Cô mím môi, muốn quay mặt đi lảng tránh ánh nhìn sắc bén của hắn, nhưng Hoàng Phong nào dễ dàng buông tha như vậy, hắn đem cằm cô kéo mạnh về: “Em không muốn có con với tôi?”
Hắn gằng giọng: "Tại sao?”
Cô cả kinh, cằm bị nắm đến đau, thậm chí còm mơ hồ nghe cả tiếng xương mình rạn vỡ.
“Tôi...”
Hoàng Phong không đợi Nguyệt Vy trả lời đã lập tức cắt ngang, hắn gắng từng chữ một: “Em nghĩ có quyền lựa chọn sao hả? Em là vợ tôi, là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi.
Trần Nguyệt Vy, việc của em là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi và dẹp ngay những ý niệm phản kháng trong đầu em đi.”
Hoàng Phong kề sát mặt cô, hắn hôn nhẹ lên môi cô thì thầm lời ái muội: “Em nghe rõ chưa?”
Cô khóc trong ấm ức nghẹn ngào, không trả lời hắn.
Ảnh mắt Hoàng Phong tối sầm lại, hắn cắn lên môi cô tựa như đang uy hiếp: “Trả lời anh.” Nguyệt Vy cực lực chịu đựng gương mặt
muốn thoát kích, gật đầu xem như đáp ứng.
Nhưng Hoàng Phong nào chịu buông tha, hắn ép buộc: “Dùng miệng em trả lời anh.”
Đè nén cảm giác bức bối trong lồng ngực, tiếng nói cô phát ra mang nức nở: “Biế...!biết rồi."
Đến lúc này, sự giận dữ trên mặt Hoàng Phong mới dịu đi.
Hắn kề cận môi cô, mỗi dưới giống như muốn đem cô chiếm đoạt toàn bộ.
Hắn cuốn lấy cái lưỡi của cô, đầu lưỡi công thành chiếm đoạt không chút lưu tình chiếm đoạt, bàn tay không chút kiêng dè thăm dò có thể mềm mại dưới chăn, da thịt nhẵn nhụi xinh đẹp khiến thần trí hắn ngây dại.
Nguyệt Vy rúc bả vai không dám nhúc nhích, cô nằm yên mặc cho Hoàng Phong bắt đầu làm càn.
Tiếng nức nở lại bị hắn nuốt mất.
Cô hổn hển dưới thân hắn, thực tâm muốn phản kháng nhưng rút cuộc bàn tay chỉ yếu ớt đặt trước ngực Hoàng Phong chẳng dám đẩy ra.
Hoàng Phong hôn đến khi Nguyệt Vy mềm nhũn trong lòng hắn, hắn mới thả lỏng nhẹ nhàng liếm liếm môi cô.
Nguyệt Vy yếu ớt nằm dưới thân Hoàng Phong, cô yếu ớt như cánh hoa dưới đôi gò bồng đào mềm mại hổn mua, hển dưới thân hắn, khiến người ta không nhịn được muốn chà đạo muốn trêu chọc một lần nữa.
Nguyệt Vy nhận ra sự biến chuyển trong mắt hắn, cô ấm ức cầu xin: “Tôi còn mệt lắm.
Không nên...!Hoàng...!ưm...!ư.”
Môi Hoàng Phong lại lần nữa lấp kín môi cô, kéo lưỡi cô vào một trận mưa to gió lớn.
Nguyệt Vy nức nở lên, muôn đẩy ra, hắn lại đè chặt tay cô lên đỉnh đầu.
Lại một lần nữa cô rơi vào trầm luận, căn phòng nhỏ thi thoảng lại vang lên tiếng nấc nhỏ đáng thương.
**
Sáng hôm sau, đến hơn mười giờ Nguyệt Vy mới tỉnh giấc.
Cả người ê ẩm nhức nhối như bị xe tải nghiền qua.
Mặt trời lên cao, rèm cửa được ai kéo ra căn phòng hong ấm bởi ánh nắng vàng rực.
Hoàng Phong không biết đã đi làm hay chưa, không thấy hắn đâu cũng không thấy trong phòng tắm.
Đến nửa tiếng sau, khi cô ra khỏi phòng tắm thì thấy Hoàng Phong mở cửa bước vào.
Trên tay là khay thức ăn, Nguyệt Vy mơ hồ ngửi thấy mùi bánh cánh cá lóc.
Hắn nhìn thấy cô đang mon men lại gần giường bèn nhanh chân đặt khay thức ăn xuống bàn rồi tới chỗ Nguyệt Vy bế bổng cô lên đi thẳng đế giường lớn.
“Vẫn còn đau à?” Hắn hỏi nhẹ nhàng.
Nguyệt Vy liếc hắn một cái không trả lời trên mặt viết đầy bất mãn.
Hoàng Phong cười cười, hắn xoa má cô một cái: “Được rồi.
Ăn sáng thôi.”
Hoàng Phong nâng tô cháo lên thổi thổi nhẹ nhàng, vừa định đút cho cô thì điện thoại reo lên.
Nguyệt Vy cũng không muốn phiền đến hắn, cô tự mình ăn.
Hoàng Phong ra ngoài ban công nghe điện thoại, không biết là ai gọi chỉ thấy vẻ mặt cau lại, lông mày nhíu nhít rồi lại dãn ra.
