CHIẾN THẦN BẤT BẠI

“Đây là cái gì?” Đường Thiên vuốt vuốt vật trên tay, đây là một ngân trảo hắn vừa lấy trong rương đồng ra.

“Bí bảo cấp Bạch Ngân của Thiên Miêu tinh tọa gọi là Liêm Huyết Miêu Nhận.” Giọng của Ma Địch như làn gió xuân thổi vào tận trái tim mọi người: “Bí bảo của chòm sao Thiên Miêu chủ yếu là loại liên quan đến mắt và trảo công. Nếu ta nhớ không nhầm thì Liêm Huyết Miêu Nhận rất nổi danh lúc bấy giờ. Trong thập đại miêu trảo cấp Bạch Ngân thì thanh này xếp thứ bảy, chính là một kiện bảo khí đấy.”

Liêm Huyết Miêu Nhận giống như một cái bao tay dạng chân mèo, lộ ra trảo nhận (móng vuốt) sắc bén. Trảo nhận này quặp vào trong, phần lưỡi còn có một vết máu hình lưỡi hái.

“Lợi hại thế cơ à!” Đường Thiên sáng rực hai mắt, hắn thử đeo Liêm Huyết Miêu Nhận lên tay không ngờ vừa khít. Thử vung vẩy vài cái thấy trảo nhận xẹt qua không khí để lại vài ngấn bạc lạnh người.

Mặc dù đeo vào tay nhưng lại không hề ảnh hưởng tới cử động của tay. Nắm tay của Đường Thiên không hề gặp chút trở ngại nào, đúng là đồ tốt mà!

Xem ra mình phải bắt đầu học Hỏa Liêm Quỷ Trảo thôi, Đường Thiên kích động nghĩ thầm.

Binh tỏ ra hứng thú: “Lại còn là bảo khí nữa chứ, tiểu tử ngươi kiếm được hàng ngon rồi. Liêm Huyết Miêu Nhận và Hỏa Liêm Quỷ Trảo, chỉ nghe thôi đã thấy tuyệt phối rồi…!”

Lăng Húc nhìn thấy miêu trảo cũng trở nên hào hứng.

Những người khác cũng lần lượt đeo thử nhưng không ai có hứng thú, chỉ có tiểu cô nương yêu thích nhưng Đường Thiên chẳng thèm để ý mà thu làm của riêng luôn.

Chẳng qua tiểu cô nương cũng nhanh chóng chuyển hứng thú sang Ma Địch, nàng bám dính lấy Ma Địch hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất. Ma Địch cũng không nề hà gì, trả lời kiên nhẫn mà ôn hòa khiến cho Thanh Loan đứng một bên lộ rõ bộ mặt mê trai.

Đường Thiên cũng cảm thấy hài lòng, thu được một kiện bảo khí cấp Bạch Ngân, còn có một vị hồn tướng cấp Thiên Lộ nữa. Dù thực lực Ma Địch đã hao tổn khá nhiều nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối Ma Địch chỉ khảo nghiệm là chính chứ nếu thực sự chiến đấu thì Đường Thiên hoài nghi không biết chính mình có thể chống cự được bao lâu nữa.

Quả không hổ danh võ giả cấp Thiên Lộ, dù không ở trạng thái đỉnh cao thì ra tay vẫn cực kỳ bất phàm.

Bỗng Đường Thiên nhớ đến Tề Á, hắn quay ra hỏi Ma Địch: “Địch đại thúc, trong này còn có một người nữa, ngài có biết không?” 

Địch đại thúc..

Ma Địch đang tươi cười với tiểu cô nương bỗng cứng người hồi lâu mới quay sang đáp với vẻ mặt cứng ngắc: “Thật ra ta cũng không già lắm. Ngươi cứ gọi ta là Địch cũng được.”

“Người mà ngươi nói ta biết.”

Lời nói của Ma Địch tức thì thu hút được sự chú ý của mọi người.

“Hắn đã tới đây từ nhiều năm trước.” Ma Địch hồi tưởng lại: “Không biết hắn lấy đâu ra tín vật năm đó của Vương Vĩnh nên có thể đi lại tự nhiên. Chỉ là mục đích của hắn hẳn chính là thanh kiếm kia.”

