CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Tất cả mọi người thần sắc ngây dại, hoàn toàn không hiểu nổi tình hình trước mắt, ngay cả Võ Hầu cũng cứng đờ người trong chốc lát. 

Cô bé gọi yếu ớt: “Sư phụ...”

Sư phụ!

Toàn trường vốn đã tĩnh lặng, giờ càng thêm tịch mịch. Võ Hầu vốn cứng đờ vừa khôi phục giờ con mắt thiếu điều lồi ra.

Sư phụ...

Cái kẻ trông như ăn mày trước mặt mới là sư phụ của Minh Châu! Một kẻ lôi thôi như vậy lại là sư phụ của Minh Châu!

Nói đùa gì vậy!

Sắc mặt Võ Hầu trầm xuống, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề. Cô bé chú ý thấy sắc mặt của cha không ổn. Lúc thường cha luôn rất dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần liên quan tới chuyện của nàng sẽ lập tức trở nên nghiêm khắc. Mỗi sư phụ của mình đều do cha chọn lựa từ hàng vạn người.

Khi còn ở sao Fillin, cô bé viết thư cho cha, ra sức tâng bốc Đường Thiên, chỉ mong cha không trướng mắt Đường Thiên. Cô bé đã ký kết khế ước võ hồn với Đường Thiên, nếu cha và Đường Thiên gây gổ với nhau, cô bé thảm rồi. Càng khiến cô bé lo lắng hơn, nếu cha biết việc khế ước võ hồn chắc chắn sẽ càng giận dữ.

Đường Thiên vốn nóng máu cũng chẳng phải người dễ bàn bạc, nếu dùng lời tương kính có có thể, nếu dùng sức mạnh, vậy tiểu sư phụ của mình chắc chắn không nói tới lời thứ hai đã ra tay rồi.

Hai người đều nóng nảy, chắc chắn sẽ đánh một trận kịch liệt...

Bên này cha chiếm ưu thế thực lực, nhưng tiểu sư phụ cũng chẳng yếu, Lăng Húc, Binh, Ma Địch, hai bên nếu đánh nhau, chắc cũng chẳng còn cái phủ Võ Hầu này.

Nhưng mà...

Nhìn tiểu sư phụ mặt mũi rối bù, con mắt yếu ợt, cô bé không thật chẳng đành lòng.

๑๑۩۞۩๑๑

Đói... đói... đói quá đi thôi....

Nếu mấy gã đứng đây đều là tinh hồn thú ăn được thì tốt biết mấy...

Ăn tươi! Ăn tươi! Ăn tươi!

Con mắt đói khát của Đường Thiên đảo qua đám người, trong lòng hò hét điên cuồng, vì tu luyện mấy ngày nay gã vẫn luôn gặm lương khô khó nuốt, giờ thấy thịt bèn chảy nước miếng theo bản năng.

Không biết vì sao, bị ánh mắt xanh của Đường Thiên đảo qua, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi, bất giác rùng mình. Một số võ giả thực lực thấp thậm chí vô thức lui lại một bước nhỏ. Ngay cả Võ Hầu bị ánh mắt Đường Thiên đảo qua thân thể cũng cứng đờ.

Ánh mắt thật hung tàn!

Dã thú muốn cắn người... cũng có ánh mắt như vậy!

Võ Hầu trong lòng kinh hãi, hắn quyết định quan sát thêm đã.

Cô bé cố gắng trấn tĩnh, cao giọng: “Không nghe thấy sao? Thức ăn! Bảo nhà bếp đưa thức ăn tới đây, nhất là thịt!”

“Để ta đi!” Thanh Lon chủ động nói, nàng đã tận mắt chứng kiến tướng ăn của Đường Thiên, bèn lao về phía nhà bếp.

Võ Hầu âm thầm kinh ngạc, Thanh Loan do hắn thu dưỡng, chăm sóc lớn lên, cũng như con gái hắn. Mặc dù bên ngoài Thanh Loan dịu dàng ngoan ngoãn song trên thực tế trong lòng lại rất ít khi phục ai.

Nên quan sát thêm một chút...

Đường Thiên nghe tới chữ “thịt” bất giác nuốt nước miếng, lớn tiếng tới mức toàn trường nghe rõ được.

Sắc mặt mọi người đều trở nên quái dị, sư phụ của công chúa cũng thật là...

Cô bé từ bé đến giờ chưa từng có lúc nào quẫn bách như vậy, nếu giờ trên mặt đất có cái lỗ chắc đã chui thẳng vào, gã sư phụ khốn kiêp! Cô bé nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng cũng biết lúc này phải thật tỉnh táo... tỉnh táo lại!

Đột nhiên, một giọng cười đầy trào phúng vang lên: “Chậc chậc, không ngờ sư phụ của phủ Võ Hầu lại cao quý như vậy!”

Sắc mặt Võ Hầu vốn đã âm trầm, giờ lại đen như đít nồi: “Chuyện của phủ Võ Hầu ta từ lúc nào đến phiên Minh Hầu hao tâm tổn trí?”

Một đám người nghênh ngang bước ra.

