Nhưng nửa tháng trôi qua người này vẫn ì ạch như cũ, hỏi thì kêu không thức khuya được, sáng mai còn đi làm sớm.

Quý Nhiên không phải người dễ dãi, cậu giúp cậu ta vài lần sau đó đã báo cáo trực tiếp cho cấp quản lý trực tiếp của James. Người kia miệng thì nói sẽ nhắc nhở nhưng thêm vài ngày trôi qua, đâu vẫn vào đó chẳng có gì thay đổi.

Quý Nhiên lại nhớ đến bộ quy tắc mà Hàn Thâm đã dạy cho mình, nhưng cậu không có quyền cũng chẳng có tư cách nào dạy dỗ đối phương.

Điều Quý Nhiên có thể làm đó là tìm James rồi nói chuyện nghiêm túc với cậu ta một lần. Thế là cậu hẹn James đi ăn trưa.

Ở căn tin công ty, Quý Nhiên nói: "Tôi biết cậu vừa tới nên còn nhiều cái lạ lẫm, tôi cũng đã cố gắng sắp xếp ít việc nhất có thể cho cậu rồi, cậu chỉ cần xong chừng đó việc là được."

James đáp: "Thì tôi vẫn đang làm đấy thôi."

Quý Nhiên: "Nhưng ngày nào cậu cũng không xong việc, đều là tôi và Leo phải giúp cậu xử lý."

Đặc biệt là Quý Nhiên, là người phụ trách dự án nên phải chịu trách nhiệm về tiến độ toàn bộ các khâu. Nếu người khác không hoàn thành thì cậu chỉ còn cách tăng ca để gánh thôi.

"Tôi thấy cũng bình thường mà," James chẳng hề để tâm: "Các cậu có thể không giúp tôi, tôi đã nói là tôi done nó được."

Quý Nhiên: "Tôi nói rồi đấy thôi, công việc của ngày hôm đó phải nộp cho tôi trong ngày."

"Thì cuối cùng đều là nội dung cần dùng vào ngày hôm sau, hoàn thành lúc 3 giờ sáng hay 8 giờ sáng thì có gì khác nhau?" James vung tay, còn gắp cho Quý Nhiên một miếng sườn: "Tôi là người như vậy, có thể dậy sớm nhưng không thể thức khuya, cậu thông cảm cho tôi nhé."

Quý Nhiên thấy mình như đánh vào một cục bông gòn.

Cậu cũng biết nhược điểm của mình, đó là làm việc đâu ra đấy, quá nghiêm túc nhưng lại thiếu tính linh hoạt. Đây là lần đầu tiên cậu đảm nhận công việc quản lý, không ngờ nó lại khó khăn đến mức chẳng thể xử lý ổn thỏa được thế này.

James nhìn đã thấy là người có kinh nghiệm, dù có bị Quý Nhiên nhắc nhở cũng không tỏ ra bối rối. Quý Nhiên không muốn làm xung đột leo thang, nhưng cậu cũng không biết phải xử lý thế nào.

Quý Nhiên lại nhớ đến quy tắc mà Hàn Thâm đã nói với mình, bản thưởng trước rồi phạt sau, nhưng coi bộ cách này giờ đã không dùng được nữa rồi.

Quý Nhiên lại khao khát được Hàn Thâm dẫn dắt mình, chỉ rõ phương hướng hoặc giao quyền cho cậu.

Sau Tết Nguyên Đán, Quý Nhiên lần đầu tiên đến văn phòng của Hàn Thâm.

Asher nói Hàn Thâm ở trong đó, nhưng cậu vào chỉ thấy có mỗi thực tập trợ lý Oliver, người này đang ngồi trên ghế Hàn Thâm, xem ipad ăn khoai tây chiên.

Thấy Quý Nhiên đi vào cậu ta bèn ngẩng đầu lên nói: "Samuel đang thay đồ trong phòng, anh chờ một chút nhé."

Quý Nhiên ngẩn người nhìn cảnh tượng này, nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.

"Anh có gấp không?" Oliver liếc Quý Nhiên một cái, lau tay rồi đi đến cửa ngăn: "Samuel, có người tìm anh. Anh đã thay xong đồ chưa? Nếu không lên tiếng là em vào đấy nhé."

