CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chương 1022: Bản soái tiếp quản mấy người

Nghe thấy lời này, gần một trăm lính đặc chủng cấm vệ quân cùng đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này tên đội trưởng đã đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sắc lạnh, phẫn nộ gầm lên: “Chủ soái Tiêu, anh làm như vậy chính là phản quân! Chúng tôi có quyền bắn chết anh ngay tại chỗ!”

Nói xong, đội trưởng đó liền giơ súng lên.

Thế nhưng.

Bịch!

Tiêu Chính Văn giơ một chân về phía trước, mạnh mẽ đá bay hắn thêm lần nữa!

Rầm một tiếng, tên đội trưởng ngã nhào trên mặt đất, mãi lâu sau không thể bò dậy nổi!

Sắc mặt Tiêu Chính Văn vẫn lạnh tanh, gầm lên: “Bất cứ kẻ nào chắn đường tôi đều sẽ giết không tha!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhấc chân nhảy lên tàu ngay trước mắt một trăm lính đặc chủng cấm vệ quân đang vác súng.

Mấy người Hồ Chí Hải cũng nhảy lên theo.

Không ai trong số một trăm lính đặc chủng cấm vệ quân kia dám làm bừa.

Tiêu Chính Văn lại quay đầu nhìn bọn họ, nói: “Các vị tướng sĩ, nếu như mấy người trung thành với Hoa Quốc thì hãy đi theo tôi trở về thủ đô cứu lấy đất nước!”

Nghe thấy câu nói này, đám binh lính đặc chủng đồng loạt hạ súng, lớn tiếng hô lên: “Đi theo vua Bắc Lương!”

Dứt lời, bọn họ cũng cùng nhảy lên tàu.

Con tàu chuyển động rất nhanh, san bằng mọi chông gai bên trên mặt biển, tiến thẳng về phía cảng Long Kinh!

Thế nhưng, con tàu vừa mới đi được vài hải lý đã bị vô số chiến hạm của Hoa Quốc bao vây!

Trên bầu trời còn có cả máy bay chiến đấu lượn vòng bên trên con tàu!

Tất cả vũ khí bên trên chiến hạm đều khoá chặt lấy con tàu chở mấy người Tiêu Chính Văn!

“Chủ soái Tiêu, chúng tôi nhận được mật lệnh của Thiên Tử Các, ở gần đảo Quan Quỳnh xuất hiện phản quân! Xin chủ soái Tiêu hãy tạm thời ở lại nơi này! Đợi Thiên Tử Các tra rõ nguyên nhân thì chúng tôi sẽ thả cho chủ soái Tiêu rời đi!”

Lúc này, trên một chiến hạm trong số đó, một trung tướng hải quân vai đeo quân hàm hai sao cầm bộ đàm lớn tiếng hô lên!

Tiêu Chính Văn đứng trên mũi tàu, liếc mắt nhìn những chiến hạm chở đầy binh lính ở gần đó, còn cả bảy, tám máy bay chiến đấu trên bầu trời, anh bước từng bước lên nơi cao nhất của con tàu, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng!

Tiếp đó, anh phẫn nộ hô lên trong gió: “Bản soái là vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn! Mệnh lệnh mấy người nhận được từ Thiên Tử Các không phải là giả, nhưng theo như những gì bản soái biết, Thiên Tử Các đã không còn do Thiên Tử chỉ huy nữa rồi! Đảo Quan Quỳnh không có phản quân! Bên trong Long Kinh đang có quân giặc mưu đồ xâm chiếm lãnh thổ Hoa Quốc, muốn trói chân bản soái tại đảo Quan Quỳnh!”

“Bây giờ bản soái phải trở về Long Kinh ngay để bảo vệ đất nước! Tướng sĩ mấy người đều là những binh lính không sợ chết của Hoa Quốc! Là nền tảng của Hoa Quốc chúng ta! Mong các vị tướng sĩ lập tức nhường đường!”

Thế nhưng, trung tướng hai sao kia lại nhíu mày hô lên: “Chủ soái Tiêu, mệnh lệnh mà tôi nhận được là không từ mọi giá phải phong toả đảo Quan Quỳnh! Bất luận là ai, tự ý rời khỏi đảo Quan Quỳnh thì đều quy thành phản quân! Đối với phản quân, chúng tôi phải giết hết toàn bộ bằng mọi giá!”

“Vậy nên chủ soái Tiêu, đừng làm ra những chuyện khiến cho thuộc hạ phải khó xử! Xin chủ soái Tiêu tạm thời ở lại nơi này!”

Nói xong, trung tướng hai sao hạ lệnh với toàn quân: “Tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Không được thả cho bất cứ ai rời khỏi đảo Quan Quỳnh! Kẻ nào tự ý xông qua tuyến phong toả, bất luận chức vụ, bất luận thân phận đều sẽ giết không tha!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiêu Chính Văn càng trở nên nghiêm trọng và u ám hơn.

Anh nhìn tướng quân ở trên chiến hạm phía đối diện kia, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.

“Bản soái hỏi lại lần cuối, mấy người thật sự muốn ngăn bản soái trở về thủ đô đúng không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trên người dâng lên một luồng sát khí ngút trời.

Luồng hơi thở này khiến cho năm nghìn cấm vệ quân phải chấn động!

Giống như thuồng luồng trên biển lớn đang cuồn cuộn trỗi dậy!

Trung tướng hai sao đó cũng phát run, bị hơi thở khủng bố trên người Tiêu Chính Văn dọa sợ chết khiếp.

Thế nhưng quân lệnh như núi!