“Thanh kiếm kia?” tất cả mọi người lập tức mở to mắt, giống như một đám trẻ hiểu kỳ, đồng thanh hỏi.

“Ừ, Vương Vĩnh là một thiên tài nhưng số mệnh của hắn cũng không quá tốt.” Ma Địch hồi tưởng: “Ba mươi tuổi sau khi hắn để tang vợ thì tính cách đại biến, hắn chuyên tâm luyện kiếm, bốn mươi tuổi luyện thành Vương Trảm Kiếm. Sau khi lưu lạc bên ngoài chừng mười năm thì hắn trở lại Bất Chu Sơn. Tính cách hắn quái gở nên không được người khác ưa thích, hơn nữa hắn thường tưởng niệm người vợ đã chết của mình nên ngày ngày chìm trong bi thương cô tịch. Trước khi chết nửa tháng, ngày nào hắn cũng mơ thấy người vợ đã mất của mình và sáng chế ra một chiêu, đặt tên là Vương Bất Tương Tư Trảm!”

Ma Địch than thở: “Suy cho cùng thì tính hắn cũng quái dị, rõ ràng ngộ chiêu nhờ tương tư nhưng lại đặt tên là Vương Bất Tương Tư Trảm. Hắn là một thiên tài, bỏ ra mươi năm ở đây để luyện thành Vương Trảm Kiếm đã đạt tới cấp đại sư nhưng chiêu Vương Bất Tương Tư Trảm này lại càng mạnh mẽ hơn hết thảy. Lúc hắn ngộ ra chiêu này ta cũng ở bên, một chiêu này quả thực không thể tưởng tượng nổi…”

Nhắc đến Vương Bất Tương Tư Trảm, mặt Ma Địch không tự chủ được hiện rõ vẻ kích động.

Mọi người đều động dung, trong lòng không khỏi chờ mong, có thể làm cho cường giả cấp Thiên Lộ phải lộ thần sắc như vậy thì phải là một chiêu kinh diễm tới nhường nào chứ…

Ma Địch thoát khỏi hồi tường, thần sắc bình tĩnh trở lại nói tiếp: “Sau khi hắn ngộ Vương Bất Tương Tư Trảm không được mấy ngày thì qua đời. Hắn cũng không chọn trở thành hồn tướng mà chọn cái chết, lúc hắn chết vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có một chút vui sướng.”

“Kiếm của hắn cũng là bảo khí sao?” Tiểu cô nương tò mò hỏi, nàng cảm thấy kỳ lạ là sao Ma Địch nói nhiều như vậy nhưng lại không nhắc gì đến cây kiếm.

“Không phải, kiếm của Vương Vĩnh lúc đó là bí bảo cấp Bạch Ngân của Thiên Yến tinh tọa gọi là Thiên Yến Bi Ca nhưng không được tính là bảo khí. Võ kỹ của Vương Vĩnh có đặc tính kỳ lạ nên bảo kiếm bình thường không thích hợp với hắn. Thanh Thiên Yến Bi Ca này tuy không phải bảo khí nhưng lại cực kỳ thích hợp với kiếm chiêu của hắn. Chẳng qua thứ mà tên kia nhắm vào cũng không phải là Thiên Yến Bi Ca!”

Mọi người lại bị lời nói của Ma Địch làm cho mơ hồ.

“Thanh Thiên Yến Bi Ca kia nhờ Vương Vĩnh lĩnh ngộ Vương Bất Tương Tư Trảm mà lột xác, từ đó thoát ly khỏi phạm trù bí bảo của Thiên Yến tọa. Trước khi Vương Vĩnh qua đời hai canh giờ thì thanh kiếm này đã hoàn toàn lột xác, được Vương Vĩnh đặt tên là Vương Bất Tương Tư Trảm, bước vào hàng ngũ của những bảo khí! Vương Vĩnh vung kiếm rồi chết nhưng thi thể không nát. Mục tiêu của tên ngoại lai kia hẳn là thanh Vương Bất Tương Tư Trảm. Hơn nữa chỉ khi nắm được thanh kiếm đó mới có thể chính thức lĩnh ngộ được Vương Bất Tương Tư Trảm!”