Quý Nhiên đột nhiên mất hứng thú tiếp tục.

"Thôi, tôi không có việc gì." Cậu nói với Oliver rồi quay lưng rời khỏi văn phòng.

Hàn Thâm thay xong đồ từ phòng đi ra, hỏi: "Ai tìm tôi?"

Oliver nhai khoai tây chiên, nói: "Julian."

Hàn Thâm nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Oliver lắc đầu: "Không biết."

Hàn Thâm: "Cậu ấy đâu rồi?"

Oliver: "Đi rồi."

Hàn Thâm đeo đồng hồ rồi rời đi, lúc đi qua chỗ Oliver còn lạnh lùng ra lệnh: "Hàn Văn Hỷ, tôi cảnh cáo lần cuối, đừng ăn vặt trong văn phòng của tôi."

·

Quý Nhiên cũng biết mình không còn mối quan hệ nào với Hàn Thâm, không thể cứ có chuyện gì là lại ỷ vào anh được.

Nhưng khi thấy Oliver xuất hiện trong văn phòng của Hàn Thâm, cậu vẫn không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Bên cạnh Hàn Thâm có một cậu bé khác, có đối tượng bồi dưỡng mới rồi sao.

Lẽ nào Hàn Thâm cũng sẽ an ủi Oliver như cách anh đã an ủi mình không?

Liệu trong những lúc khó khăn, anh có dạy cho cậu ta những bài học trưởng thành, an ủi cậu ta, cổ vũ rồi khích lệ cậu ta không?

ANh có ôm Oliver như cách đã ôm cậu không?

Nghĩ đến đây, Quý Nhiên cảm thấy không vui, cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, cố gắng không để mình tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa.

Lúc ngẩng đầu lên, cậu lại thấy Hàn Thâm trong gương.

Không ngờ sẽ gặp ở đây, phòng nghỉ của Hàn Thâm có nhà vệ sinh riêng, bình thường anh gần như không đến đây. Quý Nhiên ngẩn người một lúc, vừa định chào hỏi thì nước trên mí mắt đã rơi xuống, làm cho cậu trông như đang khóc.

Nhưng thật sự cậu không hề khóc, cũng không có ý định khóc. Quý Nhiên rút khăn giấy lau mặt, chào hỏi Hàn Thâm bên cạnh.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Hàn thâm ấn nút xà phòng rửa tay, xoa tay tạo bọt.

Bàn tay của anh thật đẹp, ngay cả việc rửa tay cũng trở nên lịch lãm vô cùng, như trong một cảnh phim quay chậm vậy.

Quý nhưng lắc đầu, nói không có.

Hàn Thâm: "Có chuyện gì?"

Quý Nhiên: "Không có gì."

Quý Nhiên đã suy nghĩ kỹ, việc này thật sự không đáng để làm phiền tới Hàn Thâm. Dù sao thì James chỉ là một người mới tham gia tạm thời, sau hai tháng sẽ rời đi, việc của cậu ấy Quý Nhiên chỉ cần nửa ngày là có thể hoàn thành, cậu tự xử lý chuyện này được.

Không ai nói thêm lời nào, bồn rửa tay chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.

Quý Nhiên chuẩn bị rời đi thì chợt nghe Hàn Thâm gọi tên tiếng anh của cậu. Giọng Hàn Thâm không cao không thấp, như thể lại trở về với vẻ lạnh lùng như lúc mới gặp.

Hàn Thâm bước đến trước mặt Quý Nhiên, nói: "Dù trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì, tôi không muốn điều đó ảnh hưởng đến công việc của chúng ta."

Quý Nhiên hơi căng thẳng: "Biết rồi, sẽ không ảnh hưởng đâu."

Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi, nhưng trên mặt cậu đã không còn dấu hiệu ngây ngô như lúc mới đến, động tác và biểu cảm đã có thêm sự tự tin điềm tĩnh hơn. Chỉ là vì công việc quá bận rộn mà dưới mắt trắng sáng ngời của cậu lại có thêm một chút quầng thâm, khiến cậu trông có vẻ tiều tụy đáng thương.