Hắn chỉ có thể nghiến răng nói: “Chủ soái Tiêu! Đây là mệnh lệnh mà Thiên Tử Các giao cho chúng tôi! Dù có phải chiến đấu tới hơi thở cuối cùng thì chúng tôi cũng không thể để cho bất cứ ai rời khỏi đảo Quan Quỳnh!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn hít sâu vào một hơi, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì bản soái hiểu rồi”.

Vừa dứt lời.

Tiếng rầm vang lên!

Cơ thể của Tiêu Chính Văn nhảy vọt xuống từ trên tàu, lao ra giống như một luồng chớp màu vàng!

Luồng sức mạnh Thiên Vương huyền cấp hai sao giống như sóng to gió lớn cuốn sạch bốn phương!

Tiêu Chính Văn nhảy khỏi tàu rồi lao thẳng xuống mặt biển, sau đó nhảy thẳng lên trên chiến hạm trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, rầm một tiếng, hai chân anh đặt trên boong tàu chiến hạm!

Khoảnh khắc đó, tất cả cấm vệ quân trên chiến hạm đều sững sờ, hai mắt như ngây dại!

Đây… đây còn là người sao?

Khoảng cách giữa con tàu và chiến hạm phải là vài trăm mét!

Vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể xông thẳng đến!

Lúc này, trong tầm mắt của tất cả mọi người, cả người Tiêu Chính Văn bừng bừng sát khí ngất trời, bước từng bước về phía trung tướng hai sao đang đứng trên boong tàu kia!

Lúc này trung tướng đó cũng trở nên hoang mang, lùi ra sau vài bước, phẫn nộ gào lên: “Nổ súng! Nổ súng!”

Thế nhưng!

Không một ai dám nổ súng!

Đây là vua Bắc Lương!

Đây là vua Bắc Lương một tháng trước khi các nước xảy ra hỗn chiến đã lập được công lao hiển hách, mang lại vinh quang về cho Hoa Quốc!

Rắc!

Một giây sau!

Trong ánh mắt khiếp sợ của cấm vệ quân và trung tướng hai sao đó, Tiêu Chính Văn thẳng tay tóm lấy cổ hắn, nhấc hắn lên khỏi boong tàu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Tôi nhớ cậu! Cậu là người bên phía ông Long có phải không?”

Lúc này, trung tướng đó không ngừng giãy giụa, rút súng từ bên hông ra rồi nhắm thẳng về phía Tiêu Chính Văn mà bóp cò!

Thế nhưng!

Vào khoảnh khắc tiếng súng vang lên, viên đạn được bắn ra đó sượt qua bên tai của Tiêu Chính Văn!

“Muốn chết hả?”

Tiêu Chính Văn phẫn nộ gầm lên, rắc một tiếng, thẳng tay bẻ gãy cổ của tên trung tướng!

Sau đó, Tiêu Chính Văn ném xác hắn xuống dưới sàn ngay trước mặt tất cả cấm vệ quân, ánh mắt lạnh lùng quét qua khắp chiến hạm!

Nơi nào ánh mắt anh lướt qua, tất cả cấm vệ quân ở nơi đó đều sợ hãi lùi ra sau nửa bước, không dám nhìn thẳng!

Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn một lượt rồi lên tiếng: “Bản soái chính thức tiếp quản mấy người! Tất cả mọi người nghe theo lệnh của bản soái mà hành sự!”

“Rõ!”

Gần như một giây sau, đám cấm vệ quân đó đều đồng loạt kính lễ!

Tất cả người trên chiến hạm gần như nhận được mệnh lệnh của Tiêu Chính Văn cùng một lúc!

Lập tức quay tàu, tiến thẳng tới Long Kinh để bảo vệ đất nước!

Trên mặt biển có năm nghìn cấm vệ quân.

Ở cảng Long Kinh còn có bốn mươi lăm nghìn cấm vệ quân Long Kinh nữa!

Lúc này.

Bên trong Thiên Tử Các.

Ông Long cũng nhận được thông báo của thuộc hạ ngay lập tức.

“Ông Long, tình hình quân sự khẩn cấp vừa mới nhận được, toàn bộ năm nghìn cấm vệ quân tại đảo Quan Quỳnh đã quy về dưới trướng Tiêu Chính Văn! Bọn chúng đang hoả tốc tiến về Long Kinh!”

Một tướng lĩnh cung kính đứng trước mặt ông Long, nói với vẻ mặt hơi sốt ruột và căng thẳng.

Ông Long nghe vậy thì nhíu chặt mày, phẫn nộ gầm lên: “Một lũ vô dụng! Truyền lệnh xuống dưới, bốn mươi lăm nghìn cấm vệ quân Long Kinh ở cảng Long Kinh nhìn thấy chiến hạm trở về thì thẳng tay nổ súng! Không tiếc mọi giá, giết chết tất cả đám người Tiêu Chính Văn ngay trên biển!”

“Rõ!”

Tướng lĩnh đó đáp lời, quay người nhanh chóng đi sắp xếp.

Ông Long chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài cửa phòng ngủ của Thiên Tử trong Thiên Tử Các, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ cổ kính.

Lúc này, một nữ sĩ quan hầu hạ Thiên Tử bước ra khỏi phòng ngủ.

Ông Long lạnh lùng hỏi: “Thiên Tử thế nào rồi?”

Nữ sĩ quan khom lưng uốn gối, lắc đầu nói: “Ông Long, Thiên Tử đang hấp hối, dược sư Hoàng đang trị liệu cho Thiên Tử, nhưng nhìn dáng vẻ thì Thiên Tử đã như ngọn nến trước gió, e rằng rất khó sống qua được đêm nay”.

Bình luận

Truyện đang đọc