Người vừa nói là chủ nhân của một phủ khác, Minh Hầu. Trong Thiên Hưng Thập Tam Phủ, Minh Hầu là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Võ Hầu, hai bên tranh đấu rất gay gắt.

Thiên Hưng là một quần tinh, tụ tập phần đông các tinh cầu nhưng không hình thành chòm sao, nơi này do Thập Tam Phủ cùng chưởng quản, phủ Võ Hầu và phủ Minh Hầu đều là cường giả trong Thập Tam Phủ.

Minh Hầu là một gã mập, đôi mắt nhỏ, trong tay cầm một cây quạt tròn màu xanh lá, phe phẩy không ngừng. Song không ai dám coi thường thực lực gã mập này, Minh Hầu không kém gì Võ Hầu, hai người tranh đấu đã nhiều năm, ngang tài ngang sức.

Minh Hầu vừa phe phẩy quạt vừa trêu tức: “Ta chỉ thương cảm thôi mà. Chậc chậc, phủ Võ Hầu không ngờ lại sa sút tới mức này, tới cơm cũng ăn không đủ no. Hạ An, tới cho kẻ đáng thương này chút đồ ăn đi.”

Hạ An!

Con ngươi Võ Hầu co rụt lại, thám tử thủ hạ đã truyền tin, gần đây Minh Hầu mời chào được một cao thủ tên là Hạ An, thực lực cao siêu. Vừa bước vào phủ Minh Hầu đã được tôn là nhân vật thứ ba của phủ.

Phủ Minh Hầu với phủ Võ Hầu thực lực tương đương, đều có hai võ giả cấp Thiên Lộ.

Khi nhận được tin tức này, Võ Hầu cũng khá đẻ tâm. Có thể trở thành nhân vật số ba trong phủ Minh Hầu, thực lực Hạ An này sợ rằng rất gần với võ giả cấp Thiên Lộ.

Đây không phải tin tức tốt lành gì cho phủ Võ Hầu.

Khi nghe được câu này, trong lòng Võ Hầu vô cùng tức giận, Minh Hầu làm vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn... Lúc này một cao thủ khác trong phủ lại không có mặt, hơn nữa Võ Hầu thân phận tôn quý, nếu ra tay với Hạ An chẳng khác nào mất mặt. Hắn hiểu rất rõ Minh Hầu, gã này tới đây chỉ muốn diễu võ dương oai. Nếu hắn ra tay, Minh Hầu sẽ chẳng ngồi nhìn.

Hạ An nghe vậy cười lạnh ngạo nghễ: “Hạng người như vậy chỉ xứng ăn bánh bao.”

Minh Hầu phe phẩy quạt, cười hề hề: “Bánh bao đã tốt lắm rồi, hắn sẽ thích lắm đây.”

“Hầu gia nói phải.” Hạ An giọng điệu kiêu ngạo đắc ý: “Hầu gia ban tặng, hắn không ăn cũng phải ăn.”

“Chúng ta đang làm việc tốt.” Minh Hầu càng ngang tàng phe phẩy cây quạt.

“Thuộc hạ thích nhất là làm việc tốt.” Hạ An cũng mỉm cười nhạo báng, trong tay nhiều thêm mộtc ái bánh bao, từ từ bước về phía Đường Thiên: “Này, sư phụ đáng thương của phủ Võ Hầu, tặng ngươi cái bánh bao này.”

Đường Thiên vẫn như không nghe thấy.

Hạ An ném bánh bao tới chân Đường Thiên: “Này, mau ăn đi, Hầu gia ban thưởng đấy, cúi người tạ ơn đi.”

Đường Thiên vẫn chẳng nhúc nhích.

“Sao nào? Không muốn ăn à?” Hạ An cười: “Dám không nể mặt Hầu gia? Chán sống rồi!”

Hắn bước về phía Đường Thiên.

Dọc đừng hắn vẫn luôn để ý tới Lăng Húc, khí thế toàn thân Lăng Lúc lăng lệ ác liệt, xem ra cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng Lăng Húc chỉ như cười như không nhìn hắn, không hề có ý ngăn cản. Chẳng lẽ Lăng Húc muốn đối phó với kẻ này? Hạ An thầm lấy làm lạ, không thì sao vẻ mặt như đang chờ xem trò hay?

Có điều Lăng Húc đã không muốn nhúng tay, Hạ An cũng buông lỏng một hơi.

Võ Hầu đột nhiên lạnh lùng nói: “Minh Hầu, ngươi ăn nó rỗi việc à? Tới phủ ta giương oai? Xem ra thời gian này ngươi ngứa xương rồi... Tới đây, chúng ta đánh một trận nào!”

Minh Hầu chỉ cười âm hiểm: “Hôm nay ta tới chính đang muốn lĩnh giáo ngươi một chút, xem gần đây ngươi có tiến bộ không. Sao nào? Hôm nay Vân trưởng lão, Lâm trưởng lão ở đây, vừa khéo làm chứng cho chúng ta.”

Mãi tới lúc này Võ Hầu mới nhìn thấy hai người mặc áo đỏ sau lưng Minh Hầu, con ngươi co rụt lại, hai vị trưởng lão!