Hàn Thâm nói: "Dự án đang được đẩy nhanh hơn dự kiến, cậu vất vả rồi."

Quý Nhiên đáp: "Đó là điều nên làm mà."

Hàn Thâm há miệng, dường như còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài có tiếng bước chân, có người đẩy cửa bước vào.

"Em đi trước đây." Quý Nhiên để lại câu nói này rồi quay người rời khỏi.

Cậu nhận ra mình đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Hàn Thâm đối với bản thân rồi.

Hàn Thâm là một lãnh đạo rất tốt, dù từ lâu anh đã không còn dẫn dắt cho cậu nhưng trong bất giác vẫn có sự ảnh hưởng vô hình đến cậu.

Quý Nhiên sẽ bắt chước phong cách làm việc của Hàn Thâm trong vô thức, tưởng tượng nếu là Hàn Thâm gặp phải tình huống này thì sẽ xử lý như thế nào.

Nhưng Quý Nhiên cũng dần nhận ra, cậu không có thân phận như Hàn Thâm nên tất nhiên không thể rập khuôn theo cách của anh được.

Cậu cần tìm ra một nguyên tắc phù hợp với chính bản thân mình.

Cuối cùng, Quý Nhiên và James đã đạt được thỏa thuận, James có thể dậy sớm để xử lý công việc vào ngày hôm sau, nhưng cần phải nộp cho Quý Nhiên trước 8 giờ rưỡi, Quý Nhiên sẽ dành ra nửa giờ để kiểm tra.

Mặc dù nó không hoàn chỉnh trăm phần trăm nhưng đó là cách tốt nhất mà cậu đã nghĩ ra được.

Họ phối hợp với nhau như vậy một tuần, hiệu quả miễn cưỡng cũng coi như tạm ổn.

Mặc dù ngày thứ hai phải dậy sớm nửa tiếng nhưng ít ra cậu không cần phải thức khuya chờ đợi nữa.

Nhưng phương pháp này chỉ có thể áp dụng trong trường hợp bình thường, chứ trước ngày công khai báo cáo với khách hàng Quý Nhiên không dám xử lý như vậy. Cậu đã ép James ở lại văn phòng, vì khoảng thời gian kiểm tra cuối cùng vào sáng hôm sau là của Hàn Thâm. Nếu phải tổ chức cuộc họp với khách hàng thì thường Hàn Thâm sẽ đến công ty sớm một giờ để kiểm tra công việc.

Ngày mai có cuộc họp với khách là công ty kiểm toán và công ty luật, tối nay team dự án phải tăng ca để chuẩn bị tài liệu cho ngày mai.

Đêm khuya, phòng họp yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi còn nghe được, chỉ có tiếng máy tính gõ lạch cạch và tiếng lật giấy tờ.

Đột nhiên Jamas duỗi lưng một cái, phàn nàn: "A a a a, đã 12 giờ rồi, đáng ra phải ngủ sớm đó."

Mọi người đều mệt mỏi rã rời, không ai thèm để ý đến lời phàn nàn của cậu ta.

James nhìn một vòng, thấy Quý Nhiên không để ý đến mình bèn cầm balo lên nói: "Vậy tôi đi nhé!"

Lúc này Quý Nhiên mới ngẩng đầu lên, đáp: "Ráng chút nữa đi, xong là được về rồi."

James phàn nàn: "Còn lâu lắm! Bữa tối ăn lúc 6 giờ đã tiêu hóa hết rồi, tôi đói quá."

Quý nhưng: "Trong tủ lạnh có đồ ăn thừa."

James cầm lấy đồ ăn hì hục gặm, hai tiếng nữa trôi qua, cậu ta lại réo lên: "Tôi chịu không nổi nữa rồi, 2 giờ sáng rồi đó, tôi phải đi đây! Giờ này con chó nhà bà nội tôi cũng ngủ quắc cần câu rồi á!"

Quý Nhiên hỏi cậu ta: "Cậu còn bao nhiêu nữa?"

James: "Cũng không còn nhiều, mai tôi đến làm tiếp."