Mọi người thực sự rung động rồi, câu chuyện Ma Địch kể khiến người ta rung động vượt xa chuyện tiểu cô nương kể. Một thanh kiếm chỉ nhờ một chiêu kiếm mà lột xác thành bảo khí, chuyện như vậy nếu không phải chính Ma Địch nói ra thì mọi người nhất định không tin.

“Bốp bốp bốp!”

Một tràng vỗ tay vang lên từ phía xa, một bóng người đeo mặt nạ xuất hiện ở một cửa khác của sơn động.

“Xem ra ta không xông quan trước là một sự lựa chọn sai lầm rồi.” Giọng Tề Á mơ hồ như sương mù, rõ ràng gã đứng ở đó nhưng mọi người lại cảm thấy chỗ đó trống không .

Ma Địch nói ngay: “Ngươi không qua được Địch Thanh Mạn.”

“Cũng không chắc đã như vậy.” Tề Á không cho là đúng đáp trả: “Chẳng qua nếu biết người thủ quan của cửa này là Ma Địch công tử tiếng tăm lẫy lững thì bất kể thế nào ta cũng phải thử một lần.”

Ma Địch mỉm cười đáp: “Rất hân hạnh!”

“Ha ha, Tề Á, cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Đến đây nào, chúng ta đánh một trận sảng khoái đi!” Đường Thiên đưa tay chỉ thẳng vào Tề Á, ý chí chiến đấu sục sôi.

Tề Á mỉm cười đầy ý nhị.

“Muốn đánh với ta thì hãy đến cửa cuối cùng đã.”

Dứt lời thân hình hắn đã biến mất như sương mù.

“Cửa cuối cùng sao?” Đường Thiên quay đầu hỏi Ma Địch: “Địch đại thúc, đó là cái gì vậy?”

Địch đại thúc…

Ma Địch tự động bỏ qua ba chữ kia rồi nói với vẻ nghiêm trọng: “Chính là thanh kiếm kia!”

“À.” Đường Thiên nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: “Bảo tàng của Vương tiền bối có nhiều không?”

“Bảo tàng???” Ma Địch sửng sốt hỏi với vẻ kì quái: “Hắn làm gì có bảo tàng quái nào? Hắn tuổi già cô đơn, khi trở về Bất Chu Sơn cũng chỉ có một mình một kiếm, làm gì có bảo bối nào.”

Đường Thiên thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, hắn trừng mắt nhìn tiểu cô nương rồi gào thét đầy tức giận: “Không phải con nói hắn có rất nhiều bảo bối sao?”

“Trong sách nói như vậy mà…” tiểu cô nương giơ tay lên trả lời đầy vô tội.

Đường Thiên lập tức cảm thấy như mình vừa rớt xuống địa ngục. Vấn đề tinh thạch vẫn làm khổ hắn, túi giờ cạn nhẵn rồi. Hắn đang hi vọng làm thật tốt để chuẩn bị kiếm bẫm không ngờ còn chưa kết thúc thì đã vỡ mộng mất rồi.

Mặt Đường Thiên đen như đít nồi, hắn quay đầu đi ra nói: “Đi! Chúng ta về!”

Tiểu cô nương lập tức kêu lên: “Tại sao phải trở về? Còn một cửa nữa mà…!

“Ta cần thanh kiếm mẻ kia để làm gì chứ?” Đường Thiên trợn mắt: “Ở đây chúng ta chỉ có Thanh Loan tu luyện kiếm pháp còn những người khác cần nó để làm gì? Cố sống cố chết lấy thanh kiếm chết bầm kia làm gì, không đáng chút nào.”

“Không được!” tiểu cô nương không hề e sợ mà cũng trừng mắt nhìn Đường Thiên: “Người đã nói sẽ đưa con đi hết cuộc thám hiểm này giờ chỉ còn một cửa cuối cùng sao lại không đi?”