Thiên Hưng Thập Tam Phủ, tiếng tăm lãy lừng, song mỗi phủ đều vô cùng cẩn thận, không dám lười biếng. Trên Thập Tam Phủ là Tinh Quần trưởng lão đoàn, mỗi trưởng lão đều có bối cảnh thâm sâu. Các trưởng lão ngày thường đều không nhúng tay vào sự vụ trong Thập Tam Phủ, chỉ dốc lòng tu luyện, không hứng thú gì tới việc thế tục.

Nhưng điều này không nghĩa rằng trưởng lão đoàn không có quyền lực, trái lại, quyền lực của trưởng lão đoàn rất lớn. Thập Tam Phủ thành hình hoàn toàn nhờ bọn họ.

Bọn họ không hứng thú gì với chuyện thế tục, chỉ quan tâm tới chuyện sản xuất của quần tinh, cùng với nhân tài có thể tiến vào Hắc Hồn hàng năm.

Bởi vậy trưởng lão luôn hoặc sáng hoặc tối khích lệ cạnh tranh giữa các phủ. Chỉ có cạnh tranh mới có thể thu được hai mục tiêu này.

Phủ nào chiếm ưu thế trong cạnh tranh sẽ được trưởng lão đoàn ban thưởng. Bất luận phủ Võ Hầu hay phủ Minh Hàu đều là người thu được lợi ích từ việc cạnh tranh này.

Võ Hầu thật không ngờ hôm nay Minh Hầu lại đột nhiên tới làm khó dễ.

Gã này đã chuẩn bị trước rồi mới tới đây!

Võ Hầu biết hôm nay sợ không cách nào dàn xếp được rồi, có điều trong lòng hắn cũng chẳng hề sợ hãi, hai người giao thủ nhiều lần, đều hiểu rõ thực lực đối phương.

Lãnh Phong không có mặt, một cao thủ khác Dương Thanh cũng không có trong phủ, hai người đều được trưởng lão đoàn điều đi làm nhiệm vụ. Giờ kẻ duy nhất tạo lợi thế cho Minh Hầu chỉ có Hạ An.

Xem ra lần này thua thiệt rồi!

Đúng lúc này, Hạ An cắm bánh bao lên thân kiếm, cốý khiêu khích: “Ngu ngốc, không chịu ăn bánh bao thì để ta cho ngươi ăn!”

Dứt lời lắc người một cái, xuất hiện bên cạnh Đường Thiên, thanh kiếm cắm bánh bao đâm thẳng tới miệng.

Đường Thiên bỗng quay sang nhìn chằm chằm vào Đường Thiên.

Ánh mắt đói khát đảo qua Hạ An, không biết vì sao, Hạ An chưa từng thấy qua ánh mắt này, thân thể bị nó đảo qua bất giác co lại.

Hắn giận tím mặt, vốn định biểu hiện một phen trước mặt hai vị trưởng lão và Minh Hầu, nào ngờ bị ánh mắt quái dị của đối phương làm cho suýt thành trò cười cho thiên hạ.

“Muốn chết à! Ta thưởng cho còn không biết điều...”

Hạ An đang nói bỗng dưng im bặt, trong tầm mắt, con mắt đói khát kia bỗng sáng ngời lên, chẳng khác nào sói dữ trong đêm.

Càng khiến hắn hoảng sợ là mười ngón tay của đối phương đã bắt lấy thanh kiếm của hắn!

Tình thế cấp bách, hắn muốn rút kiếm song có dùng sức thế nào thanh kiếm như bị kẹp chặt lại bằng gọng kìm sắt, không di dời chút nào. Đôi tay đen thui kia như khóa chặt kiếm của hắn lại. 

Hạ An biến sắc, gầm lên: “Buông tay!”

Chân lực tỏng cơ thể lan truyền, trường kiếm xoắn ngang, thân kiếm nhanh chóng chuyển động!

Ngu ngốc! Dùng ngónt ay khó kiếm? Xem ta xoắn ngươi thành thịt vụn đây!

Hạ An cười lạnh, nhưng con ngươi hắn lại lập tức ngây ra, trong tầm mắt hắn, vô số tia lửa sáng lên trên thân kiếm.

Không thể nào...

Vố số tia lửa đóa bắn ra từ mười ngón tay đen thui kia, còn mười ngón tay vẫn bình an vô sự, Hạ An không tin nổi vào mắt mình nữa.

Ngay trong một loạt tia lửa rực rỡ đó, một con mắt đói khát đột nhiên xuất hiện bên thân kiếm.

Hai hàm răng trắng như tuyết mở ra, dưới tia lửa lại càng uy nghiêm tới đáng sợ, đột nhiên cắn lên cái bánh bao trên thân kiếm.

Ngay sau đó...

Rắc!

Thân kiếm dưới bánh bao bị cắt nát, tiếng gãy vụn chẳng khác nào tiếng xương vỡ trong miếng thịt.

Toàn trường chìm vào tịch mịch.
    
 

Bình luận

Truyện đang đọc