"Ngày mai không được, sáng mai sếp đến là phải xem rồi." Quý Nhiên nói: "Tôi làm xong rồi, tôi sẽ giúp cậu làm một phần."

Mắt James sáng rực: "Thật á?"

"Tôi làm xong rồi, James đưa phần của cậu cho tôi." Leo nói với Quý Nhiên: "Quý Nhiên, cậu còn phải tổng hợp lại để kiểm tra nữa, đừng làm phần này."

Quý Nhiên cảm kích trong lòng, bắt đầu kiểm tra tài liệu in.

Đến khi tất cả tài liệu được nộp đầy đủ đã là 3 giờ rưỡi sáng. Quý Nhiên là bước cuối cùng, còn phải tốn thêm thời gian. Cậu làm việc rất tỉ mỉ, khung tài liệu cũng rất đẹp, phần kiểm tra tổng hợp hầu như đều do cậu làm.

"Cuối cùng cũng xong!" James duỗi người: "Nếu kéo dài thêm nữa chắc tôi đột quỵ thật không đùa."

Leo nhìn Quý Nhiên đang chăm chú làm việc: "Cậu còn lại bao nhiêu?"

Quý Nhiên: "Cũng sắp xong, các cậu về trước đi."

Leo gật đầu: "Được, vậy chúng tôi về trước nhé, mai gặp."

Lúc Quý Nhiên đưa tài liệu sang văn phòng của Hàn Thâm đã là 6 giờ sáng hôm sau. Cậu mệt đến mức bước chân cũng trở nên loạng choạng, đầu óc choáng váng, vừa chuẩn bị chợp mắt thì đột nhiên nhận được cuộc gọi khẩn từ khách hàng, nói rằng số liệu trước là bản cũ, bọn họ đã đi cả đêm để lấy số liệu mới nhất, nhờ cậu cập nhật lại.

Quý Nhiên: "..."

Các người chạy số liệu suốt đêm vậy có nghĩ đến tâm trạng bên B không hả!!!

Quý Nhiên chỉ còn cách cố gắng tiếp tục cập nhật dữ liệu. Cậu quá buồn ngủ nên đã tự pha cho mình một ly cà phê espresso gấp đôi để tiếp tục tỉnh táo, và đã vội vàng hoàn thành xong trước khi Hàn Thâm đến công ty.

Thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn không còn nữa, Quý Nhiên đến căng tin ăn điểm tâm.

Không biết có phải ảo giác hay không mà cậu thấy vị của mình nhạt đi rất nhiều.

Ăn sáng xong Quý Nhiên quay lại chỗ làm, đột nhiên cậu nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực.

Theo lý thì người bình thường sẽ không nghe được tiếng tim đập, nhưng bây giờ Quý Nhiên lại nghe rõ mồn một.

【Thịch thịch thịch ——】

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, rồi một cơn tức ngực khó thở ập đến, Quý Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể bỗng dưng lại toát, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã đổ mồ hôi lạnh, sau đó hai tay bắt đầu run lên.

Có thể là di chứng của việc thức đêm, Quý Nhiên chống hai tay lên bàn định nghỉ ngơi tại chỗ một chút.

Nhưng cậu đã đánh giá quá cao sức lực của mình, đầu óc tỉnh táo, thậm chí có thể đưa ra những mệnh lệnh chính xác, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không chịu nghe theo.

Mắt Quý Nhiên bỗng tối sầm lại, người ngã bịch xuống đất, lập tức mất ý thức.

·

Khi mở mắt ra lần nữa, Quý Nhiên nhìn thấy trần nhà trắng toát.

Cậu nằm trên một chiếc giường đơn, tay phải cắm ống truyền dịch. Phải mấy giây sau Quý Nhiên mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.

Cậu ngất xỉu sao? Là ai đã đưa cậu đến đây?

Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi ở bệnh viện, cậu còn phải quay lại họp!

Quý Nhiên kéo chăn đứng dậy, định bụng tìm điện thoại nhưng không thấy đâu. Cậu hốt hoảng đến mức cầm chai truyền dịch để đi, vừa đến trước cửa thì đã đụng phải Hàn Thâm đi vào.