Cô cũng không quan tâm lắm ngoan ngoãn ăn bữa sáng.
Bị giày vò một đêm đến sức cùng lực kiệt cô đã đói đến là người bụng như dán vào sau lưng.
Hoàng Phong nghe điện thoại ở ngoài này, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái đang ngồi trong phòng, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng nhu thuận.
Đầu dây bên kia, Minh Khang vẫn đanh thao thao bất tuyệt, tai hắn nghe rõ từng chữ nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên Nguyệt Vy trong phòng.
Cô ăn rất ngoan, tướng ăn rất tốt từ tốn nhẹ nhàng, ăn từng muỗng, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Đến khi Hoàng Phong trở vào Nguyệt Vy đã ăn hết một nửa, hắn xoa đầu cô ánh mắt ôn nhu hỏi một câu: "Muốn ăn thêm không?”
Cô lắc đầu.
Hoàng Phong khẽ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô, hắn mặc áo sơ mi trắng, tây trang lịch lãm nho nhã, cà vạt chỉnh tề ngay ngắn, bộ dáng nghiêm trang lịch sự nhưng chỉ mình Nguyệt Vy biết đằng sau vỏ bọc đẹp để này là một con người nham hiểm biến thái.
Những hành động mà Hoàng Phong làm với cô đã vượt qua hai chữ "đáng sợ.” Giam nhất cô, cưỡng bức cô, ép buộc cô có thai, uy hiếp, đe dọa...! tây cả chỉ để đạt được mục đích của mình.
“Vy này..." Hắn đột nhiên gọi tên cô thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng nhưng vào tại Nguyệt Vy lại không có chút nhẹ nhàng nào.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng hiểu sao lại thấy lành lạnh.
Hoàng Phong xoa xoa môi cô trầm trọng nói: “Anh biết em vẫn chưa chấp nhận anh.
Anh hi vọng sau khi chúng ta kết hôn suy nghĩ của em sẽ khác.”
Nguyệt Vy im lặng, cô kìm nén lắm mới không nói ra câu “sẽ không có chuyện suy nghĩ khác”.
Hoàng Phong nhìn cô, ánh nhìn hắn có chút là lạ:
“Rất có thể một thời gian nữa em sẽ mang thai.
Em thừa biết là anh sẽ không để em đi thêm một lần nữa.
Tốt nhất em nên dẹp những ý nghĩ bỏ trốn ra khỏi đầu em đi, được không? Em đừng nghĩ chuyện em làm ở tiệm váy cưới anh không biết.” Nói đến đây, Hải Thiên đột nhiên cười một tiếng.
Trong khi đó, sắc mặt Nguyệt Vy đã tái xanh, cô trân trần nhìn hắn, bàn tay đang nâng tô cháo khẽ run rẩy.
“Chẳng qua là anh lười vạch trần em.” Hắn tiếp lời: “Vy à, muốn anh buông tha em? Chỉ có một cách thôi..."
Nguyệt Vy giương mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Hoàng Phong kề sát bên tại cô, phun ra một câu: “Đó là đợi anh chết đi.
Mà cho dù có chết, anh cũng không buông tha em."
Một câu nói đánh bật bao nhiêu hi vọng mong chờ trong mắt cô.
Hoàng Phong đem tô cháo trên tay cô đặt xuống bàn, hắn nắm lấy tay cô mân mê từng ngón, không nhanh không chậm hỏi một câu:
“Em nghĩ gì khi bỏ lại tờ giấy đó ở tiệm đồ cưới.”
Hắn thật sự không ngờ Nguyệt Vy sẽ làm như vậy, nếu như không phải Minh Khang tới cửa hàng đó kiểm nghiệm doanh thu nhân viên ở đó không đưa cho Nguyệt Vy đoán chừng hắn cũng sẽ không biết và tiếp đó có lẽ cảnh sát sẽ tìm tới đây, cả mẹ hắn cũng sẽ làm ầm lên.
Ồ...!
Không vui chút nào.
“Vy.
Em nói anh nghe, đừng im lặng như vậy.
Anh không thích chút nào?"
Nguyệt Vy trầm ngâm, lúc bấy giờ trên mặt chỉ còn lại một mảng lạnh băng tuyệt vọng.
“Anh muốn tôi nói cái gì?” Giọng cô nhàn nhạt giống như tiếng đàn trầm trầm ở điệp khúc buồn bã nào đó.
"Bỏ đi.” Hoàng Phong đáp lại hai từ ngoài dự đoán của cô.
Hắn vuốt ve những lọn tóc dài của cô, không nhanh không chậm tiếp lời: “Chuyện đã qua anh không muốn nhắc lại.
Nhưng Nguyệt Vy à, anh hi vọng đây là lần cuối cùng em làm những việc ngu ngốc này.
Đừng tốn công vô ích, nếu có thể nhờ vào mẹ anh để thoát khỏi anh bây giờ em đã không ngồi ở đây.
Nếu để anh biết em tiếp tục sai lầm này thêm một lần nữa thì anh không chắc mình sẽ tiếp tục kiên nhẫn như lúc này hay không? Em biết mà, thứ anh thiếu nhẫn là kiên nhẫn, mà cả đều đặt lên người em cả rồi.
Bảo bối, em hiểu những gì anh nói chứ?”.