Đường Thiên nghẹn họng, vò đầu bứt tai, tại sao mình lại quên vụ này chứ…

Tiểu cô nương suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa Vương Bất Tương Tư Trảm cũng là bảo khí mà…! Còn có thể dựa vào nó để lĩnh ngộ một chiêu mạnh mẽ nữa thì sao có không bán được giá cơ chứ? Nếu kể thêm chuyện của Vương tiền bối thì không có lý nào không bán được giá tốt cả!”

Có lý!

Đường Thiên lập tức hiểu ra, đồ tốt như vậy sao có thể bán không được giá đây…

Chỉ là Vương Trảm Kiếm - kiếm chiêu cấp đại sư chắc chắn cũng bán được giá rồi! Mà Vương Bất Tương Tư Trảm lại càng mạnh mẽ hơn thì đương nhiên càng quý giá!

Đường Thiên đã nhìn thấy vô số tinh tệ bay trước mắt.
**********

“Đây là thanh kiếm ngươi kể sao?” Đường Thiên thì thầm, hắn đang cực kỳ rung động. Không riêng gì hắn mà tất cả mọi người cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động không nói nên lời.

Một thanh kiếm lẻ loi trơ trọi cắm ngay chính giữa đại sảnh, bên cạnh nó là một lão nhân ngồi ngay ngắn. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng bảy màu, màn sáng này tỏa ra như mái vòm, bao trùm hơn nửa đại sảnh.

Thân kiếm lộng lấy, phảng phất như có muôn vàn sắc thái di chuyển, lồng sáng giống như một bong bóng xà phòng khổng lổ, thỉnh thoảng lại thay đổi màu sắc.

“Đó là Trảm Kiếm Ma tiền bối sao?” Đường Thiên tò mò hỏi

“Ừ!” Ma Địch giải thích: “Sức mạnh của Vương Bất Tương Tư Trảm đã bảo vệ thân thể hắn.”

Đường Thiên à một tiếng rồi tiến vào về phía lối vào màn sáng.

“Cẩn thận, chớ đụng vào màn sáng đấy.” Ma Địch vội nhắc nhở mọi người: “Người kia chính vì chạm vào màn tương tư này mà nguyên khí đại thương đấy.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mấy năm nay thực lực Tề Á suy giảm, thì ra là do ảnh hưởng của màn sáng này.

Chẳng qua mọi người lập tức trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều.

Trước đây Tề Á là võ giả cấp Thiên Lộ vậy mà chỉ vì chạm vào màn tương tư lại có thể suy giảm thực lực đến như vậy! Màn sáng này quả thực lợi hại!

Đường Thiên huơ tay nói với tiểu cô nương: “Ta cũng không có cách nào nữa rồi.”

Không phải Đường Thiên cố ý từ chối mà vì màn sáng này tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn cơ hồ hoài nghi màn sáng trước mặt này là một loại kịch độc hiếm thấy. Chỉ cần đứng trước màn sáng này thôi cũng đủ làm cho hắn sợ hết hồn.

Món này nguy hiểm thật!

Đường Thiên mặt dù muốn kiếm tinh tệ nhưng đó là để tu luyện chứ không phải loại người coi tiền như mạng.

Không ai để ý rằng vẻ mặt Cổ Tuyết rất kì quái.

“Màn tương tư, một khi bị dính vào thì cả đời sẽ phải chịu nỗi khổ tương tư vô cùng vô tận.” Ma Địch chợt trầm ngâm: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực. Tảo tri như thử bán nhân tâm, hoàn như đương sơ bất tương thức.”

(Thơ em chịu, dịch thô thiển thôi:
Bước chân vào tương tư
Mới biết tương tư khổ
Tương tư hoài, tương tư mãi
Tương tư không dứt, một đời tương tư
Sớm biết lòng vương vấn
Nguyện xin đừng quen nhau.)

Trích Trường Tương Tư- Lương Ý Nương

Thân hình mềm mại của Cổ Tuyết khẽ rung, nàng chăm chú nhìn màn tương tư lộng lẫy kì ảo.

Bên trong dường như có cái gì đó kêu gọi nàng, nàng không những không thấy nguy hiểm mà còn cảm thấy sự ấm áp từ màn sáng.

Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói: “Ta cảm thấy nó đang gọi mình.”

Soạt, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Bình luận

Truyện đang đọc