Hàn Thâm cầm theo phiếu kiểm tra và thuốc, anh liếc cậu một cái rồi ra lệnh: "Nằm xuống."

Quý Nhiên sốt ruột: "Nhưng em còn phải họp."

"Nằm xuống." Hàn Thâm ném đồ xuống bàn, vẫn giữ nguyên cách nói chuyện lạnh nhạt như vậy nhưng lại khiến Quý Nhiên áp lực đến mức không tài nào thở được.

Hàn Thâm giận rồi, hình như giận cực kỳ.

Quý Nhiên không dám làm bướng, ngoan ngoãn nằm lên giường.

Tay trái không tiện treo chai truyền dịch, Quý Nhiên thử vài lần mà mãi không treo được lên, lúc cậu chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên phía sau có một bàn tay lớn hạ xuống, Hàn Thâm nhận lấy chai truyền rồi treo lên giúp cậu.

Máu ở tay phải hơi bị trào ngược, Hàn Thâm nhìn chằm chằm một lúc, xác định đã bình thường mới yên tâm rời mắt đo.

Quý Nhiên cúi đầu, biết mình đã gây ra rắc rối lớn bèn chột dạ hỏi: "Anh không đi họp sao?"

Hàn Thâm nói: "Cuộc họp kết thúc rồi."

"Kết thúc rồi?" Quý Nhiên ngẩn người một lúc, lại lập tức tự trách mình: "Xin lỗi, đều tại em ngất xỉu làm ảnh hưởng đến cuộc họp."

"Không ảnh hưởng." Hàn Thâm nói.

Quý Nhiên ngẩn người: "Nhưng anh còn chưa kịp xem tài liệu, cũng không tham gia họp..."

Hàn Thâm nói cho cậu biết: "Dù cậu tự ngất xỉu nhưng tài liệu đã chuẩn bị rất tốt, không có vấn đề gì cả. Amanda đã thay tôi tham gia cuộc họp."

Hóa ra là vậy, Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Công việc không bị trì hoãn là may rồi."

Đến tận bây giờ cuối cùng cậu cũng có thời gian chú ý đến cơ thể của mình.

Quý Nhiên cúi đầu nhìn tờ kiểm tra Hàn Thâm để trên bàn, cẩn thận hỏi: "Vậy em bị sao vậy?"

Hàn Thâm nâng mắt nhìn cậu một cái, lạnh lùng đáp: "Cuối cùng cũng nhớ ra phải quan tâm đến sức khỏe của mình rồi sao?"

Quý Nhiên rụt cổ lại, tự dưng cậu thấy hơi chột dạ.

"Ngộ độc caffeine, nghiện cà phê, thiếu máu, hạ đường huyết, dinh dưỡng không đầy đủ, thiếu ngủ," Hàn Thâm ném tờ kiểm tra vào lòng cậu, lạnh lùng nói: "Còn nói một mình vẫn ổn, kết quả là cậu chăm sóc bản thân như vậy sao?"

Ngộ độc caffeine?

Mặc dù đúng là gần đây cậu uống rất nhiều cà phê nhưng không ngờ chuyện này lại xảy đến với cậu.

Vẻ mặt Hàn Thâm hơi đáng sợ, Quý Nhiên cúi đầu, cố gắng hạ sự tồn tại của mình thấp nhất có thể: "Em xin lỗi mà, lần sau sẽ uống ít lại..."

"Uống ít?" Hàn Thâm lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi cậu phải cai cà phê, cho đến khi các chỉ số sức khỏe trở lại bình thường."

"Á?" Quý Nhiên kêu lên: "Không được đâu, bây giờ em sống nhờ cà phê, nếu không có em không qua được sáng nay đâu."

"Vậy thì tốt," Hàn Thâm nói: "Chúng ta sẽ bàn về một vấn đề khác."

Biểu cảm của Hàn Thâm quá đáng sợ, giọng nói của Quý Nhiên hơi run lên: "Vấn, vấn đề gì ạ?"

Hàn Thâm rũ mắt, đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn thẳng vào Quý Nhiên: "Tại sao công việc khó khăn mà cậu không nói cho tôi biết?"

Bình luận

Truyện đang đọc